Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Chương 22: Vì sao lại trở về ?




Đêm khuya, May vẫn còn sốt rất cao và không có dấu hiệu hạ xuống. Bỗng một bàn tay như có như không nắm lấy tay cô, lạnh lẽo. Là Du, cậu đã trở về? Đang lúc yên lặng lắng nghe tiếng hít thở đều đều từ cô gái nhỏ thì Du thấy cô như gặp ác mộng, trán đẫm mồ hôi trông có vẻ đang hoảng sợ lắm:
- May! Chị tỉnh dậy đi! - Du gọi.
- May! Nghe em nói không? Mau tỉnh dậy!
May bừng tỉnh sau đó, thấy Du đang ngồi trước mặt cô thì ngạc nhiên lắm. Gắng sức ngồi dậy ôm lấy cậu ngay:
- Ôi, Du! Là em đó sao? Chị có đang nằm mơ không?
- Chị không mơ đâu! Em về nhà rồi. - Du nói và đỡ cô nằm trở lại giường.
- Nhà?
- Nơi nào có chị, sẽ là nhà của em! Được chứ? - Du khẽ hôn lên bàn tay nhỏ nhắn kia, cảm nhận nó thực nóng.
- Em... Sao em... - May bỗng tỏ ra ngạc nhiên.
- Chị thắc mắc là tại sao em lại trở về đúng không?
- Chị nghĩ là Du đã đi rồi chứ...
- Thì em cũng định thế. Vì bản thân buồn quá, khi chị nói ghét em... - Du cười.
- Chị... Không có ghét Du mà!
- Biết rồi. Có người ngoài mặt thì cố tình đuổi em đi cho bằng được nhưng trong lòng lại đang khóc thầm đấy thôi.
- Chị... chị... - May như đứa trẻ con bị bắt quả tang tại trận.
- Bị em đoán trúng rồi chứ gì? Em biết mấy hôm nay chị cảm thấy thế nào khi lúc đó đã buộc miệng nói ra những điều mà mình không muốn rồi đấy!
- Chị chỉ muốn tốt cho em thôi mà!
- Muốn tốt cho em? Vậy chị chấp nhận không gặp lại em mãi mãi à?
- Đương nhiên là chị không muốn như vậy rồi.
Nói rồi nghĩ lại, May mới nhận ra rằng bản thân mình quá mâu thuẫn, quá tham lam.
- Em cũng thế. Nên chị đừng nói với em những lời như vậy nữa, được không? - Du giúp cô vén nhẹ lọn tóc ướt đẫm rơi lòa xòa trên trán.
- Nhưng... em sẽ tan biến đi mất!
- Em không sợ! Vì May luôn là lý do để em quay về. Chỉ một bước nữa thôi là em đã được hoá kiếp rồi đấy!
- Thế sao em không đi? Nếu như vậy thì em cũng đâu còn nhớ được chuyện gì đã xảy ra ở đây nữa...
- Đúng là em sẽ quên hết, nhưng còn chị? Em thật không nỡ để chị buồn... - Du khẽ cười, cứ như cậu đang rất vui vì bản thân đã quyết định như thế.
- Những lúc như vậy mà em vẫn còn nghĩ cho chị sao? - May nói như sắp khóc.
- Ai bảo chị là người quan trọng nhất của em làm gì? - Du gục đầu vào trán cô, thì thào.
May khẽ thút thít, cậu như thu được tất cả hơi thở nóng ran kia của cô gái nhỏ. May là tất cả của cậu lúc này, là lý do khiến cậu ở lại. Du biết bản thân cô sẽ khó mà chấp nhận được khi cậu rời khỏi nơi đây. Thôi thì đành hy sinh cơ hội hoá kiếp của mình để có thể thấy May luôn vui vẻ vậy. Đó chẳng phải cũng rất tốt hay sao?
Vì yêu một hồn ma, cơ bản là May đã thiệt thòi nhiều lắm. Thế nên tại sao Du phải từ chối một việc nhỏ nhặt như thế để cô gái nhỏ ấy được vui?
- Bây giờ May nghỉ ngơi đi! Được chứ? Chị còn bệnh đấy! - Du khẽ kéo chăn đắp lại cho cô thật cẩn thận.
- Nhưng... em... đi đâu? - May lo lắng.
- Thì ngồi đây, canh chừng chị! Vậy chị yên tâm rồi nhé. Giờ thì nhắm mắt lại đi...
May thấy an toàn vô cùng khi có cậu ở bên cạnh. Cô khẽ nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Du vẫn ngồi đó, nắm chặt lấy tay cô. Khoé miệng cậu chợt nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu đã bỏ qua cơ hội cuối cùng của mình chỉ vì muốn ở bên thiên thần ấy, dù cho thời gian còn lại chỉ được tính bằng ngày.
Mặc kệ hết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.