Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 37: Kế hoạch ban đầu




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Chuyển đến nhà mới, đây chính là một khởi đầu mới, cách xa đám người Quách thị, ngay cả Diệp Trụ cũng sáng sủa hơn trước kia rất nhiều.
Còn chuyện Lập Hạ và Lập Thu đi học cũng đến ngày nói ra.
Diệp Trụ cũng tán thành chuyện các con đi học, nếu không cũng giống như mình một người không biết chữ, cả đời không có tiền đồ.
Lập Hạ lại nói: “Trong nhà xây nhà còn thiếu tiền, con là lão đại, cũng lớn như vậy, để một mình Lập Thu đi học đi. Con còn có thể kiếm tiền, chúng ta đưa Lập Thu ra là được rồi.”
Lập Thu lại nói: “Ca, ca nhất định phải đi học, đệ cũng không đi.”
Tiểu Kiều nói: “Đại ca, nhị ca, hai ca cùng đi đi, đến lúc đó hai ca dạy muội và tỷ tỷ, mỗi người dạy một người.”
Ngô thị nói: “Đều đi, không trông cậy vào các con thi tú tài cái gì, chỉ cần có thể biết chữ hiểu lý lẽ, liền mạnh hơn bất cứ điều gì, trong nhà không phải lo lắng, cậu các con bọn họ không cần tiền gấp, nhưng các con phải sớm vào học đường. Lần trước khi dì cả các con đến đây, tặng nương hai lượng bạc, đủ để cho các con tiêu xài một năm, hiện giờ nhà chúng ta cũng không nhiều, nương và cha các con có thể xoay sở được, hoàn toàn không cần các con quan tâm.”
Diệp Trụ cũng nói: “Nương các con nói rất đúng, hiện giờ chúng ta nhà riêng rồi, cha chỉ hy vọng các con tốt đẹp.”
Tiểu Phượng nói: “Đại ca, nhị ca, cũng đừng quan tâm, đi học cho tốt, chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt, hơn nữa trong học đường vào ngày mùa cũng cho nghỉ về làm việc nhà nông, các ca có thể trở về nhà giúp một tay, chính là lúc tan học, chẳng lẽ các ca đều không làm gì? Hiện giờ cũng không phải ở trong nhà cũ, ngày ngày đều không được rảnh rỗi, cha chúng ta là chủ nhà, chúng ta có nhiều thời gian.”
Tiểu Kiều nói: “Đúng vậy, đại ca nhị ca, hai ca không cần lo lắng, muội chuẩn bị bao hết chuyện nuôi gà, về sau đẻ trứng gà, cũng có thể bán lấy tiền mua giấy bút cho các ca đó.”
Lập Hạ nhìn người cả nhà, trong lòng ê ẩm, đồng ý đi học, hơn nữa nhất định phải học thật tốt, tiểu Kiều cũng quấn lấy đại ca học chữ trở lại dạy nàng, như vậy thì cả nhà cũng có thể học biết chữ rồi. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Lập Hạ lập tức đáp ứng. Cũng âm thầm thề, nhất định phải học cho tốt, tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của cả nhà.
Buổi tối tiểu Phượng hỏi tiểu Kiều, “Vì sao muốn kêu ca ta dạy chữ cho chúng ta?” Trong thôn không có bé gái biết chữ.
Tiểu Kiều nói: “Biết chữ không tốt sao? Muội muốn học biết chữ, ca bọn họ khẳng định sợ chúng ta kéo chân, cho nên nhất định sẽ học thật nghiêm túc, chúng ta cũng có thể học thêm chút đồ, ca bọn họ có thể học tốt, đây không phải là chuyện rất tốt sao. Tỷ, tỷ nhất định phải học tốt, đừng bị so không bằng với muội!”
“Sao có thể? Hãy chờ xem.” Tiểu Phượng rất tự tin, nàng lại tinh ranh, vả lại lớn hơn tiểu Kiều, nếu còn học không bằng muội muội, vậy thì quá rồi.
“Tỷ, trên tay tỷ có rất nhiều tiền?” Tiểu Kiều hỏi.
Tiểu Phượng đã sớm tích cóp tiền riêng rồi, “Hả?” Tiểu Phượng hỏi.
Tiểu Kiều nói: “Muội nghĩ chúng ta mua nhiều thêm mấy con gà, đến lúc đó đẻ trứng không phải nhiều hơn sao, cũng có thể bán nhiều tiền chút, tiền cầm trong tay, không phải sẽ càng nhiều.”
“Ha ha, tiểu Kiều hiện giờ đã nghĩ đến kiếm tiền, tỷ cảm thấy rất tốt! Tỷ còn tưởng rằng muội nói phải nuôi gà là nói chơi đấy. Trong tay tỷ cũng có một chút như vậy, muội cầm cả đi, đến lúc đó mua gà, nuôi cho tốt.”
Tiểu Kiều nhận lấy túi nhỏ tiểu Phượng đưa tới, bên trong còn có ít tiền, “Tỷ tỷ yên tâm, gà nuôi lớn, gà trống có thể bán, đến lúc đó muội trả tiền lại cho tỷ!”
“Gì mà có trả hay không, thật là không có ý tứ. Được rồi, trời cũng không còn sớm, ngày mai tỷ còn phải đến nhà Trương địa chủ hỏi xem có cần người làm giúp không, chúng ta ngủ đi.” Tiểu Phượng cũng đang vì kiếm tiền mà cố gắng, tiểu Kiều cảm thấy mình cũng phải thêm chút sức rồi.
Ngày hôm sau, Diệp Trụ mang theo Lập Hạ và Lập Thu đi học đường gặp phu tử, tiểu Phượng tự mình đi nhà Trương địa chủ tìm người quen, tiểu Kiều nói với Ngô thị muốn mua gà con.
Ngô thị cười nói: “Chờ lần sau khi nương đi chợ mua, đừng nóng vội.”
“Vậy con cũng muốn đi theo. Nương, gà nhà chúng ta cứ giao cho con, con bảo đảm nuôi tốt.”
Tiểu Kiều đưa tiền trong tay mình, và tiền tiểu Phượng tích cóp cho Ngô thị, “Nương, chúng ta mua nhiều một chút, dù sao sân nhà chúng ta lớn.”
Là quá lớn, đoán chừng hậu viện mở một vườn rau xanh, cũng còn dư lại, Ngô thị và Diệp Trụ thương lượng có thể trồng một chút cây chống hạn gì đó, ví dụ như khoai lang, bắp v.v… di1enda4nle3qu21ydo0n
“Được!” Tiểu khuê nữ hiểu chuyện, làm mẹ tự nhiên vui mừng, hơn nữa nàng cũng vốn định chăm sóc kỹ chút gà.
Chút khoai lang, củ từ trồng bên cạnh, đến lúc đó dây có thể cho heo ăn, trong nhà muốn thịnh vượng, gia cầm gia súc không thể thiếu được.
Ngô thị nghĩ tới lần trước nói với đại cô tỷ, chuyện nhập bọn buôn bán, cũng cần phải đi qua một chuyến, tiền trên tay, trừ bỏ chi dùng trong nhà, đều phải thu vào. Cũng là một khoản tiền thu.
Dựa hết vào ba mẫu ruộng cạn, đó vốn không lấp được vào bụng.
Ruộng cạn phân cho nhà tiểu Kiều một mẫu trồng tất nhiên là khoai lang, một mẫu trồng cao lương, còn có một mẫu trồng bắp. Ban đầu khi tách ra, phần thóc ăn vốn không đủ ăn, cũng may nhà bà ngoại tiểu Kiều đưa tới một chút, kết hợp với lương thực phụ còn đủ ăn một đoạn thời gian.
Ngô thị nghĩ tới khi đi chợ, cũng cầm cả đồ mình may vá đi bán, mua chút dầu muối, còn phải mua một chút lương thực phụ, nếu không thật sự không đủ ăn. Luôn dựa vào nhà mẹ tiếp tế cũng không phải cách.
Chính là ba mẫu đất thu, cũng không thể ngày ngày ăn khoai lang và bắp mì đi. Cao lương làm cơm càng thêm ăn không ngon. Lập Hạ và Lập Thu phải đi học, cần dùng đến đầu óc, phải ăn tốt một chút.
Cứ nhìn xem Nhất Phàm bọn họ có thể làm ăn khá không, đến lúc đó có thể được chút tiền.
Tiểu Kiều muốn đi họp chợ, cũng muốn nhìn xem có thể phát hiện ra công việc gì kiếm tiền không, dù sao dựa hết vào làm ruộng, nhất định không giàu nổi, một là phải đóng thuế, hai là ruộng không nhiều lắm, trong nhà ăn cũng không đủ đâu, ba là, trong lúc này sản lượng lương thực thật sự thấp đến đáng thương, không có giống lai, một mẫu ruộng tốt nhiều nhất làm ra năm trăm cân lúa nước, vậy cũng phải nhìn ông trời, nào giống như hiện tại, động một chút là một hai ngàn cân?
Cho nên phải tìm ra con đường, khảo sát mấu chốt buôn bán. Tiểu Kiều thở dài, thật sự làm khó chết nàng.
Nơi nông thôn này, rau dại ngược lại nhiều, nhưng cổ đại không giống như hiện đại, người còn tham một miếng này, thích ăn chỉ có người nghèo mới ăn rau dại, treen căn bản ngoài rau dại ra không có đồ gì ăn rồi, mọi người không có cách nào, mới ăn, ngươi muốn mang vào trong thành bán, người ta đều không để ý đến ngươi.
Giống như nhà Trương địa chủ, ngươi cảm thấy có lòng tốt, tặng cho người ta một rổ rau dại, người ta còn cảm thấy ngươi vũ nhục người ta đó. Cho nên chuyện này căn bản không thể thực hiện được. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Mà muốn thêu thùa may vá kiếm tiền? Một là tay nghề ngươi không ra sao, mà làm thứ này, mắt hư nhanh, Diệp Tiểu Kiều không muốn để cho đôi mắt thoạt nhìn rất xinh đẹp của mình biến đổi thành ảm đạm không có ánh sáng.
Gà mẹ cục tác kêu lên, tiểu Kiều vội vàng hấp ta hấp tấp đi nhặt trứng gà, đây là công việc khiến nàng vui vẻ nhất, đáng tiếc chỉ có hai con gà mẹ, nếu có gà mẹ thành đoàn, một ngày có thể đẻ chừng trăm trứng, một cái trứng gà một văn tiền, một trăm chính là một trăm văn tiền, vậy một tháng chính là ba ngàn văn tiền, vẻn vẹn ba lượng bạc. Trừ đi tiền chi phí, cũng có thể kiếm được hai lượng bạc. Tính toán lại nhiều một chút, cũng có một hai lượng bạc có thể kiếm. Không phải thật nhiều hơn trồng trọt à?
Diệp Tiểu Kiều quyết định, trước tiên làm sự nghiệp nuôi gà.
Dù sao gà trừ đẻ trứng, bản thân nó còn có thịt, đến lúc đó bán gà cũng có thể có tiền.
Nhưng mà, điều kiện đầu tiên chính là có thể mua được nhiều gà như vậy, nếu không tất cả đều là phù vân.
Lại nói, thật ra thì vẫn là người trung gian tốt hơn, chỉ qua tay trung gian bọn họ, kiếm tiền chênh lệch trong đó, vậy cũng không cần cầm quá nhiều tiền vốn. Nhưng người trung gian yêu cầu có uy tín, nếu ngươi không có vỏ bọc ai tín nhiệm ngươi, Diệp Tiểu Kiều là một tiểu nha đầu càng thêm không có ai tin tưởng. Một chút ý tưởng không thể biến thành hành động. Thật đúng là không phải ngươi muốn làm gì cũng có thể làm cái đó.
Đúng rồi, bên cạnh sân chúng ta còn có một đầm bùn, đến lúc đó dọn dẹp, có phải có thể nuôi cá không? Cái này, phải nghĩ cách khiến cha làm.
Diệp Tiểu Kiều cảm thấy mình gánh nặng đường xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.