Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 155:




Đoạn Dịch núp sau tảng đá, thấy toàn cảnh quá trình người chơi tới lui.
Đầu tiên là Phương Đông Vũ và Đậu Sương xuất hiện, rời đi; sau đó Minh Thiên một lần nữa chế tạo dấu vết, đi mất; người cuối cùng xuất hiện ở chỗ này giống người Đoạn Dịch đã thấy trong "Hải thị thận lâu": Thư Dung Dung và Hồng Hiền.
Kế hoạch nguyên bản của Đoạn Dịch và Minh Thiên là, Minh Thiên chôn đá giả dính phấn hoa, trong quá trình này Đoạn Dịch giúp hắn lưu ý động tác người chơi khác. Hai người chia nhau phân công thăm dò.
Minh Thiên sẽ đi bừa chỗ nào đó, chỉ cần không đợi ở trong lều mình là được, để người chơi khác có cơ hội nhìn thấy vại đất trống không.
Còn Đoạn Dịch tranh thủ thời gian tra xét các chỗ khác, mau chóng tìm được biện pháp qua màn.
Nhưng tiến triển sự tình đến giờ đã vượt qua dự đoán của Đoạn Dịch.
Bởi vì nhìn thấy cảnh Minh Thiên chôn đá quá quen thuộc, Đoạn Dịch lựa chọn ở lại quan sát, mà không trở lại quân doanh tiếp tục thăm dò.
Quả nhiên, vô luận là Phương Đông Vũ và Đậu Sương, hay là Thư Dung Dung và Hồng Hiền, đều giống như đúc cảnh tưởng anh đã thấy ở hải thị thận lâu.
Cũng bởi vậy, phấn hoa trên đá giả biến thành râu ria. Không cần quan sát mặt ai bị sưng đỏ, phỏng đoán người nào đã trộm đá giả nữa, vì Đoạn Dịch đã canh tại chỗ, tận mắt thấy hành động của mỗi người.
Mắt thấy Thư Dung Dung và Hồng Hiền rời đi, đợi một hồi lâu, Đoạn Dịch không chờ thấy người nào khác.
Nhìn thời gian, sắp đến 6 giờ tối, Đoạn Dịch cùng Minh Thiên về quân doanh.
Hai người vào tháp canh gác trước. Chỗ này có tầm nhìn tốt, dễ bề quan sát các người chơi khác.
Đoạn Dịch phát hiện, Vân Hạo và Bạch Tư Niên vẫn luôn tới lui giữa các lều trại, nghiêm túc thăm dò, hoàn toàn không có ý đi tìm mấy cục đá vẽ hoa.
Đoạn Dịch nói: "Xem ra Bạch Tư Niên không có tâm tư khác. Tôi cảm thấy hai người Bạch Tư Niên và Vân Hạo, có vẻ thật sự đáng tin."
Minh Thiên nói: "Cũng khó nói. Khả năng cao Bạch Tư Niên thông minh hơn, suy nghĩ sâu hơn, đoán được mưu kế của anh. Trừ Ổ Quân Lan và Bành Trình, người chơi khác không biết em – tiểu binh tên "Minh Thiên" đang làm gì, từ đâu tới đây. Nhưng Bạch Tư Niên biết. Như vậy việc chúng ta giăng bẫy, có lẽ cậu ta đoán ra được."
Ngẫm nghĩ, Đoạn Dịch nói: "Ừm, em nói cũng hợp lý. Có gì quan sát thêm. Nhưng tôi cảm thấy khả năng này tương đối nhỏ. Với cậu ta mà nói, lúc này cậu ta đã bị ép tới cực hạn. Cậu ta sắp bị vote. Đây là nguyên nhân tôi muốn thử cậu ta. Nếu lúc này cậu ta chọn không chơi âm hiểm, những lúc khác cũng sẽ không. Ngoài ra..."
Nhìn về phía Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: "Hôm nay cậu ta, Vân Hạo và Ổ Quân Lan tìm em, em mới biết tôi và Đạt Quang chạm mặt nhau hả? Cậu ta và Vân Hạo chủ động dẫn hai sư huynh đệ ra ngoài, sau còn bận tâm kịp thời trở về báo cho tôi biết. Tôi cảm thấy hai người bọn họ tương đối đáng tin."
"Vâng. Mặc dù là như vậy, anh vẫn nên cẩn thận." Minh Thiên bỗng nắm lấy tay Đoạn Dịch, "Anh Tiểu Dịch..."
Một giây ấy, Đoạn Dịch thấy mình nhanh trí bất ngờ, ngộ tính tăng vọt, biết Minh Thiên suy nghĩ cái gì.
Anh nhìn về phía Minh Thiên, cười mắng: "Dấm tinh nhỏ."
Minh Thiên sửng sốt, nắm chặt tay Đoạn Dịch, không nói lời nào, chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm anh.
Đoạn Dịch càng nhìn, càng cảm thấy đôi mắt của hắn quá là xinh đẹp.
Nhưng lúc này khó tránh khỏi có cảm giác bị đôi mắt này lừa đảo.
Bàn tay cuộn tròn đập nhẹ bả vai Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: "Nhìn như bé xinh đẹp đáng thương, ai biết em ôm tâm tư gì."
Nghe vậy, Minh Thiên khẽ nhíu mày, ngón tay xoa mặt Đoạn Dịch, dịu dàng hỏi: "Anh giận em?"
"Tôi thế này gọi là giận?" Đoạn Dịch cười hỏi lại.
"Em không biết. Nhưng từ chiều nay, biểu cảm của anh..." Minh Thiên nhăn mày dữ hơn, "Anh Tiểu Dịch, nếu anh giận em, em hoàn toàn có thể hiểu, hoặc anh muốn nói gì..."
"Ngưng." Đoạn Dịch túm cổ áo hắn, kéo hắn tới sát mình.
Nhìn thẳng vào mắt Minh Thiên, Đoạn Dịch dùng giọng trầm thấp nói: "Tiểu Thiên, đổi thành người khác, dám nói năng kiểu này với tôi, tôi đã sớm vung nắm đấm vào mặt. Dám YY tôi? Thấy một lần đánh một lần, đánh đến khi mất suy nghĩ này mới thôi. Tên nào dám ép buộc tôi, tôi trực tiếp phế luôn tên đó."
Đoạn Dịch ói lời tàn nhẫn đe dọa, nhưng lọt vào tai hắn rõ ràng là biến tướng thổ lộ.
Hiển nhiên Minh Thiên nghe hiểu tầng hàm nghĩa biến tướng thổ lộ này, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng thâm tình vô hạn.
Thoáng thấy ánh mắt Minh Thiên, Đoạn Dịch đang buông lời hung ác tự dưng đỏ bừng mặt.
Ý thức được vành tai và mặt mình nóng hổi, Đoạn Dịch ho nhẹ một tiếng, buông áo Minh Thiên, đứng dậy đi ra ngoài. "Tôi tính đi tìm Ổ Quân Lan một chuyến, nhờ cô ấy hỗ trợ quan sát bên lều nữ, chỗ đó chúng ta không tiện vào. Lấy đá là một chuyện, thật sự hại người lại là chuyện khác."
"Mặt khác, tôi vơ vét được một ít manh mối ở phòng Đạt Quang, chưa kịp xem kỹ. Tôi tính về lều nam cẩn thận nghiên cứu thêm. Kế hoạch của em là gì?"
Minh Thiên nói: "Em sẽ đi dạo quanh quân doanh, ưu tiên quan sát các người chơi, đặc biệt là các người chơi nam. Thứ hai, tìm hiểu nghe ngóng tin tức, xem cốt truyện có tiến triển mới hay không. 8 giờ rưỡi em sẽ đi tìm anh, chúng ta trao đổi thông tin."
"Được. Hẹn 8 giờ gặp nhau." Đoạn Dịch đứng lên, Minh Thiên gọi anh lại.
"Sao vậy?" Đoạn Dịch quay đầu, chợt bị Minh Thiên nắm tay đẩy vào tường.
Nghi vấn không kịp thoát khỏi miệng, Đoạn Dịch bị Minh Thiên hung hăng hôn chặn.
Biết bọn họ không có nhiều thời gian cho việc thân thiết, Minh Thiên phá lệ dùng sức hôn. Chờ đến khi hai đôi môi tách ra, môi Đoạn Dịch đỏ đến độ muốn bật máu.
Môi rời môi, nhưng cơ thể còn dính sát vào nhau.
Đoạn Dịch cảm nhận được, nhấc mí mắt nhìn Minh Thiên.
Minh Thiên làm động tác nồng đậm ý vị tiến công, khàn giọng hỏi Đoạn Dịch: "Anh Tiểu Dịch thích em, sẽ không phế em đâu nhỉ?"
"Quả nhiên trước đây bị em lừa. Bé đáng thương cái quái gì, đồ sói con." Bất đắc dĩ cười mắng một câu, anh đẩy hắn ra, "Đi đi, làm việc đi."
·
Chia tay Minh Thiên, rời tháp canh gác, trên đường đi tìm Ổ Quân Lan, Đoạn Dịch gặp Thư Dung Dung và Hồng Hiền.
Hai người mỗi người đeo một túi sau lưng, tay nắm tay đi trong quân doanh, không giống người chơi cầu sinh giành giật từng giây thăm dò, mà như đôi tình nhân du lịch giải sầu.
Cơ mà hiện tại Đoạn Dịch đã biết, đây là hình tượng giả bọn họ xây dựng bên ngoài.
Người không hiểu bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, phía sau nụ cười của họ cất giấu bao nhiêu mưu kế. Bọn họ càng thanh thản tự nhiên, sát khí trong lòng càng nặng.
Chủ động chào hỏi Đoạn Dịch, Thư Dung Dung vuốt lọng tóc dài hỏi anh: "Anh trai nhỏ số 7 tìm được manh mối gì không dạ?"
"Các cô thì sao?" Đoạn Dịch hỏi.
Thư Dung Dung xòe tay: "Đang tìm nè. Phó bản này thật sự rất khó. Nhưng tin tốt là, chúng em đã thử đến chỗ đô thành Lâu Lan, bị người ta ngăn lại nhiều lần. Bọn họ nói chúng ta là người Hoa Quốc khả nghi, không được phép vào đô thành. Ngẫm lại thì, Đài Thiên Táng ở phía sau quân doanh, nói cách khác, phạm vi thăm dò qua ải của chúng ta nằm trong khu vực này à, không cần đến đô thành thăm dò."
"Ừm. Đúng là tin tốt, nếu cần tra xét cả đô thành sẽ lao lực hơn, hiện tại ít nhất đã làm rõ được phạm vi bản đồ." Đoạn Dịch nói, "Xem ra quân doanh và tường xương khô còn rất nhiều bí mật chưa bị phát hiện."
"Đúng vậy. Chẳng qua các manh mối khác, tạm thời em bất lực." Thư Dung Dung nói.
Giờ phút này sắc trời tối dần. Nhìn Thu Dung Dung và Hồng Hiền đắm chìm trong màu cam đỏ, trước mắt Đoạn Dịch không khỏi xuất hiện bộ dáng hai người ngã vào vũng máu.
... Đã tráo đá thật, vì sao bọn họ vẫn sẽ chết?
Thắc mắc lướt qua đầu, thấy hai người xoay người sắp đi, Đoạn Dịch gọi họ lại.
"Sao vậy anh?" Thư Dung Dung cười hỏi Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nói: "Để ngừa vạn nhất, tôi nhắc nhở hai người một câu. Trò chơi càng về giai đoạn sau, càng không nên hao tổn máy móc tổ đội. Có lẽ hai người muốn tính kế ai đó. Nhưng đừng để kết quả là hại chính mình. Mọi thứ hiện tại vẫn chưa quá muộn."
Bọn họ sẽ chết như thế nào, cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì, Đoạn Dịch không thể dự tính. Anh chỉ có thể nhắc nhở hai người một câu.
Nếu bọn họ dừng cương trước bờ vực, có lẽ thời gian vẫn chưa muộn.
Nghe Đoạn Dịch nói xong, Hồng Hiền cười cười không nói, chỉ nghiêng đầu sang một bên.
Thư Dung Dung vẫy tay với Đoạn Dịch. "Yên tâm đi. Em hại người làm gì. Tác phong sinh hoạt hai bọn em có chút vấn đề, nhưng không đến mức giết người gì đâu. Em sẽ nghe theo anh, mọi người hợp tác cùng thắng!"
Đoạn Dịch gật đầu, không nhìn bọn họ nữa, tiếp tục đi phía trước.
Thư Dung Dung dừng chân, liếc bóng lưng Đoạn Dịch, khóe miệng tươi cười dần chuyển thành bất đắc dĩ. Ánh mắt cô ta xuất hiện ý tứ sâu xa, lẫn chút nhu tình muôn vàn.
Hồng Hiền túm tay cô ta, nhưng cô cứ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Đoạn Dịch, nhất thời không nhúc nhích.
"Hầy, bị gì thế? Lần trước không ăn được người ta, không cam lòng?" Hồng Hiền trêu chọc. Ngữ khí ê ẩm, hắn ta sờ mũi, "Chậc, nhìn em như này anh hơi ghen tị đấy."
Sau một lúc lâu, Thư Dung Dung lắc đầu, thu hồi tầm mắt.
Cô ta nhếch miệng tươi cười tự giễu. "Em chỉ đang nghĩ... Người ta khá tốt. Nên em cảm thấy đáng tiếc."
"Em tiếc cái gì?" Hồng Hiền hỏi.
Thư Dung Dung vứt cho hắn ta cái nhìn xem thường. "Ngoài đời thật đến con gà em còn chưa giết bao giờ. Không đến trò chơi này, ai mà muốn giết người?"
"Trừ phần tử cá biệt trời sinh tàn bạo, vốn không có ai muốn giết hại người khác. Em suýt chút nữa bị người khác hại chết vài lần mới đi đến bước này. Vừa rồi em nói đáng tiếc..."
Thở dài một hơi, Thư Dung Dung nói nốt: "Là em nhịn không được suy nghĩ, nếu ngay từ đầu gặp được Đoạn Dịch, có lẽ em sẽ không biến thành như bây giờ."
Hồng Hiền nghe được lời này thì bật cười.
Hắn ta lấy bật lửa, đốt điếu thuốc.
Sương khói nhiễm màu chiều tà, tô điểm cho Thư Dung Dung quyến rũ mỹ miều.
Hồng Hiền bình luận: "Em là mỹ nhân rắn rết, còn muốn làm bạch liên hoa băng thanh ngọc khiết à?"
Thư Dung Dung liếc hắn ta một cái, hắn ta nói tiếp: "Thật ra hiện tại em được gặp đồng đội như Đoạn Dịch, cũng không muộn. Ví dụ, anh hỏi em, hiện tại em muốn làm gì? Đã lấy được đá, vẫn muốn đối phó với Phương Đông Vũ?"
Tạm dừng hồi lâu, thanh âm Thư Dung Dung chứa chút thương cảm. "Đã muộn. Tâm thái em không còn như xưa. Hiện tại gặp anh ấy, đã muộn. Hiện tại em sợ, sợ Phương Đông Vũ vạch trần em, sợ Vân Hạo Bạch Tư Niên biết được sự thật, cho rằng không nên giữ lại chúng ta, sẽ xử lý chúng ta. Cho nên trước hết chúng ta cần giết Phương Đông Vũ, thậm chí cả Đậu Sương. Cục đá..."
Thư Dung Dung hỏi Hồng Hiền, "Bọc kỹ, không đụng vào chứ?"
"Không chạm trực tiếp." Hồng Hiền nói, "Nhưng nói trở về, hình như Hồ Tấn là sói, Phương Đông Vũ mới là phù thủy. Nếu giết Phương Đông Vũ..."
"Không ảnh hưởng." Thư Dung Dung nói, "Giết Phương Đông Vũ, trong số các chức năng vẫn còn thợ săn và em người nhiếp mộng. Bạch Tư Niên hẳn là Bóng ma ác mộng, buổi tối vote cậu ta vào tù. Sáng mai loại bỏ Hồ Tấn, theo trình tự là xong. Còn nữa, chúng ta lấy dư đá, cùng lắm thì giết luôn Hồ Tấn."
Nghe được lời này, Hồng Hiền rít mạnh một hơi thuốc, suy tư nhìn về phía cô ta.
"Gì chứ?" Cô ta hỏi, "Còn không mau nghĩ cách khiến mấy cô ấy tiếp xúc cục đá? Em về lều nữ, giấu đá trong chăn? Trong quần áo? Hồ Tấn bên lều nam anh nghĩ cách đi. Này... Sao anh không nói gì?"
Phun ngụm khói ra, Hồng Hiền nói: "Anh đang nghĩ, hồi trước anh chưa từng nghĩ em có thể ác đến vậy. Nếu anh không cùng phe em, có phải em cũng sẽ xuống ta với anh?"
Thư Dung Dung cười: "Anh không giống em?"
Lắc đầu, Hồng Hiền nói: "Anh cảm thấy, anh đã từng thật lòng thích em."
"Đúng không. Em cũng thế." Thư Dung Dung đi lên phía trước hắn ta, "Nếu có thể cùng nhau ra ngoài, chờ sau khi ra ngoài, chúng ta tìm cơ hội bắt đầu một lần nữa đi."
Hồng Hiền gẩy tàn thuốc, nhíu mày nói: "Không, sẽ không có cơ hội. Như lời em vừa nói, thời cơ đã mất, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Chờ đến lúc đó, hết thảy đã quá muộn. Nửa đêm tỉnh lại phát hiện người phụ nữ nằm bên cạnh từng giết rất nhiều người, anh sẽ sợ tới mức không ngủ nổi ý!"
Thư Dung Dung không nhịn được đạp chân hắn ta. "Vậy thì bớt nói tình cảm với em! Tranh thủ nghĩ cách đi!"
·
Bên kia, Đoạn Dịch tìm được Ổ Quân Lan.
Anh giải thích tình huống cho Ổ Quân Lan. Cô nói: "Tôi biết rồi. Đến lúc về lều, tôi sẽ cẩn thận lưu ý các cô ấy. Tôi còn có thể thổi tắt đèn, trộm quan sát."
Đoạn Dịch gật đầu: "Được. Dù sao đều là đá giả, không phải bẫy thật. Bên cô có tra được manh mối gì không?"
"Có. Tôi vừa nghe ngóng được từ một tiểu binh, vương cung đang chuẩn bị nghi thức." Ổ Quân Lan nói.
"Nghi thức gì?" Đoạn Dịch hỏi cô.
Ổ Quân Lan nghiêm túc nói: "Vương phi đã chết. Đêm nay thi thể sẽ bị đưa vào Trì táng thi, sáng mai tổ chức nghi thức thiên táng."
Vương phi chết nhanh hơn so với dự đoán của Đoạn Dịch.
Ban đầu bọn họ suy đoán, Vương phi và tướng quân là phe người sói, kết quả Boss lại là Đạt Quang.
Bóp giữa mày, Đoạn Dịch nhẩm lại một lượt cốt truyện bắt đầu từ công chúa Lâu Lan, sau đó suy nghĩ lời Ổ Quân Lan, nắm được chi tiết mấu chốt, ánh mắt sáng bừng.
"Tôi xem nhẹ một chi tiết rất quan trọng!" Đoạn Dịch nói.
"Chi tiết gì?" Ổ Quân Lan hỏi hắn.
"Vợ tiểu thương! Tiểu thương giết vợ, nhưng thi thể vợ hắn không có ở trì táng thi, cũng không được thiên táng!" Đoạn Dịch nói, "Bọn họ xử lý thi thể này như thế nào, giải thích với các bá tánh như thế nào? Cô ấy bị dâm dao chết, người sáng suốt đều nhìn ra là giết người. Chẳng lẽ không ai thắc mắc hung thủ là ai?"
Ổ Quân Lan tạm thời không nghĩ thông chỗ này. "Có lẽ đối ngoại nói là... Tiểu thương nổi điên, giết thê tử?"
Đoạn Dịch nói: "Không đúng. Nếu hắn giết thê tử, hung thủ giết người sao có thể được Đạt Quang dùng để tuyên truyền giáo lí? Hắn lấy đâu ra tư cách hưởng thiên táng? Chuyện này chắc chắn có vấn đề."
Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch hơi hưng phấn.
Chân tướng không ai biết thường bị giấu trong các chi tiết nhỏ dễ bị người ta bỏ qua.
Có lẽ sẽ có người chú ý tới chi tiết nhỏ, nhưng đều chủ quan cho rằng chúng quá nhỏ, cho dù logic bất hợp lý cũng không mấy quan trọng.
Nhưng thật ra chi tiết nhỏ, thường là mấu chốt dẫn đến chân tướng.
Ổ Quân Lan nhìn về phía Đoạn Dịch: "Vậy bây giờ anh..."
Đoạn Dịch nói: "Tôi đi chuồng ngựa lấy ngựa, tới khu vực tiểu thương sinh sống tìm hiểu thông tin. Minh Thiên hẹn gặp tôi lúc 8 rưỡi, nếu tôi không kịp về, cô giúp tôi giải thích với em ấy."
"Được. Đã biết. Yên tâm đi."
Ổ Quân Lan vẫy tay tạm biệt anh, nhìn bóng lưng anh kiên nghị đĩnh đạc đi vào bóng xế tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.