Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Chương 10: Tháo lens nào cô gái




Sáng nay, mặc dù bầu trời tối om ngoài kia vẫn còn phảng phất hơi sương lạnh, nhưng May đã ngồi sẵn ngoài sân trước từ lúc nào. Cô là đang đợi người nhà lên đón về. Ba năm phổ thông, một năm đại học vừa qua đã khiến cho May dần trở nên xa cách với họ. Cô thèm lắm rồi cái cảm giác mình là đứa trẻ nhỏ nhất của gia đình, được mọi người dung túng, yêu thương.
- Cô bé định dọn đến ở cùng với bạn trai à?
May nhìn xuống bậc tam cấp, nơi có một người phụ nữ đang nhìn cô bằng loại ánh mắt khác thường kia.
- Ơ, cháu không...
- Giới trẻ bây giờ hay thật ha. Mà cũng đúng, cô bé chỉ ở đây có một mình, chẳng trách sao dễ bị hư hỏng đến thế...
Hư hỏng? Bà thím kia đang muốn nói rằng May hư hỏng sao? Có một chút giật mình, từ lúc nào những người xung quanh đây đã đánh giá cô khác xa sự thật nhiều đến vậy? Không còn như những lần trước nữa, giờ đây họ đã nói tận mặt luôn rồi. Thực sự là May không biết nên trả lời làm sao.
- Cháu...
- Ai nói rằng con bé hư hỏng?
Giọng nói ai đó chợt xen vào, cả May và bà thím kia giật mình nhìn lại. Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lên:
- A, nội...
Một người phụ nữ trung niên vừa bước xuống chiếc xe hơi màu xám, rảo bước tiến gần về phía May. Gỡ bỏ chiếc kính mát và cầm gọn trong lòng bàn tay ra, bà mỉm cười:
- Ừ, cháu ngoan, ta đến đón con về đây - Rồi bà quay sang nhìn người đang đứng đối diện mình - Tôi hỏi chị là ai đã nói con bé hư hỏng?
- Thì... - Bà thím kia ngượng chín mặt - Thì tôi nghe nói cháu chị hình như vừa bị ai đó lừa gạt tình cảm đấy mà.
- Cháu không có thưa cô. - May sợ rằng bà ấy sẽ nói ra điều gì đó không hay và để nội mình biết được.
- Cháu chị đang nói dối đấy. - Bà thím thích tọc mạch kia như vừa tìm ra một chuyện gì đó rất thú vị - Này nhé, hình như con bé đang có thai rồi!
May bắt gặp ánh mắt của nội nhìn mình sau đó. Thật khó để biết được bà đang nghĩ gì. May muốn nói nhưng rồi lại thôi, bởi vì chẳng lẽ cô lại nói rằng bây giờ mình đang mang đứa con của một hồn ma?
Bà thím kia sẽ được dịp mà nói May bị thần kinh, không được bình thường. Còn nội, nhỡ bà biết được sẽ không tha cho cô mất.
- Nội - May khép nép - Con không có...
- Ừ, tôi biết chứ. Vì vậy, hôm nay tôi đến để đón con bé về đây.
May giật mình, nội vừa nói gì? Bà biết cháu bà có thai? Sao có thể được?
- Chị và mọi người xung quanh đây cũng nên ngưng bàn tán đi. Bạn trai con bé, tức là cha đứa nhỏ đang ở nhà tôi, đang đợi hai mẹ con nó về.
Ấm áp thật, tuy biết là nội chỉ muốn bênh vực mình thôi nhưng May rất vui. Bà thím yếu thế kia gật gù, tỏ vẻ thông hiểu rồi bỏ đi.
- Nội? Sao nội...
- Về nhà thôi con...
*
Lúc ở trên xe, May cứ bồn chồn không yên. Có rất nhiều điều thắc mắc nhưng lại không biết nên hỏi làm sao cả.
- Gì đó May, có vấn đề gì với con vậy?
Bắt gặp ánh mắt của nội đang nhìn mình, cô lúng túng:
- Ơ, con muốn hỏi... Bà biết chuyện gì rồi sao?
- Chuyện gì là gì nhỉ? Ta có biết gì đâu.
- Vậy sao lúc nãy nội lại nói với người ta là con...
- Nội nói cho yên chuyện thôi. Dù sao thì con cũng không còn ở đó nữa, không nên để lại tiếng xấu.
- Nội, con... cảm ơn. - May rúc vào lòng bà, nũng nịu.
- Ừ, còn việc đã xảy ra chuyện gì ở đây, con nên giải thích rõ khi về nhà, có biết không? - Vuốt ve mái tóc dài của May, bà hiền hậu nói.
- Con... - Có chút lo lắng nha - Con biết rồi ạ.
*
- Con gái, con về rồi. - Người đỡ May xuống xe không ai khác là ba cô.
Ông liên tục hôn May, như lúc cô đang còn bé tí vậy.
- Ba, cho con vào nhà đi. - May sắp không thở nổi rồi.
- Jay, ông bớt bớt lại. Già hết rồi đấy.
- Mẹ! - Thấy mẹ mình, May vội chạy đến, ôm chầm lấy.
- Ừ, mừng con về nhà. Không đi nữa nha.
May òa khóc, liên tục gật đầu, có lẽ sẽ không đi nữa...
*
- A, mắt con bị sao thế kia. - Chú Kris ngồi xe lăn đi đến, nhìn thấy màu mắt khác thường của May thì ngạc nhiên.
- Con đeo lens đấy. Ra ngoài học phải giống người ta chứ nhỉ?
- Eo ơi, đeo thứ đó lên mắt á? Chắc là khó chịu lắm? - Ba cô lè lưỡi, làm ra loại biểu cảm khó chịu.
- Về nhà rồi thì mở ra đi con, không cần thiết nữa... - Chú Kris mỉm cười, ý bảo cô nên tháo cặp lens kia xuống.
- Vâng - May đưa tay lên gỡ hai chiếc kính áp tròng đã đi theo mình suốt bốn năm qua...
Đôi mắt nâu to tròn, mọng nước kia dần được thay thế bằng một loại màu sắc có chút đỏ. Do May có một phần giống mẹ nữa nên màu đỏ kia không đậm bằng ba ba, nếu chăm chú nhìn mới thấy - màu mắt đỏ sắc sảo, rất ư là đặc biệt nha.
Bỏ màu mắt nâu kia đi, thực sự là có chút tiếc. Nhưng đã về nhà rồi thì cũng nên khép lại những năm tháng vừa qua đi, nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.