Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Chương 9: Áp lực - ước muốn trở về




Cốc cốc cốc...
Mệt mỏi mở cửa, May ngạc nhiên tự hỏi tại sao bà chủ căn hộ lại đến nhà mình sớm như vậy?
- Này cô gái, tối qua ở đây có vấn đề gì sao?
Cô tròn mắt, không phải bà ấy ở cách đây rất xa hay sao? Vì sao lại biết tối đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
- Bác nói vậy là sao ạ?
- Những người xung quanh nói rằng tối qua đã nghe thấy tiếng cô hét to lắm. Tôi đến kiểm tra thử.
- Không có gì đâu ạ. Có lẽ vì lúc đó cháu đang xem phim, sợ quá nên la toáng lên thôi.
- Thật không? - Bà thím kia vẫn còn ngờ vực lắm.
Bà đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Rồi lại nhìn đến bộ quần áo có phần không gọn gàng của May. Cô như hiểu được, bèn giải thích:
- Vì tối qua sợ quá nên mãi đến giờ cháu vẫn chưa... tắm.
- Thực là không có gì chứ?
- Dạ vâng!
Cứ tưởng rằng mình sắp thoát khỏi sự nghi ngờ bủa vây của bà ấy, nào ngờ đâu mọi thứ như muốn trêu đùa May: cô lại buồn nôn.
- Oẹ... - May chạy thẳng vào trong, sáng giờ cô vẫn chưa có gì vào bụng nên chỉ toàn là nôn khan thôi.
Thực là khó chịu!
- Cô không sao đấy chứ? - Lại có tiếng bà ấy vọng vào.
- Không có gì đâu ạ.
- Sao tự nhiên lại nôn thế kia? - Vẻ mặt ai kia lộ ra vẻ xét nét, nghi ngờ.
- Ơ... Chắc là do tối qua cháu ăn uống vô ý nên...
- Được rồi, liệu mà nghỉ ngơi đi, tôi về đây.
Vẻ mặt của bà ấy trở nên đăm chiêu, như muốn nói rằng: Đừng hòng lừa gạt tôi nhé, tôi đây là phụ nữ nên thừa biết những hành động đó có nghĩa là gì...
*
Mấy ngày qua, Du không đến. Vì sao thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì chưa tìm ra cách bắt đứa nhỏ đi sao?
Không, May sẽ không bao giờ để cho điều này xảy ra đâu!
Nhưng rồi, một đứa con gái ở một mình trong căn hộ và những dấu hiệu bất thường gần đây đã không khỏi khiến cho hàng xóm nghi ngờ. Họ nghĩ rằng May là một cô gái hư!
Bởi vì, họ không hề thấy bất cứ chàng trai nào đến đây cả. Có lẽ họ nghĩ là May đang phải chịu đựng hậu quả cho sự bồng bột của mình.
"Cô thật hư hỏng!" - Những ánh mắt đang nhìn May như nói rõ điều đó.
Cô không thể nào tránh khỏi những thái độ đang ngày một khác dần kia. Ước gì, Du có thể đứng đây, đứng bên cạnh cô và để cho mọi người nhìn thấy mình không phải là kiểu con gái như họ đã nghĩ, cô biết yêu và nghiêm túc với tình cảm của mình.
Nhưng, sao có thể? Chẳng lẽ bây giờ cô lại bảo người mình yêu thương là một hồn ma?
Chắc chắn họ sẽ chẳng thương tiếc mà phán cho rằng: Chẳng những May không ra gì mà còn bị điên, mắc chứng hoang tưởng!
Yêu có gì là sai? Không, chỉ là do không đúng thời điểm thôi mà...
Nước mắt lại rơi xuống gối, lúc này vì sao lại không thấy Du? Cô thèm rúc vào trong người cậu khóc một trận cho ra trò, để rồi được ai đó vuốt ve cưng chiều rằng: Ngoan nào, em thương...
Nhưng, Du muốn bỏ đứa nhỏ. Bây giờ thì cô không thể nào chấp nhận và tha thứ cho cậu được.
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại reo lên, May gạt nước mắt vơ vội lấy:
- Alo...
- Con khỏe không?
- Ba? - Giật mình nhìn lại dãy số - Là ba ba đó sao?
- Uhm, con gái không tin à?
- Nhưng sao ba lại biết cách gọi cho con?
- Ba nhờ người ta chỉ cho đấy. Con gái của ba dạo này ổn chứ?
- Con...
- Có vấn đề gì với con thế?
- Không, con không...
- Thôi nào, đừng giấu. Yên tâm kể cho ba ba nghe đi, mẹ con không nghe thấy đâu. - Giọng nói bên đầu dây nhỏ dần.
May bật cười, ba cô luôn là thế, là người luôn bảo vệ che chở cho cô. Từ nhỏ, ba đã xem May như bảo bối nhỏ, cẩn thận mà nâng niu.
- Con... cảm thấy không ổn rồi ba ạ. Con muốn về nhà! - Giọng May lạc dần, cô là đang sắp khóc.
- Sao vậy? Chẳng phải lúc trước con nói rằng muốn rời nhà đi để trưởng thành hơn sao?
- Con... Nhưng giờ con không muốn nữa, ba ba có cho con về nhà không thì bảo?
May òa khóc thật rồi, làm cho ba cô trở nên lúng túng...
- Được rồi cô nhỏ. Chuẩn bị đi, ngày mai ba sẽ nhờ nội lên đón con.
- Ba, con xin lỗi. Lúc trước con không nên kiên quyết đòi ra ngoài học.
- Khờ quá, va chạm với bên ngoài cũng tốt. Nhưng mệt rồi thì thôi, về nhà đi con.
- Ba... - May lại muốn nức nở.
- Đừng khóc, không khéo ba sẽ tìm cách không bình thường đến mang con về ngay đấy!
May bật cười thật, cô hạnh phúc vì mình còn có nơi để quay về. Nơi đó có mẹ, có ba, có gia đình chú Kris và có cả nội nữa.
Nơi mà tất cả mọi người đều yêu cô vô điều kiện, không như xã hội bên ngoài luôn cứ chỉ trích mặc dù sai lầm đó chẳng ảnh hưởng gì đến ai. Nơi mà có ba ba, cố gắng trở thành người bình thường để lắng nghe suy nghĩ của cô con gái bướng bỉnh, luôn muốn hoà nhập với thế giới bên ngoài đầy dối gian.
Vì ba ba và các thành viên trong gia đình là những ma cà rồng. Cả bản thân May nữa, cũng là kết quả tình yêu giữa con người với một ma cà rồng chính hiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.