- Tại.. sao.. lại lừa.. dối ta?
Quan Hạ đau khổ giữ miệng vết thương trên bụng do chính người nàng yêu đâm.
- Quan Hạ! Ngươi còn nhớ Liễu gia ngày xưa ngươi đã tàn sát không?
Khuôn mặt Hàn Y tàn nhẫn nhìn nàng:
- Liễu.. gia? Chẳng lẽ?
- Đúng! Ta chính là đại thiếu gia của Liễu gia Liễu Minh Quyết và cũng là mệnh quan triều đình tới dẹp loạn ma giáo các ngươi!
- Không.. Quyết.. lúc đó ta còn chưa lên.. làm giáo chủ.. ta không hề biết..
- Hừ, ngươi là đứa con của bọn chúng thì cũng giống nhau thôi!
- Q.. uyết.. khụ khụ!
Quan Hạ ngã gục xuống, máu hòa vào y phục đỏ thẫm của nàng.
Liễu Minh Quyết lạnh lùng quay đi hạ lệnh cho binh lính:
- Dọn dẹp phản tặc ma giáo.
- Rõ!
* * *
Ha.. hóa ra tất cả đều là dối trá.. là ta đã sai vì yêu ngươi hay sai vì ngay từ đầu nên tuyệt tình?
Từ trong vô thức chợt có những âm thanh gọi lại.
- Quan đại phu! Quan đại phu!
Vừa mở mắt, trước mặt Quan Hạ đã hiện ra hình ảnh những người dân hiền hậu..
Bảy tháng sau..
- Quan đại phu, Quan đại phu, thê chủ nhà ta bị phong hàn nặng lắm!
Quan Hạ đang ngồi bốc thuốc thì từ ngoài cửa xuất hiện một nam tử dáng người nhỏ nhắn chạy vào.
- Sao? Tề tỷ phong hàn vẫn chưa khỏi?
- Đúng vậy! - Nam tử kia lo lắng.
- Thôi được rồi Tứ Hoa, ngươi cầm nắm thuốc này đun lên cho Tề tỷ dùng, ta sẽ lên núi bốc thuốc!
- Cảm tạ Quan đại phu, ngươi cũng phải cẩn thận!
- Được ta biết rồi!
Dứt lời, Quan Hạ vội đeo giỏ thuốc sau lưng rồi đi nhanh về hướng ngọn núi.
* * *
- May quá, trên này có loại thuốc cần dùng, không thì thật hết cách!
Cả người Quan Hạ ướt sũng mồ hôi, đang đi xuống núi thì chợt khựng lại, một giọng nói yếu ớt vang lên:
- Cứu.. xin.. cứu.. tôi với..
- Ma hả?
Quan Hạ giật mình, nhìn sắc trời cũng đã xế chiều làm nàng hơi sợ.
- Nhưng mà đã tối đâu, sao có ma được! Chắc chắn đó là người rồi!
Vừa khẳng định như vậy, Quan Hạ liền chậm rãi đi đến nơi phát ra âm thanh.
- Thật đẹp..
Nàng ngẩn người nhìn nam tử đang ngất trước mắt, khi nhìn xuống thấy chân hắn có dòng máu chảy dài thì mới vội cúi xuống cho tay trước mũi hắn.
- May quá, vẫn thở. - Quan Hạ thở phào rồi vội lấy cái giỏ trên lưng cầm trên tay rồi cõng nam tử lạ mặt đi về.
* * *
Sau khi đã kê đơn thuốc xong cho Tề tỷ, Quan Hạ liền nhìn sang mỹ nam khi nãy nhặt được đang nằm trên giường.
- Ai da, Người gì đâu mà đẹp vậy chứ!
Quan Hạ cảm thán, tay không chút nào an phận xoa lên gương mặt trắng tinh xảo của nam tử.
- Ưm..
Chợt nam tử hơi rên rỉ, khuôn mặt có chút nhăn nhó. Đôi lông mi dài chuyển động rồi mở ra.
- Cô.. cô nương là ai? - Nam tử giật mình khi thấy mình bị một nữ tử khác động chạm.
- Bình tĩnh, ta là đại phu, nãy đi hái thuốc trên núi thấy ngươi bị thương nên mang ngươi về. - Quan Hạ vội vàng giải thích để tránh mỹ nhân hiểu lầm.
- Vậy.. vậy tại sao ngươi lại sờ mặt ta? - Nam tử vẫn sợ hãi hỏi.
- Khụ.. khụ cái này là ta thử xem mặt ngươi hết sốt chưa. - Quan Hạ chột dạ vội tìm một lý do biện minh cho hành động háo sắc của mình.
- Nếu.. nếu thật vậy.. ta xin cảm tạ cô nương. - Nam tử lúc này mới bình tĩnh đôi chút vẻ mặt hối lỗi đến đáng thương.
- Khụ.. không sao, không sao, ngươi cứ tịnh dưỡng khỏe là được! - Quan Hạ vội quay mặt đi giữ lấy cánh mũi của mình đang suýt chảy máu.
"Ôi chao, sao chàng ấy trông giống thỏ con vậy, ta chắc chắn chấm mỹ nhân này rồi!"
Sáng mấy hôm sau.
- Bạch Hiên, chàng thế nào rồi? - Mới sáng sớm Quan Hạ đã vui vui vẻ vẻ bê chậu nước pha thuốc vào.
Két---
Vừa mở cửa ra thì đập vào mắt nàng là hình ảnh một nam tử đang thoát y.. khụ, đang thay y phục.
Bạch Hiên vừa thấy Quan Hạ thì đã vội kéo y phục lên, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa xấu hổ.
- Tại.. tại sao Quan đại phu lại không gõ cửa?
- Ta.. Ta.. ta quên mất! Thật xin lỗi!
Dứt lời, Quan Hạ đã vội đóng cửa lại đứng bên ngoài thở dốc. Tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
Quan Hạ ơi Quan Hạ, ngươi thật không có tiền đồ!
Ôi ôi, sao có cái mùi gì tanh tanh ướt ướt..
Nàng vừa nhìn xuống chậu nước thuốc thì đã thấy máu mũi mình chảy ròng ròng.
Cạch.
Vội đặt chậu thuốc xuông đất, Quan Hạ bụm lấy mũi, mắt vẫn mê man nhớ lại cảnh tượng khi nãy.
- Mà công nhận chàng ấy đẹp mê người, nếu mà chàng ấy chịu làm phu quân của mình..
- Quan Hạ ơi Quan Hạ, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy chứ!
Nói thế nhưng đầu nàng vẫn không sao ngừng tưởng tượng. Quan Hạ ủ rũ đứng ngoài chân tay luống cuống không thôi.
Một lúc sau cánh cửa sau lưng Quan Hạ mới được mở ra.
Bạch Hiên mặt vẫn phiếm hồng cúi thấp đầu nói:
- Đại.. Đại phu có chuyện gì gặp ta?
- Ha ha.. ta đến xem vết thương chàng thế nào rồi thôi, ta có mang chậu thuốc đây!
Sợ không tin, Quan Hạ còn vội bưng chậu thuốc lên.
- Khụ.. vậy vậy ngài mau vào đi.