Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 12: Nguy cơ xuất hiện




Họ Yến ngạo nghễ nhìn chúng ta: “Các ngươi biết ta là ai không? Dám nói với ta những lời như vậy? Còn không sợ nhất thời tỏ vẻ mà rước họa vào thân? “
Ta hừ lạnh một tiếng: “Chẳng cần biết ngươi là ai, xét theo vương pháp, thứ nhất chúng ta không phạm pháp, thứ nhì chúng ta không phá luật, sao phải sợ ngươi? “
Họ Yến cuồng tứ cười nói: “Vương pháp? Thu tiểu thư thật đúng là khờ dại a! Vương pháp là để kẻ quyền cao chức trọng đối phó hạng tiểu dân thấp kém, tiểu thư nghĩ vương tử phạm pháp há lại cùng thứ dân đồng tội sao?”
Nỗ Nỗ mạnh dạn đáp lại: “Yến công tử cũng chớ quên, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể làm lật thuyền. Tấm gương vua Trụ nhà Ân còn đó, làm sao biết dân chúng tầm thường lại không thể làm nghiêng trời lệch đất?”
Họ Yến ngoài cười nhưng trong không cười, “Mộ Dung công tử lời này là có ý tứ gì? Muốn mưu phản hay sao?”
Nỗ Nỗ trấn định nhìn lại hắn, “Không dám, Mộ Dung gia tuy là giang hồ thảo khấu, vẫn biết đến bốn chữ trung quân ái quốc, bất quá không ngu trung là được. Nếu có kẻ cậy quyền cậy thế ức hiếp dân lành, chúng ta quyết không khoanh tay để yên. Người của Mộ Dung gia không quyền không thế, chỉ có mấy chiêu công phu thô thiển, nóng giận lên không khéo lại làm ra chuyện không lường được, tỉ như Kinh Kha khi xưa vậy.”
Họ Yến không giận lại còn cười: “Mộ Dung công tử đang uy hiếp ta sao? Các ngươi không biết đạo có một số người là không thể khiêu khích sao? Ta đây cũng muốn lĩnh giáo xem Mộ Dung gia lợi hại thế nào. Cái dũng của bậc thất phu không phải ai cũng có thể tỏ ra, ngươi có biết hậu quả ra sao không? Nhìn ngươi bây giờ lời lẽ khẳng khái, nếu là có một ngày bắt ngươi ngâm tụng《 Tức phu nhân 》1 của Vương Duy, hy vọng ngươi vẫn còn có thể khẳng khái như vậy mà bi ca.”
Ta ở một bên cười tươi như hoa, “Tức phu nhân thì hay ho gì mà ngâm, bất quá chỉ là một phụ nữ không có kiến thức, chỉ biết nhẫn nhục cho người ta khi dễ. Không nói chuyện với Sở vương thì có ích lợi gì, chẳng phải sinh hai đứa con cho hắn đấy thôi. Đã nhớ mãi ân tình cũ, ở trong hoàng cung nước Sở lâu như vậy còn không biết tìm cơ hội báo thù, chỉ biết nhìn hoa khóc lóc, trong khi cơ hội báo thù đầy ra như vậy.
Luận võ, nàng có thể thừa dịp Sở vương đang ngủ hướng ngay tim hắn đâm một kiếm. Khí lực yếu hoặc tìm không ra kiếm có thể đem trâm cài tóc mài cho nhọn hoặc lấy mảnh sứ vỡ cắt cổ tay hắn, cho máu phụt ra, chảy hết một hồi là xong.
Không tìm thấy vũ khí gì hết cũng chẳng sao, còn có tay có chân, lấy tay bóp chết hắn hay lấy chân đạp nát cái xấu xa kia của hắn, ít ra cũng làm hắn tàn phế, dạy hắn bài học, về sau không thể làm hại đàn bà con gái khác.
Đợi báo thù xong hãy khẳng khái chịu chết. Nếu cứ tùy tiện chết để giữ gìn trinh tiết thì thà rằng cố mà sống, tuy rằng sống sót nàng không thể không khuất phục, nhưng ít ra còn có thể báo thù.
Đã trót thất tiết thì cứ lấy sắc đẹp làm vũ khí, học Đát Kỉ hại nước hại dân, hay như Điêu Thuyền làm cho hắn gà nhà bôi mặt đá nhau, họa từ nội bộ mà ra, vậy thì cả hận nước thù nhà đều có thể báo. Tây Thi chỉ là phường giặt lụa còn có thể diệt Ngô quốc, nàng đường đường là quốc quân phu nhân lại làm không được hay sao?
Cứ thế mà sống cả đời chỉ tổ được cái uất ức, sống không bằng chết. Thật quá sức vô dụng!
Thì ra Yến công tử lại thích loại nữ nhân như vậy.”
Ta cố gắng cười nham hiểm, muốn biểu hiện độc ác một chút, dọa cho họ Yến kia chạy mất. Mới đầu hắn cũng không tự giác lấy tay ôm cổ run run một chút, nhưng một lúc sau lại nhìn ta với ánh mắt ngày càng tán thưởng.
Họ Yến vỗ tay “Hảo! Không thể tin được đám người bất lực của Thu gia lại có thể dưỡng được người như Thu tiểu thư đây! Nói đến giết người lại còn có thể vừa cười vừa nói, rất cam đảm! Có kiến giải! Chỉ mong tiểu thư không chỉ giỏi khua môi múa mép, ta rất mỏi mắt chờ mong nàng động thủ đây! Ha ha!”
Hắn cười lớn rồi đi mất.
Ta càng nghĩ lại càng hối hận, tiêu rồi, ta quên mất con người vốn có thiên tính hay chiếm đoạt, ta càng khó chinh phục lại càng kích thích hứng thú của hắn.
Ta lo lắng nhìn Nỗ Nỗ, “Làm sao bây giờ? Có phải ta gây thêm phiền toái? Chúng ta làm vậy có khi nào sẽ liên lụy cả nhà?”
Nỗ Nỗ an ủi ta, “Đừng sợ, quan phủ quản nơi đây không làm gì được nhà ta, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Ta vẫn rất lo lắng, “Họ Yến kia dường như rất có quyền thế, vạn nhất hắn tác động đến quan phủ ở nhà thì sao? Ai nha, đều trách ta không tốt, ta vốn nên thu liễm một chút. Liên lụy đến ngươi đã vậy, còn muốn liên lụy cả nhà, chúng ta làm sao bây giờ? Ta chẳng phải thành tội nhân thiên cổ?”
Nỗ Nỗ nghiêm túc phản bác ta, “Nàng có tội gì? Mộ Dung gia của ta không đến mức cần một thiếu nữ yếu đuối phải khuất phục cường quyền để bảo toàn. Còn nói gì đến liên lụy? Từ nhỏ cha mẹ đã dạy ta, người nhà Mộ Dung mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải cả nhà cùng đối mặt, cùng nhau tiến thoái. Nếu ai tự cho là thánh nhân, muốn hy sinh chính mình bảo toàn tất cả, cả nhà chẳng những sẽ không cảm kích, còn xem người đó là phản bội gia tộc, là kẻ có tội. Về sau nàng không được nói ra những lời như vậy nữa!”
Lần đầu tiên bị Nỗ Nỗ giáo huấn, ta lại rất vui lòng phục tùng, nhịn không được liền ôm hắn hôn chụt choẹt, vừa chăm chú nhìn vừa trịnh trọng nói với hắn: “Nỗ Nỗ, ta yêu ngươi, ta có thể sống bao lâu đều cảm kích ông trời bấy lâu, cảm tạ ông trời đem ngươi ban cho ta, trả lại cho ta một gia đình ấp áp.” Cảm tạ cả ba ba mụ mụ đã cố công kéo dài sinh mệnh của ta, trả lại cho ta mãn mãn hạnh phúc.
Nỗ Nỗ mặt đỏ hồng nhìn ta, trong mắt ngập tràn vui sướng, “Niễu Niễu, ta cũng yêu nàng, kiếp trước ta nhất định đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt, đời này mới có phúc khí lấy được nàng. Ta nhất định phải tiếp tục làm thêm thật nhiều thật nhiều chuyện tốt, kiếp sau chúng ta lại chung sống cùng nhau, có được không??”
“Ừ.”
Chúng ta nhanh chóng rời khỏi Thu gia đại viện, nhân sắc trời đã tối tìm một nhà kháh điếm lân cận, mướn sẵn xe, chuẩn bị trời vừa sáng sẽ xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta ngồi ở đại sảnh của khách điếm ăn điểm tâm, xe ngựa đã sẵn sàng, tùy thời có thể xuất phát.
Đột nhiên có một lão nhân ngồi trước mặc chúng ta bắt đầu ho khan kịch liệt, khổ sở túm lấy vạt áo trước, ho hết cả hơi, hô hấp ngày càng khó khăn, môi tím tái rồi ngã vật xuống đất. Toàn bộ người ở đại sảnh lập tức bu quanh lại.
Nhìn thấy bọn họ chỉ biết bó tay nhìn trân trối, bản năng bác sĩ lâu năm của ta lại trỗi dậy, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Ta bất giác liền biến hình thành bác sĩ, bắt đầu chỉ huy đám người xung quanh, “Tất cả mọi người tránh ra, đừng cản trở không khí lưu thông. Tiểu nhị ca, mau ghép hai cái bàn lại thành một, cùng nhau nâng ông lão đặt nằm thẳng trên bàn. Chưởng quầy, mau gọi người đi thỉnh đại phu.”
Trong lúc hỗn loạn có người đứng ra chỉ đạo, mọi người liền tự giác nghe theo. Chỉ chốc lát lão nhân kia đã nằm yên ở trên bàn, ta mở vạt áo của ông ấy ra, Nỗ Nỗ ở một bên tính ngăn cản, ta trừng mắt liếc hắn một cái, “Đừng ầm ĩ, cứu người quan trọng hơn.”
Nhiều năm làm bạo long không phải làm chơi cho có, khi ta chữa bệnh rất có uy nghiêm, nên Nỗ Nỗ liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ là có chút ủy khuất nhìn ta.
Mạng người quan trọng, ta không rảnh quan tâm hắn, tiếp tục kiểm tra. Lão nhân ngực trái căng phồng, khung sườn nở rộng, biên độ hô hấp giảm, người đã chuyển sang màu tím tái. Ta lấy tay áp lên ngực bắt mạch, chung quanh mọi người há hốc, “Trời ạ, nàng ta lại dám…”
Ta nghiêm mặt mắng bọn họ, “Câm miệng, không được ảnh hưởng ta kiểm tra.”
Sự bình tĩnh thản nhiên và khí thế uy nghiêm khí thế của ta làm chấn động tất cả mọi người ở đó, bọn họ dần dần an tĩnh lại.
Ta chuyên tâm bắt mạch, đếm nhịp tim. Tuy rằng không thể chụp X quang hỗ trợ kiểm tra, ta cũng có thể kết luận cơ bản do vừa rồi kịch liệt ho khan làm cho phổi bị vỡ, gây tràn khí trong lồng ngực. Lão nhân đã muốn hôn mê, phải mau chóng cấp cứu.
Ta nhìn lướt chung quanh, “Tiểu nhị, đem đến cho ta rượu mạnh và một manh vải sạch. Vị tiểu ca kia, phiền ngươi đến hậu viện chặt một đoạn trúc, to hơn chiếc đũa một chút là được, ở trong nhất định phải rỗng. Xuân Hạnh, lấy cái kìm trong bao quần áo đem đến cho ta. Nỗ Nỗ, điểm huyệt ông ấy, không cho ông ta động đậy. “
Ta lấy ở trong đai lưng ra một con dao mổ. Ngày kia ra đường phát hiện một nhà rèn binh khí rất tinh xảo, ta liền đặt chế một kìm cầm máu, và đặc biệt nhờ chế tác một dao giải phẫu thật khéo, tùy thân mang theo, gặp dịp có thể xuống tay xử lý tên muội phu kia. Hôm qua thấy họ Yến kia có ý đồ không tốt, ta liền lấy dao giắt luôn vào đai lưng để ngừa vạn nhất.
Ta lấy rượu khử trùng xong, nhắm ngay liên sườn II rạch một đường dài cỡ cm, sau đó dùng kìm cầm máu tách cơ ra, phân nhập màng phổi, đem ống trúc đã dùng rượu khử trùng cắm vào. Cắm đến màng phổi là có thể nghe thấy tiếng khí thoát ra khỏi ống, lão nhân bắt đầu giảm bớt khó thở, mặt cũng dần dần lại có huyết sắc.
Trong lúc người chung quanh không ngừng kêu la sợ hãi, cảm thán, “A, thật sự dùng được, ôi chao, xem kìa, ông ấy tỉnh.”
Ta lại phân phó tiểu nhị, “Đi phòng bếp tìm cho ta một mảnh vỏ mỏng, đem cả chỉ đến đây.”
Tiểu nhị rất nhanh mang đến mọi thứ cho ta, ta dùng chỉ cột chắc miếng vỏ vào bên ngoài, tạo thành một miệng nhỏ. Như vậy có thể tạm thời làm một cái van, khi hít vào thì tự động khép kín, phòng ngừa không khí vào trong.
Xử lý xong hết thảy, lão nhân đã chuyển biến tốt đẹp, ta cũng yên lòng. Giương mắt nhìn, thấy toàn thể để kinh ngạc, vừa kính sợ, vừa e ngại nhìn ta. Trong đó còn có cả họ Yến và tùy tùng của hắn, không biết hắn đến đây lúc nào, ánh mắt cứ sáng quắc.
Ta không để ý đến hắn, ôn nhu nói với lão nhân vừa tỉnh lại: “Lão nhân gia, vừa rồi tình huống nguy cấp, không được người đồng ý ta liền tự tiện xử lý, hiện tại tạm thời không có việc gì. Ống trúc kia còn phải cắm vào ba đến năm ngày, người nhớ cẩn thận đừng đụng phải. Ta không thể làm gì được nữa, dược lý ta không hiểu, chưởng quầy đi thỉnh đại phu, đến lúc đó người nghe đại phu vậy.” Ta quay đầu kêu Nỗ Nỗ, “Giúp ông ấy giải huyệt.”
Lão nhân suy yếu cảm tạ ta: “Đa tạ nữ thần y cứu giúp!”
“Không dám, ta chẳng qua là trùng hợp biết chút y lý.” Ta cúi đầu rửa sạch khí cụ. Nỗ Nỗ chú ý tới họ Yến, nhanh chóng đến bên hộ vệ ta.
Lúc này người đi thỉnh đại phu đã trở lại, phía sau dẫn theo một vị lão tiên sinh. Chưởng quầy cung kính đón chào, “Trình tiên sinh, ngài đã tới.”
Trình tiên sinh khiêm tốn hồi thi lễ, “Ngô chưởng quầy, để ta xem qua người bệnh trước rồi lại đến tiếp chuyện.”
Họ Yến kia cũng nhận thức vị Trình tiên sinh này, rất kính cẩn chào ông ấy.
Trình tiên sinh đến trước mặt lão nhân, thấy ống trúc trước ngực, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Bắt mạch xong, ổng bắt đầu hỏi han tình huống, tiểu nhị vừa rồi cũng tham dự cấp cứu, rất có cảm giác tự hào, lập tức khoa tay múa chân bắt đầu miêu tả, người chung quanh cũng mồm năm miệng mười bổ sung.
Ổng nghe xong mọi người miêu tả, kê đơn thuốc rồi kêu người cẩn thận đưa lão nhân đến Trình gia y quán.
Sau đó ổng tự mình đến gặp ta thi lễ, “Không nghĩ tới thế gian còn có loại y thuật này, phu nhân thật sự cao minh, Trình mỗ hôm nay thật sự đại khai nhãn giới.”
Ta đáp lễ, “Không dám nhận, ta chẳng qua là đã từng xem qua người khác làm như vậy mà thôi.”
Trong mắt một màu tò mò cực độ, ổng chuyển hướng sang Nỗ Nỗ, “Vị công tử đây, không biết có nguyện ý ghé đến hàn xá mấy ngày, thỉnh tôn phu nhân bớt chút thì giờ chỉ điểm một chút cho Trình mỗ?”
Ta vốn định cự tuyệt, nhưng thấy ai kia họ Yến cứ lom lom một bên như hổ rình mồi, lại tưởng tượng, họ Yến kia không biết lai lịch thế nào, vạn nhất hắn muốn làm gì đó, Nỗ Nỗ đi chung bị ta và Xuân Hạnh trói buộc chỉ sợ ứng phó không được. Thấy hắn đối với vị Trình tiên sinh này rất cung cung kính kính, dưới đại thụ có bóng mát, không chừng có thể nhờ Trình tiên sinh hỗ trợ giải quyết phiền toái. Ta và Nỗ Nỗ trao đổi ánh mắt, đưa ra quyết định.
Nỗ Nỗ gật đầu đáp ứng: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, xin thất lễ.” Nỗ Nỗ bỗng nhiên bừng tỉnh, hỏi Trình tiên sinh, “Ngài là Diêm vương sầu? Ta đã từng thấy ngài xem bệnh cho cô cô của ta.”
Trình tiên sinh nhìn kỹ Nỗ Nỗ, “Công tử có phải họ Mộ Dung?”
Nỗ Nỗ cung kính hành lễ, “Đúng, tiểu chất thứ ba, danh Khải Triệt, bái kiến Trình tiên sinh.”
“Hiền chất miễn lễ, vừa rồi ta đã cảm thấy được ánh mắt của ngươi rất quen thuộc, người nhà Mộ Dung nhãn tình đều rất sáng, Ai!” Trình tiên sinh thở dài một tiếng, “Hổ thẹn a, lúc trước không thể cứu được cô cô của ngươi.”
Nỗ Nỗ than thở ăn theo, “Ai, đây là số mệnh của nhà Mộ Dung ta, không thể trách tiên sinh.”
Trước kia ta đã từng nghe Nỗ Nỗ nói qua số mệnh của con gái nhà Mộ Dung, trong lòng kỳ thật có chút nghi ngờ, cho nên đối với việc thành thân của Thiên Thiên ta cũng chưa thật sốt sắng. Giờ nhìn bọn họ cứ than ngắn thở dài, cảm giác vô cùng rõ ràng, về nhà vô luận như thế nào cũng quyết đem tên kia “xử lý” sạch sẽ mới được.
Chúng ta rời khỏi khách điếm, họ Yến có chút không cam lòng, nhưng cố kỵ Trình tiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta đi.
Chúng ta ở tại Trình gia, cả nhà mọi người đều khiêm tốn, tôn tử của Trình tiên sinh, Trình Dục, mới sáu tuổi, là một tiểu hài tử trắng ngần, vô cùng hiểu chuyện, lời nói cử chỉ đã rất có phong cách quý phái. Mấy tên khỉ nhỏ Mộ Dung gia so với hắn, tuyệt đối là sơn dã ngoan đồng, chỉ có nước xách dép cho người ta mà thôi.
Đứa nhỏ này quá hoàn mỹ, thật muốn bắt cóc đem về nhà nuôi a~~~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.