Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 10: Làm người không tránh khỏi phiền não




Sau sáu tháng, trong sữa mẹ sẽ mất dần những yếu tố giúp miễn dịch, kết quả hai hài tử vừa được bảy tháng tuổi đột nhiên sốt cao. Ta lo lắng muốn điên, lần đầu tiên ý thức được y học cổ đại thật quá lạc hậu. Không thể đi bệnh viện, ta cũng không hiểu trung y nên không dám hoàn toàn tín nhiệm.
Ta cả đêm không dám ngủ, Nỗ Nỗ cùng hai muội muội và ta lấy rượu đế pha loãng không ngừng lâu người cho hài tử để hạ sốt. Trải qua ba ngày khốn khổ, cả người bọn nhỏ phát ban đỏ, nhưng cũng hạ sốt. Nếu là con người ta, theo chẩn đoán của ta, chẳng qua là bệnh sởi của trẻ nhỏ mà thôi, nhưng là con của mình nên ta không dám chắc, lo lắng tụi nó bị bệnh gì khác. Cứ thế bấn loạn tâm can, đến tận lúc sởi lui hết, hài tử bình thường trở lại mới dám an tâm.
Ta lại thêm lo âu, nghĩ tới có nhiều loại bệnh truyền nhiễm như vậy, lại không thể tiêm vắc-xin dự phòng, thật xin lỗi các con đã không thể sinh chúng ra ở thời hiện đại. Nguyên lai ta lâu ngày đã quên chuyện trước kia, dự định sinh thêm cho hai đứa một đứa em trai hay em gái gì đấy, lại bị dọa một trận như vầy, gan teo hết dám lăn tăn nữa.
Lúc này, trong nhà xảy ra chuyện lớn, Thiên Thiên bỏ nhà ra đi. Đại ca, nhị ca thay nhau đi tìm, ta và Nỗ Nỗ đành phải phụ trách quản lý tốt gia nghiệp, tránh cho mọi người khỏi phải lo lắng.
Trải qua khoảng nửa năm, Thiên Thiên dắt theo một nam nhân trở về. Qua một phen đòi sống đòi chết, người trong nhà đành phải đồng ý hôn sự của bọn họ. Cũng không thể phản đối, nói không một cái là Thiên Thiên lại đòi chết cho xem. Đồng ý thì dẫu tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thời gian, không chừng có thể nghĩ ra biện pháp khác. Ta biết nương sau lưng đã khóc lóc rất nhiều, những người khác trong lòng cũng không chịu nổi.
Ta lại bắt Nỗ Nỗ đi rèn vài con dao phẫu thuật, trước khi hôn lễ tiến hành, bắt cóc cái tên thối tha không muốn sống kia đến một gian phòng nhỏ trong thiên viện.
Ta bảo Nỗ Nỗ điểm huyệt hắn, hạ mê dược, cho nằm trên ghế cột chặt lại, chuẩn bị tiến hành “thắt cổ chim”. (1)
Ta lấy rượu đế sát trùng dao, một bên phân phó Nỗ Nỗ: “Nỗ Nỗ, cởi quần hắn.”
Nỗ Nỗ ngẩn ngơ: “Vì sao phải cởi quần?”
“Ta phải cải tạo lại thứ kia của hắn một chút.” Ta thấy Nỗ Nỗ chết đứng tại chỗ, đành chính mình động thủ, cởi đai lưng tên kia.
Nỗ Nỗ giữ tay ta lại: “Sao nàng không sớm nói cho ta biết ta nàng muốn có gian tình?”
Ta lườm hắn một cái, “Có gian tình cái gì? Ta xem hắn như mèo như chó thôi.”
“Không được! Ta tuyệt không cho nàng đụng nam nhân khác.” Nỗ Nỗ trên mặt hiện ra quyết tâm hừng hực, “Sớm biết sẽ thế này, ta đã không giúp nàng lừa hắn đến đây.”
Ta kiên nhẫn khuyên bảo hắn, “Được rồi, Nỗ Nỗ, đừng chấp nhất như vậy, chuyện này can hệ sống chết của Thiên Thiên, ngươi mau tránh ra!”
Nỗ Nỗ không hề thoái nhượng, “Không được, bằng không nàng nói cho ta biết phải làm như thế nào, ta làm cho.”
Ta đẩy hắn, “Không được, ngươi không hiểu biết, vạn nhất sai một ly, đi một dặm, hắn thành phế nhân, Thiên Thiên sẽ không có hạnh phúc. Mau tránh ra, để Thiên Thiên đến đây thì có muốn làm cũng không kịp. “
“Không kịp làm cái gì?” Có tiếng nói lạnh như băng cất giọng hỏi.
“Đương nhiên là không kịp thắt… A, Thiên Thiên, sao lại tới đây?”
Thiên Thiên mặt lạnh tựa hàn băng, mắt như liệt hỏa, hai tay nắm chặt bước tới gần ta, “Tam tẩu, tẩu rốt cuộc muốn làm gì Nguyên Hạo?”
Nghe nói võ công của Thiên Thiên là thiên hạ đệ nhất, mà bộ dạng nàng hiện tại như nữ la sát tới báo thù.
Ta sợ tới mức ôm đầu khom người xuống, “Đừng đánh ta! Ta không có ác ý!”
Nỗ Nỗ dũng cảm chắn phía trước ta, “Thiên Thiên, không được vô lễ! Tam tẩu chỉ muốn tốt cho muội.”
Ta nắm chặt quần áo Nỗ Nỗ, lấo lấp ló ló, hít sâu một hơi, nói một tràng không dám cả chấm câu, chỉ sợ lời nói của ta không nhanh bằng nắm đấm của nàng ta, “Thiên Thiên, muội đừng kích động, nghe ta giải thích. Ta chỉ muốn làm cho hắn không thể có hài tử, mặt khác không hề tổn thương đến hắn, sau này muội có thể an tâm sinh sống.” Ôi chao ơi, nói vậy chắc rõ ràng lắm rồi ha? Ta dựa vào lưng của Nỗ Nỗ thở hào hển như cá mắc cạn.
Thiên Thiên nghe rõ mọi chuyện, sắc mặt thoáng dịu đi chút ít, quay sang người nằm trên gái, vung tay một cái, dây thừng lập tức đứt bặt bặt.
Lục Mạch Thần Kiếm? Ta kinh dị mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra. Nếu nàng ta muốn xử ta, ta đây không phải… Cô em chồng này thật đáng sợ a! Nỗ Nỗ cảm giác được ta đang run rẩy, lại gần ôm lấy ta, ta dựa hẳn cả người vào hắn.
Thiên Thiên giải huyệt cho tên kia, thấy hắn còn chưa tỉnh, sắc mặt lại trầm xuống, ta vội vàng giải thích: “Hắn trúng mê dược, một lát sau sẽ tỉnh.” Ta còn muốn cố đấm ăn xôi vớt vát chút đỉnh, “Thiên Thiên, để ta thắt ống dẫn tinh cho hắn, ta cam đoan hắn sẽ bình yên vô sự, về sau muội cũng sẽ bình yên vô sự.”
Thiên Thiên nhìn ta, lạnh lùng nói: “Tam tẩu, ta biết tẩu có hảo tâm, cho nên lần này ta không để bụng. Ta cũng không quản tẩu học ở đâu ra vu y thần dược (2), tam ca cũng nguyện ý để tẩu chữa ngang chữa dọc, không cần lấy Nguyên Hạo ra để luyện tập. Còn có lần sau ta sẽ không khách khí!” Nói xong liền túm lầy người kia đi ra ngoài.
Ta ở phía sau kêu lớn: “Thiên Thiên, chớ đi a, không phải luyện tập, trước kia ta đã từng làm…”
Thiên Thiên chỉ khẽ nâng tay vung lên, một chiếc ghế liền nứt ra làm hai, ta sợ tới mức cắn đầu lưỡi, lập tức im miệng.
Chờ Thiên Thiên đi xa, ta đấm Nỗ Nỗ: “Đều tại ngươi, nếu không tại ngươi quấy rối, ta đã làm xong rồi.”
Nỗ Nỗ nhíu mày: “Nàng nói trước kia đã làm qua? Là làm ở nơi nào?”
Muội muội của hắn sắp tiêu đời tới nơi, hắn còn ở đây rỗi hơi ghen với chẳng tuông. Ta trừng hắn liếc mắt, “Làm qua! Làm với mèo đó!”
Chân mày hắn vẫn dính chặt, “Mèo cũng không được!”
Ta nổi cơn điên tiết, “Mẹ nó! Làm cũng làm rồi, ngươi có cấm được không?”
“Niễu Niễu!” Hắn liền làm mặt như ta đào mộ tổ tông nhà hắn ấy.
Ta thở dài, có khi nói thật tất tật lại làm tình huống trở nên phức tạp, khi cần thiết vẫn phải biết nói dối một chút. Ta đổi giọng dịu dàng, “Đồ ngốc! Ta đùa ngươi đấy, có muốn làm cũng không có ngươi giúp ta bắt mèo.”
Hắn lập tức lên tinh thần, “Đúng vậy, nhà nàng cũng không có ai luyện võ.” Hắn áy náy hôn ta, “Xin lỗi Niễu Niễu, ta không nên hoài nghi nàng.”
Ta yên tâm thoải mái nhận lời xin lỗi của hắn, “Vậy ngươi cõng ta đi một vòng trong viện, đã lâu rồi ngươi không cõng ta.”
“Được!” Hắn ngồi xổm xuống, ta leo lên lưng hắn, vẫn đang suy nghĩ làm thế nào xử lý tên kia.
Từ đó về sau Thiên Thiên phòng ta như phòng trộm, ta chẳng thể nào động tay động chân, đành phải đi theo nương đi thắp hương cầu Phật, cầu người đừng để Thiên Thiên mệnh khổ sớm qua đời. Mặt dày mày dạn tìm được Thiên Thiên, chỉ nàng cách tính toán giai đoạn an toàn trong tháng, biện pháp tránh thai này nọ. Ta và Nỗ Nỗ vẫn áp dụng tốt, hy vọng đối với nàng cũng có hiệu quả.
Thiên Thiên thành thân không lâu sau, nhà ngoại của ta thời cổ đại, cũng chính là gia đình của Thu Thủy Nhu gia truyền tin đến, nói gia gia của nàng đã chết, phải mau trở về chịu tang.
Ta và Nỗ Nỗ đi Thu gia trước, đường xá xa xôi, chúng ta không mang hài tử theo. Hiện tại hai đứa cũng không cần bám riết lấy ta, cai sữa xong rồi, buổi tối nương đều muốn chơi với cháu, đứa nhỏ thì bị nhị nương, tam nương ôm riết, ta có muốn làm mẹ cũng không có cơ hội.
Người đến truyền tin là con của nhũ mẫu của Thu Thủy Nhu, nói nhiều kinh khủng, dọc đường đi không đợi ta hỏi, liền đem hết chuyện trong nhà ngoài cửa ra khai tuốt. Đến Thu gia, nhũ mẫu ôm chầm lấy ta khóc than sướt mướt, nhớ tới những gì Nỗ Nỗ đã nói trước với ta, cũng hiểu biết được hoàn cảnh trong nhà.
Thu gia tại lân huyện, xem như quan lại nhân gia, gia gia đã mất trước kia từng đi theo Chu Nguyên Chương giành thiên hạ, cũng có không ít công lao. Chờ Chu Nguyên Chương yên ổn tọa trên ngôi vị hoàng đế, bắt đầu được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, may mắn làm quan cũng có cấp bậc, cáo lão hồi hương cũng được ban cho tiền bạc đất đai ê hề. Nhưng con cháu hậu bối chẳng có tiền đồ gì cả, miệng ăn núi lở, bằng không cũng sẽ không nguyện ý làm thông gia cùng võ lâm gia nhân như Mộ Dung gia.
Phụ thân ta là con thứ hai của gia gia, mẹ Thu Thủy Nhu là tiểu thiếp, chết vì khó sinh, để lại một mình Thu Thủy Nhu. Ổng còn có mấy thê thiếp khác sinh cho một lũ con, cũng chẳng coi trọng nữ nhân, mấy bà kia cũng chẳng quan tâm Thu Thủy Nhu làm gì, Thu Thủy Nhu liền vô thanh vô tức (3) trưởng thành. Chờ phụ thân của nàng nhớ ra vẫn còn một đứa con gái có thể gả cho người khác hòa thân, mới phát hiện đã quên bó chân cho nàng. Tuy rằng Mã hoàng hậu (4) cũng là người chân to, nhưng nhà quan lại bình thường vẫn rất để ý chuyện này, thế nên Thu Thủy Nhu mới bị gả cho Mộ Dung gia.
Vì Mộ Dung gia là võ lâm nhân sĩ, không quan tâm quấn chân quấn gối làm gì, nhà lại ở vùng núi, cần đi lên đi xuống, bình thường cũng chẳng ai bó chân, nên ta tới bây giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ nghe được, thật sự là dọa ta toát cả một thân mồ hôi lạnh, cám ơn trời đất, may mắn bọn họ đã quên. Xem ra có mẹ kế không nhất thiết là chuyện xấu, ít nhất ta được lợi rất nhiều a.
Đợi một thời gian rất lâu, chúng ta mới có thể đi gặp trưởng bối, bọn họ tự xưng là người làm quan, không coi trọng chúng ta là loại thảo dân thấp hèn, chúng nữ quyến cũng ra vẻ miệt thị xem thường ta. Ta thấy bọn họ chân nhỏ tí teo, nhớ đến chị Hai Dương “Tây Thi đậu phụ” trong truyện của Lỗ Tấn (5), ở trong lòng cười nhạt, làm “compa” thì có gì đắc ý?
Đợi Nỗ Nỗ quăng ra một đống tiền cúng, sắc mặt bọn họ mới khách khí một chút, sau đó an bài chúng ta đến trụ tại một tiểu viện hẻo lánh.
Ta cũng không biết tại sao, người một nhà kiểu này ta chẳng ưa thích, cách xa bọn họ càng nhiều càng tốt. Chỉ ngóng trông tang sự sớm kết thúc, chúng ta có thể nhanh chóng về nhà.
Chúng ta trụ ở tiểu viện sát góc nhà, ngoài tường là đường lớn, cũng chẳng có nô bộc đến hầu hạ. Chỉ có nhũ mẫu thường xuyên đến thăm chúng ta. Chuyện Thu Thủy Nhu không bó chân, bà vẫn canh cánh trong lòng, bà nói đã sớm bẩm báo phu nhân, là phu nhân cố ý quên, vì trước kia mẹ của Thu Thủy Nhu nương không được phu nhân ưa thích. Việc này cũng làm địa vị của Thu Thủy Nhu tại Thu gia cùng nô bộc không sai biệt lắm, thường xuyên bị khi dễ. Một khi gả đi ra ngoài, như bát nước đổ đi, nương gia không ai nhớ nàng, nàng cũng không muốn quay về. Ta lần này trở về, là lần đầu tiên sau mấy năm đằng đẵng.
Nỗ Nỗ nghe đến đây đây, nhịn không được đem ta ôm vào trong ngực, đau lòng nói: “Niễu Niễu đáng thương.”
Nhũ mẫu chưa thấy qua cảnh Nỗ Nỗ không coi ai ra gì, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Ta biết nhũ mẫu chân tâm đối tốt với Thu Thủy Nhu, nên cười an ủi nàng: “Nhũ mẫu, ta bây giờ rất tốt, tướng công và mọi người trong nhà đối ta tốt lắm. Xem như là nhân họa đắc phúc. (6)”
Nhũ mẫu vui mừng gật gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư bây giờ không như trước kia, thật sự vui vẻ, lão bà tử ta cũng an tâm.”
Nỗ Nỗ lấy một xấp ngân phiếu dúi cho nhũ mẫu, “Nhũ mẫu xin hãy yên tâm, ta sẽ luôn đối tốt với nàng, sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa. Cũng đa tạ người trước kia đã chiếu cố nàng, chừng này ngân lượng người cầm lấy, mua chút sản nghiệp, về sau không nên tiếp tục làm nô bộc nữa, an tâm ở nhà hưởng thọ. Nếu người không chê, có thể đến Mộ Dung sơn trang đến, chúng ta nhất định hảo hảo phụng dưỡng người.”
Nhũ mẫu là người cảm tình phong phú, liền lệ tuôn ào ào, lúc đầu còn đây đẩy từ chối, ta khuyên bảo một hồi mới cầm lấy bạc, thiên ân vạn tạ rồi đi.
Thu gia quả thật thực xuống dốc, ngay cả nha hoàn Xuân Hạnh đi theo ta cũng thường bị mượn đi sai sử. Ta nể tình bọn họ không bó chân cho ta, chỉ là lén lút sai vặt Xuân Hạnh, cũng không cần phiền tới ta.
Ta mỗi ngày đi đến trước linh vị quỳ một hồi, thời gian còn lại đều ở cùng Nỗ Nỗ trong tiểu viện.
Có một hôm Xuân Hạnh lại bị mượn đi mất, Nỗ Nỗ đi xuống bếp làm cơm trưa. Trong nhà có quan tài, lại lạ nước lạ cái, ta ở một mình trong phòng có chút khiếp đảm, liền bỏ chạy ra ngoài sân.
Ta ngồi trên một khối đá cạnh Thái Hồ trong sân, một bên lớn tiếng hát cho thêm can đảm. Hát xong một khúc, bỗng nhiên có kẻ vỗ tay nói: “Tiểu nương tử xướng ca thật dễ nghe, hát nữa đi.”
Ta hoảng sợ, quay qua quay lại tìm người theo tiếng, ngoài tường có kẻ đang nhìn vào, ta thấy hắn hình người dáng chó (có xấu trai cũng ko cần tả ghê vậy chứ chị hai!!!), lại còn làm chuyện thấp hèn nữa sao? Ta “Phi” một tiếng, mắng: “Đồ dê xồm vô lễ!”
Hắn rõ ràng là tên đê tiện, nghe ta mắng ngược lại còn thoải mái : “Vì tiểu nương tử, làm dê xồm một lúc cũng không sao a.”
Ta nghe thấy có tiếng ngựa thở phì phò, liền hỏi hắn: “Ngươi đang ngồi trên lưng ngựa sao?”
Hắn sửng sốt một chút, không biết vì sao ta lại hỏi vậy, gật gật đầu, “Đúng, tiểu nương tử thật thông minh.”
Hừ, thông minh còn ở phía sau cơ! Ta không thèm để ý đến hắn, đưa tay lên miệng thổi một tiếng dài. TV quả không lừa dối ta, ngựa thật sự nhận ra âm thanh đó, liền hất kẻ trên lưng xuống.
Ta cười ha ha, lúc này Nỗ Nỗ đã trở lại, hỏi ta: “Niễu Niễu, nàng cười cái gì?”
“Không có việc gì, mới vừa thấy một con chim ngốc rớt từ trên cây xuống.”
“Còn có loại chim ngốc như vậy sao?”
“Đương nhiên, trong rừng thì chim gì cũng có.”
Kẻ ngoài tường có lẽ nghe thấy tiếng của Nỗ Nỗ, không còn phát ra động tĩnh gì, ta kéo tay Nỗ Nỗ tay về phòng ăn cơm.
Về sau có chuyện gì ta đều đi cùng Nỗ Nỗ, không còn dám lang thang một mình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.