*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Nhạc Dương đầu bù tóc rối, dưới mắt thâm quầng, bơ phờ đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.
Tối hôm qua, sau khi Thượng Đình Chi tắm xong quay lưng về phía cậu cả đêm. Dù cậu có lay thế nào hắn cũng không quay lại.
“Sao anh lại bơ tôi?” Hạ Nhạc Dương chống người dậy, nhìn qua vai Thượng Đình Chi quan sát mặt mũi hắn.
“Ngủ đi.” Thượng Đình Chi nhàn nhạt đáp, đẩy đầu Hạ Nhạc Dương ra.
Vì vậy Hạ Nhạc Dương chỉ có thể tủi thân co ro sau lưng hắn, cả đêm ngủ không yên ổn.
Nhưng phải thừa nhận, tối hôm qua thật sự rất sướng, hai mươi lăm năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu có loại trải nghiệm như thế. Nhưng xem thái độ của Thượng Đình Chi thì nếu cậu không cho hắn sướng, hắn nhất định cũng sẽ không cho cậu được thỏa mãn.
Hạ Nhạc Dương cúi đầu phun bọt ra, chợt nhận ra tối hôm qua Thượng Đình Chi tận tình hầu hạ như thế có phải là cố ý muốn cậu mắc nghiện thứ dư vị ngọt ngào kia, sau đó phải vứt bỏ nguyên tắc của mình để cầu xin hắn đúng không?
Quả thực quá tâm cơ!
Hạ Nhạc Dương ngậm một ngụm nước súc miệng, bắt đầu động não tìm cách khác tiếp tục hoạt động tối qua.
Sau khi lau sạch bọt mép, Hạ Nhạc Dương vừa quay đầu lại thì bị ma nữ ngồi bên bồn rửa mặt làm cho giật cả mình.
“Ma nữ, cô về rồi à?” Tối hôm qua làm chuyện xấu hổ đó trong phòng tắm, Hạ Nhạc Dương đột nhiên cảm thấy chột dạ, gượng gạo hỏi: “Ờm, bên ngoài có vui không?”
“Hừ.” Ma nữ buồn bực nhìn về phía cửa sổ phòng tắm, hai mắt trống rỗng, tựa hồ nhớ lại, “Tối hôm qua tôi nhìn thấy một vài cảnh tượng thật là chấn động.”
Khiếp sợ?
Hạ Nhạc Dương nghe vậy cả kinh, chẳng lẽ tối hôm qua ma nữ không ra ngoài?
Chứ chẳng nhẽ còn có thể có cái gì gây sốc hơn là chuyện cậu tự nhét này nọ vào cái mông của mình?
“Nghe tôi giải thích đã,” Hạ Nhạc Dương vội nói, “Tôi chỉ là tò mò…”
Hạ Nhạc Dương còn chưa kịp nói xong, ma nữ đã ngắt lời, “Tôi thấy một người đàn ông đưa tôi về nhà, anh ta gọi tôi là ‘Sở Sở’.”
“Hả?” Hạ Nhạc Dương khựng lại, “Cô nhìn thấy ở đâu vậy?”
“Tối hôm qua tôi ra ngoài đi dạo.” Ma nữ thu hồi ánh mắt, nhìn Hạ Nhạc Dương, “Phố xá quanh đây không có nhiều thay đổi, tôi nhớ ra một chuyện.”
“Vậy cảnh tượng cô nhìn thấy là ký ức sao?” Hạ Nhạc Dương hỏi, lúc trước khi bị ma nữ nhập vào, cậu cũng nhìn thấy những cảnh tượng tương tự, phỏng chừng cũng là ký ức của ma nữ, nhưng khi đó khuôn mặt của người đàn ông luôn luôn mờ ảo không rõ.
“Ừm.” Ma nữ chậm rãi đi tới trong bồn tắm, u sầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi tên là Sở Sở.”
“Ơ …” Hạ Nhạc Dương có chút do dự nói với ma ma về Chu Nhuận Hoa, nhưng sau đó hắn nghĩ, bọn họ chỉ suy đoán Chu Nhuận Hoa là hung thủ, nếu chẳng mai suy luận sai thì cũng chẳng ra gì, tự dưng lại khiến ma nữ mất công hy vọng.
“Vậy cô có thể nhớ lại họ tên của mình được không?” Hạ Nhạc Dương hỏi.
Ma nữ lắc đầu nói: “Có thể nhớ lại rất nhiều đoạn nhỏ, nhưng những thứ mấu chốt vẫn luôn mơ hồ không rõ.”
Điều này hẳn là do chiếc bình bị thao túng, Hạ Nhạc Dương nói: “Đừng lo lắng, cho chúng tôi thêm một chút thời gian, chúng tôi sẽ giúp cô bắt được kẻ sát nhân.”
“Nhưng …” Ma nữ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Dương, “Tại sao đột nhiên tôi lại có thể rời khỏi biệt thự Cố gia?”
Hạ Nhạc Dương chưa muốn nói chuyện chiếc bình tro, chỉ có thể bịa đại: “Ừm, chúng tôi đã mời đạo sĩ tác động, vậy nên bây giờ cô đã là hồn ma tự do rồi.”
“Ra vậy.” Ma nữ cười với Hạ Nhạc Dương, “Ừm, tôi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, ma nữ nằm xuống trong bồn tắm, bóng dáng dần dần biến mất.
Hạ Nhạc Dương buồn bực ảo não. Những lời nói dối vô hại có thể khiến người khác không bị tổn thương, nhưng thấy người ta tin mình vô điều kiện lại khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Cậu lết dép lê lẹt xẹt tới phòng làm việc của Thượng Đình Chi, hỏi: “Có tin tức gì mới về Chu Nhuận Hoa không?”
Thượng Đình Chi đóng sách lại, lấy điện thoại ra, vừa lật xem ghi chép trò chuyện vừa trả lời: “Vợ hắn là tiểu thư con nhà giàu, gia cảnh nhà vợ tuy sa sút, nhưng những năm 1980-1990, Chu Nhuận Hoa Chính nhờ sự hỗ trợ của vợ mới có thể khởi nghiệp. “
“Ra vậy.” Hạ Nhạc Dương nói, “ Thế nên hắn không dám để vợ biết mình nuôi tiểu tam!”
“Ừm.” Thượng Đình Chi đồng ý, “Lúc đó biệt thự Cố gia đã bị bỏ hoang, vừa hay tiết kiệm được một khoản tiền thuê cho hắn.”
“Đúng vậy, nếu bà xã quản chặt thì muốn chi tiêu cũng phải cẩn thận.” Hạ Nhạc Dương phân tích.
” Cô ấy đâu?” Thượng Đình Chi hỏi, “Vương Tổ Ngọc có trả lời email không?”
“Tôi xem lại đã.” Hạ Nhạc Dương chợt nghĩ tới chuyện ma nữ nói với mình, nhìn Thượng Đình Chi: “Ma nữ nhớ ra tên mình là Sở Sở, nếu Vương Tổ Ngọc chưa trả lời, tôi sẽ gửi email khác cho cô ấy.”
Kết quả, Hạ Nhạc Dương mở mail liền phát hiện tối hôm qua Vương Tổ Ngọc đã trả lời rồi.
Vương Tổ Ngọc không nhớ rõ tên của ma nữ, nhưng mơ hồ nhớ được mình đã từng tham dự cuộc thi Miss Hồng Kông với người này, thứ hạng của ma nữ không cao nên Vương Tổ Ngọc không có ấn tượng gì.
Nói vậy thì ma nữ tưởng rằng Vương Tổ Ngọc là bạn thân của mình, nhưng thật ra đối với người ta thì hai người chỉ đơn giản là gặp gỡ thoáng qua.
Hạ Nhạc Dương lại thở dài, thầm nghĩ nếu như ma nữ còn sống thì thật tốt, tuy rằng cậu không thể bù đắp quá khứ khốn khó của cô, nhưng ít nhất có thể cho cô trải nghiệm cảm giác hạnh phúc của một người giàu có.
Vương Tổ Ngọc là Hoa hậu Hồng Kông năm 1989, Hạ Nhạc Dương không thể tra được danh sách Hoa hậu Hồng Kông năm đó, đành phải gọi cho bà chị mình.
Giữa Hạ gia và giới thương nhân Hồng Kông đã từng hợp tác, Hạ Thiên Thủy nhất định có cách liên lạc với người ở Hồng Kông.
“Chị đây là ai chứ? Không phải chị em ruột sao? Đương nhiên là chuyện nhỏ rồi.”
Hạ Nhạc Dương cảm động một hồi, đang định bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với chị gái thì Hạ Thiên Thủy đột nhiên đổi chủ đề: “Chú đã nhờ chị chuyện này thì cũng nên báo đáp chút gì chứ?”
Trên đầu Hạ Nhạc Dương hiện lên một đống chấm hỏi: “Báo đáp gì?”
Hạ Thiên Thủy thấp giọng, thần bí nói: “Cho chị mượn chồng tí.”
Hạ Nhạc Dương: “?”
Hạ Nhạc Dương ngẩn người một chút mới nhận ra Hạ Thiên Thủy đang nói tới Thượng Đình Chi, nhất thời quên để ý danh xưng “Chồng” này, trong lòng tràn đầy tò mò: “Chị định làm gì với anh ta?”
“Chị phải thu phục con hồ ly tinh này. Cậu ta có chút khó chiều, chỉ muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Nếu là người khác thì chị đây sớm đã kệ xác rồi. Nhưng mà Lan Tương,” Hạ Thiên Thủy dừng lại, “Cậu ta khá đẹp trai, bỏ đi thì thật phí.”
Hạ Nhạc Dương hiểu rõ, chị cậu muốn lăn giường, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm với người ta.
“Kế hoạch là như này,” Hạ Thiên Thủy nói tiếp, “Để anh Thượng giả làm vị hôn phu của chị đi, nhà họ với nhà mình thân thiết sẵn rồi, sẽ không khiến ai nghi ngờ, Anh Thượng lại đẹp trai có tiền, Lan Tương nhìn vào sẽ tự biết được mình đang ở đâu, không dám nghĩ đến tình yêu đích thực nữa.”
“Hừ.” Hạ Nhạc Dương không chút nghĩ ngợi đáp: “Đừng có mà mơ!”
“Sao chú lại keo kiệt như vậy?” Hạ Thiên Thủy đổi giọng ngay, “Chị với anh Thượng có hôn ước, như vậy cũng không tính là nói dối.”
“Nhưng mà đã hủy hôn lâu rồi!”
“Thì thế mới nói chỉ là diễn thôi mà!!”
“Không, đừng hòng!” Hạ Nhạc Dương cau mày, “Không mượn mõ gì sất!”
“Không muốn tra danh sách thí sinh thi Miss Hong Kong nữa phải không?”
“Chị…!”
Hạ Nhạc Dương cãi không lại được với Hạ Thiên Thủy, tức giận cúp điện thoại, nhìn màn hình điện thoại hét lên: “Đồ đàn bà xấu xa!”
“Sao vậy?” Thượng Đình Chi vừa từ phòng làm việc đi xuống, nhìn thấy Hạ Nhạc Dương đang ủ rũ ngồi ở sô pha, liền tới bên cạnh ngồi xuống.
“Chị tôi muốn lợi dụng tôi!”
Chiến binh công lý Hạ Nhạc Dương nhiệt tình “kể tội” Hạ Thiên Thủy, nhưng Thượng Đình Chi nghe xong chỉ đáp: “Biết rồi.”
“Anh biết cái gì?” Hạ Nhạc Dương nhìn chằm chằm Thượng Đình Chi hỏi.
“Không phải là cần tôi giúp một chút sao?” Thượng Đình Chi nhẹ giọng nói, “Đều là người nhà, giúp cũng được.”
Hạ Nhạc Dương thở hổn hển, tức giận hỏi Thượng Đình Chi: “Anh và chị tôi đã hủy đính ước, sao có thể là người một nhà?!”
Thượng Đình Chi nhìn thẳng Hạ Nhạc Dương không lên tiếng.
Hạ Nhạc Dương đột nhiên rất tức giận, giữa cậu và Hạ Thiên Thủy, Thượng Đình Chi lại ủng hộ Hạ Thiên Thủy.
Lần này, Hạ Nhạc Dương tức giận đến mức không chịu nói chuyện với Thượng Đình Chi, đến tối mới chịu đi ngủ. Thượng Đình Chi cũng không thèm dỗ tiểu tổ tông này, Hạ Nhạc Dương mặc kệ hắn, nằm xa xa không cho ôm. Nhưng không ngờ vừa tắt đèn đầu giường nằm xuống là Hạ Nhạc Dương đang co ro ở mép giường liền lăn ngay vào vòng tay hắn. Hắn do dự một chút có nên đẩy Hạ Nhạc Dương ra hay không, dù sao sau khi hưởng thụ tối hôm qua tiểu tổ tông này đã từ chối hắn một cách chắc nịch.
Thú thật thì hắn vẫn còn giận.
Nhưng cuối cùng Thượng Đình Chi bất lực thở dài, thoả hiệp ôm Hạ Nhạc Dương vào lòng: “Không giận nữa sao?”
Hạ Nhạc Dương khẽ hừ: “Sợ ngày mai anh lại đau đầu.” Thật ra cậu chỉ muốn ngủ cho thoải mái.
“Ngủ đi.” Thượng Đình Chi vuốt phẳng chiếc chăn bông rồi nhắm mắt lại, lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó tụt xuống trong chăn.
“Dương Dương.” Thượng Đình Chi đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày nhìn đôi mắt to ngấn nước của bóng đêm, “Đừng náo loạn.”
Cậu đỏ mặt, biết rằng kế hoạch tác chiến hôm nay thất bại rồi, nhưng một ý tưởng ma quái khác nhanh chóng nảy ra trong đầu.
Không muốn chứ gì?
Ngày mai phải thử một trò mới, tôi không tin là anh không muốn!