*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Đình Chi búng tay trước mặt Hạ Nhạc Dương lúc này đang thất thần: “Nghĩ gì vậy?”
Từ lúc ngủ trưa dậy, Hạ Nhạc Dương kinh hồn bạt vía không ngừng lải nhải nói mình lại nhìn thấy ma. Thượng Đình Chi đi một vòng quanh phòng ngủ, không thấy có gì khác thường ngoài việc nhiệt độ điều hòa thấp đến dọa người.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, đó nhất định không phải là mơ.” Hạ Nhạc Dương buông chén đũa, cau mày như thể sắp có giông bão kéo tới, “Tôi không quen biết cô ta, làm sao có thể mơ thấy cô ta được?”
“Đừng nghĩ nhiều.” Thượng Đình Chi gắp một miếng thịt vào bát Hạ Nhạc Dương,“Đã sớm nói với cậu là nhà này không thanh tịnh, chuyện như vậy xảy ra cũng là bình thường.”
“Sao anh lại lớn gan như vậy?” Hạ Nhạc Dương hoảng loạn lại không được ai đồng cảm, bất mãn gặm thịt, “Đây là ma đó, anh dai.”
Cuối cùng, địa điểm của trường học cũng không đổi.
Hạ Nhạc Dương thật sự khó hiểu, ai dám đến đó học chứ? Nhưng trên mạng lại sóng yên biển lặng, không có phụ huynh nào tỏ ý bất mãn.
“Vẫn có một số phụ huynh lựa chọn chuyển trường, nhưng những người còn lại…” Thượng Đình Chi vừa nói chuyện với Hạ Nhạc Dương vừa xem tin nhắn trên điện thoại, “Trường miễn một số chi phí, bao ăn ở, thêm phúc lợi, khi phụ huynh nhận được lợi ích, thì may mắn không không quan trọng.”
Hạ Nhạc Dương vẻ mặt phức tạp lắc đầu: “Có tiền thật là tốt.”
“Chỉ tiền thì không đủ.” Thượng Đình Chi đặt điện thoại xuống, “Lưu Đức Phát mời Trương Ôn Luân, tuyên cáo là sẽ cải thiện khu đất đó thành một nơi đắc địa.”
Hạ Nhạc Dương mơ hồ nhớ tới hắn là một tên mập mạp, đứng đầu một môn phái phong thủy.
“Đổi phong thủy thật sự có ích gì sao?” Hạ Nhạc Dương xoa cằm hỏi, “Nếu tác dụng là làm cho người ta cảm thấy an lòng thì coi như đúng là có tác dụng.”
Thượng Đình Chi nhìn bộ dáng Hạ Nhạc Dương nỗ lực lý giải phong thủy, nhịn xuống ý định muốn xoa xoa đầu cậu, nói: “Có mặt tốt mặt xấu. Xét về phong thủy thì không phải là không thể cải thiện. Nhưng dưới góc nhìn khác, cách tiếp cận của họ rất thiếu thân thiện với môi trường.”
Hạ Nhạc Dương ù ù cạc cạc gật đầu: “Ý anh là sẽ có quả báo?”
Thượng Đình Chi bật cười thành tiếng: “Cậu nghĩ nhiều quá, ý tôi là bọn họ phá núi, sẽ ảnh hưởng đến diện tích phủ xanh.”
Hạ Nhạc Dương: “… Ồ.”
Sau khi trường học được thành phố phê duyệt khởi công, Lưu Đức Phát đã mời những người liên quan đến ăn tối, bao gồm cả lãnh đạo thành phố, nhà thầu,… Thượng Đình Chi cũng được mời. Lưu Đức Phát tuy rằng không nghe theo Thượng Đình Chi, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi. Lúc ăn cơm chính là cơ hội tốt để giải thích.
Hạ Nhạc Dương đương nhiên đi theo Thượng Đình Chi, chỉ không ngờ là Lý Thiện cũng đến. Cũng như nhà họ Thượng, nhà họ Lý khá nổi tiếng trong thành, chuyên môn xử lý những trường hợp “nan y”. Thượng Đình Chi và Lý Thiện quen từ nhỏ, vừa lúc ngồi cùng bàn.
Ăn đến giữa chừng, mọi người bắt đầu nâng ly đi lại tán gẫu, Lưu Đức Phát nâng ly xin lỗi Thượng Đình Chi. Kỳ thực hắn cũng chỉ thuận theo tự nhiên, không hề cảm thấy bị xúc phạm.
Tranh thủ lúc Thượng Đình Chi và Lưu Đức Phát đang trò chuyện, Lý Thiện đi vòng sang chỗ Hạ Nhạc Dương, một tay cầm ly khoác vai Hạ Nhạc Dương làm như quen thân lắm, hỏi:
Hạ Nhạc Dương kinh ngạc: “Cái này cũng có thể tính được ư?”
“Có gì ghê gớm đâu.” Lý Thiện sờ sờ cằm, đột nhiên nghĩ đến ma nữ trong biệt thự Cố gia, liền hỏi: “Cậu đã nhìn thấy ma nữ đó chưa?”
Hạ Nhạc Dương trợn to hai mắt: “Thưa thầy, làm sao thầy biết?”
Lý Thiện nói: “Ma nữ đó thật sự rảnh rỗi, hiếm khi thấy có người tới, kiểu gì cũng trêu một trận.”
Hạ Nhạc Dương nhanh chóng kéo ghế lại gần Lý Thiện, nghiêm mặt hỏi: “Thưa thầy, ma nữ kia là ai?”
Lý Thiện lắc đầu, rút tay khỏi vai Hạ Nhạc Dương: “Tôi chịu, không có manh mối.”
Hạ Nhạc Dương lại hỏi: “Không có cách nào thu phục ma nữ đó sao?”
“Không tên không họ, rất khó.” Lý Thiện nói xong từ trong tay áo lấy ra một miếng bùa nhỏ màu vàng, “Cậu đeo bùa này vào, cô ta sẽ không thể lại gần.”
“… Thôi thôi.” Lý Thiện thu hồi ánh mắt, nhìn màn hình điện thoại của Hạ Nhạc Dương, “Đều là người quen, 40 thì 40.”
Có được bùa hộ mệnh, Hạ Nhạc Dương tự tin hẳn. Không biết có phải là ảnh hưởng tâm lý không, căn nhà u ám dường như trở thành một căn nhà bình thường, ánh sáng chiếu vào thậm chí còn mang theo vẻ ấm áp. Khi cậu từ khách sạn về, trời đã tối, Hạ Nhạc Dương lấy đồ dùng vệ sinh, vào phòng tắm tắm rửa. Cậu biết ma nữ sẽ không dám tới gần, cho nên dù đã tối vẫn không sợ chút nào, vừa cởi áo vừa kéo vòi hoa sen.
Bùa hộ mệnh làm bằng giấy, Hạ Nhạc Dương không đeo trên người mà bỏ vào túi quần, vắt lên bồn rửa mặt. Ngẫm lại thì đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Dương tắm một mình buổi tối kể từ sau đêm rằm.