Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 187:




Đoạn Dịch tay cầm đèn pin, ánh mắt lướt qua mấy NPC, đồng thời trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận quan hệ và Thi Hồ.
Một nhóm cốt truyện phó bản tượng trưng cho thế giới thật, là những câu chuyện cũ Thi Hồ từng chứng kiến trong những năm tháng dài lâu ở nhân gian.
Phó bản trạm cuối đoàn tàu trùng khớp với công tác tại địa ngục. Những người hắn ta từng gặp ở nhân gian, sau khi chết trở thành vong linh trên đoàn tàu của hắn ta.
Ở thế giới thật, Thi Hồ vốn nên đưa các vong linh về chỗ an trí, nhưng hắn ta đã nuốt toàn bộ.
Tương ứng với thế giới phó bản, hoặc là thế giới ý thức Thi Hồ, hắn ta giết tất cả mọi người. Tại đáy biển, hắn ta tuyên bố biển cả là khởi điểm của mọi sinh mệnh, và cũng là điểm cuối sinh mệnh.
Như vậy, mục đích hiện tại Thi Hồ hồi sinh cho sinh mệnh đã mất là gì?
Nếu hắn ta muốn thuận theo quy luật tự nhiên... Mọi thứ cuối cùng đều sẽ táng thân nơi đáy biển, thế giới ồn ào náo động khôi phục yên lặng... thì hắn ta không nên hồi sinh họ mới đúng. Điều này vi phạm lời hắn ta nói. Chẳng lẽ...... Hắn ta hồi sinh bọn họ để đối phó người chơi?
Đối phó xong người chơi, các NPC vẫn như cũ táng thân ở chỗ này, hoàn thành ý nghĩa sinh mệnh cuối cùng cho Thi Hồ, vạn sự vạn vật đều nên quy về đáy biển tĩnh mịch.
Nếu là như thế này, những người tạm thời sống lại, cùng lắm là biểu hiện giả dối.
Suy đoán tiếp theo hướng này, Thi Hồ tạm thời cho bọn họ sống lại, để bọn họ đối phó người chơi, mục đích đương nhiên là vây khốn người chơi, thậm chí giết sạch.
Mục đích của Thi Hồ là cái gì?
Chẳng lẽ hắn ta đã sớm hợp tác cùng Minh Nguyệt?
Trong thời gian cực ngắn, Đoạn Dịch từ ngàn vạn ý tưởng bắt lấy một suy đoán.
Trao đổi vài câu ngắn gọn cùng Minh Thiên, anh chưa kịp nghĩ nhiều, "Phằng" một tiếng, họng súng Nicole nhắm thẳng vào anh.
May mắn trước khi tiếng súng vang lên, Đoạn Dịch đã nhào lên lưng Minh Thiên, kéo hắn lăn trên mặt đất.
Cùng lúc đó, anh hét to nhắc nhở các người chơi khác: "NPC trong trò chơi được ban cho ý thức, coi bản thân trở thành con người thật sự, thế nên hành động của bọn họ sẽ tuần hoàn theo quy luật bình thường, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là thế. Mọi người mau tắt đèn pin, đừng để bị thấy thì sẽ không bị thương, tránh bị tấn công."
"Mặt khác, bảo vệ tâm trí bản thân. Phong Sơn chịu tải công năng Nhà Tâm Nguyện, Đạt Quang biết thuật mê hoặc nhân tâm. Mọi người cẩn thận đừng để lọt vào ảo cảnh!"
"Chúng ta nghĩ cách từ từ thoát vây, trốn về hướng đoàn tàu. Đừng để sau khi phân tán bị lạc hướng! Đáy biển rộng lớn, nếu chạy bừa không biết sẽ gặp cái gì. Nhớ lời tôi nói, chạy về hướng đoàn tàu!"
Nhiều NPC như vậy, hồi trước gặp một boss phó bản đã rất khó đối phó, huống chi hiện tại có tận ngàn boss?
Ngoài ra ở giai đoạn trước, Minh Nguyệt đã cài rất nhiều hạn chế hành vi NPC, ví dụ như NPC phó bản mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể giết một người.
Nhưng hiện tại thì khác.
Giả thiết lần thứ hai đã mất hiệu lực, vô số NPC không còn kiêng kỵ, trò chơi chuyển thành hình thức tàn sát.
Dưới tình huống này, chính diện chống lại vô số NPC không phải là hành động thông minh.
Cho nên Đoạn Dịch nhanh chóng quyết định: tắt đèn, im lặng, có thể trốn thì trốn, trước tiên chạy trốn về chỗ đoàn tàu thử xem. Nơi đó ít nhất có thể coi là điểm mốc, miễn cho các người chơi bị lạc ở biển rộng thênh thang.
Trong lúc Đoạn Dịch đang nói, "Phằng phẳng phằng", bên cạnh lại vang lên ba tiếng súng.
Liền ngay sau đó, một lưỡi rìu sượt qua trán anh.
Đó là Nicole và Mạt Lị nghe thấy giọng anh, phán đoán hướng phát ra thanh âm mà tấn công.
Đoạn Dịch và Minh Thiên hai người ôm nhau lăn mấy vòng trên mặt đất, bịt miệng mũi cho nhau, tránh có người phát hiện vị trí bọn họ.
Qua một hồi lâu, bọn họ nghe thấy tiếng rìu bén nhọn xẹt qua mặt đất dần đi xa, mới song song buông tay.
Minh Thiên cắn vành tai Đoạn Dịch, nhỏ giọng nói: "Nếu Minh Nguyệt thật sự có động tác khác, rất có thể anh ta đã thuyết phục Bạch Phượng. Nhìn qua là tin tưởng em, thật ra là giảm bớt phòng bị của chúng ta, làm chúng ta nghĩ lầm anh ta thật sự cùng phe chúng ta đối phó Bạch Phượng. Rất có thể tình huống là..."
Đoạn Dịch không khỏi thấp giọng chửi thề, nghe Minh Thiên nói tiếp: "Rất có thể, Minh Nguyệt và Bạch Phượng đã sớm thông đồng với nhau. Bạch Phượng không ngu đến mức bị một người mới vào cơ cấu địa ngục lừa. Cho nên người bị lừa là chúng ta."
"Ban đầu chúng ta cho rằng, Minh Nguyệt giả bộ kiềm chế Tống đế vương, vì lừa Thái Sơn Phủ Quân. Hiện tại xem ra là Bạch Phượng, Thái Sơn Phủ Quân, Minh Nguyệt, ba người liên hợp đối phó chúng ta?"
Đoạn Dịch không khỏi nhớ tới anh họ nhà mình Cố Lương từng nói một câu: "Anh không nhằm vào ai. Chẳng qua người họ "Minh" anh đều không yên tâm."
Hai người mới vừa thấp giọng nói chuyện với nhau được vài câu, đột nghe thấy tiếng hét sợ hãi.
Đoạn Dịch lập tức nhíu mày. Anh nhận ra đó là giọng Doãn Oánh Oánh.
Cô bé không kịp tắt đèn pin, thế nên bị một NPC bắt được.
Lúc này đèn pin trong tay cô bé rơi xuống đất, nương theo ánh sáng mỏng manh, có thể thấy một tên cao to đang xách cô bé lên.
Tên cao to tay trái xách cô bé, tay phải cầm một cái kéo khổng lồ, dự định cắt đôi cơ thể Doãn Oánh Oánh.
"Không khéo." Thấy thế, Minh Thiên thấp giọng nói, "Đó là quái may vá em và Bạch Tư Niên từng gặp mà em đã kể với anh. Nó sẽ cắt người thành từng miếng, rồi khâu người lại."
"Mẹ nó, để tôi nghĩ cách qua đó..." Đoạn Dịch chưa nói xong, bị Minh Thiên đè lại.
"Anh cách xa quá, không kịp." Minh Thiên thấp giọng.
Minh Thiên nói đúng.
Vừa rồi khi NPC lục tục tỉnh lại, các người chơi đều bắt đầu chạy phân tán khỏi nghĩa địa.
Lúc này Doãn Oánh Oánh cách bọn họ thật sự quá xa.
Đoạn Dịch cũng biết, nếu hiện tại anh chạy tới, không những không cứu được Doãn Oánh Oánh, còn bị lộ vị trí bản thân, khiến mình bị tấn công.
Nếu là NPC anh từng gặp, anh còn biết phương pháp né tránh nguy hiểm. Nhưng nghĩa địa có nhiều NPC anh không hề biết, tính mạo hiểm quá lớn.
Tựa hồ nhìn ra Đoạn Dịch lo lắng, Minh Thiên lập tức lấy thiết bị: "Để em thử một chút. Em có chút hiểu biết về số liệu hệ thống. Ví dụ như quái may vá sợ vợ. Để em thử biến ra vợ nó được không..."
"Tiểu Thiên, thiết bị phát sáng!" Đoạn Dịch mới vừa mở miệng nói được một câu, bỗng phát hiện quanh mình được một bọt nước bọc lấy.
Anh lập tức nhìn Minh Thiên, đang muốn hỏi thì nghe thấy một tiếng gào rống cực lớn.
Theo tiếng nhìn lại, anh phát hiện tiếng gào rống phát ra từ quái may vá.
Vợ tên đó xuất hiện phía sau, cầm một cái chày gỗ đập đầu nó. Ngay khi quái may vá ăn đau, Doãn Oánh Oánh nhân cơ hội thoát khỏi tay nó, vội vàng bò dậy đào tẩu, biến mất trong bóng đêm.
"Tiểu Thiên, em..." Đoạn Dịch nhìn phía Minh Thiên, chỉ thấy trong ánh sáng huỳnh quang, đôi mắt hắn lóe sáng như ngôi sao dưới đáy biển.
Minh Thiên cười nhạt. "Xem ra em thành công, anh muốn khen em không?"
"Khen. Đương nhiên phải khen. Tôi biết em lợi hại. Nhưng tôi đây có chuyện gì?" Đoạn Dịch đập lớp màng chung quanh, phát hiện màng bọt khí rất dày, anh không thể chọc thủng, càng không thể chạm vào Minh Thiên.
"Anh đi tìm Tống đế vương, nói chuyện Minh Nguyệt gài chúng ta cho Tống đế vương. Sau đó các anh đi tìm Minh Nguyệt. Em ở chỗ này đối phó giúp người chơi."
Nghe Minh Thiên nói thế, Đoạn Dịch lập tức phản đối.
Trước khi Đoạn Dịch kịp phản đối, Minh Thiên đẩy bọt khí, khiến Đoạn Dịch lấy tốc độ cực nhanh bay về hướng đoàn tàu. "Ở lại đối phó NPC, không có Minh Nguyệt hay Thái Sơn Phủ Quân, cho nên việc em phải làm không khó. Bên anh mới nguy hiểm."
"Tiểu Thiên!!" Đoạn Dịch nhịn không được đập màng gào to. Một thanh trường kiếm đã lặng lẽ đến gần cổ Minh Thiên, bọc hơi thở chết chóc, làm Đoạn Dịch cách xa thấy được không khỏi rét lạnh cả người.
Minh Thiên chậm rãi đứng lên, nghiêng người tránh né, sau đó một tay gõ thiết bị, một tay không biết biến từ đâu ra một chuông gió.
Khoảng khác chuông gió vang lên, trường kiếm khựng lại.
Sát ý cận kề, nguy hiểm cực điểm, cứ như vậy bị Minh Thiên nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải.
Hắn nhìn về phía Đoạn Dịch, thờ ơ nói: "Anh Tiểu Dịch, em không sao. Em vượt qua nhiều phó bản, phần lớn NPC em đã gặp qua, câu chuyện của bọn họ em đều biết. Huống chi em có thể thông qua số liệu kéo NPC khác lại đây, thậm chí là thay đổi cốt truyện. Em có thể đối kháng số liệu của Minh Nguyệt và Đạt Quang, dễ dàng dùng gậy ông đập lưng ông. Cho nên anh yên tâm đi."
"Ở lại trợ giúp người chơi đối phó NPC, chỉ có thể là em. Bên Minh Nguyệt và Thái Sơn Phủ Quận giao cho anh."
"Tiểu thiên..." Đoạn Dịch hít mạnh một hơn.
Minh Thiên đã gặp qua đa phần NPC, rất hiểu biết về họ, hiện tại còn có thể thông qua thao tác số liệu kiềm chế bọn họ, đối kháng Minh Nguyệt và Thi Hồ về mặt kỹ thuật, đúng là không tồi.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh hắn vất vả mãi mới thoát khỏi chúng, hiện tại phải liên tiếp đối đầu với toàn bộ, Đoạn Dịch thật sự khó nén chua xót cùng lo lắng.
Hai tay anh nắm chặt, mãi đến khi sắp nhìn không thấy Minh Thiên, mới không thể không buông ra.
Việc đã đến nước này, anh chỉ có nhanh chóng đi giải quyết vấn đề căn bản nhất, mới có thể trở lại nơi này trợ giúp Minh Thiên, sau đó thực hiện lời hứa hẹn... dẫn hắn về nhà.
"Tiểu Thiên!" Đoạn Dịch cách lớp màng, tận lực hét đến khàn giọng để Minh Thiên nghe được, "Bảo vệ bản thân cho tốt! Chờ tôi!"
"Vâng." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch, gật đầu cười.
Giờ phút này Đoạn Dịch cách hắn một khoảng xa rất xa.
Chút ánh sáng mờ nhạt thật sự khó chiếu rõ gương mặt hắn.
Thế mà Đoạn Dịch lại có cảm giác mình đọc được khẩu hình của hắn.
Cách nước biển mênh mang, cách sống chết, tại đây nơi đáy biển đen nhánh không một tia sáng, Đoạn Dịch thấy Minh Thiên nói khẩu hình với mình.
"Em chờ anh. Em sẽ luôn chờ anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.