Một ngày như bao ngày khác, thám tử Nick ngồi trên chiếc ghế sofa, hai chân bắt chéo nhau và đặt trên chiếc bàn trước mặt. Tay cầm tờ báo để xem những tin tức nóng hổi được in trên bề mặt.
Tâm trạng của Nick thật buồn chán vì cả tuần rồi không có công việc cho anh làm. Kể từ lúc anh đã giúp cảnh sát phá được vụ án bắt cóc đứa bé gái của một gia đình gần nhà thì gần như là mọi vụ án khác đều tránh né anh.
Nick chợt nhớ ra là mình đã quên lấy thư ở trong hộp thư nhà anh khi lấy tờ báo ngoài cửa. Anh đứng lên và đi chậm rãi khỏi phòng khách trong một dáng đi như kẻ thiếu ngủ. Anh đi ra sân vườn và từ từ tiến lại gần hộp thư của mình.
"Để xem hôm nay có gì!"
Anh mở hộp thư bằng chiếc chìa khoá của mình. Trong hộp chỉ khoảng 3 đến 4 bức thư gửi từ người nhà. Khoan đã, có một phong bì thư đã làm cho anh phải cảm thấy kỳ lạ. Nó không như những phong bì thư kia, nó là một phong bì màu xanh biển với con tem không thể nào kinh dị hơn. Nhìn bức thư đó khá nhăn nheo, cũ kĩ như bị vò nát ra.
Có vẻ như anh quan tâm đến bức thư có cái phong bì xanh biển, nhăn nheo đó hơn cả những bức thư của những người họ hàng xa. Anh bắt đầu tháo nhẹ cái phong bì ra và lấy ra bên trong là một bức thư với những dòng chữ viết rất thẳng hàng.
Bức thư viết:
"Kính gửi thám tử Nick!
Hiện tại tôi không thể nói tên của mình cho anh được, mong anh hãy đến số 13, đường Etel giùm tôi, tại đó có một nhà thương điên đã bị bỏ hoang từ lâu. Vào đúng 5 giờ chiều nay, hãy chắc chắn rằng anh đã có mặt ở đó nếu không... Đứa trẻ mà anh đã cứu lần trước sẽ chết. "
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài câu nhưng đã làm cho thám tử Nick lúng túng không nói lên được lời nào.
Cuối cùng thì anh cũng giữ được bình tĩnh trở lại. "Trước tiên là cần phải xác nhận xem đứa bé gái mà anh cứu có phải là đã bị bắt cóc thật không" Đó là những điều anh suy nghĩ ngay lúc này.
Sau nửa tiếng liên lạc cho gia đình nhà bên đó.
Sự thật đúng là đứa bé đã bị bắt cóc đúng như lời của bức thư đó nói.
"Có lẽ mình phải đi một chuyến đến đó rồi."
Đồng hồ sinh học của Nick đang được thực hiện. Anh ta đã thay đồ xong. Anh mặc một bộ đồ khá đơn giản: Áo sơ mi, quần tây và một đôi giày thể thao.
Thám tử Nick đã chuẩn bị xong và đợi đến giờ để rời khỏi nhà, bắt xe và đến nơi đã được thông báo trước ở trong bức thư. Anh nhớ ra là hiện tại không còn ai sống ở đường số 13 đó nữa. Điều đó càng làm cho anh thêm nghi ngờ về bức thư này
Thám tử Nick đã đến nơi chỉ điểm của bức thư. Anh rời khỏi xe và bắt đầu đi chậm trên vỉa hè. Xung quanh anh là những ngôi nhà cũng đã bị bỏ hoang lâu ngày. Anh để ý đến một toà nhà còn lớn hơn cả những ngôi nhà đó, đó là nhà thương điên số 13.
Những con quạ đứng trên bức tường của nhà thương điên đó bắt đầu bay khắp xung quanh và kêu lên tạo thêm khung cảnh ma mị
Hiện tại trước mặt anh là một cánh cổng to như một chiếc xe tải và cao gấp ba lần chiều cao của anh, nó dẫn đến sân trước của nhà thương. Anh bắt đầu đẩy cánh cổng đó để bước vào. Tiếng cót két phát ra của cánh cổng cho anh ta biết là nó đã bị bỏ xó lâu ngày mà không ai cho dầu vào nơi cố định cánh cổng gắn trên bức tường đá.
Sau vài chục giây vật lộn với cánh cổng, cuối cùng thì anh cũng đã vào được trong sân trước của nhà thương.
"Tôi khuyên anh đừng nên vào đó. Nó không an toàn đâu!"
Một tiếng nói phát ra từ sau lưng, cách anh chỉ vài bước chân. Anh quay lại thì thấy một người phụ nữ, người phụ nữ đó trong mắt anh nhìn như trên ba mươi tuổi và mặc một chiếc áo của những bà sơ trong nhà thờ.
"Ý sơ là sao? Vì sao tôi không nên vào?" Vì trước đây anh là một trẻ mồ côi, được nhà thờ nuôi dưỡng và các sơ yêu thương, chăm sóc như người mẹ nên anh nói chuyện tỏ ra rất kính trọng đối với sơ hiện tại đang đứng đối diện anh chỉ vài bước.
"Trước đây, nhà thương này đã xảy ra một cuộc thảm sát vào năm 1994. Không ai khác, đó là những bệnh nhân tâm thần trong đấy. Không biết vì sao mà họ đã thoát khỏi được nhà giam và bắt đầu giết hết bảo vệ, bác sĩ trong đó. Sau đó, họ còn tự giết nhau. Hiện tại theo nhiều thông tin thì còn khá nhiều tên tâm thần vẫn còn sống bên trong nhà thương đó"
Những lời của sơ nói rất có lí và câu chuyện mà sơ kể đã củng cố thêm cho lời nói. Thám tử Nick suy nghĩ một lúc lâu. Anh đã từ chối sơ vì lòng tự trọng của một thám tử, anh không thể để đứa bé gái đó chết được. Anh bắt đầu bước vào trong. Sau vài giây thì nhìn lại sau lưng, anh thấy sơ đã biến mất từ lúc nào.
Anh không quan tâm đến sơ nữa và bắt đầu quan sát xung quanh cái sân trước của cả nhà thương. Có một cái bồn nước ở giữa sân, bức tượng đá được gắn vào là một tiểu thiên thần góp phần trang trí cho bồn nước. Cái bồn nước đó đã ngừng chảy khá lâu và bên dưới bồn thì cũng cạn khô, không còn một giọt nước. Xung quanh chỉ là những cái cây đã chết khô vì không được tưới nước lâu ngày và như có ai đó đã phá chúng.
Thám tử Nick nhìn sơ qua toà nhà. Có những cái cửa sổ đóng bụi đến nỗi không nhìn vào được bên trong. Anh đi thẳng đến cánh cửa lớn và nhìn một lúc vào cánh cửa. Nó không tốt hơn là mấy, trên cánh cửa toàn là rong với rêu giống như bức tượng thiên thần và những bức tường ngoài.
Cánh cửa không quá nặng nên anh đẩy nhẹ vào là có thể mở được cánh cửa, dù nó lớn gấp đôi anh.