Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Chương 15: Lớp trưởng minh an - chia tay




Giờ ăn trưa, May ngồi một mình vì sợ ảnh hưởng đến các bạn khác, ngộ nhỡ lại cãi nhau. Đang ăn thì có một nhóm nam sinh kéo đến, buông lời chọc ghẹo:
- May dễ thương quá! Cho bọn tớ ngồi cùng nhé?
- Nếu các cậu ngồi đây chỉ để ăn thì tớ sẵn lòng. - May có chút khó chịu.
- Ơ kìa, sao cáu gắt vậy? Bọn này còn định rủ May đi chơi cùng sau giờ tan học nữa kia!
- Xin lỗi nhé! Tớ không rảnh.
- Không rảnh là thế nào? Chẳng phải bây giờ cậu đang ngồi không đó sao? - Một nam sinh kéo tay May.
- Này, đừng gây sự nhé! Buông tay ra!
May bị kéo ra khỏi chỗ ngồi sau đó. Những người xung quanh lần lượt nhìn về phía cô nữ sinh mà không ai can thiệp. Bởi vì ai cũng biết, nhóm nam sinh này rất có máu mặt trong trường.
- Bọn côn đồ nhãi ranh các người có bỏ tay bạn ấy ra không hả? - Một người đi đến và đánh vào tên đang lôi kéo May một cú như trời giáng.
- Thì ra là lớp trưởng Minh An đây mà. Mày dám đánh tao sao?
- Bắt nạt bạn nữ, các người không thấy xấu hổ à?
Mọi người càng lúc càng chú ý nhiều hơn khi thấy một người trong số họ sấn tới, túm lấy cổ áo Minh An, trừng mắt:
- Mày...
- Sao hả? Khôn hồn thì cút khỏi đây đi! Giám thị sắp đến rồi đấy. Tới lúc đó không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu.
Minh An nhẹ nhàng gỡ bỏ bàn tay ấy ra khỏi áo mình như một lời thách thức. Hành động này đã khiến nam sinh nọ tức tối:
- Được lắm! Chờ đấy. Đi tụi bây!
Mọi người tản dần ra, lý do mà đám nam sinh kia dễ dàng rút đi không gì khác hơn là họ sợ gặp phiền phức với giám thị của trường.
- Này, cậu có sao không May?
- Không sao, cảm ơn An nhé!
- Hay để tớ đưa May về lớp nha? Chân cậu...
- Ơ... Không cần đâu! Tớ ổn mà. - May xua tay, cái tên lớp trưởng này, không nên dây dưa nhiều thì hơn.
Suốt buổi học hôm đó, cứ một lúc thì May lại thấy Minh An nhìn về phía cô. Thái độ của cậu từ trưa đến giờ rất lạ làm May khó hiểu vô cùng. Hoàn toàn không giống với lớp trưởng nóng nảy, cáu gắt khi gây nhau với nhóm bạn nữ lúc sáng kia.
*
Giờ tan học, Du đón May ở cổng trường. Cậu dìu cô từ lớp ra xe, rồi mở cửa xe đỡ cô vào. Có lẽ, lúc Minh An đứng ngoài sảnh kia đã kịp thu vào tầm mắt mình những hình ảnh ngọt ngào ấy.
- Hôm nay có đám con trai chọc ghẹo chị trong giờ ra chơi đấy!
- Chị có bị làm sao không?
- À, may nhờ có lớp trưởng giúp, không thì chẳng biết phải đối phó sao nữa. - May cười.
-...
- Du sao thế? Sao không nói chuyện?
- Không ạ, em chỉ là đang tập trung lái xe thôi. - Du nói rồi nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi trời nhập nhoạng tối, May đi ra sân hóng gió thì thấy Du đã chờ sẵn từ lúc nào.
- Sao Du đến mà không gọi chị?
- Em sợ chị đã ngủ rồi.
- Chưa, chị vừa chuẩn bị cặp sách thôi.
- Em ghé qua xem chân chị đã ổn chưa?
- Được mà. Nó không còn đau nữa.
- Vậy thì tốt rồi! À mà ngày mai chị đi học đúng không?
- Ừ, sao em?
- May này, em có thể đọc được suy nghĩ của người khác đấy!
- Uhm, chị biết chứ.
- Em nghĩ nên kể cho chị nghe thì hay hơn.
- Chuyện gì? Em làm chị lo đấy!
- Có nhiều nam sinh trong trường rất thích chị...
- Nhưng chị không quan tâm đâu.
- Chị nghe em nói đã. Trong số đó có Minh An, anh ta đã yêu thầm chị từ lâu lắm rồi.
- Em nói chuyện này với chị làm gì? Không lẽ em định bỏ rơi chị à?
- Em chỉ muốn chị có cuộc sống tốt hơn. Chứ không phải cứ ở bên em: một tên lúc ma lúc người thế này.
- Này Du, đừng nói nữa được không? Em làm chị bực đấy!
- Em...
- Vậy ý của em là muốn đi chứ gì? - Mắt May rơm rớm - Được rồi, mình... chia tay!
- May...
- Em đi đi. Như vậy là đã đạt được ước nguyện rồi đấy.
May khóc thật rồi, hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Du hốt hoảng định ôm lấy May nhưng cô đã kịp đẩy ra, hét lớn:
- Không cần phải làm thế. Tôi đã bảo cậu đi rồi mà.
Rồi May chạy vào trong, Du nghe rất rõ tiếng nức nở từ cô gái nhỏ đáng thương ấy. Có lẽ cậu đã sai khi nói ra những lời vừa rồi. Du đã làm tổn thương người mà cậu yêu nhất: May.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.