*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng!
Sao phải ở lại ngôi nhà ma ám đó? Cậu có thể ở khách sạn.
Bên ngoài khách sạn là con phố nhộn nhịp, xe cộ nườm nượp, đèn neon nhấp nháy, vẽ nên những đường nét độc đáo của thành phố ban đêm. Sự cáu kỉnh và bất an khi sống trong ngôi nhà ma ám đã tan biến mất từ lâu, uống Cocacola, ăn gà rán, hạnh phúc như là thần tiên.
Hạ Nhạc Dương không có bạn bè ở thành phố này, cho dù hồi nhỏ có bao nhiêu đứa trẻ chơi cùng thì cũng đều đã mất liên lạc từ lâu rồi.
Ban đầu không muốn cãi cọ với gia đình mình, cậu đến ở trong khách sạn vì tức giận với sự thiếu hiểu biết của Hạ Tiểu Thủy.
Một người chị như vậy mà coi được à? Chị gái nhà người ta thì dịu dàng ân cần, còn Hạ Tiểu Thủy thì bạo dạn độc đoán, cũng may cậu lớn lên ở nước ngoài, nếu không không biết sẽ bị Hạ Tiểu Thủy bắt nạt đến thế nào…
Nghĩ đến đây, chị gái cậu xem ra thật sự là mệnh thiếu thủy – chẳng ôn nhu gì cả.
Mê tín thật sự dễ tẩy não người ta mà! Hạ Nhạc Dương vô tình nhớ tới cách nói “mệnh thiếu X” của Thượng Đình Chi.
Ngẫm lại thì cậu đã tỏ tình ba lần, tất cả đều dẫn tới kết cục hết sức bi thảm.
Hôm nay quá khuya rồi, không thích hợp đi quẩy nữa, Hạ Nhạc Dương quyết định sáng mai phải về sớm, bất kể cha có nói gì cũng không bao giờ quay lại biệt thự Cố gia.
Chính Thượng Đình Chi dù sao cũng không để cậu ở lại, vậy người nhà của cậu lo cái gì?
Quá 11h, Hạ Nhạc Dương buồn chán xem TV, dần dần thiu thiu, nằm trên giường bật đèn ngủ, nhưng vừa chuẩn bị nhắm mắt thì Hạ Quốc Hoa nhắn tin khiến cậu lại phải dậy.
Thầy bịp này còn biết mách lẻo sao?
Hạ Nhạc Dương cau mày nhìn điện thoại, thầm nghĩ không đến nỗi đó chứ, lúc đi khỏi nhà rõ ràng còn chào hỏi Thượng Đình Chi đàng hoàng rồi.
Nhưng Hạ Quốc Hoa gọi sang là vì Thượng Đình Chi.
“Tiểu Thượng ngã cầu thang gãy chân, mau đến bệnh viện.”
“What???”
Tai nạn đến quá đột ngột, Hạ Nhạc Dương không kịp suy nghĩ, vội vàng đến bệnh viện.
Thượng Đình Chi đã kiểm tra toàn thân, nhưng cũng không quá nghiêm trọng như Hạ Quốc Hoa nói, chỉ bong gân cổ chân và chấn thương mô mềm.
“Tôi thực sự không sao.” Thượng Đình Chi đau đầu thuyết phục những người xung quanh.
Cha mẹ hắn và bảo mẫu đến thì không nói, bọn họ lại còn gọi cả cha mẹ của Hạ Nhạc Dương tới, bản thân hai người này đều là người nổi tiếng trong thành phố, trợ lý lái xe và vệ sĩ đều mang theo thành một đoàn rồng rắn.
Hắn chỉ trẹo chân, thậm chí không cần đi viện, không cần khoa trương rầm rộ như vậy.
“Tiểu Đường nói con bị gãy chân, làm cha giật cả mình.” Thương Kiến Nghiệp nhíu mày.
Thượng Đình Chi mặt không đổi sắc nhìn Đường Phong Nghị, hắn chỉ nói ngã xuống cầu thang, kêu Đường Phong Nghị đến bệnh viện đón, kết quả Đường Phong Nghị đã báo cáo thành như vậy.
“Dương Dương, thằng bé này sao thế, không phải ở bên cạnh cháu sao?” Kỷ Chính Phương lo lắng nói.
Thượng Đình Chi phạm vào Cô Dương Sát, cả nhà đều biết, chứng tỏ Thượng Đình Chi không thiếu Hạ Nhạc Dương liền không xong.
“Không liên quan gì đến cậu ấy, là do cháu bất cẩn.” Thượng Đình Chi nói, tuy nói như vậy nhưng trong lòng biết rõ nguyên nhân ngã cầu thang không phải do không cẩn thận, mà là có cái gì đó ở phía sau đã đẩy hắn.
“Tôi đã gọi điện nói cho nó biết rồi, đợi nó đến đây xem tôi trừng phạt nó thế nào.” Hạ Quốc Hoa nói.
Lúc Hạ Nhạc Dương chen vào trong đám người, vừa nghe thấy câu này liền muốn chạy đi, nhưng sau đó cậu lại nghĩ, Thượng Đình Chi ngã gãy chân thì liên quan gì đến mình, sao phải chạy?
“Con…”
Những gì Kỷ Chính Phương nói không hề mê tín, nhưng Hạ Nhạc Dương nghẹn họng. Sốt là chuyện có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhưng để người bệnh ở nhà một mình quả thực là không phúc hậu gì cho cam.
Nhưng mà cậu cũng không quen thân gì với Thượng Đình Chi, làm sao biết được tên này chỉ hơi sốt một cái là leo cầu thang cũng không xong?
Hạ Quốc Hoa còn đang mắng Hạ Nhạc Dương không ra gì, cha mẹ Thượng Đình Chi ở một bên khuyên bảo, Hạ Nhạc Dương vừa tức vừa ức, cuối cùng Thượng Đình Chi ngắt lời mấy vị trưởng bối.
“Cháu thực sự không sao, mọi người về nghỉ ngơi đi.”
“Cha nói một lần cuối.” Hạ Quốc Hoa đối với Hạ Nhạc Dương tỏ vẻ bất mãn, “Ba tháng này, con không được phép rời khỏi Tiểu Thượng một bước.”
Các vị trưởng bối rời khỏi. Hạ Nhạc Dương tức giận đến mức mặt mũi tím tái, cùng Thượng Đình Chi đứng ở cửa bệnh viện, chờ Đường Phong Nghị lái xe qua.
Chân của Thượng Đình Chi bị không nặng, vẫn có thể ráng đi lại, nhưng đến trước bệnh viện, Đường Phong Nghị lái xe chạy tới, Hạ Nhạc Dương hoàn toàn không có ý giúp hắn. Hắn chỉ có thể thăm dò bước thử một bước. Chân trái vừa rời khỏi mặt đất, một cơn đau từ chân phải ập đến khiến hắn chới với ngã nhào sang một bên.
Hạ Nhạc Dương cũng không phải nhẫn tâm đến vậy, thấy Thượng Đình Chi sắp ngã, cậu cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đỡ lấy hắn, để hắn coi chính mình như cái nạng.
Nhưng cậu vẫn bất mãn phàn nàn: “Anh có thể cẩn thận chút không hả? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ tôi lại trách tôi”.
Thượng Đình Chi không trả lời, một tay khoác lên vai Hạ Nhạc Dương, thân thể ép chặt vào Hạ Nhạc Dương.
Nhiệt độ làn da xuyên qua lớp vải mỏng truyền tới, không hiểu sao cái đầu đang lơ mơ vì sốt đột nhiên tỉnh táo hẳn, ngay cả đau đớn ở cổ chân cũng bớt hẳn.
Hạ Nhạc Dương mở cửa xe, tức giận nói: “Lên đi.”
“Chờ đã.” Thượng Đình Chi đứng thẳng người, đối mặt với Hạ Nhạc Dương.
Nhìn tư thế này, Hạ Nhạc Dương đoán Thượng Đình Chi muốn xin lỗi hay cảm ơn gì đó, không ngờ người trước mặt lại đột nhiên ôm lấy cậu mà không hề báo trước.
Thượng Đình Chi hiếm khi tức giận, hắn bỏ qua sự mỉa mai trong lời Hạ Nhạc Dương, nhẹ giọng nói: “Chỉ có ngôi nhà ma đó mới trấn được Cô Dương Sát.”
“Tôi không tin.” Hạ Nhạc Dương nói mãi không thông, rã rời bất lực, “Đêm nay anh ở lại khách sạn với tôi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ ngoan ngoãn về chỗ đó với anh, không lằng nhằng gì nữa.”
Thượng Đình Chi do dự nói: “Tốt hơn là không nên.”
Hạ Nhạc Dương khóe miệng giật giật không nói nên lời: “Vậy anh cứ như vậy trở về đi, đừng trách tôi không tin anh.”
Thượng Đình Chi vốn dĩ không quan tâm Hạ Nhạc Dương có ở bên cạnh hay không, nhưng các vị trưởng bối đã nói rõ như thế không thể lay chuyển được, giờ đuổi người đi thì thật không hay.
Với lại…
Sau khi ôm một hồi, hắn quả thực cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chứng tỏ vị thiếu gia này đúng là vẫn có chút tác dụng.
“Được.” Thượng Đình thở dài, “Nếu ở bên cạnh cậu liền không có chuyện gì xảy ra, vậy thì tôi sẽ dọn ra khỏi nhà ma.”
Hắn không nói rằng trong nhà đó quả thật có chút đồ không sạch sẽ.
“Được rồi.” Hạ Nhạc Dương không tin trong khách sạn còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, sau khi trải qua đêm nay là có thể tạm biệt nhà ma, dù sau đó anh vẫn phải ở cùng Thượng Đình Chi ba tháng nhưng vẫn tốt hơn là sống trong ngôi nhà ma ám.
“Chỉ là,” Hạ Nhạc Dương đột nhiên nghĩ, nếu cậu và Thượng Đình Chi ở hai phòng tách biệt, người này liệu sẽ xảy ra chuyện gì, liền nói, “Chân của anh bât tiện, cứ ở một phòng với tôi.”
Thượng Đình Chi không từ chối: “Cậu thuê phòng hai người sao?”
“Phòng có giường lớn.”
Thượng Đình Chi không nói gì. Từ nhỏ hắn đã không thích ngủ với ai, nhưng vì ôm Hạ Nhạc Dương rất thoải mái nên hắn có thể gắng gượng.