Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 13: Thỏa thuận sau hôn nhân




Sắc mặt Lâm Miểu Miểu trầm xuống, lấy tay gượng gạo che chắn trước ngực, Tông Chính nhếch môi, ánh mắt nóng bỏng khác thường. Mặc dù cô đánh hạ Tông Chính mấy lần, nhưng vẫn khống chế lực đạo, mặc dù Tông Chính rơi không nhẹ, nhưng hẳn chỉ là tạo thành vết bầm, bản thân Tông Chính cũng không thèm để ý, xem như gãi ngứa, ngã càng đau, phản công lại càng mạnh, mà cô, nhìn như không hề tổn hại, lại bị lột chỉ còn lại nội y nửa trong suốt. Đơn giản là Tông Chính ngang ngạnh hơn cô, so với cô đầy ý chí chiến đấu, anh luôn khống chế lực đạo, không sử dụng vũ lực với cô, tâm trạng Lâm Miểu Miểu rất phức tạp, đây cũng là nguyên nhân cô chưa hề xuống tay nặng.
Tâm trạng phức tạp của Lâm Miểu Miểu, rất nhanh biến thành giận giữ, thủ phạm chính cống biểu cảm vô cùng, dục vọng, ánh mắt chiếm giữ, một lần lại một lần, trắng trợn nhìn cô chằm chằm.
Trên thế giới này, có một loại người, ở trước mặt chúng ta, quyết không thể buông lỏng cảnh giác, chỉ cần hơi nhượng bộ, sẽ được nước lấn tới, cho đến khi khiến kẻ địch thua không còn manh giáp, anh ta mới có thể tạm thời trì hoãn bước chân tiến công, Tông Chính không thể nghi ngờ chính là loại người này, cô nhường nhịn, anh tiến đến.
Lâm Miểu Miểu che ngực ánh mắt lạnh như băng quét nhìn Tông Chính, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi rộng thùng thình khoác bên ngoài, từng bước một đi về phía Tông Chính, Tông Chính liên tục cười lạnh, còn không đợi Lâm Miểu Miểu đi đến, đã chủ động đón lấy.
Trong phòng ngủ không ngừng truyền đến tiếng vang nặng nề, tiếng kêu rên trầm thấp của người đàn ông, Tông Chính tức đến nỗi cắn lợi chảy máu, Lâm Miểu Miểu mới buông anh ra. Lâm Miểu Miểu từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng mang theo tự tin mạnh mẽ: “Tông Chính, đây là giới hạn của tôi.”
Tông Chính đứng dậy từ dưới đất, thân mình chật vật nhưng lại mang theo khí thế không chịu khuất phục gần như cố chấp, anh hung hăng lau đi vết máu trên môi, giận giữ cười lại: “Lâm Miểu Miểu, đàn ông có thể tiến có thể lùi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận vũ nhục của cô.”
Lâm Miểu Miểu hơi giật mình, Tông Chính cho dù biết rõ bản thân không phải đối thủ của Lâm Miểu Miểu, như cũ vẫn không chùn bước lao đầu vào, Lâm Miểu Miểu lại lần nữa đè Tông Chính trên mặt đất, giọng nói ngưng trọng: “Tôi vũ nhục anh lúc nào?”
Tông Chính bị Lâm Miểu Miểu đè trên mặt đất không thể động đậy, cũng không hề buông tha, nghe vậy dừng động tác phản kháng, lên tục cười gằn: “Tôi lấy cô, cô không theo tôi lên giường, đó là vũ nhục lớn nhất đối với tôi.”
Đó là vũ nhục đối với đàn ông? Lâm Miểu Miểu chưa từng yêu đương, cũng không phán quyết, nhưng với thái độ của Tông Chính, có lẽ với anh ta mà nói, là vũ nhục vô cùng lớn, nhưng……, cô cũng không dự định thỏa hiệp, Lâm Miểu Miểu cân nhắc trong chốc lát, mới trả lời: “Đây không phải vũ nhục, chẳng qua là vì ý kiến của chúng ta trái ngược.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ, ngẩn ngơ không biết mình ở nơi nào. Mạch suy nghĩ trong đầu dần dần bắt đầu quay lại, mấy ngày trước cô quay về Z thị, và ngày hôm qua gả cho Tông Chính, bây giờ ngủ ở trong phòng khách nhà Tông Chính.
Lâm Miểu Miểu trở mình thức dậy, sau khi rửa mặt chải đầu xong, mặc quần áo thể thao đi ra ngoài chạy bộ hiểu rõ thêm hoàn cảnh, bên cạnh hoa viên Thế Kỷ là công viên Đông Ngạn, sáng sớm mỗi ngày đều tập trung không ít già trẻ trai gái thể dục buổi sáng.
Đầu tháng tư, mới sáu giờ sáng, trời đã sáng hẳn, gió buổi sớm mang theo hơi lạnh cuối xuân, thổi qua trên mặt, giữa cổ Lâm Miểu Miểu, khiến tâm trạng của cô vui vẻ hơn nhiều.
Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Miểu Miểu chậm chạp trở về hoa viên Thế Kỷ, cô vào phòng bếp làm xong bữa sáng, do dự một lúc, đi đến cửa phòng ngủ của Tông Chính, cô thử đẩy cửa, cánh cửa không nhúc nhích, nghĩ gõ cửa, nhưng nhìn thời gian mới có 7 giờ 30 sáng, lại chần chừ, thế này không biết có làm phiền sự yên tĩnh của người ta không, cô muốn tìm Tông Chính hòa giải, chứ không phải đổ thêm dầu vào lửa.
Trước khi kết hôn, Lâm Miểu Miểu cũng từng tưởng tượng ra cuộc sống sau khi kết hôn, cái cô nghĩ đến, chỉ là dọn vào trong nhà của người khác, làm khách trọ một năm, xét thấy trong lòng áy náy với Tông Chính, Lâm Miểu Miểu sẽ cố gắng hết sức khoan nhượng Tông Chính, nhưng chuyện phát sinh giống như buổi tối hôm qua, đã vượt quá giới hạn có thể nhẫn nhịn của Lâm Miểu Miểu, sau chuyện này Lâm Miểu Miểu suy nghĩ rất lâu, vẫn là chủ động làm dịu quan hệ với Tông Chính.
Hơn 9 giờ, Tông Chính bị điện thoại đánh thức, anh ngồi dậy xoa thái dương và gương mặt, sắc mặt không tốt cho lắm, đổi lại ai vừa tỉnh giấc toàn thân đau như cái khung bị rời, lại bị người khác đánh thức, tâm trạng đều sẽ không tốt, Tông Chính kết nối điện thoại, bộ dạng uể oải đi vào trong phòng tắm, vừa nhìn thấy bộ dạng mình trong gương, má trái của anh xanh một mảng, không chỉ như thế, phần lưng, bắp đùi, đầu gối, cái mông của anh đều có vết bầm tím rõ ràng, nhất là mông ngồi xuống là đau.
Tông Chính tức giận phun ra mấy câu thô tục, trên người thì thôi miễn, khuôn mặt thế này anh phải làm như thế nào?
Khuôn mặt Tông Chính ảm đạm như nước, giọng nói cũng mang theo xơ xác tiêu điều: “Tiểu Giang, lịch trình hai ngày này hủy bỏ trước, tôi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.”
Giang Trạch vốn muốn hỏi vài câu sắp xếp công việc mấy ngày này, nghe vậy cũng không dám hỏi nhiều.
Tông Chính khuôn mặt u ám đi xuống dưới lầu tìm hòm thuốc, trong lòng càng nghĩ càng không biết tư vị gì, Tông Chính anh lớn bằng từng này, cho đến bây giờ chưa từng ở trên người mình chịu thiệt thòi như vậy, ngồi ở chỗ này tức giận bất bình, còn không bằng đi tìm Lâm Miểu Miểu tính sổ.
Lâm Miểu Miểu đang ở trong phòng ngủ của mình sửa lại thỏa thuận sau khi kết hôn, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, đã nhìn thấy Tông Chính mặc một cái áo lên cổ chữ V màu nâu nhạt, mặt lạnh đứng ở cửa, còn nhét cho cô một chai rượu thuốc.
“Bôi thuốc cho tôi!” Tông Chính tự tiện đi vào phòng Lâm Miểu Miểu, ngồi lên sô pha đối diện chiếc giường, gác hai chân, sắc mặt không tốt nhìn Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, chậm chạp đi đến trước mặt Tông Chính, khom lưng cúi đầu nhìn vết bầm trên má trái của anh, vừa đưa ngón tay trắng nõn ra khẽ chạm một cái, lập tức dẫn tới cái nhìn giận giữ của Tông Chính.
Con mắt hẹp dài đen láy của Tông Chính, dường như bất kì lúc nào cũng như ngọn lửa bùng cháy, nói đúng ra giống như ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, Lâm Miểu Miểu tin rằng, có lẽ chỉ có thiên chi kiêu tử thế này, mới có thể tùy tâm sở dục như vậy(1), cô bỗng nhiên có chút hâm mộ anh, cho dù ánh mắt của anh hay ấn tượng của anh cho người khác, đều giống như ngọn lửa nóng rực, giống như ánh mặt trời chói chang tỏa ra hơi nóng, không một tia khói bụi, anh ta và cô là hai loại người hoàn toàn khác biệt.
Lâm Miểu Miểu rủ lông mi, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Tông Chính, cẩn thận kiểm tra vết bầm trên khuôn mặt anh, trải qua buổi tối ngày hôm qua, Lâm Miểu Miểu trong lòng thực ra có phần xấu hổ, ngực của cô vẫn còn lưu lại dấu tay của Tông Chính. Lâm Miểu Miểu nghiêng lọ rượu thuốc trong tay, đổ ra lòng bàn tay, sau khi xoa nóng, nửa ngồi nửa quỳ trên sô pha bên cạnh Tông Chính, vươn tay nhắm vào chỗ bị thương, sau đó phủ lòng bàn tay lên mặt Tông Chính, lúc đầu nhẹ nhàng xoa vòng tròn, sau đó dần dần tăng thêm lực.
Tông Chính bị xoa đến khóe mắt co giật, giọng nói có thêm phần tức giận mãnh liệt: “Cô không thể nhẹ nhàng một chút à?”
Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt Tông Chính theo bản năng muốn rời đi, dùng tay kia không làm gì nâng mặt anh, giảng giải rất có kinh nghiệm: “Đừng động, vết bầm phải xoa mới có thể hết.”
Giọng nói ban đầu của Lâm Miểu Miểu rất dịu dàng, chỉ là cô quen nói lời lạnh nhạt, làm cho dịu dàng trở nên lạnh lẽo hơn, giọng nói nhẹ nhàng lúc này, nghe vào trong lỗ tai Tông Chính, chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy cả lên, Tông Chính nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu quỳ ở bên cạnh anh, một tay nâng mặt anh, một tay áp lên xoa chỗ bầm tím, nét mặt chuyên chú, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, ánh sáng hơi lưu chuyển mà mềm mại, khiến cả người cô ít đi vài phần lạnh lùng, nhiều hơn một chút ôn nhu.
Hai người cách nhau rất gần, hương thơm thanh mát nhàn nhạt sau khi tắm gội trên người Lâm Miểu Miểu bay tới chóp mũi Tông Chính, ánh mắt của anh ngay lập tức nóng bỏng hơn, trong đầu là tất cả những gì rõ nét hiện ra tối qua đã nhìn thấy. Lâm Miểu Miểu vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt nồng nhiệt của anh, trong ánh mắt trần trụi không che đậy của Tông Chính, cô cũng nhớ đến buổi tối hôm qua, bây giờ cô mặc quần áo, ở trong mắt của Tông Chính lại giống như không mặc gì.
Trải qua buổi tối hôm qua, Lâm Miểu Miểu rất tức giận, cũng không cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng giờ đây chạm đến ánh mắt không kiêng nể gì của Tông Chính, lòng của cô bỗng hoảng loạn, nhưng vẻ mặt của cô còn xem như bình tĩnh.
Lâm Miểu Miểu yên lặng nhìn anh, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không cho phép anh dùng ánh mắt này nhìn tôi!”
Tông Chính hất lông mày, tiếng cười tràn ngập nghiền ngẫm: “Loại ánh mắt nào?”
“Ánh mắt bây giờ của anh!”
“A……” Tông Chính không để ý cười: “Loại này sao?”
Ánh mắt này rõ ràng so với vừa nãy còn hạ lưu hơn, môi Lâm Miểu Miểu nhếch thành đường thẳng, trước giờ cô chưa từng nghĩ qua, sẽ có ánh mắt một người đàn ông khiến cô lòng dạ rối bời, Lâm Miểu Miểu trả lời như đinh đóng cột: “Loại này cũng không được!”
Tông Chính tiếp tục cười, ánh mắt không những không thu lại, trái lại càng thêm xấc xược vô lối, Lâm Miểu Miểu phục thù tăng thêm lực đạo trên tay, Tông Chính kêu lên một tiếng, ánh mắt lộ ra ý cảnh cáo: “Lâm Miểu Miểu!”
Lâm Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, lại giảm lực trên bàn tay, đợi sau khi xoa tan vết bầm trên mặt anh, Tông Chính đứng lên, bắt đầu cởi quần áo, Lâm Miểu Miểu không được tự nhiên quay đầu đi: “Anh làm gì đấy?”
Môi Tông Chính nhếch lên, tiếng nói khàn khàn nói bóng gió: “Cô cho là thế nào?”
Tông Chính nhìn thấy Lâm Miểu Miểu như gặp phải địch mạnh lùi về phía sau một bước, cười nhạo, đem áo lót vừa mặc vứt sang bên cạnh: “Qua đây bôi thuốc.”
Lâm Miểu Miểu: “……”
Trước khi Lâm Miểu Miểu gả cho Tông Chính, vì chuyện quá khứ, cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải cố gắng nhượng bộ Tông Chính, nhưng nhìn vết bầm khắp người Tông Chính……, Lâm Miểu Miểu ở trong lòng biện bạch cho chính mình, tất cả mọi hành vi của anh ta hoàn toàn vượt qua giới hạn của cô, bị đánh là đáng đời.
Mới sang tháng tư nhiệt độ trong phòng chỉ mười mấy độ, cả cánh tay của Tông Chính, lại đau đến toát mồ hôi, Lâm Miểu Miểu nhìn lướt qua Tông Chính, cả người anh đầy hết những vết bầm tím to to nhỏ nhỏ, cắn môi không rên một tiếng, trong lòng Lâm Miểu Miểu hơi hối hận áy náy, lúc đánh là một chuyện, tâm trạng bây giờ bôi thuốc cho người ta hiển nhiên có điều không giống, Lâm Miểu Miểu lại nhìn qua Tông Chính mấy lần, trán Tông Chính đầy mồ hôi, đường nét trên khuôn mặt vì kéo căng, giống như dao nhọn cứng nhắc, khác hẳn với hình ảnh anh hàng ngày, có mùi vị của con người rắn rỏi.
“Được rồi, cô có thể đến.”
Tông Chính vẻ mặt bình tĩnh, lại không nhúc nhích, chỉ chỉ cái mông bao bọc bởi quần lót của nam giới: “Ở đây.”
Lâm Miểu Miểu nhịn nhịn: “Anh tự……”
Lâm Miểu Miểu còn chưa nói xong, Tông Chính đã rống lên: “Tôi tự làm? Tôi bôi như thế nào?”
Lâm Miểu Miểu im lặng một lúc, mới giơ tay kéo một nửa quần lót của Tông Chính, cô nghĩ, may mà là phía sau……, cho dù Lâm Miểu Miểu tránh được bộ vị quan trọng nào đó, nhưng chỗ đáng nhìn cũng nhìn gần hết, chỗ không nên nhìn cũng……, tim Lâm Miểu Miểu đập hơi nhanh, vì công việc của cô, cô cũng chụp qua ảnh khỏa thân của đàn ông, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông lõa thể, nhưng tâm tư khi đó của cô không hề dao động, Lâm Miểu Miểu nghiêm túc nghĩ: Chẳng lẽ bởi vì dáng người của Tông Chính so với bọn họ đẹp hơn, nguyên do cơ bắp tương đối săn chắc?
Bận bịu hơn một tiếng đồng hồ, Lâm Miểu Miểu mới xoa hết một lượt các vết bầm tím khắp người Tông Chính, Lâm Miểu Miểu nhìn tay mình, hôm qua cô bị Tông Chính sờ soạng, cô cái này cũng xem như sờ lại chứ? Cô rửa tay xong, đem văn kiện trên bàn làm việc đến, đưa cho Tông Chính. Xem kết quả cuối cùng vật lộn buổi tối ngày hôm qua, Lâm Miểu Miểu cảm thấy, với sự kiên nhẫn này của Tông Chính, sức lực mạnh mẽ như tên côn đồ liều mạng, cho dù đánh anh ta đến thương tích đầy mình, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng buông tha, vũ lực không thể giải quyết, vậy thì giải quyết trên bàn đàm phán, cô là đến sống, không phải đến để đánh nhau với anh ta.
“Chúng ta thương lượng một chút về thỏa thuận sau khi kết hôn. Thứ nhất, hai bên không được yêu cầu đối phương phát sinh quan hệ xác thịt; thứ hai, hai bên không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau; thứ ba, trong trường hợp ở nơi đông người nhất định phải tôn trọng đối phương. Tôi tạm thời đưa ra ba điều này, anh có muốn bổ xung gì không?” Lâm Miểu Miểu hỏi.
Tông Chính lười biếng liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, đâu bỏ qua cho Lâm Miểu Miểu, “Tôi không có thời gian ngày nào cũng chơi trò với cô!”
Lâm Miểu Miểu thử khai thông anh, “Cuộc hôn nhân của chúng ta, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thương mại……”
Tông Chính nhìn chằm chắm vào cô châm chọc: “Vậy thì sao?”
Lâm Miểu Miểu trầm mặc giây lát, dò xét hỏi: “Anh bất mãn với điều thứ nhất?” Lâm Miểu Miểu khinh thường nhìn Tông Chính, “Đàn ông không yêu cũng có thể lên giường, phụ nữ vì yêu mới lên giường.”
Nụ cười của Tông Chính càng thêm châm chọc: “Vậy thì sao?”
Lâm Miểu Miểu âm thầm nghĩ, khai thông hình như thất bại, kết với chả hôn thật phiền phức!
Đàm phán thất bại, Tông Chính không hề trở ngại sai khiến Lâm Miểu Miểu, “Đi làm bữa sáng, tôi đói bụng rồi!”
Lâm Miểu Miểu cau mày hỏi: “Nhà anh không có quản gia người làm à?”
Khóe môi Tông Chính giương lên, lười biếng nói: “Có, chẳng qua, con dâu của chị Chu mang thai, vì vậy tôi cho chị ấy nghỉ dài hạn!”
“Vậy mời thêm một người nữa!”
Tông Chính dùng sức gõ gõ mặt bàn, “Không thể cung cấp phục vụ! Cũng không biết làm việc nhà! Lâm Miểu Miểu, cô là đồ bỏ đi à!”
Lâm Miểu Miểu im lặng mười giây, đáp: “Tôi biết nấu cơm.”
“Ờ, vậy đi nấu đi.” Tông Chính nhẹ nhàng nói một câu.
Lâm Miểu Miểu chỉ chỉ về phía phòng ăn, “Tôi đã làm rồi!”
Tông Chính kinh ngạc nhìn Lâm Miểu Miểu, đứng dậy đi đến phòng ăn, Tông Chính khinh bỉ nhìn chằm chằm sandwich và bánh kem bày đặt ngay ngắn trên bàn: “Đây là đồ ăn cô làm? Bữa sáng tôi chỉ ăn cháo!”
Lâm Miểu Miểu lại nhịn, dự định xoa dịu một chút bầu không khí cùng Tông Chính, sẽ tiếp tục cùng Tông Chính nói chuyện thỏa thuận sau khi kết hôn.
“Anh có thể đem món ăn anh thích, viết ra, tôi không rõ thói quen sinh hoạt của anh.”
Tông Chính tao nhã kéo ghế, ngồi xuống: “Tôi chỉ ăn cháo kê và xíu mại tằm vàng(2)!”
Xíu mại tằm vàng? Đó là món gì? Lâm Miểu Miểu nghi hoặc nhìn chằm chằm Tông Chính, đi vào nhà bếp, dùng điện thoại lập tức tìm sách dạy nấu ăn, dù cô không biết làm, nhưng xem sách dạy nấu ăn, không sai biệt lắm cũng có thể được.
Tông Chính chăm chú nhìn bóng lưng Lâm Miểu Miểu tiến vào nhà bếp, ra cửa lấy tờ báo vào, sau đó ngồi ở bàn ăn mở ra xem.
Một lúc sau, Tông Chính nâng cổ tay nhìn thời gian, đã hơn 15 phút rồi.
“Lâm Miểu Miểu, cô là con rùa à? Lâu như vậy còn chưa xong?”
“Lâm Miểu Miểu, cô xong chưa vậy? Không biết làm thì đừng khoe mẽ!”
Lâm Miểu Miểu đang nhào bột, “ba” một tiếng, quật bột nhão ở trên bàn làm thức ăn, rửa tay, múc cho Tông Chính một bát cháo.
Lâm Miểu Miểu mặt không thay đổi đặt mạnh bát cháo xuống trước mặt Tông Chính, Tông Chính ngẩng đầu, xoi mói cháo đang bốc khói nghi ngút: “Cô sẽ không bảo tôi húp cháo chứ? Xíu mại đâu?”
“Chờ đi!”
Đợi Lâm Miểu Miểu bận rộn gần một tiếng đồng hồ, mới đem xíu mại hấp chín đặt vào trong khay nhỏ, Tông Chính bỏ tờ báo kinh tế và tài chính xuống, nếm thử một miếng, bới móc liếc tà nhìn Lâm Miểu Miểu: “So với chị Chu còn kém xa! Là thức ăn cho người ăn sao?”
Lâm Miểu Miểu ở trong lòng lặng lẽ bổ xung một câu, không phải cho người ăn, đó là đúng rồi! Lâm Miểu Miểu tự nhận tuy là không bằng đầu bếp ở khách sạn, cũng xem như khá ngon, sau khi làm xong, cô còn nếm thử, lần đầu thử làm cũng không tệ lắm, Lâm Miểu Miểu cũng mặc kệ Tông Chính, xoay người đi dọn dẹp nhà bếp.
Chú thích:
(1) 随心所欲: tùy theo ý muốn; làm theo ý thích; tuỳ ý; thả cửa; mặc sức
(2) 金丝烧麦: là một loại mĩ thực trong cuộc sống, nguyên liệu chủ yếu là nhân xíu mại và trứng gà, một món ăn thuộc về các bữa tiệc thời Mãn Hán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.