Nhà Giàu Thất Thủ (Hào Trạch Công Lược)

Chương 8:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắng sớm len vào phòng ngủ qua cửa sổ, hắt lên đuôi tóc Hạ Nhạc Dương, như một lớp sương mơ hồ.
Đây là cảnh tượng Thượng Đình Chi nhìn thấy khi lên lầu sau bữa sáng.
Khóe miệng Hạ Nhạc Dương còn dính mấy mảnh giấy ăn, nhắc nhở Thượng Đình Chi về mối nguy hiểm đêm qua. Suýt chút nữa thì gối của hắn đã gặp phải tai ương.
Hắn quỳ một gối bên đầu giường lắc lắc vai Hạ Nhạc Dương: “Dậy đi, hôm nay có việc.”
Hạ Nhạc Dương lật người, che chăn lên đầu, giống như con sâu lông, cả người viết dòng chữ “không muốn dậy”.
Thượng Đình Chi sáng nay cũng khó rời giường, vì tối qua trằn trọc đến hơn ba giờ.
Hắn đã quen dậy sớm, dù buồn ngủ thế nào cũng sẽ không ngủ nướng trên giường. Hắn không muốn Hạ Nhạc Dương khó chịu, nhưng hôm nay hai người phải đến nhà họ Thương ăn trưa, không thể cứ để cho kẻ lười biếng này ngủ tiếp.
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi lắc lắc đống chăn, “Dậy, hôm nay tôi phải ra ngoài.”
Hạ Nhạc Dương vặn vẹo trong chăn, ló đầu ra ngoài, lầu bầu: “Ngủ thêm năm phút thôi.”
Được rồi.
Thượng Đình Chi nhìn đồng hồ, đi thay quần áo, trở lại giường, Hạ Nhạc Dương vẫn như cũ nói: “Ngủ thêm năm phút thôi.”
Đây là lần đầu tiên Thượng Đình Chi phải đánh thức người khác, hắn cau mày mím môi, muốn trực tiếp bê người ra cũng không thành vấn đề.
“Ngoan.” Thượng Đình Chi tạm thời từ bỏ ý định đó, kiên nhẫn cúi người vén chăn lên, “Mau dậy.”
“Không dậy.” Hạ Nhạc Dương kẹp hai chân vào chăn bông, giống như mọc kén trên giường, “Anh dậy đi, tôi không muốn dậy.”
“Hạ Nhạc Dương.” Thượng Đình Chi trên trán nổi gân xanh, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Hôm nay tôi phải đi ra ngoài.”
Hạ Nhạc Dương trực tiếp bỏ qua lời nói của Thượng Đình Chi.

Nhưng bây giờ là ban ngày, lầu hai tràn ngập ánh nắng, cho nên không cần lo lắng.
Hạ Nhạc Dương quấn chăn chậm rãi đánh răng, rửa mặt, làm kiểu tóc, sau đó cởi quần đùi, ngồi vào toilet vừa ị vừa nghiên cứu chai dầu gội đầu.
Khi Thượng Đình Chi chờ đến sốt ruột liền mở cửa phòng tắm, vô tình nhìn thấy cặp mông trần trụi kia.
Hạ Nhạc Dương sửng sốt một chút, sau đó phi ngay chai dầu gội tới chỗ Thượng Đình Chi: “Anh điên à!”
Thượng Đình Chi hơi ngả người ra sau bắt lấy cái chai bay tới, mím môi nói: “Xin lỗi.”
Không còn gì để nghiên cứu, ngay cả ị cũng không còn sức lực.
Hạ Nhạc Dương mặc quần đi ra, bắt đầu tính sổ với Thượng Đình Chi, “Sáng sớm đã giục giục cái gì? Không phải anh không cần tôi làm trợ lý sao?”
“Hôm nay không bận gì.” Thượng Đình Chi đã mặc quần áo xong, nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay về nhà ăn cơm.
“Nhà nào?” Hạ Nhạc Dương khó hiểu hỏi.
“Nhà tôi.” Thượng Đình Chi nói.
Hạ Nhạc Dương có chút ấn tượng với cha mẹ Thượng Đình Chi, ngoài việc gặp họ tối qua, khi họ về quê ăn Tết thỉnh thoảng cũng sang ăn cơm.
Tuy nhiên, tổng cộng cũng chỉ có một hai lần, cha mẹ Hạ Nhạc Dương thường rất hay mở tiệc, cậu căn bản không thèm đi, cho nên chỉ có ấn tượng mơ hồ về nhà họ Thương. Cũng chỉ gần đây mới biết là nhà đó có một thầy phong thủy.
Hạ Nhạc Dương tính tình phóng khoáng không sợ người lạ, nhưng ăn cơm với người lớn vẫn cảm thấy không thoải mái, kỳ quái hỏi: “Tại sao về nhà ăn cơm lại mang tôi theo?”
“Đây là ý của bác Hạ.” Thượng Đình Chi tựa vào trên bàn nói: “Bảo cậu làm quen nhà chúng tôi.”
Hạ Nhạc Dương thở dài chán nản: “Anh giả vờ như chúng ta rất quen thân đi, không phải là xong rồi sao, sao phải để tôi đến nhà anh.”
“Tôi giả vờ cũng phải cho ra dáng chứ.” Thượng Đình Chi nhún vai như là không liên quan gì tới mình, “Mẹ tôi cũng bảo mang cậu qua.”
Vậy là vẫn không thể qua mắt bố cậu được. Hạ Nhạc Dương luôn cảm thấy bất lực mỗi khi có người lớn tuổi can thiệp chuyện gì.
Đối mặt với bà chị Tiểu Thủy thì cậu vẫn có thể nổi giận, nhưng một khi đối phương trở thành cha mẹ, cậu chỉ có thể chịu đựng. Từ nhỏ đã ngưỡng mộ cha, dù bây giờ lớn lên vẫn thường xuyên cãi lại, nhưng chỉ cần Hạ Quốc Hoa nghiêm túc thì cậu vẫn không dám láo lếu.
Nhà Thượng Đình Chi cách phố cổ không xa, trong một khu nhà giàu ở phía đông sườn núi.
Đường Phong Nghị đưa Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương đến biệt thự nhà họ Thương.
Thượng Đình Chi là con trai duy nhất trong nhà, dù đã gần ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình nhưng cha mẹ không hề thúc giục.
Nhưng chính xác mà nói thì không phải là không giục, mà là giục cũng vô ích.

Dương Văn Đình im lặng, Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi: “Hoa Hoa là ai ạ?”
Thượng Đình Chi không trả lời, cầm bát đũa lên tiếp tục ăn, còn Dương Văn Đình thì con cong khóe mắt cười tủm tỉm, “Biệt danh của con trai cô.”
What??
Hạ Nhạc Dương trở nên hứng thú, hỏi: “Không phải tên là Thượng Đình Chi sao, sao lại gọi là ‘Hoa Hoa’?”
“Chuyện dài lắm.” Thượng Kiến Nghiệp chủ động tiếp lời.
“Đừng dông dài nữa.” Thượng Đình Chi đút một miếng thịt vào bát của Hạ Nhạc Dương, cố gắng dùng đồ ăn đánh lạc hướng, nhưng hiển nhiên hóng hớt mới là vương đạo.
“Con trai chú mệnh hỏa, tính tình nóng nảy không thích hợp làm phong thủy.” Thương Kiến Nghiệp phớt lờ Thượng Đình Chi, chậm rãi nói: “Nếu không cẩn thận chọn lấy cái nghề thì cuộc đời sẽ rất thảm.”
Nửa câu đầu của Thương Kiến Nghiệp hiển nhiên có chút mê tín, Hạ Nhạc Dương chỉ nghe cho vui, nhưng cậu vẫn đồng ý với nửa sau.
Có người chọn nghề không phù hợp, làm ăn thất bát, rồi trầm cảm, không thể an cư lạc nghiệp.
Nhưng Hạ Nhạc Dương thật sự không thấy Thượng Đình Chi nóng tính, cùng lắm chỉ là hơi dễ quạu.
“Vậy thì cái này liên quan gì đến nhũ danh đó?” Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi, cắn đũa.
Thương Kiến Nghiệp nói: “Cái tên rất quan trọng đối với một người, không biết con đã từng nghe qua câu nói này chưa? Tên là câu thần chú ngắn gọn nhất.”
Hạ Nhạc Dương gật đầu lia lịa, Thượng Kiến Nghiệp nói tiếp: “Mệnh nó phù hợp với quân đội, nhất định sẽ thăng quan tiến chức. Cô chú lúc trước muốn cho nó thêm mộc, nên đặt tên thiên về mộc, ai ngờ … “
“Vậy à.” Hạ Nhạc Dương thở dài, hóa ra lại phản tác dụng.
Dương Văn Đình nói tiếp: “Đương nhiên không thể tùy tiện đổi tên. Cô tính là phải trồng thêm hoa, cũng muốn đổi tên nó thành Thượng Đình Hoa, nhưng nó không chịu, thế nên chỉ đặt thành nhũ danh.”
Thượng Đình Hoa?
Hạ Nhạc Dương suýt phun cơm ra ngoài, nhịn cười đến mức hai môi mím chặt vào nhau. Cậu uống một hớp nước, vừa vặn nén cười, bình tĩnh nói với Thượng Đình Chi bên cạnh: “Anh Hoa.”
Thượng Đình Chi nhàn nhạt liếc cậu một cái, không nói gì.
Hạ Nhạc Dương hít sâu một hơi, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Vậy anh ta vượng hỏa như thế, ngoài tính cách ra, còn biểu hiện gì khác không?”
Thật ra Hạ Nhạc Dương không hoàn toàn tin mấy chuyện này, cho nên luôn muốn nói về thực tế.
“Nhiều lắm.” Dương Văn Đình vui vẻ kể lể, mặc kệ Thượng Đình Chi đen mặt, “Con cũng không biết, nó độc thân hai mươi chín năm.”.
“Khụ khụ.” Thượng Đình Chi ho khan hai tiếng, muốn ngắt lời hai người, nhưng hắn đã đánh giá thấp năng lực chim lợn của Hạ Nhạc Dương.
“Ồ?” Hạ Nhạc Dương hai mắt sáng lên, đôi mắt nhỏ tràn đầy hưng phấn cười trên nỗi đau của người khác.
Cậu cứ nghĩ hai lăm tuổi không tìm được bạn đời đã đủ khổ sở rồi, nhưng không ngờ có người còn tệ hơn.

“Còn chưa đủ sao?” Thượng Đình Chi đặt đũa xuống, cau mày ngắt lời ba người.
Hắn lúc trước nói hoàn cảnh của mình khác với Hạ Nhạc Dương, chính là khác như vậy. Hạ Nhạc Dương căn bản không có duyên với nữ giới, còn hắn không thiếu nhân duyên, nhưng ai đi theo hắn đều sẽ xui xẻo.
Trước đây hiếm lắm mới vừa mắt một cô nàng, hai người mới hẹn hò một ngày, giày cao gót của cô đã gãy rồi.
Đến buổi hẹn hò thứ hai, cô bước ra từ WC, vô ý sơ vin mép váy vào quần lót, đi cả đoạn đường, quần lót bị người ta nhìn thấy hết.
Buổi hẹn hò thứ ba, phần gấu áo len đan của cô bị mắc vào dây thép, vừa đi vừa bị rút len ra, đến khi hoàn hồn nhận ra thì một nửa áo lót cũng đã lộ ra ngoài.
Kể từ đó, cô gái giữ khoảng cách với Thượng Đình Chi, mà hắn cũng chấp nhận số phận, sống một đời thanh tâm quả dục.
“Hahahahaha.”
Sau khi nghe Thượng Kiến Nghiệp và Dương Văn Đình miêu tả sinh động, Hạ Nhạc Dương cười chảy nước mắt, không nhịn được vỗ vai Thượng Đình Chi: “Sao anh lại tà đạo như vậy chứ?”
Vừa rồi Thượng Đình Chi tỏ thái độ cũng hoàn toàn vô dụng, ba người trên bàn ăn có gì lôi ra đùa được đều xả hết, không chịu tém lại chút gì. Thượng Kiến Nghiệp và Dương Văn Đình thì hứn không quản được, nhưng hắn không tin sẽ quản không được đứa nhóc Hạ Nhạc Dương này.
“Buổi tối còn muốn lên giường nữa không hả?” Thượng Đình Chi mặt lạnh nhìn Hạ Nhạc Dương.
Vừa dứt lời, tiếng cười của Hạ Nhạc Dương liền khô khốc, bé ngoan ngồi thẳng, thái độ đúng mực, ánh mắt chân chó: “Anh là boss.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.