*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau Hạ Nhạc Dương bị Thượng Đình Chi đánh thức. Cậu mơ thấy mình ngã từ vách đá xuống một cái cây, may là tay còn bám được vào một cành cây. Một con chim gõ kiến bay tới mổ liên tục vào tay cậu, cuối cùng không thể níu kéo thêm được nữa phải buông tay ra. Lúc này cậu mới choàng tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn ngực rộng lớn của Thượng Đình Chi, hai người đang nằm đối mặt trên giường, hai tay Hạ Nhạc Dương túm chặt quần áo của Thượng Đình Chi, còn hắn đang cố gỡ tay cậu ra, dường như muốn rời đi.
“Anh đi đâu vậy?” Hạ Nhạc Dương mông lung hoảng hốt, tay càng túm chặt, nhìn thấy Thượng Đình Chi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy. Tuy rằng chưa tỉnh hẳn, nhưng tóm lại cứ phải ôm chặt đã rồi tính.
“Dương Dương, cậu buông ra đã.” Thượng Đình Chi chống nửa người dậy, vẻ mặt cấp bách, nhưng Hạ Nhạc Dương hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, không hề chú ý tới Thượng Đình Chi đang điên cuồng nháy mắt ra ám hiệu với cậu.
“Không được đi!” Hạ Nhạc Dương như một con mèo liều mạng chui vào lòng Thượng Đình Chi, tay ôm chặt eo hắn, “Anh biết không tôi lại gặp ma? Tôi sợ chết khiếp!”
“Biết rồi, không sao, trời đã sáng rồi.” Thượng Đình Chi xoa gáy Hạ Nhạc Dương an ủi, “Cậu buông tôi ra đã.”
“Không buông!” Hạ Nhạc Dương vùi đầu vào trong ngực Thượng Đình Chi, sống chết không ló ra, “Con ma đó kề sát sau lưng tôi, còn nói chuyện với tôi!”
Hạ Nhạc Dương mồ hôi lạnh đầm đìa, vừa nhớ lại chuyện tối qua vừa nói, bắt đầu không kiềm chế được nước mắt nước mũi tùm lum, cọ hết vào quần áo Thượng Đình Chi.
“Con ma đó thật đáng sợ … hu hu hu … anh làm sao mà hiểu được!”
Vừa dứt lời, Hạ Nhạc Dương chợt nhận ra có gì đó không đúng. Giọng nói này không phải Thượng Đình Chi. Cậu vèo cái ló đầu ra khỏi vòng tay của Thượng Đình Chi, mới nhận ra đây không phải phòng ngủ cậu quen thuộc mà là một phòng đơn trong bệnh viện, đã vậy còn có vài người đang đứng trước giường.
Hạ Quốc Hoa cau mày: “25 tuổi đầu rồi, sao còn nhát chết như vậy hả?”
Dương Văn Đình tủm tỉm nhìn hai người ôm nhau trên giường, nói: “Ông này, Dương Dương chưa từng tiếp xúc với những thứ đó, sợ là bình thường.”
Hạ Nhạc Dương hít một ngụm khí lạnh, vội buông eo Thượng Đình Chi ra, đứng dậy nhìn bốn người già: “Sao mọi người lại ở đây?”
Kỷ Chính Phương vẻ mặt cũng giống Dương Văn Đình, vẻ mặt hóng hớt nói: “Tiểu Thượng nói con ngất đi, mọi người tới xem.”
Hạ Quốc Hoa vẫn cau mày: “Tôi thấy nó có làm sao đâu.”
Thượng Kiến Nghiệp nói với Hạ Quốc Hoa: “Không sao là mừng rồi.”
Hạ Nhạc Dương nhìn bốn người già nói chuyện cứ như là thông gia, nghĩ là vừa lúc tất cả có mặt liền nhanh chóng nói rõ: “Đừng hiểu lầm, con với anh ta không phải như mọi người nghĩ đâu.”
“Rồi rồi, mọi người đều hiểu.” Kỷ Chính Phương khoác tay Dương Văn Đình, “Đi thôi, nhường chút không gian riêng cho bọn trẻ.”
Dương Văn Đình cười: “Thanh niên ngày nay còn giữ kẽ hơn cả chúng ta hồi đó.”
“Phải phải.”
Hai bà mẹ đi ra ngoài, khoác tay trò chuyện, hai bố cũng tự nhiên đi theo sau.
Rất nhanh chỉ còn lại Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi, Hạ Nhạc Dương biết lời giải thích của mình hoàn toàn vô dụng, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Lúc nãy sao anh không nhắc tôi?”
Thượng Đình Chi khô lời, khóe miệng giật giật: “Tôi vừa nãy nháy mắt ra hiệu với cậu đến như vậy rồi, còn muốn nhắc nhở kiểu gì nữa?”
Tối hôm qua Thượng Đình Chi thấy Hạ Nhạc Dương ngất sùi bọt mép, tim nhảy lên tận họng, kết quả bác sĩ vừa nhìn thấy, bọt mép ở đâu ra, rõ ràng là kem đánh răng. Thượng Đình Chi sống 29 năm trời lần đầu tiên cảm thấy mình thiểu năng đến thế.
Kiểm tra xong, Hạ Nhạc Dương cũng không có vấn đề gì, chỉ là kinh hãi quá độ, phải ở lại theo dõi một đêm.
Thượng Đình Chi buổi tối không tiện gọi cho trưởng bối, sáng sớm hôm sau thông báo, cha mẹ hai bên vội vàng chạy tới. Bản thân bệnh viện có nhiều âm khí, Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương không ở biệt thự Cố gia cũng không sao, chỉ là nếu không ôm nhau ngủ thì hôm sau Thượng Đình Chi sẽ lại phát sốt, cho nên hắn vẫn phải cùng Hạ Nhạc Dương ngủ một giường. Ai dè bốn vị phụ huynh đã tới sớm như vậy, Thượng Đình Chi vội vàng gỡ tay Hạ Nhạc Dương ra, Hạ Nhạc Dương lúc này mới tỉnh.
“Tôi sợ gần chết, hơi đâu còn để ý anh nháy mắt hay không.” Hạ Nhạc Dương bất mãn than thở, “Xong thật rồi, giờ nhảy xuống Trường Giang cũng không rửa sạch được.”
Thượng Đình Chi đau đầu nói: “Sông Hoàng Hà chứ.”
Hạ Nhạc Dương coi như không nghe thấy: “Ma nữ đó tối hôm qua không hút dương khí của anh chứ?”
“Không sao thì về thôi.” Thượng Đình Chi ném khăn giấy vào thùng rác, “Hôm nay Lý Thiện sẽ tới trừ ma.”