Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 168:




Sắp 10 giờ rồi.
Phải nhanh đến tiệm giặt quần áo, nếu trễ thêm chút nữa sẽ không kịp mất...
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu người phụ nữ trung niên khi cơn đau ập đến.
Cơ thể cuốn vào gầm xe, bị nghiền qua thật mạnh, cơn đau nhức như khiến linh hồn bà rời khỏi thể xác. Bà gần như chỉ biết máu mình đang xói mòn khỏi cơ thể bằng trực giác.
Giơ chiếc váy trong tay, bà thấy nó bị dơ bởi máu và nước mưa.
Sau khi thở dài một hơi, động tác cuối cùng bà làm trong đời là tuyệt vọng nâng tay, nhìn đồng hồ.
Một giây đó, tiếng hô hoán của đám người, tiếng kèn ô tô... Bà không còn nghe thấy nữa.
Thế giới bà chỉ còn lại tiếng kim giây chuyển động "Tích tắc", "Tích tắc", "Tích tắc".
"Cạch" một tiếng, 10 giờ tối, bà nhắm mắt lại.
Chung quy bà vẫn không thể đưa chiếc váy xinh đẹp tới tay con gái mình.
Con số 10 trở thành chấp niệm mà người phụ nữ không bao giờ chạm tới, cũng không thể quên được.
Vậy nên trong hồi ức của bà, tất cả con số đều bị bà biến thành số 10.
Đây là trừng phạt bà áp đặt lên mình, nhắc nhở bản thân... vẫn chưa kịp hoàn thành một chuyện, chưa thể giao chiếc váy đến tay con gái trước 10 giờ.
·
Người mẹ làm nhân viên vệ sinh, một mình vất vả nuôi nấng con gái, không ngờ trên đường đưa váy cho con gái lại gặp tai nạn.
Nghĩ đến chuyện bà gặp phải, những người chơi tham gia thảo luận không cảm thấy thoải mái nổi.
Một lát sau, Khang Hàm Âm mở miệng: "Cốt truyện không đến 20 phút, manh mối rất có hạn. Đây là đề bài giải bằng tốc độ. Tôi cảm thấy suy đoán của chúng ta không tồi. Bây giờ vấn đề là qua màn như thế nào? Chẳng lẽ... Chúng ta trực tiếp đi vào trong nói với bà ấy rằng, bà đã chết?"
"Nhưng làm vậy thì quá tàn nhẫn!" Bành Trình nói. Hắn ta nghĩ nghĩ, ngón tay chỉ về phía Doãn Oánh Oánh, mắt sáng lên, "Này! Tôi có một ý tưởng! Tuy không biết rốt cuộc con gái bà ấy lớn như thế nào. Nhưng chúng ta có thể cho Oánh Oánh Oánh..."
Doãn Oánh Oánh cắt ngang Bành Trình: "Em tên Doãn Oánh Oánh."
"Khụ, được, Oánh Oánh." Bành Trình nói, "Chúng ta thử để Oánh Oánh diễn vai con gái của bà ấy xem. Chờ bà ấy lấy váy ra, chúng ta lập tức cướp váy, đưa cho Oánh Oánh mặc, sau đó em múa một điệu, rồi nói "Cảm ơn mẹ, váy của mẹ con đã nhận được rồi, con rất thích" các thứ?"
Tính ra đề nghị của Bành Trình rất chữa lành ấm áp, mọi người hiếm hoy nhất trí đồng ý.
Bành Trình lập tức vứt ánh mắt tranh công về phía Ổ Quân Lan.
Ổ Quân Lan thản nhiên liếc hắn ta. "Vậy phiền cậu dẫn Oánh Oánh đi thử xem sao. Mong là sẽ thành công."
Một lát sau, tiếng chuông phục vụ quen thuộc vang lên.
Bành Trình ấn nút trên bảng điều khiển, quả nhiên vẫn là người phụ nữ ở phòng 3-1 muốn một ly cà phê.
Lần này bốn người Bành Trình, Doãn Oánh Oánh, Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm đến căn phòng kia thử một lần.
Chờ bọn họ rời đi, Minh Thiên pha ly cà phê cho mình và Đoạn Dịch.
Đưa cà phê đến trước mặt Đoạn Dịch, thoáng nhìn vẻ mặt anh, Minh Thiên vừa ngồi xuống bên cạnh anh, vừa nhỏ giọng nói: "Anh nghĩ sẽ không thành công, đúng không?"
"Em nghĩ thế nào?" Nhìn Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi lại.
Minh Thiên nhấp một ngụm cà phê, nói: "Nhìn từ góc độ trò chơi là có thể dễ dàng nhìn ra vấn đề. Đây là phó bản trò chơi, chắc chắn tồn tại điều kiện qua màn. Như vậy thì việc đạt được điều kiện qua màn không bất khả thi."
"Nhưng mà, "Trong nhóm người chơi vừa lúc có một cô gái nhỏ tuổi" là yếu tố ngẫu nhiên. Đổi thành nhóm khác không có cô gái nhỏ tuổi có thể đóng vai người con thì sao, mọi người qua màn như thế nào đây? Suy ra đó không phải đáp án."
"Đúng. Anh cũng nghĩ xác suất để phương pháp này qua màn là rất nhỏ. Suy nghĩ của anh với em không khác mấy. Trò chơi cũng không có manh mối về độ tuổi con gái của người phụ nữ."
"Nếu vậy người chơi nữ bao nhiêu tuổi mới có thể đóng vai thành con gái bà ấy, vả lại có người chơi phù hợp với yêu cầu tuổi tác hay không là yếu tố không thể xác định. Không phù hợp với quy tắc trò chơi."
Đoạn Dịch than nhẹ một hơi, "Nhưng anh không ngăn đám Bành Trình, vì anh nghĩ..."
Minh Thiên như thể biết anh đang nghĩ gì.
Nắm lấy tay Đoạn Dịch, Minh Thiên nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Em hiểu. Dù là thế nào, anh đều muốn thử để Oánh Oánh đóng vai con gái bà ấy. Để Oánh Oánh dùng danh nghĩa con gái bà ấy, nói với bà ấy một tiếng "Cảm ơn mẹ", "Váy rất đẹp, con thật sự rất thích", có lẽ linh hồn của người mẹ ít nhiều gì cũng có chút an ủi."
Khoảng 20 phút sau.
Bành Trình mặt mày xám tro trở lại.
"Aiss, thất bại thất bại..."
Bành Trình dùng giọng điệu buồn bực, giải thích cho bọn họ chuyện vừa xảy ra.
Chờ người phụ nữ vừa mới lấy váy ra, mấy người Bành Trình lập tức cướp váy.
Nhưng trong mắt người phụ nữ trung niên, đó là chiếc váy mình trăm ngàn cay đắng mới mua được, đương nhiên bà ấy sẽ lật mặt với bọn họ, muốn cướp lại chiếc váy từ tay bọn họ.
Trong lúc hỗn loạn, cà phê bị đụng đổ, vấy bẩn chiếc váy.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Bành Trình không cần nhiều lời, những người khác cũng tự hiểu.
Đợi Bành Trình nói xong, Đoạn Dịch mở miệng, cố ý nhắc nhở bọn họ một chút về biện pháp qua màn.
Nhưng các người chơi đều muốn thử lại... Nếu bọn họ không cướp váy, mà để Doãn Oánh Oánh trực tiếp gọi "Mẹ ơi, đưa váy cho con" thì sao?
Mọi người thương lượng và quyết định xong xuôi. Nhiệm vụ tiếp theo, Bành Trình không tham gia, người vào phòng 3-1 đều là con gái. Sắp xếp như vậy chủ yếu là để tiện cho Doãn Oánh Oánh thay váy.
Cứ thế, chờ đến khi chuông gọi phục vụ vang lên lần thứ năm, Ổ Quân Lan và Khang Hàm Âm đi vào phòng 3-1 cùng Doãn Oánh Oánh.
Chỉ tiếc sau 20 phút, ba cô gái vẫn thở dài tiếc nuối đi ra ngoài.
Vừa rồi sau khi các cô vào phòng 3-1, Doãn Oánh Oánh tự tay bưng cà phê đưa cho người phụ nữ trung niên.
Chờ đến khi người phụ nữ lấy chiếc váy xinh đẹp từ va li ra, Doãn Oánh Oánh phát huy kỹ thuật diễn đến cực hạn, tình cảm kêu một tiếng với bà: "Mẹ!"
Doãn Oánh Oánh chưa kịp nói mấy câu ca ngợi và biểu đạt cảm ơn được soạn sẵn, thì người phụ nữ trung niên khẽ cười với cô bé, tiến tới xoa đầu cô. "Nhỏ tuổi như vậy đã đi làm rồi, nhớ mẹ lắm hả? Cháu có thể gọi cô là mẹ, nhưng mà con gái cô nhỏ hơn cháu nhiều lắm. Con bé mới lên lớp 8 thôi."
Nghe bà nói thế, Khang Hàm Âm thầm nghĩ, sắm vai con gái bà hoặc lừa lấy váy không thể thực hiện được rồi. Vậy nếu... Đừng để bà ấy đụng vào cà phê thì sao?
Nghĩ thế nào liền làm thế đó, Khang Hàm Âm tay mắt lanh lẹ, lập tức đoạt lấy ly cà phê trên bàn trước khi người phụ nữ trung niên xoay người lại.
Sau đó, để ngăn cản người phụ nữ trung niên lấy được ly cà phê, mọi người làm ra rất nhiều chuyện, nhưng dù làm thế nào đi nữa, ly cà phê vẫn văng một chút lên váy.
Vậy nên, bi kịch vẫn xảy ra.
Nghe ba cô gái kể lại tình hình, Bành Trình lập tức hỏi: "ĐM rốt cuộc chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta đã thử bao nhiêu lần rồi? Nếu nhiệm vụ thất bại tới lần thứ mười sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lúc này hầu hết người chơi đều muốn qua màn, nhưng lại chưa thể tìm được mấu chốt để suy ra cách giải.
Im lặng một lát, Đoạn Dịch đi đến máy pha cà phê, rút phích điện, nói: "Từ lúc phó bản này bắt đầu, phương pháp qua màn của cửa thứ nhất thật ra rất đơn giản... Chúng ta không phục vụ ly cà phê là được."
"Không, không đưa cà phê?" Bành Trình thông minh đột xuất, hiểu ra vấn đề.
Đoạn Dịch giải thích: "Váy, nguồn nước, máu chảy, đều do không gian căn phòng tạo ra. Chỉ có cà phê là do chúng ta đưa tới. Thật ra khá dễ hiểu, xem ra trong mắt người mẹ, cà phê là nguồn gốc của tất cả bi kịch. Không có cà phê, vậy thì sẽ không có chuyện váy bị dơ, người phụ nữ sẽ không băng qua đường, cũng không bị tai nạn giao thông, không có chảy máu..."
"Bởi vậy, chỉ cần cà phê đến phòng thì chắc chắn sẽ bị đổ, và xảy ra một loạt sự kiện kế tiếp."
"Vậy nên tôi đoán..." Đoạn Dịch nói, "Suy nghĩ trước khi bà ấy chết là như thế này: Mình không kịp đưa váy cho con gái trước 10 giờ. Nếu... mình không tới quán cà phê để mua cà phê thì tốt rồi."
Đến chết người phụ nữ trung niên cũng không hối hận việc đã mua váy và mang váy đến cho con gái mình.
Bà chỉ cảm thấy tiếc nuối... lẽ ra bà không nên đi mua ly cà phê ấy.
·
Đã có kết quả thảo luận, các người chơi lẳng lặng chờ đợi tiếng chuông gọi phục vụ tiếp theo.
Khi âm thanh "Tích tắc" tới, lần này người hành động là Đoạn Dịch.
Vì người muốn đi cùng anh tới phòng 3-1 để chứng kiến thời khắc qua màn quá nhiều, mà căn phòng lại quá nhỏ, Minh Thiên không thể không tạm thời ở lại bên ngoài.
Cuối cùng Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan, Bành Trình, Khang Hàm Âm, Vân Hạo, Bạch Tư Niên cùng vào trong.
Một lát sau, trong phòng 3-1.
Người phụ nữ trung niên khó hiểu nhìn mọi người: "Xin chào... Cà phê đâu?"
Đoạn Dịch nhìn bà, cố gắng khắc chế cảm xúc bi thương hoặc thương hại hiện trong mắt, mỉm cười với bà: "Ngại quá, hôm nay đã bán hết sạch cà phê. Bọn tôi tới đây để xin lỗi cô. Mặt khác, hành trình khá dài, bọn tôi có thể tâm sự với cô. Cô có gì muốn tâm sự với chúng tôi không?"
"Chà... Cũng không có gì để tâm sự. Chỉ cảm thấy có chút không đủ hoàn mỹ nhỉ. Hôm nay trước lúc đi học con gái đã tức giận với tôi. Tôi nghĩ, nếu mang cà phê và chiếc váy con bé thích tới đó, con bé nhất định sẽ rất vui."
"Nhưng không quan trọng! Chiếc váy xinh đẹp chính là bất ngờ lớn nhất rồi! Không có cà phê cũng không sao, lát nữa tôi sẽ tới trường học xem có máy bán nước tự động hay không, đúng rồi..."
Người phụ nữ trung niên đứng lên, kéo chiếc va li từ dưới gầm giường ra. "Để tôi cho các cậu xem chiếc váy tôi đã mua cho con gái mình. Con bé mặc nó vào, nhất định sẽ là tiên nữ nhỏ xinh đẹp nhất buổi tối hôm nay!"
Lúc người phụ nữ khoe chiếc váy với mọi người, người chơi trong phòng đều khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lúc này nhìn chiếc váy, Đoạn Dịch cảm thấy nó khác hẳn so với lần đầu anh nhìn thấy nó.
Lúc ấy anh chỉ khen đẹp cho có lệ.
Nhưng hiện tại trong mắt anh, chiếc váy này đúng là chiếc váy đẹp nhất trên đời.
Bởi vì nó chứa đầy tình cảm chân thành tha thiết nhất của một người mẹ đối với con gái mình, một tình yêu cực kỳ động lòng người.
"Con gái bà sẽ rất biết ơn bà. Ngoài ra tôi muốn nói với bà..." Đoạn Dịch trịnh trọng nhìn người mẹ này, dùng giọng điệu trầm thấp nói, "Con gái cãi nhau với cô, là vì con bé vẫn còn nhỏ, chưa biết cách quản lý tính tình. Đối xử dịu dàng và nhiệt tình với người lạ, bộc lộ tính tình hư hỏng nhất, lòng dạ hẹp hòi nhất với người nhà mình, đều là sai lầm mà mỗi chúng ta ai cũng dễ phạm phải. Do cô bé chưa biết cách biểu đạt tình yêu dành cho người thân như thế nào mà thôi."
"Nhưng tôi nghĩ, trong lòng con bé, tình yêu của cô đối với con bé chắc chắn hơn xa chiếc váy này. Con bé là cả thế giới của cô, và cô cũng là cả thế giới của con bé."
Nghe Đoạn Dịch nói, người phụ nữ trung niên không khỏi lau nước mắt. "Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."
Sau đó, máu không còn xuất hiện, cơ thể người phụ nữ cũng không bị đè dẹp.
Không có cà phê là nguồn cơn vấy bẩn chiếc váy, những chuyện tiếp theo quả nhiên không còn xảy ra.
Âm thanh "Tích tắc" vang lên, thời gian đến 10 giờ.
Lần này, đoàn tàu đột nhiên ngừng chạy.
Tiếng thông báo trên đoàn tàu vang lên: "Đã tới trạm số 20011021-33119. Mời hành khách phòng số 3-1 xuống tàu. Thời gian đoàn tàu dừng tại trạm rất ngắn, nhân viên trên tàu cùng các hành khách khác vui lòng không xuống xe."
Sau khi thông báo kết thúc, đột nhiên tất cả những đồ vật trong phòng liên quan đến người phụ nữ... Từ đồng hồ, bình giữ nhiệt, chiếc váy xinh đẹp đều từ từ... Biến mất.
Người phụ nữ đứng lên, ngẩn ngơ nhìn quanh căn phòng.
Sau đó bà nói: "À, đúng rồi, mình đã chết... Mình đã chết... Mình..."
"Thì ra là vậy... Tôi đến trạm rồi... Tôi nên đi thôi..."
"Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại."
Vẫy tay chào đám Đoạn Dịch, bà mở cửa phòng số 3-1 ra, đi ra ngoài hành lang.
Đoạn Dịch lập tức đuổi theo.
Lúc này anh phát hiện cửa cuối khoang xe đã mở ra, ngoài cửa là một màu trắng mênh mông.
Trạm dừng trống trơn, chỉ treo một chiếc bảng màu lam lẻ loi, bên trên viết con số "20011021-33119" không rõ nghĩa.
Người phụ nữ trung niên không quay đầu lại, bước chân vào không gian bên kia.
Rất nhanh, cửa tự động khép lại, đoàn tàu tiếp tục đi về phía trước, không biết đi đến nơi nào.
·
Lúc trở lại khoang xe số 2, các người chơi được trấn an phần nào, ít nhiều bọn họ đã an ủi được linh hồn của người phụ nữ kia. Nhưng bọn họ không thể thay đổi kết cục của bà ấy, bởi vậy cảm thấy có hơi buồn bã mất mát.
Đoạn Dịch dựa vào lối đi nhỏ chỗ khoang xe thở phào một hơi, chưa kịp thẫn thờ gì nhiều, đột nhiên phát hiện ra một chuyện lạ... Không thấy Minh Thiên ở đâu.
Khoan, ngoại trừ Minh Thiên, còn một người không có mặt.
... Người chơi số 10 thần bí.
Đoạn Dịch nhíu mày, lập tức nắm lấy Doãn Oánh Oánh đang đứng gần mình nhất, hỏi: "Minh Thiên đâu? Người chơi số 10 đi đâu rồi, em có biết không?"
Vừa rồi Doãn Oánh Oánh vẫn luôn ngồi trong khoang xe số 2, có quan sát hết mọi thứ.
Cô bé nói với Đoạn Dịch: "Người chơi số 10 nói muốn tâm sự với đại ca Minh Thiên, hai người cùng đi... À, đúng rồi, tới phòng số 10 ở khoang số 1, là phòng của người chơi số 10."
Số 10 tìm Minh Thiên nói chuyện riêng? Có chuyện gì vậy?
Tuy người chơi số 10 cũng xem như phối hợp với kế hoạch hợp tác cùng thắng, hơn nữa còn ném thiết bị đi, nhưng hắn ta sâu không lường được, lai lịch không rõ, địch hay bạn khó mà nói.
Trừ điều này ra, lúc vừa xuất hiện hắn ta trông có vẻ cao ngạo lạnh lùng, không hề có ý định nói chuyện với những người chơi khác. Trên thực tế, hắn ta vốn chẳng thèm liếc nhìn ai.
Vậy thì tại sao hắn ta lại muốn nói chuyện riêng với Minh Thiên? Bọn họ có cái gì để nói chứ?
Tim Đoạn Dịch không khỏi đập mạnh, điếng người.
Đương nhiên anh tin tưởng năng lực của Minh Thiên, trước nay toàn là hắn hố người khác, chứ không có chuyện hắn bị người khác hố.
Nhưng không hiểu sao Đoạn Dịch lại cảm thấy nóng nảy, hơi khó chịu.
Anh cảm thấy kỳ lạ, còn có chút hụt hẫng.
Tuy... Về phần tại sao mình lại cảm thấy như vậy, Đoạn Dịch không hiểu.
Đứng ở lối đi nhỏ thêm một lát, Đoạn Dịch dần mất kiên nhẫn. Anh đi tới khoang số 2, chuẩn bị tới phòng số 10 gõ cửa.
Ngay lúc này, chỗ bản điều khiển truyền đến âm thanh tích tắc.
Lại có nhiệm vụ mới?
Khẽ nhíu mày, Đoạn Dịch và những người chơi khác liếc nhau, cuối cùng đi về phía bản điều khiển.
Lúc này nút lập lòe sáng là "3-2".
Ấn nút "3-2", Đoạn Dịch nghe thấy giọng nói của một thiếu nữ nghịch ngợm.
"A lô? Là phục vụ đoàn tàu đúng không? Nghe nói dù bọn tôi đưa ra bất cứ yêu cầu gì, mấy người đều sẽ thỏa mãn, đúng không?" Thiếu nữ cười "Hì hì" hai tiếng, nói tiếp, "Là thế này, chỗ bọn tôi chỉ có ba người, thiếu một người. Muốn tìm một trong số mấy người tới hỗ trợ."
Ba thiếu một?
Chơi mạt chược à?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Đoạn Dịch sau khi nghe.
"Xin hỏi muốn chúng tôi làm gì?" Đoạn Dịch hỏi.
Thiếu nữ đáp: "Bọn tôi muốn chơi trò chơi bốn góc. Tới không? Nghe nói trò chơi bốn góc có thể triệu hồi quỷ. Anh tới chơi một ván với bọn tôi, được chứ?"
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.