*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau buổi lễ, mọi người đến bãi đỗ, rất nhiều ô tô hạng sang đậu tại đây, thậm chí có cả limousine của quan chức nhà nước. Hiển nhiên ông chủ Chu cũng có quan hệ khá mạnh ở Thụy Thành.
Bentley rẽ vào bãi đậu, Hạ Nhạc Dương đi theo Thượng Đình Chi. Hắn tùy ý mở cửa xe cho Hạ Nhạc Dương, sau đó vòng qua bên phải định lên xe.
Lý Thiện đi ngang qua, vỗ vai hắn hỏi với vẻ mặt tò mò: “Lão Thượng, cậu sao vậy?”
Thượng Đình Chi hơi khó hiểu, khẽ nhíu mày: “Tôi làm sao?”
Lý Thiện hất cằm về phía Hạ Nhạc Dương đang ngồi trong xe, nói: “Cậu mở cửa cho trợ lý à?”
Thượng Đình Chi: “…” Cái này quên không để ý.
“Tôi nhìn thấy rồi, cậu ta không phải trợ lý đúng không?” Lý Thiện huých huých vai Thượng Đình Chi, “Vừa rồi Đường Phong Nghị từ đầu đến cuối phải đứng bên ngoài, mà cậu nhóc da trắng thịt mềm này lại được ngồi bên cạnh. “
Thượng Đình Chi lười giải thích: “Cậu ta khác.”
Lý Thiện cong khóe mắt, liếc xéo: “Biết mình không tìm được bạn gái nên đổi giới tính đấy à?”
Lý Thiện là bạn nối khố của Thượng Đình Chi, biết hắn khắc vợ nên khó kiếm được người yêu, vì thế nhìn thấy cạnh Thượng Đình Chi xuất hiện một anh chàng đẹp trai lại được đối xử đặc biệt, liền lập tức nghĩ theo hướng vặn xoắn.
“Cậu lại rảnh đấy hả?” Thượng Đình Chi mặt vô cảm hỏi, “Muốn đến nhà tôi ăn cơm sao?”
Lý Thiện năm nay đã 29, bạn gái đổi xoành xoạch cũng hơn chục cô rồi, vẫn chưa an ổn được. Dương Văn Đình hay rủ Lý Thiện đến nhà ăn tối, càng gần 30 thì chuyện lấy vợ càng thường xuyên bị lôi ra bàn, Thượng Kiến Nghiệp cũng hay thích giới thiệu đối tượng cho cậu ta, từ chối không nổi lại phải đi xem mắt.
Theo như Lý Thiện nói, đây đều là tại Thượng Đình Chi đã hết hy vọng nên nhà này dồn hết tâm huyết sang cậu ta.
“Thôi thôi, tôi sợ rồi.” Lý Thiện nói, lại thấy Hạ Nhạc Dương đang tò mò nhìn bọn họ qua cửa sau xe, liền vẫy tay với Hạ Nhạc Dương, sau đó lại hỏi Thượng Đình Chi: “Cậu ta sống cùng cậu ở biệt thự Cố gia? “
Thượng Đình Chi nhàn nhạt nói: “Ờ.”
Lý Thiện làm mặt xấu: “Thế lại còn chối à?”
Thượng Đình Chi nhíu mày. Lý Thiện thức thời đổi đề tài: “Ma nữ trong nhà đó thế nào rồi?”
Thượng Đình Chi từng mời Lý Thiện sang trước khi dọn vào biệt thự Cố gia. 8 người chết, nhưng Lý Thiện chỉ tìm được một hồn ma ở đó.
Lần đó Lý Thiện không thu thập được nó. Thượng Đình Chi không sợ ma nên cũng không quan tâm. Nhưng nghĩ đến mấy chuyện gần đây, Thượng Đình Chi khẽ nhíu mày, mím môi nói:
“Cảm giác về sự tồn tại của cô ta ngày càng mạnh.”
Lý Thiện vỗ vỗ vai Thượng Đình Chi: “Bất cứ lúc nào có vấn đề thì cứ gọi cho tôi, lần sau tôi sẽ mang hàng xịn qua đó.”
Cùng Lý Thiện chia tay, Thượng Đình Chi lên xe, lúc này hơi nóng trong xe đã bị điều hòa thổi đi hết, mát mẻ dễ chịu. Đường Phong Nghị từ từ lái ra khỏi bãi đậu, Hạ Nhạc Dương nhìn Lý Thiện phi cái vèo qua, tò mò hỏi: “Đạo sĩ còn biết lái xe cơ à?”
Thượng Đình Chi nói: “Đạo sĩ không chỉ sống trên núi.”
Hạ Nhạc Dương thu hồi ánh mắt, hỏi: “Anh ta thật sự có thể trừ ma à?”
“Ừ.” Thượng Đình Chi sợ Hạ Nhạc Dương lại ngứa miệng nói bọn họ mê tín, cũng không muốn tự mình chuốc lấy bực bội, liền không nói gì thêm. Không ngờ Hạ Nhạc Dương lại hỏi: “Vậy anh ta có thể trừ được ma nữ ở biệt thự Cố gia chứ?”
Thượng Đình Chi hơi kinh ngạc, nhướng mày hỏi: “Cậu tin là cậu ta làm được sao?”
“Tôi tò mò không được sao?” Hạ Nhạc Dương nói, “Tôi chỉ mới thấy thầy trừ tà trên TV.”
Thế giới mê tín đối với Hạ Nhạc Dương vẫn hoàn toàn xa lạ, không biết cái gì nên tin cái gì không, nhất định phải thăm dò xác minh.
“Được thôi.” Thượng Đình Chi cũng không thích những gì con ma nữ này làm, “Tôi bảo Lý Thiện hôm nào qua xem.”
Hai người về đến biệt thự đã là buổi trưa, không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Nhạc Dương luôn cảm thấy hôm nay Dương Văn Đình và Thượng Kiến Nghiệp đối với mình còn nồng nhiệt hơn lần trước. (con dâu nó phải khác con nợ chứ =)))
“Dương Dương, nếm thử cái này đi.” Dương Văn Đình gắp một miếng sườn heo vào bát Hạ Nhạc Dương, “Bảo mẫu nhà chúng ta vô địch giải nấu ăn của thành phố đấy, con thử xem sao.”
Thượng Đình Chi cũng thuê bảo mẫu nấu ăn ở biệt thự Cố gia, nhưng tay nghề quả thực không so được với vú em bên này.
“Dì Dương cũng ăn đi ạ.” Hạ Nhạc Dương khoái chí gặm xương, luôn cảm thấy ánh mắt Dương Văn Đình nhìn mình hết sức từ ái, như thể cậu mới là con đẻ chứ không phải Thượng Đình Chi vậy.
“Vậy ăn thêm đi.” Dương Văn Đình gắp đầy vào bát Hạ Nhạc Dương, đổ phần còn lại vào bát Thượng Đình Chi. “Ăn nữa thì bảo dì nhé.” Dương Văn Đình nói với Hạ Nhạc Dương.
Hạ Nhạc Dương nhìn trong bát, thầm nghĩ ăn sao được nhiều như vậy, nhưng nhìn cái bát đầy ụ của Thượng Đình Chi, vẫn ngượng ngùng gật đầu: “Dạ, cám ơn dì.”
Thượng Đình Chi ăn xong đi vào phòng làm việc, Hạ Nhạc Dương đi theo nhìn nhìn, thấy hắn đang xem qua tài liệu lịch sử, một lát sau đã buồn chán ngáp một cái.
“Buồn ngủ?” Thượng Đình Chi đọc sách trong tay, nhàn nhạt liếc Hạ Nhạc Dương một cái.
“Ừm.” Hạ Nhạc Dương ủ rũ đáp, ăn no là buồn ngủ, nhịn không được.
“Đi theo tôi.” Thượng Đình Chi để sách xuống, dẫn cậu vào một gian phòng sách vách.
“Đây là phòng ngủ của tôi, cậu nghỉ ngơi tạm ở đây đi.” Thượng Đình Chi nói.
Hạ Nhạc Dương tò mò nhìn xung quanh. Quả thực khác với những người bạn cùng trang lứa cậu biết. Cậu chỉ vào hoa văn hình tròn tinh xảo trên trần nhà, hỏi: “Cái này là để cầu may sao?”
Thật ra đó là đồ án 64 quẻ, không liên quan gì tới vận may. Hạ Nhạc Dương có thể hỏi ra được câu này, cho thấy cậu ta chẳng có khái niệm gì về di sản văn hóa.
Thượng Đình Chi bất lực thở dài: “Không có, để đó cho dễ học thuộc thôi.”
Hạ Nhạc Dương nhìn Thượng Đình Chi, lại nhìn trần nhà, kinh ngạc: “Phức tạp như vậy cũng phải thuộc sao?”
“Cậu vẫn nghĩ công việc của tôi là tùy tiện chém gió sao?” Thượng Đình Chi hỏi.
Hạ Nhạc Dương xấu hổ gãi ót, không ngờ mấy thứ mê tín này còn lắm kiến thức như vậy.
“Nghỉ ngơi đi.” Thượng Đình Chi không nói thêm, “Tôi sẽ gọi cậu dậy sau.”
Hạ Nhạc Dương nằm xuống giường lớn giữa phòng ngủ, lúc này mới nhận ra ngoài hoa văn trên trần nhà, cửa tủ quần áo cũng đầy biểu đồ phức tạp và công thức đủ loại. Trước giờ cậu luôn cho rằng Thượng Đình Chi kiếm tiền chỉ nhờ chém gió, không ngờ lại phải bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Xem ra thầy bịp này cũng khá lợi hại đó.
Hạ Nhạc Dương mơ màng thiếp đi, tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều, Thượng Đình Chi vẫn không tới gọi cậu. Tới thư phòng, cậu thấy trên bàn chất đầy sách, Thượng Đình Chi gần như chìm trong đống sách. Hạ Nhạc Dương biết ý không quấy rầy, xuống phòng khách lầu một.
Lúc này, Thượng Kiến Nghiệp không có ở nhà, Dương Văn Đình đang ngồi sô pha xem phim truyền hình cẩu huyết.
“Dương Dương tỉnh rồi?” Dương Văn Đình vỗ vỗ ghế bên cạnh, “Đến ăn hoa quả đi.”
Hạ Nhạc Dương gật đầu ngồi xuống, lấy một miếng hoa quả, hỏi: “Thượng Đình Chi đang tra cứu cái gì vậy ạ?”
“Công việc của Hoa Hoa là như vậy, mỗi lần đi xem phong thủy có thể mất vài ngày mới kiểm tra được hết tư liệu.” Dương Văn Đình nói, “Đừng nghĩ là nó bỏ rơi con nhé.”
Hạ Nhạc Dương trong lòng khó hiểu. Cậu chỉ tò mò hắn đang làm gì, chuyện này liên quan gì đến việc bỏ rơi này kia?
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: “Con tưởng xem phong thủy rất dễ dàng.”
Đó là lúc đầu tưởng vậy, bây giờ đã thay đổi một chút.
“Không dễ chút nào nha, Dương Dương.” Dương Văn Đình nói, “Ngành này có nhiều kẻ bịp bợm. Những kẻ đó xem phong thủy tuy đơn giản, nhưng Thượng gia chúng ta là nghiên cứu thực lực.”.
“Vậy trong nhà, cây cối đặt ở đâu cũng gây ra ảnh hưởng sao?” Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi.
“Đương nhiên. Nếu cây không được chăm sóc tốt sẽ thu hút côn trùng, ảnh hưởng đến môi trường sống, nếu cây chết, gia chủ sẽ cảm thấy khó chịu.”
Hạ Nhạc Dương nghĩ, ra là như vậy, lại hỏi: “Vậy thì không liên quan gì đến của cải phải không?”
“Cũng không thể nói như vậy.” Dương Văn Đình lắc lắc ngón trỏ, “Có những người rất mê tín, chẳng hạn như cái cây chết liền cho rằng sắp gặp hạn, như vậy tự mình ám thị chính mình. Ngược lại, nếu chăm cây tốt, anh ta sẽ tin mình sắp gặp nhiều may mắn, sẽ càng ra sức nắm bắt mọi cơ hội kiếm tiền. Tâm trạng thay đổi, hành đồng thay đổi, kết quả sẽ khác. “
Hạ Nhạc Dương sửng sốt, phải thừa nhận Dương Văn Đình thật sự có lý. Phong thủy không phải hoàn toàn vô nghĩa, mà thật ra có rất nhiều thứ liên hệ tới tâm lý.
“Hoa Hoa xem phong thủy, chỉ cần tùy tiện chỉ tay năm ngón là mấy ông chủ chịu nghe lời.” Dương Văn Đình nói tiếp, “Thực ra nó không chỉ chỉ tay, những thay đổi nó đề ra đều có tác động trực tiếp”.
Hạ Nhạc Dương gật đầu, cảm thấy đề tài này thật sự rất phức tạp, mới hỏi: “Anh ta học như vậy mất bao lâu?”
“Tùy vào thiên phú.” Dương Văn Đình tự hào nói, “Hoa Hoa rất có tài, khi còn nhỏ đến Lạc Y Sơn nó đã có thể thấy được mạch nước ở đâu”.
Vừa nói, Dương Văn Đình xoa xoa cằm: “Đúng rồi, để dì cho con xem ảnh Hoa Hoa lúc nhỏ.”
Dương Văn Đình nói xong liền lên lầu hai lấy album, Hạ Nhạc Dương hai mắt sáng lên, xoa xoa tay chờ mong. Những bức ảnh thời thơ ấu ghi lại lịch sử đen tối của con người, Thượng Đình Chi bây giờ cao lớn, đẹp trai, không biết khi còn bé trông thế nào. Hạ Nhạc Dương mở trang đầu tiên của cuốn album, đập vào mắt là một cậu bé có chấm đỏ giữa lông mày, má đỏ và son môi.
Hạ Nhạc Dương bật cười: “Vẻ mặt gì thế này? Hồi nhỏ sao cũng quạu vậy??”
“Nó không thích chụp bức ảnh nghệ thuật này.” Dương Văn Đình nói, “Nó nói chỉ có con gái mới tô son”.
Hạ Nhạc Dương không nhịn được cười, tiếp tục kéo xuống dưới.
Thượng Đình Chi khi còn bé là một cậu bé đẹp trai, ảnh chụp trong album có lẽ bắt đầu từ năm ba bốn tuổi, cho đến thời thiếu niên. Hạ Nhạc Dương lật từng trang, chợt nhìn thấy một tấm ảnh chụp trong khu nhà mình. Khi đó Hạ gia chưa chuyển đến biệt thự rộng lớn hiện tại, mà là sống ở một khu chung cư. Thượng Đình Chi trong ảnh một tay chống hông, một tay nắm tay một cậu bé đáng yêu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn máy ảnh.
Cậu bé chừng bốn năm tuổi, chỉ cao ngang ngực Thượng Đình Chi, hiển nhiên không biết đang chụp ảnh, ánh mắt đang nhìn đi chỗ khác. Hạ Nhạc Dương càng nhìn càng thấy quen mắt, còn chưa kịp nhìn ra đó là ai thì Dương Văn Đình đột nhiên ngắt lời:
“Ôi, suýt thì quên.” Dương Văn Đình lấy tấm ảnh này ra, “Hồi đó hai đứa cùng nhau chụp.”
Hạ Nhạc Dương giật mình: “Đây là con?”
“Đúng rồi. Đứa nhỏ mắt to ngấn nước kia, chính là con đó.” Dương Văn Đình giơ tấm ảnh lên so với ngang vớ mặt Hạ Nhạc Dương, “Hai đứa đều không thay đổi nhiều.”
“Sao con không nhớ?” Hạ Nhạc Dương nghiêng đầu nhìn tấm ảnh, “Hồi nhỏ con quen anh ta sao?”
“Không nhớ là bình thường, đã gần 20 năm rồi.” Dương Văn Đình cất ảnh về album, “Ngày đó dì dẫn nó đến nhà con bàn chuyện làm ăn. Con nhìn thấy nó là thích ngay, luôn mồm gọi ca ca ca ca, bám riết lấy nó. “
Hạ Nhạc Dương: “… sao lại thế được!”