Họ đã đi vào phòng giam giữ tù nhân. Trước mắt họ là những tù nhân tưởng chừng như đã mất tích trong vụ thảm sát đó nhưng giờ đây họ vẫn đứng trơ trơ dưới này. Nick rất ngạc nhiên vì nhìn thấy họ. Ở đây theo ước tính của Nick thì khoảng 5 đến 6 tên và tất nhiên là không có tên nào bình thường trong số họ. Nick bảo Will theo sát bên mình và họ đi vào.
Xung quanh họ là những tên tâm thần bệnh hoạn, tuy chúng mỗi người làm một việc và không kẻ nào giống kẻ nào nhưng Nick cũng cần phải cẩn thận. Anh nhìn thấy một cái cầu thang dẫn lên tầng phía trên, nó chỉ cách mặt đất khoảng 5 đến 6 mét.
Anh đi ngang qua rất nhiều bệnh nhân với nhiều biểu hiện khác nhau. Tên này thì tự đập đầu vào tường, tên kia thì dùng lưỡi để liếm sàn nhà dù nó rất không sạch sẽ. Nick và Will nhìn bọn họ vừa tội cho họ mà vừa kinh tởm, điều là con người mà sao lại có người thì bình thường còn có người thì phải chịu cảnh này.
Nick suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Vì sao phụ nữ luôn phải bị cư xử bất công hơn đàn ông từ thời trước đến giờ. Người giàu thì chà đạp lên người nghèo và xem họ như công cụ lót đường. Trẻ con thì luôn phải theo ý người lớn dù sai hay đúng cũng không được cãi lại vì cãi lại là bị gọi là kẻ không yêu thương cha mẹ, đứa con hư. Cho đến lúc người lớn nhận ra lỗi lầm của mình thì đã quá muộn đối với những đứa trẻ đó.
Những bệnh nhân trong đây dù là con người nhưng họ lại phải chịu sống cầm tù dù mình không làm gì sai trái hết. Đã thế mà những tên độc ác điển hình là công ti Mekar. Nếu không có cái tập tin mà anh tìm được thì chắc những hoạt động phi pháp buôn ma tuý và sử dụng những bệnh nhân ở đây làm vật thử nghiệm thì có lẽ bí mật đó đã bị chôn vùi lâu rồi. - Suy nghĩ của Nick
Họ bắt đầu đi lên cầu thang tầng 2 mà trong lòng vẫn thấy ức cho họ đến nỗi tâm lí của một đứa trẻ như Will cũng bật khóc sau khi nhìn thấy những người này. Có lẽ cậu bé chỉ nghĩ đến sự tội nghiệp đối với những người này cũng đủ làm cho cậu rung động. Không biết cậu có suy nghĩ sâu xa được giống như Nick không. Nếu được như vậy thì cậu bé hẳn phải rất hiểu chuyện
Nick và Will đã đi lên được tầng hai. Bên trái họ chính là cái cửa sắt quen thuộc chặn đường đi còn bên phải là một lối đi thông với đường đằng sau của cái cửa sắt đó. Họ đi vòng qua để có thể đi được đường phía sau cửa sắt đã chặn. Họ đi được nửa đoạn thì thấy con đường đã bị sụp, chỉ còn một cái đường thẳng hẹp bám vào tường. Họ ép sát vào tường và đi kiểu con cua mới có thể qua được chỗ đó. Cuối cùng họ cũng đến được đằng sau cửa sắt và đi tiếp.
Họ lại phải tiếp tục đi trên hành lang để tìm kiếm phòng của tên bác sĩ điên kia. Một tiếng nói chuyện bắt đầu vang ra từ một căn phòng họ vừa đi ngang.
"Đừng lo! Mày sẽ là một trong bộ sưu tập của tao"
Họ dừng lại và tò mò mở cửa nhè nhẹ để xem. Họ thấy một người đàn ông cao ráo và gầy đến nỗi thấy luôn cả xương sườn đang cầm kéo tính làm gì người đàn ông bị buột vào ghế kia. Người đàn ông bị trói vào ghế kêu gào lên và dường như ông ta là một bệnh nhân tâm thần
"Đừng la lớn vậy chứ! Mọi thứ sẽ diễn ra nhanh thôi."
Nói xong tên cao ráo đó mở cái kéo ra và đưa những ngón tay của người đàn ông bị trói vào giữa. Ngay sau khi năm ngón tay đưa vào thì tên cao ráo bóp mạnh cây kéo làm cho những ngón tay của người đàn ông bị trói lìa ra khỏi ngón tay. Sao đó người đàn ông bị trói la lên rất khủng khiếp. Cảnh tượng lúc này rất hãi hùng nên Nick phải lấy tay che mắt của Will lại.
Tên cao ráo lại tiếp tục nắm lưỡi của người đàn ông bị trói lúc ông ta vẫn còn mở miệng ó é. Tên cao ráo dùng cây kéo cắt phăng lưỡi của người đàn ông bị trói. Người đàn ông bị trói giãy dụa một thời gian ngắn rồi dừng lại theo đúng nghĩa đen. Cả căn phòng lúc này chìm trong im lặng.
"Đó lẽ nào là bác sĩ điên mà trong cái cassette nói đúng không chú?"
"Suỵt, nhỏ thôi! Mà chú cũng nghĩ vậy"
Nick bắt đầu thả tay khỏi mắt của Will nhưng vẫn còn cảm nhận được cậu nhóc dũng cảm đang run rẩy vì chứng kiến cảnh tượng sau khi tên bác sĩ cắt hết tay và lưỡi của người đàn ông. Hên mà Nick đã che mắt của Will lại nếu không có lẽ giờ này cậu đã la lên hay sợ hãi mà khóc khi nhìn cảnh tượng đó.
Nick lại nhìn vào trong phòng thì thấy hắn ta lấy ra một cái hũ gì đó trong chiếc tủ của hắn. Mặt Nick tái xanh đi khi thấy bên trong cái hũ là một đống ngón tay của những nạn nhân trước đây. Hắn lại lấy ra thêm một số hũ nữa. Nào là tai, ngón chân, lưỡi, móng tay làm cho Nick nỗi hết da gà lên mà không dám thở ra một hơi. Nick đã quên bịt mắt Will lại mà cho cậu nhìn thấy cảnh tượng này. Will sợ hãi lùi lại vài bước và té ngã.
"Chết rồi!"
Ngay khi nghe thấy tiếng lịch bịch bên ngoài thì tên bác sĩ đó quay sang hướng cánh cửa và bước đến. Will sợ hãi lên và chạy khỏi đó, Nick không kịp giữ Will lại. Will chạy thẳng trên hành lang, Nick thì đuổi theo sau. Tên bác sĩ đó nghe tiếng chạy lịch bịch thì đi đến cửa và mở nó ra thì không thấy ai.
"Ta cứ nghĩ là có tên nào đến để tình nguyện vào bộ sưu tập của ta chứ. Ta nên đem xử lí tên này rồi tìm thêm vài tên nữa"
Nói xong tên bác sĩ cởi trói cho tên bệnh nhân đó và đem quăng xuống hòm rác trong phòng rác phía xa.
Trong lúc đang rơi xuống hòn rác thì tên bệnh nhân mất ngón tay tỉnh dậy. Chưa kịp định hình và vẫn còn mê man thì hắn ta rớt xuống cái thùng rác phía dưới tầng một của nhà thương và gãy cổ