Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 7: Trong chốn đông người tìm anh trăm ngàn lần




Tông Chính kết thúc công việc hôm nay, anh nhìn di động, mở ra tin nhắn của Đỗ Thiếu Khiêm.
[Buổi tối có việc, không đi đến Quân Duyệt được.] Trong lòng Tông Chính khinh bỉ, Đỗ Thiếu Khiêm hơn nửa phần là vội vàng hẹn hò với phụ nữ, thả con chim bồ câu cho anh, Tông Chính tự mình lái xe đến khách sạn Quân Duyệt.
Đỗ Thiếu Khiêm bị Tông Chính cho là ở nơi nào đó hẹn hò với phụ nữ, đang một mình lái xe trên quốc lộ của Trường Nguyệt Loan, tâm trạng chán ngán lái vài vòng rồi quay về, hôm qua Lâm Miểu Miểu không chạy bộ, hôm nay hình như cũng không. Đỗ Thiếu Khiêm hối hận mãi, ngày đó thế nào lại không xin số điện thoại cơ chứ? Đáng ra nên mặt dày trước tiên xin số điện thoại, hỏi thăm địa chỉ nữa, Z thị lớn như vậy, biển người mênh mông, anh biết đi đâu mà tìm Lâm Miểu Miểu? Chẵng lẽ đem cả Trường Nguyệt Loan thuộc sở hữu nhà họ Lâm hỏi thăm một lần?
Đỗ Thiếu Khiêm hối tiếc vì bản thân vẫn không đủ mặt dày, không hề biết rằng trong lòng Lâm Miểu Miểu, Đỗ Thiếu Khiêm buổi tối ngày hôm đó xuất hiện, chỉ để lại cho cô hai ấn tượng: Phiền! Và đối phương là bạn của Tông Chính! Sau đó, Lâm Miểu Miểu trực tiếp ném Đỗ Thiếu Khiêm ra khỏi đầu.
Sau khi Lâm Miểu Miểu và Diệp Ninh bước vào hội trường, một cỗ hơi nóng ập đến đập vào mặt, cô cởi áo khoác da bên ngoài ra, vắt ở trên cánh tay, Diệp Ninh nhìn hội trường một lúc: “Tông Chính vẫn chưa đến.”
Lâm Miểu Miểu thản nhiên lên tiếng, cô chưa nói với người của Lâm gia, cô và Tông Chính đã sớm gặp qua nhau rồi, phỏng chừng lúc này đây gặp mặt sẽ khá không thoải mái.
Diệp Ninh hỏi: “Em muốn ăn chút gì đó không, anh lấy giúp em?”
Lâm Miểu Miểu vừa muốn mở miệng từ chối, Diệp Ninh đã mỉm cười đứng dậy: “Đừng nói ‘không cần’, nhất định cần!”
Lâm Miểu Miểu ngồi ở trên ghế một lúc, ăn một ít salad rau cải, lại đứng lên đi toilet. Lúc Lâm Miểu Miểu vừa mới đứng dậy, Tông Chính đang tiến vào cửa chính.
Sau khi Tông Chính tiến vào hội trường, mỉm cười chào hỏi với những người mình quen biết, vừa ngẩng đầu nhìn sang hướng cửa bên, một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh nhạt thoáng đi qua, Tông Chính ngẩn người, không dám tin dụi hai con mắt, sườn mặt kia, hàng mi kia đôi mắt kia, ở trong lòng anh vẽ lên vô số lần, Tông Chính nhấc chân tức thì đuổi theo, nhưng tay anh lại bị người đang cùng nói chuyện kéo lại: “Làm gì mà đi vậy?”
“Mội lát nữa nói chuyện sau, bây giờ tôi có việc gấp!” Tông Chính sốt ruột thoát khỏi người nọ, lại nhìn về phía cửa bên, không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đó.
Tông Chính không kịp cùng những người quen tiếp tục nói chuyện, nhanh chân chạy về hướng cửa bên, anh tuyệt đối không nhận lầm! Cô ta dù có hóa thành tro, anh liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra cô ta!
Tông Chính từ khi bắt đầu nhìn thấy sườn mắt của người phụ nữ ấy, trái tim đã không chịu kiểm soát nhảy loạn lên, anh từ cửa bên chạy ra, bốn phía chung quanh, chỗ rẽ đằng trước, một bóng lưng màu xanh nhạt chợt xuất hiện. Bây giờ trong đầu Tông Chính chỉ một suy nghĩ: Bắt lấy cô ta!
Anh dùng sức hai chân, lấy tốc độ nhanh nhất chạy băng qua, rẽ vào góc tường, trong tầm mắt anh đã hiện rõ bóng lưng của người phụ nữ đó, váy chấm đất, anh không nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng âm thanh trong lòng Tông Chính không ngừng nói với anh: Là cô ấy! Chính là cô ấy!
Tông Chính chạy càng nhanh, trong mắt anh chỉ có bóng dáng của Lâm Miểu Miểu, gấp đến nỗi không nhìn rõ địa điểm, Tông Chính theo bóng Lâm Miểu Miểu vọt vào trong.
“A a a!!! Biến thái!!”
“A a!! Đồ thần kinh! Nhà vệ sinh nữ cũng rình mò!!”
Tông Chính: “……”
Giọng một nữ nhân viên phục vụ và một khách nữ trong tiệc rượu cùng nhau hét lên, Tông Chính lúc này mới phản ứng kịp, dường như mình đi nhầm chỗ, cho dù anh có tố chất tâm lý cường hãn đến đâu, giờ đây cũng không chịu đựng được chật vật lui ra, đợi sau khi lùi ra, Tông Chính ngẩng đầu, nhìn trên đỉnh dầu một cái biển nhà vệ sinh nữ to đùng, chỉ cảm thấy bị sét đánh cháy xém bên ngoài nộn hết bên trong.
Đều do người phụ nữ chết tiệt kia!
Tông Chính ở trong lòng hung dữ chửi mắng vài câu, xấu hổ cực điểm, muốn dời khỏi lại sợ người phụ nữ ấy lần nữa trốn thoát, anh chỉ cần nghĩ đến anh và người phụ nữ ấy cách nhau chỉ vẻn vẹn một bức tường, tâm trạng phập phồng giống như ngồi trên xe bay lên tận mây xanh, anh chỉ có thể kìm chế sự háo hức xúc động, đứng ở cửa phòng vệ sinh, hành lang bên ngoài toilet vừa vang lên những tiếng bước chân liên tiếp, hai người đàn ông da ngăm đen so với Tông Chính còn vạm vỡ cường tráng hơn, bước nhanh đến trước mặt Tông Chính.
Từ hai năm trước bị một màn xếp đặt, hành sự của Tông Chính cẩn thận hơn rất nhiều, ngoài luyện Taekwondo hai năm, bên người Tông Chính còn có hai vệ sĩ đi theo, Tông Chính lui khỏi, để cho hai người vệ sĩ đứng chắn trước cửa toilet.
Nữ phục vụ từ trong toilet đi ra, vừa mới nhìn thấy Tông Chính, đang định la lối hò hét, nhưng nhìn đến hai người đàn ông vạm vỡ thân cao 1m9, lập tức ngậm miệng, đến tay cũng không rửa, liền chuẩn bị dời khỏi nhà vệ sinh.
Hai người đàn ông lực lưỡng chặn cái cửa rộng hai mét không lối thoát, nữ phục vụ liếc nhìn Tông Chính, Tông Chính gật đầu, một người đàn ông trong đó tránh sang một bên, nữ phục vụ như được đại xá, bước nhanh dời khỏi nhà vệ sinh.
Vị khách nữ trong bữa tiệc cũng từ trong toilet đi ra, nhìn cảnh tượng này, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hai người đàn ông giống như cột sắt: “Tông thiếu, đây là……”
“Jack, để cô ta đi.”
Vị khách nữ tuy rằng tò mò, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh giá trầm cứng của ba người đàm ông, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là cô đi vài bước, vẫn còn quay đầu lại nhìn mấy lần, thẳng đến lúc tầm mắt lạnh lùng của Tông Chính quét tới, vị khách nữ mới gượng gạo cười, nâng váy dời đi.
Tông Chính nâng cổ tay nhìn thời gian, đã qua hai phút, đợi thêm hai phút nữa, cô ta không ra, sẽ đi vào tìm người! Khi Tông Chính đang định để Jack và Vương Cường vào trong tìm người, thì Lâm Miểu Miểu từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lâm Miểu Miểu hơi giật mình, rất nhanh đã lùi về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách, tầm mắt lướt qua hai người vạm vỡ đứng trước mặt, sau cùng rơi vào phía sau hai người, trên người Tông Chính mặc bộ âu phục thủ công màu sẫm.
Trong một lúc bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Miểu Miểu ngẩn người, dù rằng cô đến đây chính là để gặp Tông Chính, nhưng cô không nghĩ tới sẽ gặp Tông Chính ở ngoài nhà vệ sinh, so với hai năm trước sự tức giận của anh càng lớn hơn, cả người anh tản ra lệ khí khiếp người.
Mắt Tông Chính lộ ra ánh sáng nguy hiểm, hai bước đã đến trước mặt Lâm Miểu Miểu, gắt gao nắm lấy cánh tay của Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt lạnh lẽo: “Cuối cùng cũng để tôi bắt được cô, xem cô còn chạy đi đâu được!!”
Lâm Miểu Miểu nhìn đến người bị hại năm đó, trong lòng cũng không nhịn được thấy chột dạ, nhất là đối phương còn hùng hổ hung hăng như vậy uy hiếp đến, Lâm Miểu Miểu tự nhận là một người khiêm tốn, thẳng thắn, năm đó phải làm chuyện như vậy, hoàn toàn là sự việc xảy ra có nguyên nhân.
Tông Chính nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu liên tục cười gằn, túm Lâm Miểu Miểu đi ra ngoài. Lâm Miểu Miểu khẽ giãy giụa một chút, mới phát hiện lực tay của Tông Chính lớn đến kinh người, Tông Chính nhận thấy được sự phản kháng của cô, trái lại càng dùng sức nắm, giống như sắt thép siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính kéo dáng đi hơi lảo đảo, nhịn không được hỏi” “Đi đâu?”
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, không trả lời, trực tiếp dẫn Lâm Miểu Miểu tới cầu thang chỗ lối thoát hiểm qua hành lang, để Jack và Vương Cường hai người ở chỗ xa canh giữ.
Tông Chính đè hai cánh tay của Lâm Miểu Miểu đem Lâm Miểu Miểu áp sát trên tường, ánh mắt thì giống như mặt biển trong đêm tối, sóng lớn trào dâng.
Tại dọc theo đường đi này Lâm Miểu Miểu đã biết được lực cánh tay của Tông Chính, chỉ dựa vào sức lực cô hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi anh, mà dùng bản lĩnh, lấy tư thế trước mắt của hai người, mỗi một cách đều phải tấn công đối phương. Cô đến để thỉnh cầu người bị hại tha thứ, muốn đánh cũng không được, mắng cũng không xong, lúc thế này, cô có thể đánh nhau với người ta được sao?
Lâm Miểu Miểu cực kỳ không thoải mái ngọ ngoạy một chút, Tông Chính cười lạnh một tiếng, dán lên, dùng thân thể của mình đè Lâm Miểu Miểu trên tường. Lâm Miểu Miểu bất đắc dĩ ngẩng đầu, bốn mắt chạm vào nhau, vẻ mặt Tông Chính vô cùng hung hãn, hàn quang trong đôi mắt phượng hẹp dài kia lóe ra, giống như sóng to gió lớn làm cho người ta khiếp sợ, anh thở gấp, đem toàn bộ hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lướt qua trên mặt Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu vốn là chột dạ hổ thẹn, lại bị ánh mắt giống như lưỡi dao sắc nhọn của Tông Chính đè ép, lúc này còn tiếp xúc chặt chẽ như vậy, cô mất tự nhiên lệch đầu sang một chút, lại bị một tay trống không của Tông Chính nắm cằm quay lại, hai người nhìn nhau gần ba mươi giây, Lâm Miểu Miểu nhìn thấy sự tức giận giống như biển động trong ánh mắt của anh, chủ động mở miệng nhận lỗi.
“Xin lỗi! Năm đó tôi hiểu lầm anh, cho nên……, xin lỗi! Năm đó tôi tưởng rằng……”
Lâm Miểu Miểu cũng không phải là người có tài ăn nói, ngoại trừ giải thích rõ hiểu lầm năm đó, cô có thể nói đã chỉ còn lại ba chữ “tôi xin lỗi”.
Tông Chính sít sao khóa chặt thân thể Lâm Miểu Miểu, cắt đứt lời nói của Lâm Miểu Miểu, hung dữ rống to: “Xin lỗi! Cô cho rằng nói xin lỗi, tôi có thể quên đi chuyện cô làm? Tôi tìm cô lâu như vậy, một câu xin lỗi của cô nghĩ bỏ qua sao? Không có cửa đâu……”
Lâm Miểu Miểu nhấp môi dưới, giọng nói chân thành: “Thật sự rất xin lỗi!......, Thật sự xin lỗi……, có điều gì tôi có thể làm không? Tôi sẽ tận lực bù đắp những tổn hại gây ra cho anh……”
Vẻ ngoài của Lâm Miểu Miểu không thể nghi ngờ đúng là rất xuất sắc, nhất là qua trang điểm tỉ mỉ, chẳng khác gì nụ hoa sen chớm nở ở trong hồ, Tông Chính lúc này hậu tri hậu giác phát hiện, anh đang dán sát vào Lâm Miểu Miểu, bên người là một thân thể mềm mại dẻo dai đầy cảm xúc, hơi thở của cô ở ngay bên tai, vì hai tay bị giữ ở thế trên đỉnh đầu, khiến ngực cô nhìn qua cao ngất, cô chắc là có chút khẩn trương, làm cho hô hấp dồn dập, trước ngực đóa hoa tuyết ấy cứng lại theo hô hấp của cô, cao thấp lên xuống, ngay khi Tông Chính cúi thấp đầu càng có thể thấy rõ ràng khe rãnh đó.
Lâm Miểu Miểu vì tâm trạng bất an, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, Tông Chính nhìn chằm chằm cô, yết hầu theo đó cũng hơi chuyển động, Tông Chính đã nghĩ rất nhiều lần, lúc tìm được Lâm Miểu Miểu, tình cảnh sẽ là cái dạng nào, nhất định sẽ là Lâm Miểu Miểu sợ hãi vô cùng, khóc nức nở, quỳ trước mặt anh tha thiết cầu khẩn anh tha lỗi cho cô, sau đó……, sau đó Tông Chính sẽ cười ác độc xé rách quần áo Lâm Miểu Miểu, không quan tâm đến sự giãy dụa khóc thút thít của Lâm Miểu Miểu, thô lỗ tách hai chân thon dài của cô……
Ở đây vừa khéo là khách sạn, thuận lợi đặt một phòng, trước đem cô làm đã?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đoạn này gặp mặt ở nhà vệ sinh nữ, ta đã sửa, nguyên văn thực ra tương đối giống, nhưng cơ bản vẫn có hơi khác.
Đều do người phụ nữ chết tiệt kia!
Tông Chính ở trong lòng hung dữ chửi mắng vài câu, xấu hổ cực điểm, muốn dời khỏi lại sợ người phụ nữ ấy lần nữa trốn thoát, anh chỉ cần nghĩ đến anh và người phụ nữ ấy cách nhau chỉ vẻn vẹn một bức tường, tâm trạng phập phồng giống như ngồi trên xe bay lên tận mây xanh, anh chỉ có thể kìm chế sự háo hức xúc động, ở cửa phòng vệ sinh mạnh mẽ tự trấn tĩnh quanh quẩn một chỗ.
Nữ phục vụ từ trong toilet đi ra, vừa mới nhìn thấy Tông Chính, lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm anh: “Anh đồ biến thái này! Sao còn không đi? Anh còn không đi, tôi gọi bảo vệ nghe chưa? Tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Tông Chính giận dữ cười lại: “Cô gọi đi!”
Nữ phục vụ thấy Tông Chính giống như không lo sợ gì, trái lại còn nghênh ngang.
Vị khách nữ trong bữa tiệc cũng từ trong toilet đi ra, chỉ vào Tông Chính ngạc nhiên nói: “Ơ, Tông thiếu?” Vị khách nữ xem xét Tông Chính từ trên xuống dưới, da mặt Tông Chính dày cũng không tránh được tình cảnh khó xử, anh mặt không biểu cảm đi vào nhà vệ sinh nam, nhưng lại sợ mình không cẩn thận để người phụ nữ kia chạy mất, vừa đi vào mười mấy giây, đã lén lút thò đầu ra.
Vị khách nữ và nữ phục vụ đang ở ngoài nhà vệ sinh, đồng thời ngẩng đầu nhìn anh.
Tông Chính: “……”
Chà! Chà! Chà!
Tông Chính cưỡng chế lửa giận trong lòng, mặt không thay đổi lùi vào trong toilet nam, dựng thẳng lỗ tai nghe âm thanh bên ngoài, cách gần nửa phút, tiếng nước bên ngoài ngừng lại, Tông Chính cẩn thận dè dặt thò đầu ra ngoài.
Vị khách nữ và nữ phục vụ rửa tay xong, lại lần nữa cùng lúc nhìn anh.
Tông Chính: “……” Chà!
Vị khách nữ ho nhẹ một tiếng, khốn khổ nhịn cười, “Tông thiếu, anh muốn tìm người có phải không?”
Tông Chính lạnh mặt từ trong toilet bước ra, tức giận sôi sục, đều do người phụ nữ đáng chết kia, khiến anh mất hết mặt mũi, xem anh lát nữa tính sổ với cô ta như thế nào!
-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.