*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thành phẩm trong tay, bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương rốt cuộc nhịn không gửi cho Vương Tổ Ngọc nữa, Thượng Đình Chi nói như vậy sẽ tránh làm cho người ta khó xử.
Hạ Nhạc Dương chỉ còn có thể trông cậy vào Từ Chí Nhược, mà Từ Chí Nhược cũng rất khó xử. Ma nữ đã chết gần 30 năm, vụ án sớm đã được kết luận là tự sát, ai lại muốn lôi ra lật lại cho phiền phức thêm. Hơn nữa, Hạ Nhạc Dương không có bằng chứng xác thực chứng minh ma nữ bị sát hại, chỉ dựa vào đối thoại của cậu với một con ma thì cũng không đủ để yêu cầu lật lại vụ án.
Tuy nhiên, Từ Chí Nhược vẫn hứa sẽ tìm hồ sơ vụ án cho Hạ Nhạc Dương.
“Haiz.” Hạ Nhạc Dương bơ phờ thở dài, cầm đũa vô lực chọc chọc cơm trong bát.
“Sao vậy?” Thượng Đình Chi dừng lại hỏi.
Hạ Nhạc Dương lại thở dài: “Ma nữ không chịu ra đây.”
Từ lúc nhớ ra mình bị sát hại, ma nữ không còn tinh thần như lúc trước, Hạ Nhạc Dương thử gọi mấy lần cũng không thấy cô có tinh thần chơi đùa nữa, chỉ một lát lại trở về bồn tắm.
Hạ Nhạc Dương đặc biệt tìm Lý Thiện, hỏi xem ma nữ bị làm sao. Lý Thiện buồn cười nói “Cậu cho tôi là bác sĩ thú y sao, một con ma không có tinh thần còn muốn tìm tôi khám bệnh?”
Hạ Nhạc Dương vốn là kiểu người đã tuyệt vọng thì cái gì cũng thử, “Thưa thầy, thầy không thể nghĩ ra cách nào sao?”
Lý Thiện nói qua điện thoại: “Cô ấy như vậy đã là tốt lắm rồi. Nhớ lại chuyện mình bị giết, như người khác thì đã sớm biến thành lệ quỷ, còn cô ấy vẫn có thể cùng cậu ở chung hòa bình như vậy, thế là mừng rồi.” (lệ quỷ= đại khái là loại quỷ độc ác, trả thù cả thế giới)
Nói như vậy, nếu không phải nhờ có Hạ Nhạc Dương, ma nữ có lẽ đã sớm bị hận thù làm mờ mắt.
“Cô ấy không vui, vậy cậu cứ cho người ta không gian riêng đi.” Thượng Đình Chi an ủi.
“Nhưng cô ấy thật đáng thương.” Hạ Nhạc Dương chọc chọc cơm trong bát, lẩm bẩm nói: “Khó khăn lắm mới có một người bạn, cô ấy thảm như vậy, vậy mà tôi không giúp được gì.”
Sau khi Hạ Nhạc Dương trở về Trung Quốc, ngoại trừ Thượng Đình Chi, ma nữ hẳn là người bạn đầu tiên của cậu. Chỉ là người bạn này có chút đặc biệt.
Thượng Đình Chi nhờ Đường Phong Nghị tìm kiếm những người giàu ở Thụy Thành đã từng đến Hồng Kông vào những năm 90. Dù thời điểm đó Hồng Kông chưa được sát nhập về, nhưng vẫn có rất nhiều người đến thăm.
Hạ Nhạc Dương cũng nhờ Hạ Thiên Thủy điều tra, cuối cùng cậu và Thượng Đình Chi đối chiếu kết quả, thật sự khoanh vùng được hai đối tượng “khả nghi” nhất.
Một là Lưu Đức Phát, sang Hồng Kông du học 3 năm theo diện trao đổi sinh viên năm 1989, trở về năm 1992.
Người còn lại là Chu Nhuận Hoa, đến Hồng Kông kinh doanh năm 1985, năm 1993 mới trở lại, lập nghiệp kinh doanh nghĩa trang.
Hai người này được chọn vì ma nữ chết năm 1992, thời điểm khi hai người vừa về chưa lâu. Hơn nữa, không khó để phán đoán rằng kẻ sát nhân thời điểm đó hẳn đã có gia đình, Lưu Đức Phát và Chu Nhuận Hoa đều kết hôn vào những năm 1980.
Ngoài hai người này, có một số người đã từng đến Hồng Kông nhưng thời gian không hợp lý, hoặc là ở lại không lâu. Thời đó Hồng Kông phát triển hơn nhiều so với trong nước. Nếu ma nữ nguyện ý theo nam nhân này về đây, hắn ta hẳn là đã có đủ thời gian để xây dựng tình cảm bền chặt với cô, hơn nữa điều kiện kinh tế không thể nào quá kém.
Hạ Nhạc Dương nhìn tấm ảnh Lưu Đức Phát trên web. Hắn đeo một cặp kính gọng vàng, dáng người gầy, là điển hình của người trí thức. Còn Chu Nhuận Hoa cao ráo, không mập lắm, nhưng đỉnh đầu hơi hói.
Cậu hỏi Thượng Đình Chi: “Nếu là anh, anh sẽ chọn người nào?”
Thượng Đình Chi quan sát nửa ngày, nói: “Không có chứng cứ, đừng nên đoán mò.”
“Không phải bảo anh đoán hung thủ.” Hạ Nhạc Dương chép miệng, “Ý tôi là, nếu để yêu đương, anh mà là phụ nữ thì anh sẽ chọn ai?”
Thượng Đình Chi mím môi, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng ghé vào tai Hạ Nhạc Dương nói “Tôi chọn cậu.”
Trái tim Hạ Nhạc Dương lệch mất một nhịp, cậu gãi gãi má, mất tự nhiên nói: “Đương nhiên là tôi hấp dẫn hơn bọn họ rồi, ý tôi là anh đứng ở góc độ ma nữ đi, anh chọn ai?”
Thượng Đình Chi lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
“Được rồi.” Hạ Nhạc Dương vô lực, tỏ vẻ “hỏi anh cũng vô ích”, bắt đầu tự mình phân tích: “Hai người đều là dạng miệng lưỡi trơn tru, tôi thì không thích lắm, nhưng mà tôi tin chị gái kia sẽ thích loại người có nội hàm một chút, cho nên khả năng cao sẽ chọn Lưu Đức Phát. “
“Không chắc.” Thượng Đình Chi nói, “Chu Nhuận Hoa là thương nhân, tính cách quyết đoán hơn Lưu Đức Phát, người có khả năng thuyết phục cô ấy từ bỏ cuộc sống ở Hồng Kông để đến đại lục khả năng cao sẽ là Chu Nhuận Hoa.”
“Cũng đúng.” Hạ Nhạc Dương phát sầu gặm móng tay, cảm thấy chọn ai cũng hợp lý.
“Sao không hỏi thẳng ma nữ?”
“Ừ nhỉ? Đúng vậy.” Hạ Nhạc Dương ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên, sao lại không nghĩ ra chứ?
Ma nữ mấy hôm nay không xuất hiện, Hạ Nhạc Dương muốn làm cho cô vui vẻ, cố ý bỏ bùa ra để cho nàng nhập vào để đi hút cái kia, nhưng vẫn không khơi dậy nổi hứng thú của ma nữ. Vậy nên khi cầm hai tấm ảnh, Hạ Nhạc Dương nhất thời quên mất còn có thể để gọi ma ra xem sao.
Nhưng ma nữ nhìn ảnh hồi lâu, chỉ hỏi: “Hai người này là ai?”
Hạ Nhạc Dương zoom lên,”Nhìn kỹ đi, cô có cảm thấy quen không?”
Ma nữ vén tóc mái lên, nhìn chằm chằm thật lâu, lắc đầu: “Không quen.”
Hạ Nhạc Dương không chịu bỏ cuộc, “Thật sự không quen?”
Ma nữ nói: “Không quen mà.”
Hạ Nhạc Dương thở dài ngồi xuống mép bồn tắm, vốn nuôi chút hy vọng, vậy mà vẫn vô ích.
Vẻ thất vọng của cậu hiện rõ trên mặt, ma nữ không khỏi hỏi, “Bọn họ là ai?”
“Đó là nghi can bọn tôi đã lọc ra.” Hạ Nhạc Dương nhún vai, “Tôi đoán cha của đứa trẻ có thể là hung thủ, cho nên mới tìm một vài ứng viên. ”
Ma nữ lại liếc nhìn màn hình, khinh bỉ nói: “Các cậu quá coi thường tôi rồi.”
Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi: “Ý của cô là sao?”
“Tôi rất bắt bẻ ngoại hình của đàn ông. Cậu nhìn hai người này mà xem, vừa già vừa xấu. Người này lại còn hói. Làm sao có thể là bố đứa bé chứ?”
Hạ Nhạc Dương nhìn ảnh, nói: “Già rồi thì còn có thể đẹp tới mức nào chứ?”
“Dù sao cũng không thể là bọn họ được.” Ma nữ thả người trở lại bồn tắm nằm xuống, hừ một cái, “Cậu tưởng hễ ai có tờ rym là tôi đều hút chắc?”
Nói đến đây, Hạ Nhạc Dương thở dài, hỏi: “Như Hoa Hoa mà cô cũng không thích sao?”
Ma nữ lúc trước ầm ĩ đòi chia sẻ, nhưng giờ cậu chủ động đồng ý thì ma nữ lại không có hứng thú.
“Thật vớ vẩn.” Ma nữ xua tay, “Chỉ có như thế sao đủ để khiến tôi nguyện ý sinh em bé chứ?”
“Nói thì nói thế. Coi như vì chính mình, cô cứ hút thêm chút dương khí để bồi bổ cũng tốt mà.”
Thượng Đình Chi cách vách chẳng hiểu sao hắt xì một cái, không biết kẻ nào đang nhắc đến mình.
“Tôi đã chết rồi, còn bồi bổ làm gì.” Ma nữ vẻ mặt suy sút, “Tôi biết cậu tốt bụng. Tôi rút lại lời nói cậu là đồ chị em cây khế.”
Hạ Nhạc Dương không quan tâm lắm, liền thử cách khác: “Không phải cô định dạy tôi tuyệt chiêu giường chiếu sao? Tôi còn chưa thạo đâu.”
“Tuyệt chiêu gì chứ.” Ma nữ lười biếng nói, “Một ngàn độc giả sẽ có một ngàn Hamlet, một ngàn quả chuối sẽ có một ngàn công thức. Kỹ xảo chỉ là phù du, chỉ khi nào đã quen thuộc với quả chuối kia, cậu mới có thể đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, nước chảy mây trôi!”
Đệt, thật là thâm thúy!
Hạ Nhạc Dương bị câu này của ma nữ làm cho chấn kinh rồi. Cậu càng thêm tin tưởng người đần ông mà ma nữ tìm chắc chắn phải cực kỳ có nội hàm.
Từ phòng tắm đi ra, Hạ Nhạc Dương vẻ mặt ngưng trọng đặt máy tính lên bàn. Thượng Đình Chi hỏi: “Cô ấy có nhận ra không?”
Hạ Nhạc Dương leo lên giường, lắc đầu, kể lại lời nói của ma nữ, rồi phân tích, “Có thể chúng ta đã bỏ sót những người khác. Thụy Thành lớn như vậy, những người đi Hồng Kông giai đoạn đó không nhất định hiện đang ở Thụy Thành.”
“Cô ấy đã xem mấy tấm hình đó chưa?” Thượng Đình Chi hỏi, nhấc chăn cho Hạ Nhạc Dương chui vào.
“Rồi.” Hạ Nhạc Dương rúc vào bên người Thượng Đình Chi, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, “Những bức ảnh tôi tìm đều là chụp chính diện, nếu trong hai người đó có người yêu của cô ấy thì không thể nào cô ấy lại không nhận ra. “
“Không hẳn vậy.” Thượng Đình Chi ôm lấy eo Hạ Nhạc Dương, kéo cậu vào lòng, “Trí nhớ của cô ấy dừng ở năm 1992, khi đó hiệu trưởng Lưu và ông chủ Chu có thể vẫn còn đẹp trai phong nhã. Nếu bây giờ không nhận ra thì cũng không lạ gì, đã gần 30 năm trôi qua rồi. “
“Ý của anh là phải cho cô ấy xem hình hai người đó thời trẻ ư?”
“Tóm lại hiện tại không thể dùng ảnh chụp để loại trừ.”
“Nhưng tìm đâu ra.” Hạ Nhạc Dương bồn chồn. Cậu và hai gã đó lại không thân, họ không có lý do gì tự dưng cho cậu xem ảnh thời trẻ của mình.
“Ngày mai lại nghĩ đi.” Thượng Đình Chi xoa đầu Hạ Nhạc Dương, tắt đèn, “Chuyện này không gấp được.”
Hạ Nhạc Dương trong bóng tối tư duy chán chê cũng không ra manh mối, biết chuyện này thật sự không thể gấp, liền lay lay Thượng Đình Chi, thì thào nói: “Vừa rồi cùng ma nữ tán gẫu, tôi liền phát hiện ra một chuyện. “
Thượng Đình Chi thấp giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Có những việc…” Hạ Nhạc Dương dừng một chút, “không thể nào đột nhiên lĩnh ngộ ra được, thay vì chờ đợi thì tốt hơn là nên chuyên tâm tu luyện, như vậy khả năng lĩnh ngộ sẽ cao hơn.”
Thượng Đình Chi nghe không ra ý của cậu: “Là sao?”
Móng vuốt không thành thật của Hạ Nhạc Dương vươn tới cạp quần hắn. Cậu mở to mắt nhìn Thượng Đình Chi nói: “Tôi cũng nên luyện tập.”