Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 36: Chặng đường đã qua




"Vì sao lại đánh nhau?" Bà ngoại nổi giận đùng đùng hỏi.
Lâm Miểu Miểu im lặng hồi lâu, mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc trả lời: "Chúng nó nói con là con hoang."
Tức giận trên khuôn mặt bà ngoại dần dần hóa thành trầm lặng, cô biết bà ngoại đau lòng, từ đó cô không bao giờ nhắc lại chuyện "con hoang", cũng không còn đánh nhau nhiều nữa. Cho đến 8 tuổi năm ấy, bà ngoại kiểm tra phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, bà ngoại ôm thân thể gầy gò của cô, lần đầu tiên khóc lên trước mặt cô: "Miểu Miểu của bà, sau này con làm sao bây giờ?"
Hôm đó cuối cùng bà ngoại cũng nói cho cô chuyện liên quan đến cha mẹ, bà ngoại nói rất hàm súc, rất nhiều năm sau, Lâm Miểu Miểu mới chắp vá tình tiết được hoàn chỉnh.
Lý Yên mười sáu tuổi ôm giấc mộng từ thôn Bảo Lam đi đến Z thị, sau cùng lại bị cái gọi là bạn bè bán vào chốn mua vui, khi sắp trở thành đồ chơi của đàn ông, một người phụ nữ đã cứu cô, Lý Yên rất cảm kích người phụ nữ này, nhưng cuối cùng lại bị chính người phụ nữ này đưa lên trên giường của một người đàn ông, hôm sau, cô và người đàn ông này bị vợ của anh ta bắt gian tại trận.
Người đàn ông này cho Lý Yên một tấm chi phiếu, Lý Yên mang tấm chi phiếu này cùng thân thể mệt mỏi trở về thôn Bảo Lam, sinh ra Lâm Miểu Miểu.
Bà ngoại đem tấm chi phiếu trước giờ chưa hề động đến đưa cho Lâm Miểu Miểu, lần đầu tiên Lâm Miểu Miểu biết cha mình thì ra tên là Lâm Thế Quần.
Lâm Miểu Miểu từng oán hận Lý Yên, vì sao phải sinh ra cô, cho đến khi Phác Hoằng Hi nói với cô câu nói kia.
Mỗi một người đến với thế giới này, nhất định sẽ có người đang mong đợi, có thể là cha mẹ của bạn, có thể là người yêu tương lai của bạn, bọn họ nhất định sẽ cảm ơn số phận đã mang bạn đến với thế giới này.
Lúc cô một tuổi thì mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, sự ra đời của cô có được mong đợi hay không?
Sau khi lớn dần lên, cô cũng không còn hận Lý Yên nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ mơ thấy một gương mặt mơ hồ đang cười dịu dàng với cô.
Khi Lâm Miểu Miểu kết nối được sự thật năm đó, liền đi tới Z thị tìm chân tướng, người kia cứu Lý Yên khỏi hố lửa, lại đẩy bà vào hầm lửa, người phụ nữ đã sắp đặt một màn này, rốt cuộc là ai? Sau đó Cố Dung tại đó xảy thai- một đứa bé trai đã thành hình, từ đó không mang thai, Lý Yên sau đó, buồn bã quay trở về thôn Bảo Lam, trong một khoảng thời gian rất dài đều im lặng không nói chuyện.
Sau cùng, bà cũng không đi Z thị. Người đã chết rồi, cho dù tìm ra sự thật thì như thế nào? Lý Yên biết tất cả, nhưng trước sau không nói ra, là muốn bảo vệ người phụ nữ kia,và cô tôn trọng sự lựa chọn của bà.
Lâm Miểu Miểu lái xe từ bãi đỗ của tháp đồng hồ đi ra, ngửa đầu nhìn bầu trời trong trẻo, bỗng nhiên cô rất nhớ bà ngoại và Lý Yên.
Chặng đường từ Z thị đến thôn Bảo Lam chỉ mất hơn hai giờ, nhưng sau khi đến thôn Bảo Lam bởi vì đường chật hẹp, rất khó đi, nên lái xe ở đoạn đường này mất hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, cô dừng xe ở trong sân nhà cũ của bà ngoại, ngôi nhànày cực kỳ cũ kỹ.
Ngày thứ hai mới từ nước Y trở về, cô đã về đây một chuyến, bảo người sửa lại căn nhà cũ lâu năm không tu sửa người đã không thể ở này, bức tường màu trắng mới sơn chỉ quét một nửa, một nửa kia lộ ra những viên gạch màu hồng, trong phòng tối đen xuất hiện một người thanh niên thật thà chất phác, trông thấy Lâm Miểu Miểu mừng rỡ kêu lên: "Miểu Miểu, đã trễ thế này, sao em lại tới đây, em yên tâm, anh nhất định sẽ sửa lại ngôi nhà của em thật tốt."
"Vâng, cảm ơn anh."
Tiểu Lôi vỗ vỗ bụi trên tay: "Em tới thăm bà ngoại em sao? Anh đưa em đi!"
"Tự tôi đi được rồi."
"Vậy......, em cẩn thận......, trời tối đường trơn, hôm qua mới mưa......" Tiểu Lôi mất tự nhiên cười cười.
Lâm Miểu Miểu đi vòng qua sau nhà, theo đường mòn sau nhà đi lên núi, vì đường nhỏ lại trơn, nên rất khó đi, đi hơn hai mươi phút, cô dừng lại trước hai ngôi mộ song song, hai ngôi mộ được tu sửa vô cùng xa hoa, hơn mười ngày trước cô vừa mới quét dọn, hôm nay lại có lá rụng, bụi bặm cùng nhánh cây gãy.
Lâm Thế Quần theo di nguyện của bà ngoại, an táng bà bên cạnh Lý Yên, lại sửa chữa cả phần mộ của Lý Yên, mới có hai ngôi mộ lộng lẫy như ngày hôm nay. Đáng tiếc có lộng lẫy như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là ngôi mộ mà thôi.
Lâm Miểu Miểu đứng trước mộ phần của Lý Yên, một lúc lâu mới nói: "Con kết hôn rồi."
"Lần trước nên nói cho hai người biết, nhưng là......, con sợ hai người lo lắng, nên không nói, con......, không xác định......"
Sau đó lại im lặng rất lâu, đến khi trời tối hẳn, Lâm Miểu Miểu mới xuống núi, Tiểu Lôi ngồi trên đống gạch vỡ sau nhà Lâm Miểu Miểu, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi chậm rãi hỏi: "Hôm nay em ở lại trong thôn nhé?" Anh lại khẩn trương bổ xung thêm một câu, "Ý anh là, trời tối đường lại hẹp không dễ đi, em lại không quen......"
Lâm Miểu Miểu nhìn căn nhà cũ còn đang sửa chữa, Tiểu Lôi liền vội vàng nói: "Nếu em không có chỗ ở, có thể ở nhà anh......, anh......, ý anh là......" Anh gấp đến độ mồ hôi trán cũng chảy ra, "Nếu em không chê......"
"Cám ơn." Khách sáo nhưng là ý từ chối.
Lâm Miểu Miểu vừa mới lên xe, điện thoại bỗng vang lên, thanh âm vui sướng của Mễ Chân gần như truyền ngay tới trong chớp mắt khi cô ấn xuống phím trò chuyện: "Nina, hai ngày nữa tớ đến Trung Quốc thăm cậu!"
"Không phải cuối tuần sao?"
Mễ Chân lấy giọng điệu ca kịch ngâm nga: "I mis you!"
Lâm Miểu Miểu nhàn nhạt nở nụ cười, mười mấy năm ở nước Y, có hai người chiếm giữ một vị trí trong cuộc sống của cô, thứ nhất là sư phụ của cô Phác Hoằnng Hi, thứ hai chính là người bạn Mễ Chân.
Khi Lâm Miểu Miểu mười một tuổi, quen biết Mễ Chân, khi đó trên đường phố nào đó ở nước Y, Mễ Chân mười ba tuổi và một đám trẻ con người da trắng tuổi tác tương đương đang đánh nhau, Lâm Miểu Miểu chỉ bình tĩnh đi ngang qua, bất thình lình bị Mễ Chân từ trong hẻm nhỏ lao ra xô ngã, Mễ Chân bò dậy, kéo cô bỏ chạy, Lâm Miểu Miểu nhìn mười mấy đứa trẻ người da trắng đuổi theo phía sau, bị động chạy theo Mễ Chân, đang chạy lại dừng lại, Mễ Chân ù ù cạc cạc bị kéo ra đánh một trận.
Cúp điện thoại, trong lúc vô tình Lâm Miểu Miểu mở nhật ký cuộc gọi gần đây.
Hàng thứ nhất: Tông Chính, đã nhận, 29.
Ngón tay của cô dừng trên màn hình, vừa thất thần đã ấn gọi đi, cô chân tay luống cuống ngắt điện thoại, mới vừa ngắt không đến một giây, Tông Chính đã gọi lại.
Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm tên của anh trầm ngâm mấy giây, mới nhận điện thoại, anh không nói, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
"Tôi gọi nhầm số......" Lâm Miểu Miểu giải thích một câu, sau đó nói, "Tạm biệt."
Trong điện thoại truyền đến tiếng "tút tút tút", Tông Chính nhìn chằm chằm màn hình tối đen, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, Đỗ Thiếu Khiêm mở cửa đi ra, thanh âm huyên náo trong phòng gần như cùng lúc tràn ra ngoài, anh đẩy nhẹ cánh cửa, toàn bộ hành lang lại yên tĩnh lại, anh ngậm điếu thuốc đi tới ghế sô pha cạnh Tông Chính, dựa vào ghế: "Hôm qua cậu nói đón một người, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, hôm nay cậu ra ngoài gọi điện thoại, tôi còn tưởng cậu lại biến mất chứ."
Đỗ Thiếu Khiêm ngậm điếu thuốc, từ từ nhả khói, hỏi: "Người hôm qua đón là Lâm Miểu Miểu?"
Tông Chính lạnh nhạt liếc anh một cái, Đỗ Thiếu Khiêm tiếp tục hỏi: "Hai người hiện giờ thế nào?"
Đỗ Thiếu Khiêm từ lần trước đưa ra chủ ý thối cho Tông Chính, luôn cảm thấy không ổn, tuy rằng ban đầu anh có tình cảm với Lâm Miểu Miểu, nhưng phụ nữ sao có thể so với anh em, hôm đó anh uống hơi nhiều, đầu óc không minh mẫn mới có thể nghĩ đến "vợ bạn".
"Cậu rảnh rỗi lắm sao?"
Đỗ Thiếu Khiêm cười khan một tiếng, "Tôi đây không phải là quan tâm tới đời sống tình cảm của cậu sao......"
"Cậu quan tâm tôi? Hay là quan tâm Lâm Miểu Miểu?" Tông Chính lạnh lùng hỏi.
Đỗ Thiếu Khiêm nhanh chóng trả lời: "Tôi đương nhiên là quan tâm cậu rồi!" Trời đất chứng giám, anh thật không có nghĩ đến Lâm Miểu Miểu!
Tục ngữ nói, thà đập bỏ mười ngôi miếu, chứ không phá hoại một cuộc hôn nhân. Vừa tỉnh rượu, anh càng nghĩ càng thấy không ổn, ngộ nhỡ sau này giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu xảy ra chuyện gì, há chẳng phải anh đã mắc tội lớn sao?
Sau hôm ấy, anh lại không gặp được Tông Chính, cuối tuần cùng đi đánh bóng, Đỗ Thiếu Khiêm còn chuẩn bị tìm một cơ hội hỏi dò, xem làm sao cứu vãn, kết quả chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng Tông Chính đâu.
"Lần trước tôi uống nhiều, nói bậy nói bạ, cậu cũng đừng coi là thật."
Tông Chính cười khẩy: "Ngược lại tôi cảm thấy đó là chủ ý hay, loại phụ nữ như Lâm Miểu Miểu, nên nhận giáo huấn một lần, mới biết lợi hại."
Đỗ Thiếu Khiêm không nói gì nghĩ, nói thế này anh phải làm nói tiếp thế nào? Anh ngẫm nghĩ chốc lát, đắn đo hỏi: "Vậy cậu còn định trả thù không? Trời, sau đó cố tình vứt bỏ cô ấy?"
Buổi chiều sau khi rời khỏi câu lạc bộ Tuyết Vực, trong lòng Tông Chính đã chứa một bụng tức giận, nhận được điện thoại của Lâm Miểu Miểu tạm thời nguôi ngoai, nhận điện thoại xong, cơn tức này gần như bùng cháy, Tông Chính nhìn chằm chằm hòn non bộ ngọc trắng trước mặt, hung tợn nói: "Đương nhiên!"
"Hai người đã kết hôn, cậu......, muốn làm như thế nào?"
Tông Chính cười không ngừng: "Ai quy định kết hôn thì không thể ly hôn?"
Ly hôn......, ngực Tông Chính bị hai chữ này làm cho vô cùng khó chịu.
Lâm Miểu Miểu một lòng muốn ly hôn với anh, tuỳ tiện treo hai chữ ly hôn ở bên miệng, ly hôn? Có lẽ vẫn ở trong lòng cô, nghĩ đến đây, tâm trạng của anh càng xấu hơn.
Tâm trạng của Đỗ Thiếu Khiêm cũng chẳng thể nào tốt được, anh vẫn cho là Tông Chính nói vứt bỏ chẳng qua là lạnh lùng với Lâm Miểu Miểu mà thôi, không nghĩ sẽ đến mức ly hôn, Đỗ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy áy náy, nếu như lúc ấy anh không đưa ra cái chủ ý tồi tệ kia......
"Hai người cũng đã kết hôn rồi, hà tất phải ầm ĩ như vậy? Cho dù trước đây có một ít mâu thuẫn......" Đỗ Thiếu Khiêm còn muốn tiếp tục khuyên giải, đã bị Tông Chính lạnh lùng cắt ngang: "Câu cứ lo cho chính mình thì hơn!"
Đỗ Thiếu Khiêm bị những lời này của Tông Chính làm cho buồn bực, hai ông bạn của anh, nửa năm trước Cố Khải kết hôn, bây giờ ngay cả Tông Chính cũng kết hôn, gần đây anh cũng bị cả nhà ép rất căng, tuần này còn không dám quay về Trường Nguyệt Loan, đối với công tử ăn chơi mà nói, hôn nhân quả thật có thể so với phần mộ.
Trong nháy mắt Đỗ Thiếu Khiêm không có tâm trạng đi quan tâm việc đâu đâu của Tông Chính, anh thở dài, đứng lên nói: "Hiện tại tôi phải quý trọng mỗi một phút mỗi một giây, ai biết trong nhà lúc nào thì tìm một cô vợ cho tôi." Dừng lại mấy giây, anh lại hỏi Tông Chính, "Kết hôn có cảm giác gì?"
Hỏi xong anh đã cảm thấy mình hỏi vô ích, Tông Chính và Lâm Miểu Miểu đang diễn ra một cuộc báo thù, nghĩ vậy, Đỗ Thiếu Khiêm càng thêm bài xích việc kết hôn.
Tông Chính không trả lời, cũng đứng lên, "Đi quán bar của cậu uống một ly."
"Một ly làm sao đủ, ít nhất phải nguyên một chai whisky, mới có thể an ủi vết thương trong lòng tôi." Đỗ Thiếu Khiêm đẩy cửa ra, một trước một sau cùng Tông Chính vào phòng cầm áo khoác của mình, đi đến Mộ Sắc Sâm Lâm.
Hơn chín giờ, Đỗ Thiếu Khiêm và Tông Chính uống hết hai chai rượu mạnh, Lâm Miểu Miểu cũng lái xe vào nội thành.
Ngón tay của cô ở trênvô-lăng do dự một lúc, về đến hoa viên Thế Kỷ, trong phòng không có ai, cô tắm xong thì đi nằm, sau khi nằm xuống trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà đen xì.
Tâm lý học hành vi nói, hành động của một người lặp lại 21 ngày trở lên sẽ hình thành một thói quen, rõ ràng cô chỉ ngủ trong lòng anh mấy ngày, lại đã hình thành thói quen đáng sợ này, không có vòng ôm của anh, dù cho mệt mỏi rã rời, cũng không muốn ngủ yên.
Khi Tông Chính trở về, cô vẫn chưa ngủ, cô nghe thấy tiếng động, nhìn thời gian, mười một giờ ba mươi tám phút.
Cô thở dài, cuối cùng cũng chịu về rồi.
Cửa phòng ngủ được xoay mở ra, đèn thủy tinh đỉnh đầu bật sáng, cô chui vào trong chăn, tiếng bước chân đi thẳng đến bên giường, bước chân của anh như có như không, chờ khi anh đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Anh vén chăn cô lên, bắt gặp ánh mắt đen láy của cô.
Tông Chính dường như hơi bất ngờ, ngừng lại giây lát, hơi thở có mùi rượu nói: "Chưa ngủ càng hay."
Rượu còn sót lại theo môi lưỡi của anh xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, Lâm Miểu Miểu hơi nghiêng đầu, khuôn mặt lại bị Tông Chính dùng sức xoay lại,con ngươi của anh còn đen hơn cả màn đêm, trong tích tắc cô nghiêng đầu né tránh, vô cùng tức giận.
"Lâm Miểu Miểu, tôi nhìn cũng nhìn sạch, sờ cũng sờ không ít, bước tiếp theo......" Ngón tay của anh đã trượt về phía bụng dưới của cô, đi xuống giữa hai chân cô.
Lâm Miểu Miểu nhanh nhẹn nghiêng người, tránh bàn tay của anh, cô ngồi dậy, vẻ mặt lãnh đạm hỏi: "Tông Chính, anh cảm thấy tôi rất tùy tiện, hay là từ đáy lòng coi thường tôi, cho nên từ trước đến nay chưa từng tôn trọng tôi, muốn như thế nào thì làm thế ấy?"
Tông Chính ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười lạnh lùng: "Tôi muốn như thế nào thì làm thế ấy? Tôi làm gì em? !" Một chữ cuối cùng nói ra, tức giận trên mặt anh ở trong khoảng khắc liền thu lại hoàn toàn, cửa bị anh đạp phát ra tiếng vang nặng nề, dường như ngay cả ngôi biệt thự cũng bị rung lắc.
Lâm Miểu Miểu ôm chăn bỗng nhiên thở dài, sau khi đi thăm bà ngoại và Lý Yên, cô đã bình tĩnh hơn.
Buổi chiều có thể là cô quá nhạy cảm, mồm miệng Tông Chính vốn độc địa, có lẽ anh cũng không cố tình đánh giá thấp cô, chỉ là nhất thời lỡ miệng......
Có điều, không chịu tôn trọng ý nguyện của cô, điểm này cô tuyệt đối không hiểu lầm.
Hôm sau Lâm Miểu Miểu đúng giờ tỉnh giấc, ngủ một đêm, lại cảm thấy mệt mỏi hơn, cô co mình vào trong góc, nghiêng đầu nhìn bên cạnh trống không, trầm mặc một hồi, sau đó tự nói với mình, đây là một thói quen xấu, phải nhanh chóng bỏ đi.
Cô thay quần áo xong đi công viên Đông Ngạn chạy bộ mấy vòng, sau khi trở về Tông Chính đã dậy, ngồi bên bàn ăn dùng máy tính cứng nhắc xem tin tức, vẻ mặt anh hờ hững, không biểu hiện ra bất kỳ sự tức giận khó chịu nào, nhưng bầu không khí trong phòng ăn lại như ngưng kết, Lâm Miểu Miểu bỗng không có khẩu vị ăn uống, quay về phòng ngủ tắm rửa, bần thần một lúc, khi đi xuống, Tông Chính đã lái xe đi rồi.
Buổi trưa anh không có gọi điện bảo cô đưa cơm, cũng không về nhà ăn cơm. Lâm Miểu Miểu ngồi trong phòng khách lật xem tài liệu, nhưng tâm trạng lại không yên, bên trong phòng bố trí bảy tám người đàn ông, đang bận sửa sang phòng chụp ảnh, khoan điện và đủ loại âm thanh vang lên dồn dập, Lâm Miểu Miểu tắt máy vi tính, đi quanh vườn hoa một lúc, tâm trạng mới yên ổn lại.
Ba giờ chiều, cô lái xe ra sân bay, ở quán cà phê đợi một lúc, trong loa phóng thanh thông báo chuyến bay đáp xuống, không bao lâu cô đã nhận được điện thoại của Mễ Chân, âm thanh thoải mái vui vẻ từ trong tay truyền tới: "Nina, I am coming!"
Tâm trạng của Lâm Miểu Miểu khá hơn, xách túi của mình đi đón Mễ Chân, từ xa đã nhìn thấy anh trong đám người, Mễ Chân cũng phát hiện Lâm Miểu Miểu, lập tức cười đến mức thấy mày không thấy mắt, bước nhanh tới, cho Lâm Miểu Miểu một cái ôm con gấu nhiệt tình.
Chiều cao của anh và Tông Chính tương đương, đều trên 1m8, mặc dù Lâm Miểu Miểu cao 1m73, nhưng dáng người gầy nhỏ bé, cái ôm này thiếu chút nữa cô bẹp chết ở trong ngực anh.
Rất nhanh Mễ Chân đã buông lỏng tay, Lâm Miểu Miểu nhìn lồng ngực của anh, chợt phát hiện cái ôm của anh và Tông Chính hoàn toàn không giống nhau, khi Mễ Chân ôm cô, giống như tay trái nắm tay phải mình, nhưng khi Tông Chính ôm cô, nhiệt độ nóng bỏng của anh, môi lưỡi mềm mại của anh, khiến da thịt cô kêu gào đói khát, muốn dựa vào gần hơn.
Nếu như tinh tế phân biệt, hai người đàn ông này này có rất nhiều điểm giống nhau, vẻ ngoài anh tuấn, màu da lúa mạch giống nhau, giống như ánh sáng mặt trời, nhưng khác biệt cũng rất rõ ràng, vẻ đẹp của Mễ Chân giống như cậu bé mặt trời nhà bên, mà vẻ đẹp của Tông Chính trời sinh đã mang theo một loại khí chất quyền quý thong dong.
Mễ Chân giống như ánh nắng ban mai, ấm áp rạng rỡ thoải mái, có thể nằm trên bãi cỏ ngửa mặt trông lên bầu trời, mà Tông Chính......
Có lúc anh cũng sẽ giống như ánh nắng ban mai, nhưng nhiều lúc, anh không giống ánh nắng, giống một mặt trời chói chang hơn, nóng đến bỏng rát.
Ngay trong nháy mắt ngắn ngủi gặp Mễ Chân, cô cư nhiên lại nghĩ lung tung, hình như cô càng ngày càng không bình thường.
Rời khỏi sân bay, cô đưa Mễ Chân đến biệt thự ở phường Tú Thủy, buổi sáng đã bảo nhân viên làm theo giờ tới dọn dẹp qua, cô đi một vòng quanh phòng khách, ghi chép những đồ đạc còn thiếu, Mễ Chân lấy một bộ quần áo trong hành lý, nói mấy câu với cô, đã vui vẻ hát ngâm nga đi tắm rửa.
Tắm xong, Mễ Chân cởi trần, lắc lắc mái tóc còn đang nhỏ nước: "Nina, chuyện của cậu làm xong rồi chứ? Cần tớ giúp một tay không?"
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, khi ở nước Y trở về, cô cũng không nói cho bất kỳ ai, quay về Trung Quốc là vì kết hôn, ngoài ra cô cũng không để chuyện này ở trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy tỷ lệ thành công của cuộc hôn nhân quá thấp, cho dù kết hôn thành, thời gian cũng chỉ có một năm mà thôi.
Kế hoạch ban đầu của Lâm Miểu Miểu là ở lại Trung Quốc mấy tháng, rồi trở lại nước Y, cho đến khi quan hệ hôn nhân này kết thúc. Nhưng mà bây giờ, cô có phần không xác định, Tông Chính, Lý Trân và Khưu Thục Thanh đều rất tốt với cô, tốt đến mức khiến cô không lỡ rời đi.
Người lúc nào cũng có lòng tham, nếu như chưa từng có được thì cũng thôi, một khi đã tiếp xúc với ban ngày, cô làm sao cam lòng trở lại đêm tối cô độc? Mặc dù ban ngày có lúc sáng quá, rọi vào người không mở mắt nổi, có lúc cũng sẽ quá nóng, oi bức khiến lòng người bực dọc......
Khi thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sẽ cháy thành tro bụi, nhưng vẫn không hề chùn bước, cô không có dũng khí lao đầu vào chỗ chết, cô chỉ có thể đứng ở lúc giao thời, giao giới giữa ngày và đêm ngửa mặt trông lên.
Sau này sẽ như thế nào? Cô không nghĩ tới, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Phác Hoằng Hi luôn nói cô không có nhiệt huyết, không có khát khao mãnh liệt, đúng vậy, cô không có những thứ này, cho nên, thuận theo tự nhiên thôi.
"Nina, cậu ở phòng nào?" Mễ Chân hứng thú dạt dào hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như muốn tham quan một chút......
"Tớ không ở nơi này......" Lâm Miểu Miểu hơi do dự, ngước mắt nói với Mễ Chân, "Daniel, tớ kết hôn rồi."
Mễ Chân đờ người, con ngươi mở căng ra, dường như khó có thể tin được, qua một hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng dùng tiếng Anh hỏi: "What did you say?"
Nghe nói, khi tâm trạng một người chấn động quá mạnh, sẽ không tự chủ sử dụng ngôn ngữ mình quen thuộc nhất, Mễ Chân sinh ra ở nước Y, lớn lên cũng ở nước Y, tiếng Anh ngôn ngữ quen thuộc nhất của anh.
Sự kinh hãi của Mễ Chân, ở trong dự liệu của Lâm Miểu Miểu, nếu như bây giờ Mễ Chân nói cho cô biết, mình cũng kết hôn rồi, cô cũng sẽ đứng hình. Cô rất tự nhiên dùng tiếng Anh trả lời một câu: "I am married."
Môi Mễ Chân giật giật, dù cho Lâm Miểu Miểu nói hai lần, nhưng anh vẫn không nghe vào.
"Sorry, tớ biết chuyện này hơi đột ngột, khi đó tớ trở về Trung Quốc, kết hôn, lúc ấy tớ cũng chẳng biết nói như thế nào, cho nên......" Đôi mắt cô mang theo áy náy, Phác Hoằng Hi và Mễ Chân là hai người quan trọng nhất trong đời của cô, nhưng gần tới lúc đi, cô cũng không nói với ai, luôn cảm thấy chuyện này chẳng qua là một cuộc giao dịch, rất khó mở miệng, căn bản không nhất định phải nói cho bọn họ biết.
Vẻ mặt của Mễ Chân có vài phần hoảng hốt, Lâm Miểu Miểu nói mấy câu "Sorry" không ngớt, anh không chỉ là bạn của cô, nhiều năm như vậy, gần như đã trở thành người thân của cô, chuyện trọng đại thế này, Lâm Miểu Miểu lại một mình đưa ra quyết định, đổi lại ai cũng sẽ tức giận, cô vốn định che giấu chuyện này, nhưng bây giờ Mễ Chân đã đến Trung Quốc, mà ý nghĩ ban đầu của cô cũng có một chút thay đổi.
Lâm Miểu Miểu cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai, vì vậy bỏ lỡ tâm tình chân thật nhất trên mặt Mễ Chân, đó là đau khổ, khó tin, ngỡ ngàng, cùng với mất mác sâu sắc hòa vào lẫn nhau. Tầm mắt của anh bỗng nhiên rơi vào trên ngón tay của Lâm Miểu Miểu, biết rõ cô không phải là người biết nói đùa, nhưng lúc này, Mễ Chân cũng không nhịn được nhóm lên một tia hy vọng: "Nina, cậu không đeo nhẫn kết hôn!"
Lâm Miểu Miểu theo tầm mắt của anh nhìn lên ngón tay trống không của mình, tùy ý đáp: "Không có."
Cô trả lời thản nhiên như vậy, ngược lại khiến cho tia hy vọng cuối cùng kia của Mễ Chân tan thành mây khói, đúng vậy, cô không thích đeo bất kỳ đồ trang sức nào, ngại lúc làm việc không tiện. Thế nhưng......, trên cổ cô lại đeo một chuỗi dây chuyền ngọc bích giá trị không nhỏ.
Trong nháy mắt Mễ Chân mất đi năng lực ngôn ngữ, anh đau khổ ở đáy lòng tự hỏi: Nếu như, anh có thể dũng cảm một chút, có phải kết quả sẽ khác đi không?
Làm bạn bè có thể là cả đời, một khi ước mong xa vời muốn đến gần, hoặc là một bước lên đỉnh, hoặc là rơi xuống vực sâu, anh rất rõ, Lâm Miểu Miểu chỉ coi anh là bạn bè, người bạn duy nhất, người bạn quan trọng, người bạn giống như người thân......, bạn bè quỷ tha ma bắt!
Anh vẫn luôn nói với chính mình đợi thêm một chút, đợi thêm một chút, nếu, anh có thể dũng cảm hơn, kết quả hôm nay sẽ khác phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.