Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 47: Chuyện nhân tình này




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Không thể không nói, cả đời này của Diệp Trụ không làm ra chuyện gì có quyết đoán, chuyện lần này coi như lần đầu. Sau đó tiểu Kiều cũng đã hỏi Ngô thị, cha lập tức nghĩ thông suốt? Không giống với phong cách của cha.
Ngô thị cười nói: “Cha con ấy, có một số việc nhỏ trong lòng hiểu rõ ràng, nhưng bởi vì là trưởng bối, cho nên chuyện gì cũng không tiện cự tuyệt, cha con chẳng lẽ không biết những chuyện này không tốt với chúng ta sao? Làm con cái hiếu thuận, ý nghĩ này từ nhỏ cha con đã nghe thành quen, muốn để cho cha con không nghe lời ông nội con, đó chính là lập tức không thay đổi được. Cha con biết mình không tốt, cho nên muốn để cho đại ca con làm đương gia, trong nhà ngoài nhà mình đại ca con đương gia, có chuyện gì cũng do đại ca con định đoạt, vậy về sau liền bớt rất nhiều phiền toái.”
Ngô thị thật tâm vui mừng, con trai của mình có thể kiếm tiền, hiện giờ trượng phu của mình cũng cảm thấy con trai có thể độc bá một phương rồi, nhìn cả thôn Diệp gia này, còn có ai có phúc khí như mình?
Ngược lại Nhất Phàm bên chỗ đại cô tỷ kia, cũng là tuổi còn nhỏ đã ra ngoài làm việc rồi, còn có chuyện lần này, nếu không phải có Nhất Phàm giật dây, cũng không thể thuận lợi như vậy
Lúc tiểu Kiều đi vào, nhìn thấy đại ca Lập Hạ đang suy nghĩ điều gì, “Đại ca, ca đang nghĩ gì vậy?”
Lập Hạ cười cười, nói: “Ca nghĩ, chuyện ao cá này của chúng ta, có nên ghi sổ sách lại không?”
Tiểu Kiều bội phục trong lòng, đại ca quả nhiên còn tốt, nói với Lập Hạ: “Đại ca, tiền mỗi lần mua phân bón này muội đều nhớ kỹ, ca, về sau chúng ta bán bao nhiêu cá, thu bao nhiêu tiền, còn có tiền mua thức ăn cho cá bao nhiêu tiền, tất cả chúng ta đều phải nhớ rõ biết rõ ràng, đến lúc đó nhìn vào thu và chi, cũng biết chúng ta đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi.”
Lập Hạ gật đầu: “Muội nói đúng! Tiểu Kiều, về sau chuyện sổ sách này giao cho muội!”
“Ca, vậy cũng bắt đầu đương gia.” Tiểu Kiều cười hì hì nói.
“Nghịch ngợm, chúng ta có chuyện gì thương lượng với nhau.” Lập Hạ cũng cười nói.
“Được rồi, ca, sổ sách này muội nhớ. Nhưng mà không thể chê chữ muội xấu.” Thu vào chi cái gì, đây không tính là khó khăn. Tiểu Kiều chuẩn bị vẽ một bảng biểu, ghi hạng mục công việc, thu vào chi ra đều viết lên, nhìn bảng biểu như vậy liền vừa nhìn đã hiểu ngay rồi. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Nàng biết chữ ngược lại nhanh, nhưng mà có vài chữ thật sự quá rườm rà, cũng may không phải dùng bút lông viết chữ, chỉ dùng cục than đó, sau đó gọt nhọn đi, nếu không càng khó coi hơn.
“Vậy bộ sách bút của huynh đến lúc đó để muội dùng.” Sau khi Lập Hạ đi học, bên chỗ dì cả cũng tặng sách bút đến cho hắn và Lập Thu.
Tiểu Kiều nghe liền buồn bực, như vậy không luyện chữ vẫn không được. Nếu không thật lòng không bỏ ra nổi.
Trong nhà đã bắt đầu bán cá rồi, Lập Hạ liền đưa hai con qua cho đại bá, tam thúc, còn có chính phòng. Đồng thời cũng nói cho mọi người, từ nay về sau, chi thứ hai chính là Lập Hạ đương gia.
Đại bá vỗ bả vai Lập Hạ, nói hắn rất tốt, làm rất tốt. Ngay cả tam thúc cũng vui nhiều hơn lo lắng, Diệp Điền biết tính tình của Diệp Trụ, cảm thấy để cháu đương gia tốt hơn.
Người của chính phòng vốn không trông cậy vào bọn họ có thể có sắc mặt tốt, có lúc hận không thể không đi tặng đồ cho bọn họ đi, mỗi lần đi đều nhăn mặt.
Ông cụ vui mừng nhận lấy cá, nghe nói Lập Hạ đương gia, hơi sững sờ. Nhưng cũng khích lệ Lập Hạ đương gia cho tốt, tranh sĩ diện cho lão Diệp gia. Lại biết được ao cá này do Lập Hạ làm, cháu nội có tiền đồ rồi, ông làm ông nội cũng vui mừng, nói với Lập Hạ: “Làm đương gia này không phải chuyện dễ dàng như vậy, lòng gia chủ phải rộng, phải khoan dung độ lượng hơn với hàng xóm láng giềng, đừng hẹp hòi, bản thân đã có tiền đồ, cũng đừng quên bà con quê nhà.”
Lập Hạ vội nói: “Ông nội nói đúng lắm, cháu đều nghe.”
Bên kia, Ngô thị cũng để cho Lập Thu và tiểu Phượng đi đưa hai con cá cho Đàm Ngưu bọn họ, dù sao sinh sống cùng một chỗ nhiều năm như vậy, lại nói là huynh đệ trên danh nghĩa. dieendaanleequuydonn
Tiểu Phượng nói: “Nương, con không muốn đi. Việc gì phải đưa cho bọn họ, chúng ta nuôi cá cũng không dễ dàng.”
Ngô thị nói: “Nhân tình lui tới này, không cho không được, nương cũng biết, một lần này thôi, lần sau không cho nữa.”
“Cho một lần này còn không phải nói cho người khác biết, chúng ta có cá, người khác cũng tới đây đòi.”
Ngô thị nói: “Cũng chính là kẻ da mặt dày, không biết xấu hổ như vậy, loại người như vậy nào tới đây đòi? Con yên tâm, trong lòng nương nắm chắc rồi, con cá này là của chúng ta, có cho hay không, chẳng lẽ bọn họ tới cửa đòi, chúng ta đều cho sao? Cho một lần là thân thích chúng ta lui tới, lần sau, người nào không biết xấu hổ da mặt dày như vậy, nương cũng không phải dễ nói chuyện. Đồ của chúng ta, vẫn không thể tự làm chủ? Thêm nữa, còn có các con đó thôi? Cho đồ, bọn họ lại tới đòi, cái lý đứng bên phía chúng ta, con không cho một lần, đến lúc đó bên kia bọn họ sẽ muốn nói.” Dù sao còn nhỏ, có phần không hiểu một chút nhân tình thế thái. Ngô thị liền kiên nhẫn nói cho tiểu Phượng.
Hơn nữa, bọn họ có đồ tốt, không quên thân thích, đây mới có lợi cho danh tiếng nhà mình, người khác thấy được, cũng sẽ nói, thái độ làm người của lão nhị Diệp gia tốt. Phải biết những thứ này dùng tiền đều không mua được.
“Nương, tỷ, nếu không con theo nhị ca đi đi.” Tiểu Kiều nói.
Tiểu Phượng nói: “Đi thì đi, tiểu Kiều cũng muốn đi vậy đi chung đi.”
Ngô thị cười nói: “Được rồi, các con đi nhanh về nhanh, bên này nương làm món ăn ngon cho các con là được rồi.”
Hôm nay trong học đường nghỉ, bọn họ cách mỗi mười ngày nghỉ một ngày, Lập Thu mang theo giỏ trúc nhỏ, mang theo hai muội muội cùng đi nhà bây giờ của Đàm Ngưu bọn họ.
Dọc theo đường đi thấy cỏ ven đường cũng biến thành khô vàng rồi, quả nhiên là mùa thu đến, ven đường hoa cúc dại nở đầy khắp nơi, “Ca, tỷ, bên này có mộc nhĩ đất!” Khi tiểu Kiều hái cúc dại, thấy trên đất chỗ này có mộc nhĩ đất, mộc nhĩ đất hơi giống như mộc nhĩ chưa phơi khô, nhưng nhỏ hơn mộc nhĩ, ăn cũng rất ngon. Giống như một loại nấm. Nói là từ cỏ rêu biến thành, nhưng tiểu Kiều cảm thấy không phải.
Lập Thu cũng nhìn thấy, nói rằng: “Chờ lúc chúng ta trở lại rồi nhặt.”
Tiểu Phượng nói: “Đúng vậy, hiện giờ nhặt chẳng lẽ đưa qua cho tiểu Mạch bọn họ?”
Tiểu Kiều nghe, làm một ký hiệu ở đây liền đi theo Lập Thu và tiểu Phượng.
Nhà của mấy người Đàm Ngưu thúc bây giờ quả thật không ra gì, nhưng tiểu Kiều cảm thấy khí sắc của bọn họ tốt hơn khi ở trong viện ở chính phòng nhiều.
Thím Đàm Triệu thị cũng không phải có dáng vẻ chỉ cúi đầu giống như vĩnh viễn không ngóc đầu lên được như vậy. Thấy ba đứa bé đưa cá đến cho mình, Triệu thị thật vui mừng, trong nhà đã rất lâu không được ăn mặn, tặng hai con cá này, thật đúng là tốt quá, có lòng hỏi nhiều mấy câu, ba đứa bé này lại nói không đến điểm quan trọng. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Cái gì? Hiện giờ Lập Hạ đương gia, ha ha, trước kia khi thím ở thôn Diệp gia đã cảm thấy Lập Hạ là một đứa có tiền đồ, quả nhiên là như vậy, còn làm ao cá của mình, quả nhiên có khí thế. Lập Thu à, cháu nói cho thím biết, ao cá này dễ nuôi không?”
Lập Thu nói: “Thím, nếu dễ nuôi tất cả mọi người nuôi, thím không biết chứ, kể từ khi ca cháu nuôi con cá này, ngày ngày đều không ngủ yên, chỉ sợ cá chết rồi, vậy mà, còn chết không ít, bây giờ có thể nuôi ra, chúng cháu cũng không nghĩ đến. Tất cả mọi người đều nói mèo mù đụng phải chuột chết. Hơn nữa con cá này ngày ngày ăn nhiều, vì cái này, lương thực nhà cháu cũng không đủ, còn phải vay tiền mua lương thực ăn, không biết giờ cá bán xong, có thể thu tiền vốn về không đấy. Thím, thúc, giờ cũng sắp ăn cơm rồi, nếu không có chuyện gì khác, chúng cháu đi về trước!”
Triệu thị không nỡ quản cơm ba đứa bé này, nghe Lập Thu nói như vậy, nói rằng: “Nếu không có chuyện gì khác, mấy đứa đi về trước đi.”
Đàm Ngưu vội nói: “Thật vất vả tới một chuyến, phải ăn bữa cơm rồi đi.”
Triệu thị vội nói: “Đúng vậy, lương thực trong nhà cũng không có, ta đi nhà bên cạnh mượn một ít rồi trở lại hạ nồi.”
Ba đứa bé vội xua tay, chạy ra ngoài.
Ý tứ của Triệu thị rất rõ ràng rồi, cũng không có gạo bỏ nồi rồi, vẫn còn ở đây ăn cơm, là không có thể diện. Bọn họ vốn không muốn ở lại đây ăn cơm. Tiểu Phượng nói: “Không ngờ thím Đàm này lợi hại hơn trước kia, nói chuyện cũng ngẩng đầu ưỡn ngực rồi.”
Tiểu Kiều thầm nghĩ, trước kia ở dưới áp lực mạnh của Quách thị, nhìn sắc mặt người ta làm việc, có thể không cụp đuôi sao, bây giờ người ta không dựa vào ai, cũng không nịnh bợ ai, ở nhà mình tự mình làm chủ, đương nhiên không cần phải ăn nói khép nép như vậy nữa rồi. Tự nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực. Không có cha chồng mẹ chồng kiềm chế, nói chuyện có thể không lưu loát sao?
Chỉ có điều mấy lời Triệu thị hỏi mình là có ý gì? Chẳng lẽ cũng muốn tự mình làm một ao cá? Mặc kệ đi, muốn làm cứ làm, chuyện như vậy không quản được, tất cả mọi người làm, mới xem ai sẽ nuôi, ai sẽ bán! Cấm thì không cấm được. die nda nle equ ydo nn
“Nhị ca, tỷ, chúng ta đi lấy mộc nhĩ đất đi.” Trong lòng tiểu Kiều còn nhớ chuyện này.
Tiểu Phượng cười nói: “Muội vẫn còn nhớ kỹ à. Đi, chúng ta đi nhanh đi!”
Một mảnh kia thật nhiều mộc nhĩ đất, ba huynh muội hái hồi lâu, cũng đầy nửa giỏ trúc rồi.
Lập Thu nói: “Ca thấy không sai biệt lắm rồi, thứ này quá nhiều, ăn cũng ngán. Chúng ta trở về đi, cha và nương chắc sốt ruột.”
Món mộc nhĩ đất này phiền phức nhất chính là khó rửa, sinh trưởng ở trên đất, nên có rất nhiều bụi bẩn, phải rửa bảy, tám lần mới được. Nhưng mà nếu rửa sạch rồi, chính là trực tiếp dùng dầu xào, cũng là một món ngon.
Ngô thị cười nói: “Các con đi ra ngoài một chuyến cũng đi không.”
Tiểu Phượng nói: “Là tiểu Kiều, nhìn thấy nhất định mang về, lát nữa muội đi rửa.”
Tiểu Kiều cười nói: “Muội rửa thì muội rửa, đến lúc đó muội ăn nhiều thêm mấy miếng.”
Lập Hạ từ bên ao cá trở lại, mọi người liền bắt đầu ăn cơm, chính là rau dưa bình thường, mặc dù mình có cá, nhưng cũng không thể bữa nào cũng có, phần lớn muốn bán đi.
Lập Hạ nói với  mọi người: “Con chuẩn bị vào thành một chuyến, xem một chút xem có bán cá con hay không, hiện giờ cá bán hàng ngày, chỉ biết càng ngày càng ít, con muốn thừa dịp trời còn chưa lạnh, trước từ từ thả cá con.”
Diệp Trụ nói: “Con quyết định là được.”
Ngô thị cũng gật đầu một cái, nếu để Lập Hạ đương gia, như vậy nên tin tưởng hắn.
Lập Thu phải đến trường, chuyện như vậy không có việc của hắn. Hiện giờ tiểu Phượng đi theo Ngô thị làm thêu thùa may vá rồi, tiểu Kiều nói: “Đại ca, muội và ca đi đi, trứng gà của chúng ta cũng tích cóp nhiều rồi, muội muốn cùng đi bán. Nếu có bán gà con, có thể nhìn xem mua thêm một chút nữa không.”
Mặc dù gà này vào mùa đông không dễ dàng đẻ trứng, nhưng mua gà nhỏ nuôi, đến mùa xuân trưởng thành rồi, lại là một khoản thu vào đấy.
Lập Hạ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy tiểu Kiều liền đi cùng ca đi. Sáng sớm ngày mai dậy sớm một chút, có xe đi Khang huyện, chúng ta có thể đi nhờ xe.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.