Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 28: Tôi phải cảm ơn em rồi!




“Ở lại đi.”
Không có thỉnh cầu, xin xỏ, kỳ vọng, vẫn là ngữ khí trần thuật bình thường như trước, Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn anh, con ngươi của anh vẫn một màu đen sâu thẳm, lại có thêm chút ánh sáng, giống như những ngôi sao trên màn trời hắc ám thu hút sự chú ý của người khác, sáng nhưng cô đơn.
Bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng phủ lên mu bàn tay cô, anh nhìn vào trong mắt cô dần dần thấy lo lắng, khẩn trương cũng có lẽ là đang chờ đợi.
“Ở lại đi.”
Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, ma sui quỷ khiến thế nào lại trả lời: “Được.”
“Ngủ trưa được không?”
“Được.”
Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính ôm vào trong lòng, lúc nằm trên giường ở phòng nghỉ, còn đang suy nghĩ chăm chú vì sao mình muốn ở lại, vì cái gì còn đồng ý ngủ trưa cùng anh ta, chỉ vì nguyên nhân cảm giác được ôm rất ấm áp, hay là vì nguyên nhân khác, bởi vì trong tiềm thức cô luôn bất an khi ở Z thị, cho nên cô mới cấp bách muốn tìm một người chống đỡ, một cảng tránh gió? Hoặc có thể là vì khung cảnh ấm áp nơi Thiên Hà Viên, khiến cô nhịn không được muốn đến gần Tông Chính, từ trên người anh hấp thu sự ấm áp mà cô chưa bao giờ cảm nhận được, hoặc có lẽ là kỳ sinh lý đến và hoóc-môn tiết ra quá nhiều, nhìn thấy người đàn ông ưu tú như vậy, cho nên nảy sinh hành động bản năng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Ngón tay Tông Chính xoa gương mặt Lâm Miểu Miểu, xoa khắp khuôn mặt cô đến tận sau tai.
Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại hỏi: “Vì sao anh biết tôi đang có chuyện suy nghĩ? Có thể tôi đang ngủ thì sao?”
Tông Chính cười: “Hơi thở của em không bình ổn.”
“Vậy em đang nghĩ gì?” Anh lại hỏi lại lần nữa.
“Làm tổng kết.”
“Hả?” Tông Chính rất có hứng thú hỏi: “Tổng kết gì?”
Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, thành thật nói: “Tôi đang tổng kết tâm trạng biến đổi của anh, tôi không xác định được rốt cục là vì sao anh lại tức giận, không có dấu hiệu báo trước……”
Vẻ mặt Tông Chính ngưng lại, khóe môi giương lên, trong đôi mắt có ý cười như vì sao chiếu sáng: “Muốn hiểu tôi không?”
Câu trả lời của Lâm Miểu Miểu có phần do dự: “Anh quá phức tạp……” mà cô chỉ thích đơn giản, đem mọi chuyện phức tạp biến nó trở thành đơn giản.
Tông Chính ngay lập tức khéo léo dẫn dắt từng bước giọng điệu mê hoặc nói: “Không phức tạp, một chút cũng không phức tạp.”
Lâm Miểu Miểu nghi hoặc nhìn anh hỏi: “Vậy tại sao muốn xin lỗi tôi?”
“Bởi vì em tức giận.”
“Vậy tại sao muốn tôi ở lại?”
“Vì tôi muốn em ở cùng tôi.”
“Vậy tại sao muốn ôm tôi ngủ?”
“Tôi muốn gần gũi với em hơn.” Ngón tay Tông Chính lướt nhẹ qua đôi má của Lâm Miểu Miểu, “Xem đi, một chút cũng không phức tạp.” anh vừa nói xong, đột nhiên lại hỏi: “Tại sao em muốn xin lỗi tôi?”
Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, ngón tay Tông Chính vuốt ve cánh môi cô: “Em thật phức tạp!”
“……vì cảm thấy áy náy, tiếp đó lại không muốn có quan hệ với anh.”
Bỗng chốc sắc mặt Tông Chính trầm xuống, Lâm Miểu Miểu lấy thái độ nghên cứu tổng kết hỏi: “Anh lại làm sao vậy?”
“Không muốn có quan hệ với tôi? Em có ý gì?” Tông Chính lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Tôi thích nghe nửa câu trước, nửa câu sau thì không cần phải nói.”
“……ờ.”
“Vì sao không muốn có quan hệ với tôi?”
Lâm Miểu Miểu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Lời nói của anh khiến tôi khó chịu, tôi không muốn khó chịu nữa.”
“Đây là một loại tự bảo vệ mình?”
“Xem là vậy đi.”
Tông Chính tiếp tục dùng ngón tay miết lên cánh môi của cô, ánh mắt xem thường: “Đồ nhát gan, em nói tôi nói nhiều như vậy để khiến em khó chịu, tôi mà muốn như vậy, thì sớm đã ly hôn……, biểu cảm kia của em là cái gì? Em vừa nghĩ cái gì đó có phải không?” Tông Chính đen mặt, ngón tay véo khuôn mặt trắng nõn của cô, “Nói, em vừa nghĩ đến chuyện ly hôn phải không?”
Lâm Miểu Miểsu hơi chột dạ, khéo léo trả lời: “Nghĩ đến một chút……”
Tông Chính lạnh lùng nhìn trừng trừng vào cô, ánh mắt hung dữ: “Chúng ta kết hôn được mấy ngày?”
“……5 ngày.” Lâm Miểu Miểu chuyển tầm mắt, lúc đồng ý kết hôn, cô cho rằng chỉ cùng sống với nhau một năm, hoặc là không sống cùng nhà, cô thừa nhận mình suy nghĩ không chu toàn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, cô tiếp tục nán lại một năm này, lúc nào bà cụ Tông gia mới có thể bồng cháu? Trừ phi giải quyết dứt khoát.
“Lâm Miểu Miểu, em thật sự có thể, vừa kết hôn được 5 ngày, đã muốn ly hôn, em cho rằng hôn nhân là trò đùa?”
Bầu không khí vừa tốt lên được một lúc, lại bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, Lâm Miểu Miểu nhẫn nại giải thích: “Tôi xin lỗi, chuyện này quả thực là tôi không đúng, lúc đầu chỉ muốn trả lại khoản nợ cho Lâm gia, cho nên mới đáp ứng hôn sự, nhưng bây giờ tôi không thể làm lỡ thời gian của anh, cho nên……”
“Cho nên?” Tông Chính thật hận không thể bóp chết người trong lòng, nói thế mà vẫn ung dung nằm trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, vẻ mặt còn có thể bình thản nói chuyện ly hôn, làm thế nào cô có thể nói ra miệng được?
Lâm Miểu Miểu nhìn trộm vẻ mặt của Tông Chính, cả khuôn mặt gần như méo mó, âm thanh của cô vô thức dịu dàng hơn, tiếp tục nói: “Tôi sẽ giải thích rõ với bà, cái đó, có thể phiền anh một việc được……”
Tông Chính giận giữ cười lại, “Nói đi!”
Lâm Miểu Miểu bỏ qua cảm giác chột dạ, lông mi rủ xuống nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể nói với Lâm gia là vì tôi không muốn sinh con, cho nên chủ động ly hôn cùng tôi có được hay không?” Lâm Miểu Miểu trong lòng cũng biết làm như vậy rất không phúc hậu, nhưng, nhưng, không biết vì sao, cách làm không phúc hậu này cô lại không hề cảm thấy day dứt với Tông Chính, nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như Giang Trạch, lòng cô chắc sẽ rất áy náy, nguyên do, suy cho cùng vẫn là vì Tông Chính người này quá nham hiểm.
Tông Chính một hơi nghểnh cổ nín thở, bóp chết cô thật là quá dễ dàng cho cô, băm vằm thành trăm mảnh cũng không thể xả mối hận trong lòng, ít nhất cũng phải liên tục một trăm lần, Tông Chính vì quá tức giận, gân xanh trên cổ trên trán đều nổi hết lên, ngực phập phồng dữ dội, hô hấp nặng nhọc gấp gáp, Lâm Miểu Miểu thấy thế vội vàng lấy tay xoa xoa ngực anh, “Anh, anh bình tĩnh……, đừng……”
Lâm Miểu Miểu âm thầm nghĩ, rốt cục có đẩy ra hay là không? Cô chớp chớp mắt, mắt Tông Chính hơi đỏ, ánh mắt đục mờ như dã thú hung ác tàn nhẫn, ánh mắt hung bạo như vậy, nụ hôn của anh tự nhiên cũng kịch liệt dường như muốn tháo xương lột da cô, nuốt vào trong bụng.
Lâm Miểu Miểu chịu đựng mười mấy giây, bị Tông Chính hôn không thở nổi, mới đẩy mạnh anh ra, Tông Chính vừa bị đẩy ra lại lao tới, vì lực quá lớn, hàm răng va vào lợi Lâm Miểu Miểu, lợi Lâm Miểu Miểu lập tức chảy máu, cơn giận của Tông Chính cuối cùng cũng biến mất, tách cánh môi Lâm Miểu Miểu, sau đó dùng lưỡi liếm sạch vết máu, mới lạnh lùng nói: “Em rất đẹp, chính là không nên quá đẹp!”
“……, vậy làm sao bây giờ? Tôi định nói thật với bà……”
Tông Chính cười nhạo, lạnh lùng nói: “Bà nội có bệnh ở động mạch vành, mấy năm nay đau thắt cơ tim cũng ngày càng nghiêm trọng, em muốn ly hôn, tự đi nói với bà đi.”
Lâm Miểu Miểu im lặng, Tông Chính chậm rãi vén những sợi tóc lộn xộn trên mặt Lâm Miểu Miểu ra sau tai, mấy năm nay bà nội muốn chắt trai đến phát điên, em cho là vì sao tôi phải kết hôn vội vàng?”
Lâm Miểu Miểu thấy mình bị Lâm gia đẩy vào hố, lúc cô trở về đã điều tra thông tin về Tông Chính, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ hoàn thành, việc Tông Chính đồng ý, khiến Lâm Miểu Miểu khá bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nào ngờ lại có nhiều chuyện phiền phức, giờ phải làm sao để nói với Khưu Thục Thanh đây?
Nhưng sớm muộn gì cô vẫn phải ly hôn với Tông Chính, nếu không thể tránh được tổn thương, không bằng dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc. Lâm Miểu Miểu cân nhắc vài giây, ngẩng đầu nét mặt nghiêm túc: “Có chuyện tôi chưa nói……”
Tông Chính vừa nhìn thấy nét mặt này của Lâm Miểu Miểu trái tim co rút mãnh liệt, cô vẻ mặt bình tĩnh cũng có thể nói ra những lời khiến trái tim đau đớn, giờ nghiêm túc như vậy……, Tông Chính giơ hai ngón tay chặn trên môi Lâm Miểu Miểu, tức giận không thôi: “Hôm nay em nhất định phải làm cho tôi phát điên mới vừa lòng ư?”
“……, tôi không có ý này.” Lâm Miểu Miểu giọng điệu thành khẩn, chuyện tiếp theo cô muốn nói, nên là, nên được coi là “trung thực” phải không?
Tông Chính cười thành tiếng: “Vậy tôi phải cảm ơn em rồi!”
Lâm Miểu Miểu theo dõi vẻ mặt cùng lời nói của anh, Tông Chính nhắm mắt lại xoa xoa thái dương: “Nói đi, tôi muốn nghe xem em còn muốn nói cái gì!”
Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, nói ra giao ước thời hạn kết hôn một năm với Lâm gia, Lâm Miểu Miểu còn chưa nói xong, vừa nói câu “sau khi hết thời một năm tôi sẽ ly hôn” đã bị Tông Chính lấy môi phủ kín, Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, chẳng lẽ Tông Chính muốn dùng phương thức này làm dịu phẫn nộ?
Sau khi Tông Chính hôn đủ tâm trạng quả nhiên dịu đi rất nhiều, anh nhạo báng hỏi: “Lâm gia các người chuyên xảy ra những chuyện lạ phải không? Hai năm trước có người tự sát……, là Lâm gia các người vội vàng muốn cùng tôi làm đám hỏi, giờ đến em ầm ĩ đòi một năm sau muốn ly hôn?......”
Tông Chính nói được một nửa, nắm lấy cằm của cô lại hôn lên, vừa kịch liệt vừa tràn đầy ham muốn chiếm giữ, mang theo sự trừng phạt tùy ý mút mát cắn xé, trước khi Lâm Miểu Miểu gần như nghẹt thở mới đẩy anh ra, Tông Chính hơi thở hổn hển nói: “Nói tiếp đi……”
“Cho nên, tôi không nghĩ đến có quá nhiều dính dáng với anh, cũng không nghĩ tới việc sinh con, chuyện này trước giờ tôi chưa từng nghĩ qua, cho nên……”
“Cho nên?” Tông Chính nắm lấy cằm Lâm Miểu Miểu chuẩn bị hôn tiếp, tay Lâm Miểu Miểu đặt trên môi Tông Chính, chỉ chỉ vào đồng hồ góc phòng: “Còn 10 phút nữa, tôi phải đi làm……”
Tông Chính tức giận đến mức huyệt thái dương đập thình thịch không ngừng, anh hất tay Lâm Miểu Miểu ra, sắc mặt khó coi chất vấn: “Lâm Miểu Miểu, em còn có tâm trạng di làm?”
Lâm Miểu Miểu rất muốn thành thật gật đầu, nhưng cô nhìn vẻ mặt của Tông Chính, đành im lặng, chuyện nào ra chuyện nấy, anh ta có lý do tức giận, nhưng tức giận cũng không thể làm lỡ việc, sau khi Lâm Miểu Miểu vô cùng kiên quyết tỏ vẻ muốn đi làm, 10 phút còn lại Tông Chính biểu hiện không muốn nghe cô nói thêm bất cứ lời nào, thế là Lâm Miểu Miểu bị xem như là nơi trút giận hôn hết 10 phút.
Đến giờ, cô vào phòng tắm rửa mặt trải đầu qua loa, chuẩn bị đi câu lạc bộ Tuyết Vực, Tông Chính còn nằm ở trên giường lấy tay chống đầu, bộ dạng lười biếng nhìn cô hỏi: “Em thiếu tiền sao?”
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, Tông Chính tiếp tục hỏi: “Vậy làm huấn luyện viên Taekwondo làm gì?”
Vuốt mái tóc, Lâm Miểu Miểu dùng ngữ khí nhẹ nhàng trả lời: “Thói quen thôi, luyện Taekwondo hơn 10 năm, mỗi ngày không hoạt động một chút thì rất khó chịu.”
Sắc mặt Tông Chính cứng đờ, luyện hơn 10 năm? Tối qua ở trong xe anh có thể chế trụ Lâm Miểu Miểu, đó là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, anh còn dương dương tự đắc nghĩ ngày một ngày hai là có thể đánh bại Lâm Miểu Miểu, nhưng hôm nay, Tông Chính vô cùng hối hận, tối qua nên cầm thù tới cùng! Hiện nay anh hận không thể bỏ thuốc cho cô hôn mê lăn qua lăn lại trăm lần, có thai rồi xem cô làm thế nào ly hôn.
Tông Chính ánh mắt âm trầm tự hỏi việc hôn mê trăm lần có khả thi không, cuối cùng vẫn là loại bỏ ý định này, chuyện xảy ra như thế này, vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.