Nhà Giàu Thất Thủ (Hào Trạch Công Lược)

Chương 1:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô thoáng xấu hổ, vô thức quan sát một chút hai người đứng dưới dù, thấy hai vị này đều không có phản ứng gì, liền giải thích rồi đưa tốp người vào đại sảnh.
Trong lúc đợi thang máy, cô nhanh chóng đánh giá người vừa ngắt lời mình nhưng mà kết quả là nhìn không thấu.
Hôm nay đến xem phòng tổng cộng có năm người, trừ vị phú hào và thầy phong thủy thì có hai người là trợ lý, nhưng còn người này lại nhìn không ra là thân phận gì.
Cậu ta cao khoảng 1m75, ngũ quan duyên dáng, da trắng thịt trơn, mới đứng nắng mười phút, mặt và cổ đều đã bắt đầu phiếm hồng.
Áo của cậu ta nhìn không ra nhãn hiệu, dường như không quá đắt tiền, đồng hồ thể thao trên cổ tay nếu so với cái đồng hồ trị giá hơn trăm vạn của thầy phong thủy thì rõ ràng không cùng đẳng cấp.
Khuôn mặt bảnh bao trông cũng không giống như là con của vị phú hào, thái độ thì hững hờ như là đang đi mua nước tương.
Cô lặng lẽ thu lại ánh mắt, nghĩ thầm người này hẳn là không quá quan trọng, nhưng rồi lại phát hiện ra cậu ta đi một đôi giày limited có tiền cũng mua không được.
Hạ Nhạc Dương không biết chuyên viên môi giới đang đánh giá mình. Cậu ngửa đầu nhìn con số trên thang máy, trong lòng ngoài bực bội ra thì chỉ thấy cực kỳ bực bội.
Hạ Nhạc Dương năm nay hai mươi lăm, từ cấp 2 đã đi du học, lấy được bằng thạc sĩ quản lý kinh doanh. Vốn tưởng là sau khi về nước thì trong nhà sẽ để cậu quản lý sinh ý, không ngờ cha không nói hai lời đã đuổi cậu sang làm trợ lý cho một gã tên là Thượng Đình Chi.
Nhà Hạ Nhạc Dương chủ yếu khai thác bất động sản, giàu nhất Thụy Thành. Trước kia cậu tưởng Thượng Đình Chi là bậc kỳ tài thương nghiệp gì đó, đi theo hắn có thể học được không ít cũng nên, kết quả tra ra chân tướng liền lập tức nhịn không được phun một câu “Oắt đờ hợi?”
“Thầy phong thủy?” Hạ Nhạc Dương nhíu mày xoay điện thoại qua cho cha mình Hạ Quốc Hoa, “Cha chắc chắn là người này sao?”
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương là thanh niên thời đại mới điển hình, căn bản không tin những thứ mê tín thời phong kiến. Trong mắt cậu, thầy phong thủy với phường lừa đảo chẳng có gì khác biệt.
“Con đừng tưởng làm ăn rất dễ dàng.” Hạ Quốc Hoa nhàn nhã ung dung uống trà, “Phong thủy ấy à, không tin không được.”
“So, con còn phải học phong thủy á?” Hạ Nhạc Dương ở nước ngoài ở lâu, nói chuyện quen miệng chưa sửa được, thỉnh thoảng sẽ chêm vào mấy từ Anh ngữ.
“Không cần học, cảm nhận được bầu không khí là tốt rồi.” Hạ Quốc Hoa bình chân như vại đặt chén trà xuống, “Tiểu Thượng tiếp xúc toàn là tai to mặt lớn trong giới kinh doanh, con đi theo hắn, trước tiên làm quen mọi người đi.”
Thế là Hạ Nhạc Dương cứ như vậy góp mặt tại đây.
Khách đến xem phòng hôm nay, Lý Khai Phú, là thương nhân đá quý, Hạ Nhạc Dương không biết hắn, nhưng hắn lại biết công tử Hạ gia.
Giới kinh doanh trong thành phố này đều muốn giao lưu với Hạ gia, bởi vậy Thượng Đình Chi đem cậu ta theo, hắn cũng không thấy kỳ quái.
Thang máy cuối cùng dừng ở tầng cao nhất.
Chuyên viên môi giới mở ra cánh cửa làm bằng thép Đức, lấy dép nhung phát cho mấy người.
“Căn này có đặc điểm là động tĩnh tách rời.” Cô dẫn đoàn đi qua tấm bình phong bạch ngọc khắc hoa mở ra cửa trước, “Bên phải là khu động, bao gồm phòng khách, khách sảnh, phòng khách, trù phòng ăn.”
Mấy người đi theo, thưởng thức bố cục và trang trí của căn biệt thự.
Trong phòng không nóng như bên ngoài, Hạ Nhạc Dương cũng bớt bực bội đi một chút.
Tư liệu viết căn phòng tầng chóp này giá 55 triệu, mặc dù phong cách phục cổ Trung Hoa, Hạ Nhạc Dương cũng không quá thích, nhưng cả căn phòng tràn đầy mùi tiền vẫn khiến người sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc như cậu bất giác đắm chìm.
“Bộ tủ bát này là hàng liên danh với hãng Lamborghini phiên bản limited, giá trị bằng ba chiếc Tesla.” Cô nói.
Hạ Nhạc Dương nghĩ đến chiếc xe trong nhà, hỏi: “Lamborghini còn làm cả tủ bát?”
Cô nghe phát âm của Hạ Nhạc Dương liền hơi sững sờ, trả lời: “Đúng, chờ một lát đi vào phòng ngủ còn có cả giường Bentley.”
Xe của Thượng Đình Chi vừa vặn chính là Bentley, vừa rồi Hạ Nhạc Dương cũng ngồi rồi. Hồi tưởng lại sắc mặt lạnh lẽo lúc đó của Thượng Đình Chi đối với mình, Hạ Nhạc Dương nhếch miệng, không nói tiếp.
Sang khu tĩnh, mấy người đi vào phòng ngủ có tính riêng tư cao. Ba mặt đón ánh sáng, cửa sổ sát đất làm bằng pha lê siêu trong, xa hoa lại tối giản.
“Chà, nơi này view rất ổn.” Lý Khai Phú mở ra cửa sổ sát đất hít sâu một hơi, không quên quay đầu hỏi Thượng Đình Chi: “Còn ngài, phòng này phong thủy ngài thấy sao?”
Thượng Đình Chi cũng tới đến bên cửa sổ, quét mắt nhìn bên dưới nước hồ mênh mông bát ngát, nói: “Mặt trước là hồ, mặt sau tựa núi, nam bắc thông thấu, tụ khí bảo địa, thế đất tuyệt hảo.”
Lý Khai Phú sắc mặt mừng rỡ, nhưng Thượng Đình Chi đột nhiên quay xe: “Phòng lớn phong thủy không có vấn đề, nhưng phòng nhỏ còn cần cải thiện.”
Trái tim cô nàng môi giới bởi vì Thượng Đình Chi mà lên lên xuống xuống, không khỏi thăm dò: “Cần cải thiện là vì…”
Thượng Đình Chi thu tầm mắt lại từ ngoài cửa sổ, bước đến một góc phòng ngủ chính, nói “Vị trí này hướng Tây Bắc âm thịnh, không thích hợp để đồ ngọc, có thể sửa thành đồ đồng.”
Lý Khai Phú vội vàng nói với trợ lý: “Mau nhớ kỹ.”
Thượng Đình Chi một lần nữa đi vòng quanh phòng, vạch ra những chỗ cần cải thiện, nhưng đều là vấn đề nhỏ.
Lý Khai Phú ở một bên liên tục vâng dạ, bộ dáng như thể cái gì phun ra từ miệng Thượng Đình Chi đều là vàng.
Hạ Nhạc Dương khó hiểu.
Phòng vệ sinh bồn tắm lớn hình vuông đổi thành bồn hình tròn, liền thu hút tiền tài?
Ban công bồn hoa đổi thành trồng cây, liền trở thành cây rụng tiền?
Chém gió cũng phải có giới thiệu. Hạ Nhạc Dương nghe xong đã thấy Thượng Đình Chi toàn bánh vẽ, hết lần này tới lần khác tên phú hào kia còn làm ra vẻ đó là lời vàng ý ngọc, chỉ ước gì có thể tâng Thượng Đình Chi lên tận mây xanh.
Hóa ra kẻ có tiền trong nước đều dễ bịp như vậy?
Hạ Nhạc Dương không khỏi nghĩ đến cha mẹ mình, cũng không biết bọn họ bị “thầy” này dỗ mất bao nhiêu tiền rồi, lại còn phải chu cấp cho mình ở nước ngoài học tập, ngẫm lại liền cảm thấy chua xót.
Cho nên khi Thượng Đình Chi nhìn ban công, nói nơi này “khí sắc tươi tắn”, Hạ Nhạc Dương thực sự nhịn không được, nhíu mày hỏi: “Where, sao tôi không thấy?”
Lý Khai Phú tâm tình rất tốt cười nói: “Ngài Thượng có một đôi mắt tuệ nhãn, thứ mà ngài ấy có thể nhìn thấy thì phàm phu tục tử như chúng ta không nhất định có thể thấy được.”
Phàm phu tục tử Hạ Nhạc Dương nhìn đôi mắt Thượng Đình Chi dò xét, ngoại trừ hơi thâm thúy một chút, lông mi dày một chút, cũng chưa thấy có cái gì khác hẳn người thường.
Cậu không thỏa hiệp, tiếp tục hỏi: “Nơi nào mà không khí có màu chứ, chẳng phải đều là không khí sao?”
Thượng Đình Chi nghe vậy không mặn không nhạt liếc Hạ Nhạc Dương một chút, tích chữ như vàng phun ra bốn từ: “Cậu nhìn không thấy.”
Dứt lời, hắn quay người đi tới phòng khách, mà Lý Khai Phú cùng phụ tá cũng hấp tấp theo sau.
Hạ Nhạc Dương nhìn bóng dáng thối tha của Thượng Đình Chi, nhỏ giọng lầu bầu “Đánh rắm chắc cũng phụt ra được bảy sắc cầu vồng.”
Thượng Đình Chi bước chân khựng lại, sau đó lại không phản ứng gì đi về phía trước.
Hạ Nhạc Dương là loại người ruột để ngoài da. Trước kia lúc ở nước ngoài, vì thân phận người da vàng nên cậu bị kỳ thị khá nhiều, nhưng từ trước đến nay người khác trào phúng cậu một câu, cậu lập tức đá đểu lại hai câu, cho nên bất giác nuôi ra một cái miệng gợi đòn.
Ban sáng Thượng Đình Chi đến nhà đón cậu, tỏ ra khá lịch sự, không chỉ lễ phép tự giới thiệu, còn tỏ vẻ sẽ cùng cậu hữu nghị ở chung.
Kết quả Hạ Nhạc Dương đi theo vào nhà để xe, thấy chiếc Bentley kia nhịn không được nói một câu: “Lừa đảo thời nay cũng thật dễ sống nhỉ.”
Thế là từ đó đến bây giờ, Thượng Đình Chi liền không thèm nhìn cậu lần thứ hai.
Lý Khai Phú rất sảng khoái quyết định mua căn này, trước khi đi, hắn quyết định lại nhìn một vòng, Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương liền đợi trong phòng khách.
Hạ Nhạc Dương nghĩ thầm về sau còn phải cùng Thượng Đình Chi chung một mái hiên, mối quan hệ không thể quá căng thẳng, liền chủ động làm hòa nói “Này, vừa rồi anh bảo đổi mấy món đó, đều là serious đấy à?” (SERIOUS= NGHIÊM TÚC)
Thượng Đình Chi đang nghiêng đầu xem điện thoại, thấy Hạ Nhạc Dương tuôn ra tiếng Anh, luôn cảm thấy có chút châm biếm. Hắn nghĩ, mặt cũng chẳng có biểu cảm gì mà nhìn Hạ Nhạc Dương, nói “Bác Hạ định để cậu ở cạnh tôi đủ ba tháng sao, chẳng nhẽ không định về nhà?”
Hạ Nhạc Dương gật đầu: “Uh-huh, tôi đây không phải đã tới sao.”
“Khỏi cần cậu ở bên cạnh tôi, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi có trợ lý rồi.” Thượng Đình Chi hất cằm nói, ra hiệu nhìn Đường Phong Nghị đứng bên cạnh.
Đường Phong Nghị hoàn toàn không sợ công việc của mình bị người ta đoạt mất, nhìn Hạ Nhạc Dương khẽ vuốt cằm.
“Well…” Hạ Nhạc Dương nghiêng đầu, xem như đã thấy rõ, tên Thượng Đình Chi này đang phô trương thanh thế.
“Chẳng qua trưởng bối nói không thể không nghe, cậu muốn đợi ở bên cạnh tôi cũng được thôi, ” Thượng Đình Chi dừng một chút, “Tôi có một điều kiện.”
“What?” Hạ Nhạc Dương thờ ơ hỏi, nghĩ thầm Thượng Đình Chi đơn giản chỉ là muốn cậu ngoan ngoãn im miệng, không làm mất hình tượng của hắn.
Thượng Đình Chi trầm mặc chốc lát, nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhạc Dương, nói một câu.
Hạ Nhạc Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới hiểu rõ ý tứ của hắn.
Câu này anh hán hỗn hợp, ý nghĩa minh xác, sắc thái trang nghiêm, vừa nghiêm túc lại vừa có chút khoe khoang.
Vốn đang nói tiếng Trung bồi chẳng ra sao, bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương nhất thời đầu óc trống rỗng, không phản bác được.
Cậu không cam lòng mím môi, nghĩ thầm con mẹ nó xem ra Anh ngữ cũng gớm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.