Nhà Giàu Thất Thủ (Hào Trạch Công Lược)

Chương 35:




Việc xây dựng lại trường học là do Trương Ôn Luân quy hoạch. Hắn quả thực đã dày công một phen để trấn áp âm khí nơi này. Theo lý thì mọi thứ hẳn là phải xuôi chèo mát mái, nhưng tại công trường vào ban đêm luôn nghe thấy tiếng động lạ. Hôm qua, một công nhân ngã khỏi giàn giáo gãy cả chân, đã phải nhập viện. Việc xây dựng trường học trên nền nghĩa trang vốn đã nhạy cảm, giờ lại xảy ra những chuyện này. Nếu nhà trường không đưa ra được lý lẽ gì để dẹp yên dư luận thì dù có khuyến mãi bao nhiêu đi nữa cũng sẽ chẳng phụ huynh nào dám gửi gắm con em vào đây.
“Thầy Thượng nhìn xem, ở đây có chuyện gì vậy?” Lưu Đức Phát lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, không biết là trời nóng hay là sốt ruột.
Thượng Đình Chi vừa nhìn bản vẽ xây dựng, vừa quan sát công trường. Hạ Nhạc Dương đứng sau lặng lẽ nhìn Lưu Đức Phát, tự hỏi liệu ma nữ có thích loại hình này không. Kiểu đàn ông luôn mang theo khăn tay bên người giờ rất hiếm, cho thấy hắn ưa sạch sẽ, đây hẳn là một điểm cộng.
Hạ Nhạc Dương lén ghi chú lại, chờ về nhà hỏi xem ma nữ nghĩ sao.
“Tôi đã sửa lại thế đất ở đây thành thế con rồng bay lên. Từ bản vẽ có thể thấy được. Đây là một thế đất đẹp.” Trương Ôn Luân đứng bên cạnh Thượng Đình Chi, từ tốn nói, không có vẻ gì là khó chịu khi Lưu Đức Phát gọi đối thủ của mình tới.
“Bố cục tòa nhà đúng là đã hợp lý hơn.” Thượng Đình Chi nhìn bản vẽ một lúc, sau đó hỏi Lưu Đức Phát: “Bản vẽ của nghĩa trang trước đây ông có không?”
“Không có.” Lưu Đức Phát vẻ mặt khó xử, “Để tôi thử hỏi ông chủ Chu.”
Lưu Đức Phát đi gọi điện thoại. Bên này hai trường phái phong thủy đối lập hiếm thấy cùng nhau nghiên cứu. Trương Ôn Luân hỏi, “Nơi này đã không còn dấu vết nghĩa trang, sao lại muốn xem lại bố cục lúc trước?”
“Dù sao nơi này cũng từng là nghĩa trang,” Thượng Đình Chi trầm ngâm, “Có thể có một vài khu vực vốn ở thế tốt đã bị sửa thành xấu, chúng ta cần kiểm tra lại.”
Trương gật đầu: “Đúng là có khả năng này.”
Hạ Nhạc Dương quan sát Lưu Đức Phát hồi lâu, cuối cùng vẫn không có kế luận. Một mặt, cậu cảm thấy Lưu Đức Phát là người trí thức, ma nữ hẳn là thích loại người này. Nhưng mặt khác, cậu lại cảm thấy ma nữ damdang như vậy, mà Lưu Đức Phát không có vẻ gì là rất mạnh ở phương diện đó.
Hạ Nhạc Dương đành bỏ qua vấn đề này, tới chỗ Thượng Đình Chi thò đầu xem bản vẽ, vờ như không bâng quơ nói: “Sân này thật đẹp, rất rộng. Thời của tôi nơi này còn chẳng có sân thể dục.”
Thượng Đình Chi cất bản vẽ đi, mặt không đổi sắc, hành động tự nhiên, coi Hạ Nhạc Dương như không khí.
Cơn giận của Hạ Nhạc Dương đến nhanh cũng đi nhanh. Nhưng sáng nay tâm trạng của cậu cứ như tàu lượn siêu tốc, mỗi khi Thượng Đình Chi lờ cậu đi, cơn giận lại vọt lên đỉnh điểm, không lâu sau lại tự tan, nhưng nếu Thượng Đình Chi lại phớt lờ cậu, cơn giận sẽ lại bùng lên.
Tình huống hiện tại không tiện, ngoài Đường Phong Nghị còn có rất nhiều người ngoài như Trương Ôn Luân, Lưu Đức Phát ở đây, Hạ Nhạc Dương không đến nỗi tức giận không đúng chỗ. Cậu nhẫn nhịn dập lửa trong lòng, lẳng lặng đem thù hận ghi vào sổ nợ.
Một lúc sau, Lưu Đức Phát cầm điện thoại đến, nói rằng Chu Nhuận Hoa không có sơ đồ chi tiết, nhưng có bản đồ nghĩa trang. Bản đồ này lúc trước dựng ở cổng nghĩa trang, phân chia từng khu vực để tiện cho các gia đình tới tảo mộ.
Thượng Đình Chi nhìn một chút, hỏi: “Bãi tha ma ở đâu?”
Lưu Đức Phát sững sờ: “Bãi tha ma nào?”
“Trước khi ông chủ Chu xây nghĩa trang, nơi này vốn là một bãi tha ma.”
“Tôi biết,” Lưu Đức Phát nói, “Nhưng không phải ông ta đã biến toàn bộ thành nghĩa trang sao?”
“Không phải toàn bộ,” Hạ Nhạc Dương đáp, “Hồi đó, ông ta vẫn giữ lại một phần bãi tha ma.”
Đây là lời Hạ Nhạc Dương nghe Từ Chí Nhược nói mới biết, người bình thường chẳng ai để ý nhiều tới bãi tha ma nên đương nhiên sẽ không nắm được.
“Nói cách khác, một phần của nghĩa trang là thu phí, còn một phần là miễn phí?” Lưu Đức Phát ngạc nhiên hỏi.
“Không hẳn là miễn phí.” Thượng Đình Chi nói, “Những người chôn ở bãi tha ma đều là vô danh. Chắc hẳn chỉ có nhân viên hỏa táng mới đem tro cốt không ai nhận tới đó chôn.”
“Tức là vẫn còn nhiều người vô danh chôn ở đó sao?” Lưu Đức Phát há hốc mồm.
“Chưa hẳn.” Thượng Đình Chi trầm ngâm, “Bây giờ trình độ khoa học tiên tiến, việc xác định thân thế của một người không hề khó, những trường hợp như vậy hẳn là hiếm.”
“Không được rồi, ta phải hỏi ông chủ Chu cho rõ.” Lưu Đức Phát nói xong liền đi gọi điện thoại, Trương Ôn Luân có chút ngượng ngùng nói, “Tôi bỏ sót vấn đề này. Nếu vẫn còn mộ hoặc tro được chôn ở nơi đó thì hẳn sẽ có vấn đề. “
Thượng Đình Chi phụ họa vài câu. Hạ Nhạc Dương giật giật góc áo hắn, thì thầm: “Ma nữ chôn ở chỗ này đó.”
Ánh mắt cậu không hề lộ ra vẻ giận dỗi. Vừa rồi rõ ràng còn đang nổi đóa, nhưng bây giờ đã trở lại bình thường. Thượng Đình Chi không khỏi mềm lòng. Nhóc phiền phức này qua thật có những lúc rất đáng ghét, nhưng phần lớn thời điểm vẫn khá đáng yêu. Hắn cúi đầu thấp giọng nói: “Biết rồi.”
Hạ Nhạc Dương thấy Thượng Đình Chi rốt cuộc cũng để ý tới mình, vội tranh thủ thời cơ nói, “Vậy chúng ta đi tìm cô ấy đi?”
“Có lẽ không dễ như vậy. Nhân viên hỏa táng cũng không biết tên cô ấy, chắc chắn sẽ không lập bia hẳn hoi.”
“Ừm.” Hạ Nhạc Dương hơi thất vọng, nhưng lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, “Anh không giận nữa à?”
Thật ra Hạ Nhạc Dương cũng không biết Thượng Đình Chi vì sao giận, nhưng cậu vốn hồn nhiên, cũng không định tìm hiểu nguyên nhân, dù sao Thượng Đình Chi không giận nữa là được.
Ai biết Thượng Đình Chi tức giận chính là vì thái độ vô tâm này của cậu.
“Về rồi nói.” Thượng Đình Chi hờ hững qua loa, Hạ Nhạc Dương cũng không chịu thôi, “Anh hết giận rồi sao?”
Thượng Đình Chi không thèm nói nữa. Lưu Đức Phát vừa nghe điện thoại xong, nói:
“Ông chủ Chu nói bãi tha ma đó đã bỏ hoang hơn mười năm. Theo quy định của nhà nước thì tro cốt không ai nhận sẽ được nhà tang lễ cất giữ ba năm, sau đó nhân viên sẽ tùy ý xử lý, cũng không bắt buộc phải ra bãi tha ma chôn làm gì cho rắc rối.”
“Chính xác thì bãi tha ma ở đâu?” Thượng Đình Chi hỏi.
“Ông ấy nói là ở phía đông bắc, thầy đi với tôi.”
Thượng Đình Chi liếc nhìn Trương Ôn Luân. Phía đông bắc tình cờ là vị trí đẹp mà Trương Ôn Luân cố tình khởi tạo. Trương Ôn Luân biết việc này xử lý không êm, cũng không cố ngụy biện, chỉ lặng lẽ đi theo Lưu Đức Phát.
Theo quy hoạch ban đầu, vị trí đẹp này sẽ được xây thành một khu vườn nhỏ, đồng thời xây một đài phun nước nhân tạo ở giữa khu vườn để tăng thêm linh khí. Hiện tại đã có thể lờ mờ nhìn ra bộ dáng đài phun nước mới đào xong, đường ống cũng đã đặt vào. Thượng Đình Chi ra hiệu nhấc đường ống ra, tiếp tục đào xuống dưới, kết quả đào được không dưới mười chiếc bình sứ màu nâu. Một số bình bị vỡ khi công nhân thọc xẻng xuống. Những ngọn lửa ma trơi màu xanh ngay lập tức thổi phừng lên, khiến nhiều người kinh hãi.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Lưu Đức Phát vội vàng giải thích, “Đây là do phốt pho gặp ánh sáng tự bốc cháy, là hiện tượng bình thường thôi.”
Công nhân vội lùi lại vài bước, nhìn Lưu Đức Phát ngập ngừng nói: “Thầy Lưu, có đào nữa không?”
Lưu Đức Phát cũng có chút ái ngại, không rõ ở đây đã chôn bao nhiêu người, đào sâu nữa có lẽ còn có cả xương người, nhưng cũng không thể cứ như vậy xây vườn ở bên trên được.
“Hay là hôm nay tới đó thôi.” Lưu Đức Phát không thể đưa ra quyết định ngay lập tức, “Tôi sẽ đi hỏi lãnh đạo thành phố”.
Công nhân vội vàng nhảy ra khỏi hố. Hạ Nhạc Dương núp sau lưng Thượng Đình Chi cố gắng quan sát, nhưng như Thượng Đình Chi đã nói, những chiếc bình tro này thậm chí còn không ghi tên tuổi gì.”
Nhưng lúc này Hạ Nhạc Dương đột nhiên phát hiện có một khe hở kỳ lạ ở góc hố đất. Cậu chỉ vào chỗ đó hỏi: “Cái gì vậy nhỉ?”
Khe hở đó ló ra trông như một góc của khối lập phương. Những người xung quanh hố phải cúi xuống mới quan sát được. Công nhân tò mò nên lại đi xuống hố, dùng xẻng khều xung quanh, lần này cái khe được mở rộng ra, hé lộ một khoảng trống có kích thước bằng một chiếc máy giặt.
Hạ Nhạc Dương nhát gan nắm góc áo Thượng Đình Chi, tò mò ló đầu nhìn sang.
Bên trong có một cấu trúc bằng gỗ rất cầu kỳ phức tạp, dễ thấy nhất là dưới đáy có một ngăn riêng biệt chỉ đặt một bình tro, nhìn tổng thể có vẻ như không gian này được đặc biệt thiết kế dành cho nó.
Chiếc bình này cũng khác với những chiếc bình rải rác bên ngoài. Trên nắp có dán một cái bùa màu vàng. Thân bình có những hình vẽ chằng chịt màu nâu, tựa như máu bị oxy hóa.
“Đây là một loại bùa chú gì đó sao?” Một công nhân bình luận.
“Chắc chắn là để phong ấn lệ quỷ rồi!” Những công nhân khác chen vào.
Hạ Nhạc Dương cấu trúc bằng gỗ kia, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Cái cầu thang xoắc ốc này, căn phòng ở giữa tầng một và tầng hai… Tuy rằng một số chi tiết đã không còn nguyên vẹn, nhưng thiết kế này không phải chính là kiến trúc bên trong của biệt thự Cố gia sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.