Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 192:




Phát hiện không thấy Minh Thiên, biểu cảm Đoạn Dịch trở nên vô cùng nghiêm túc.
Nhưng trước mắt anh chỉ có thể kiềm chế lo lắng, nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Bình dưỡng khí tạm thời giúp mọi người bị chết đuối, nhưng không đủ để mọi người từ đáy biển bơi lên mặt biển.
Đoạn Dịch không rõ từ nơi này bơi lên mặt biển cần bao lâu, nhưng anh biết lặn xuống nước tiêu hao sức lực cực kỳ lớn, huống chi mọi người còn phải chịu sức nén, phân biệt phương hướng trong nước biển gặp khó khăn. Ở thế giới hiện thực, không ai có thể sống sót chỉ dựa vào mấy bình dưỡng khí.
Nhưng cũng may bình dưỡng khí có thể tạm thời bảo đảm Đoạn Dịch không chết chìm, cho anh đủ thời gian nghiên cứu phó bản này.
Dựa theo biện pháp Dư Khâm dạy, anh cầm thiết bị vào hệ thống, tìm được số liệu ngôn ngữ liên quan phó bản, tận khả năng mau thăm dò tình huống khu vực này, bắt đầu nghĩ cách ứng đối.
Ban đầu Đoạn Dịch cho rằng hệ thống trò chơi cao cấp phức tạp như vậy, ngôn ngữ hệ thống sử dụng chắc chắn rất khó.
Thật ra lúc Dư Khâm bảo cậu học ngôn ngữ hệ thống, anh không dám chắc mình sẽ học nổi.
Nhưng dưới sự chỉ dẫn của Dư Khâm, Đoạn Dịch thế mà nhanh chóng đọc hiểu ngôn ngữ này.
Nguyên nhân rất đơn giản... Đoạn Dịch phát hiện, chương trình càng phức tạp càng cao cấp, ngôn ngữ hệ thống ngược lại cực kỳ đơn giản dễ học, gần như vừa xem là hiểu ngay.
Bất kỳ ai cũng học hiểu. Đây mới là ngôn ngữ cao cấp tiên tiến chân chính.
Cũng bởi vậy, trừ việc chế tạo dao cắt rong biển, vài bình dưỡng khí, Đoạn Dịch thử một chút, không bao lâu viết được một tàu ngầm có khoang oxy cao áp và có thể đưa mọi người rời khỏi đáy biển trở lại mặt biển.
Mục đích của Đoạn Dịch đương nhiên là mang mọi người lên mặt biển.
Mọi người không thể ở lâu dưới đáy biển, đây là điều hiển nhiên.
Thứ nhất, hiện tại Đoạn Dịch không biết thiết bị này có thể sử dụng được bao lâu, cho nên công cụ anh có thể chế tạo ra là hữu hạn. Nói cách khác, phải có bình dưỡng khí để sử dụng liên tục.
Muốn không bị chết đuối, bọn họ phải lên trên.
Thứ hai, vừa rồi trước khi rời đi Minh Nguyệt giơ ngón tay chỉ hướng lên trên.
Hắn ta ám chỉ rõ ràng, hướng lên trên là có thể rời khỏi trò chơi. Có lẽ hắn ta đã đặt cổng dịch chuyển ở trên mặt biển.
Đoạn Dịch cho rằng, ít nhất về việc này anh có thể tin Minh Nguyệt.
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, vừa rồi Minh Nguyệt biến không gian ý thức thành nước biển thật, vây khốn người chơi, đồng thời ẩn giấu một chi tiết khác... Sức nén nước biển mà người chơi cảm nhận được không phải đột ngột tăng mạnh.
Từ mặt đất lặn xuống biển, cứ sâu thêm 10 mét, áp suất sẽ tăng thêm 1 atm.
Bởi vậy, đáy biển có sức nén cực kỳ cao, nếu không có giảm xóc, đột nhiên lọt vào áp suất cường độ cao như vậy, người chơi sẽ bị vỡ nội tạng và chết.
Khi Minh Nguyệt biến nước biển thành thật, rõ ràng đã lặng lẽ thêm một lớp giảm xóc bao quanh người chơi, giúp cho bọn họ có thể thích ứng áp suất đáy biển.
Thứ hai, nếu nhiều sinh mệnh vong linh đột ngột biến mất, chắc chắn sẽ khiến Dư Khâm chú ý, từ đó chậm trễ việc tróc nã đám Đổng Tuyên. Cho nên Đổng Tuyên bảo Minh Nguyệt giết hết người chơi.
Minh Nguyệt lại đề nghị chỉ tạo tai nạn cho người chơi, kéo dài thời gian chết của họ. Lý do Minh Nguyệt đưa ra là, sẽ khiến Dư Khâm tiêu tốn thời gian cứu trợ người chơi, Đổng Tuyên sẽ có nhiều thời gian tranh thủ hơn.
Đề nghị của Minh Nguyệt chừa cho người chơi đủ thời gian tự cứu. Hắn ta đã ngầm giúp đám Đoạn Dịch.
Thứ ba, đó là chi tiết rong biển mà Đoạn Dịch đã lưu ý.
Đoạn Dịch hiểu ngôn ngữ hệ thống, cũng chế tạo ra một con dao cắt rong biển, chuyện này lý nào Minh Nguyệt không biết.
Nhưng Minh Nguyệt vẫn sử dụng rong biển, rõ ràng là để Đoạn Dịch có thể thoát vây.
Minh Nguyệt chỉ có thể lén hỗ trợ, đương nhiên là vì giấu diếm Thi Hồ và Đổng Tuyên.
Để đạt được mục đích, Minh Nguyệt có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng tổng hợp ba nguyên nhân kể trên, Đoạn Dịch biết Minh Nguyệt ít nhất không hoàn toàn phát rồ.
Không biết có phải do Dư Khâm trừng phạt hắn ta lâu như vậy nên có chút hiệu quả, làm hắn ta không đến mức thật sự đẩy mọi người vào chỗ chết.
Đầu óc tính toán nhanh thế cục, Đoạn Dịch đồng thời chế tạo ra ba con tàu ngầm.
Tàu ngầm có khoang oxy cao áp, tránh cho nội tạng người chơi bị vỡ vì di chuyển nhanh từ đáy biển áp suất cao lên trên mặt biển có áp suất thấp.
Ngoài ra, năng lượng tàu ngầm cũng đủ để mọi người lên đến mặt biển và tiếp tục tìm kiếm đường rời đi.
Chẳng qua, sau khi kêu mọi người vào tàu ngầm, Đoạn Dịch lại không vào.
Anh nhìn Dư Khâm ở bên trong, gõ chữ trên màn hình thiết bị rồi giơ cho hắn ta xem. "Anh hiểu nơi này hơn bọn họ. Sau khi lên mặt biển, anh chỉ huy mang mọi người ra ngoài."
Dư Khâm nhíu mày liếc anh, tựa hồ biết anh nghĩ gì, làm thủ thế cẩn thận.
Một lát sau, cửa khoang khép lại, tàu ngầm rời đi.
Đoạn Dịch không vội đi tìm Minh Thiên, mà tranh thủ thời gian dùng thiết bị chế tạo một ít đèn chiếu sáng không thấm nước, xẻng không gì chặn được.
Đương nhiên, anh cũng taoh túi đựng dụng cụ không thấm nước, để mình tiện mang theo.
Tự hỏi một lát, anh viết thêm đoạn code chế tạo thêm mấy bình dưỡng khí, đồng thời cột chúng vào nhau.
Đang lúc anh muốn tiếp tục biên soạn số liệu chế tạo thêm đồ, màn hình thiết bị tắt ngóm. Đoạn Dịch thử rất nhiều lần đều không thể khởi động được. Xem ra thiết bị bị vào nước, không thể sử dụng nữa.
Đoạn Dịch không thể không cảm thán, mình chế tạo ra ba con tàu ngầm trước quá là sáng suốt.
Kiểm tra bình dưỡng khí và mặt nạ bảo hộ, Đoạn Dịch nhíu chặt mày, không chần chờ, bắt đầu bơi về chỗ đoàn tàu.
Tốc độ bơi trở về chậm hơn nhiều so với lúc Đoạn Dịch đi tới.
Bởi vậy khi anh trở lại vị trí đoàn tàu, thời gian đã một khoảng dài.
Liếc mắt nhìn đoàn tàu, Đoạn Dịch phát hiện đèn bên trong đã bị tắt toàn bộ, chắc là dây điện bị nước biển ăn mòn.
Nhớ tới cái gì, Đoạn Dịch nhíu mày bơi tới gần đoàn tàu, đúng lúc này có một vật thể đen trôi tới trước mặt anh. Nhanh chóng rút dao chuẩn bị ứng chiến, Đoạn Dịch mới phát hiện đó là một xác chết có mái tóc màu vàng.
Xác chết dần trôi đến gần Đoạn Dịch, máu tóc vàng uốn lượn trong nước biển như sóng lúa.
Khi xác chết trôi qua người Đoạn Dịch, Đoạn Dịch thấy rõ mặt thi thể, không ngờ người này là Nicole.
Tại sao cô ta trôi ra từ trong đoàn tàu?
Đoàn tàu... đã xảy ra chuyện sao?
Tâm tình Đoạn Dịch có hơi phức tạp.
Nicole chết đuối, nghĩa là rất nhiều NPC sẽ giống người chơi, bị nước biển bất thình lình ập tới giết chết.
Như vậy Đoạn Dịch, người chơi khác, và Minh Thiên, nguy hiểm mà mọi người phải đối mặt sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng Nicole lại trôi dạt từ trong đoàn tàu.
Nếu có người chơi trốn trên đoàn tàu, rất có thể đã bị Nicole tấn công.
Sau khi Đoạn Dịch thở dài nhẹ nhõm, nghĩ sâu xa hơn, trái tim lại treo lên cao.
Cau mày bơi lại gần đoàn tàu, đầu tiên Đoạn Dịch tới phòng tù nữ.
Anh không vào trong đoàn tàu, chỉ bơi tới cạnh cửa sổ phòng tù nữ của đoàn tàu.
Cầm đèn pin chiếu vào cửa sổ, Đoạn Dịch lập tức thấy một hình ảnh cực kỳ kinh khủng.
... Một gương mặt trắng bệch bị ngâm nước biển đến trương phình dán trên kính cửa sổ.
Đó là mặt Phương Đông Vũ.
Bởi vì đoàn tàu ngập nước biển, cơ thể Phương Đông Vũ bị trôi chổng ngược.
Thế nên trong mắt Đoạn Dịch, chiếc váy đỏ như máu từ trên rũ xuống bên cạnh mặt cô lắc lư qua lại, khiến sắc mặt cô trắng cực kỳ.
Trên nền váy đỏ rực, Phương Đông Vũ mở to hai, oan ức vô tận.
Không biết có phải do ảo giác hay không, cách một lớp cửa kính đã vỡ, Đoạn Dịch như nhìn thấy cô đang khóc lóc với mình.
Hít mạnh một hơi, Đoạn Dịch dời tầm mắt, bơi ngược tới đầu đoàn tàu.
Leo lên thùng xe, anh dùng sức gõ cửa thùng xe vài cái, thể rắn dẫn âm nhanh hơn không khí dẫn âm, nếu trên tàu còn người sống sẽ nghe được tiếng động của Đoạn Dịch.
Gõ xong, Đoạn Dịch dán mặt dán lên tấm sắt thùng xe, hy vọng mình có thể nghe được chút âm thanh đáp án mỏng manh.
Sau một lát, Đoạn Dịch nghe được tiếng đáp lại, phát ra từ hướng thùng xe số 3.
Đoạn Dịch mừng rỡ bơi vào đoàn tàu, bơi thẳng đến thùng xe số 3.
Sau đó anh thấy Tra Tùng Phi sắp chịu đựng không nổi, sắc mặt tím tái.
Đoạn Dịch nhanh chóng bơi bên người cậu, đeo hộ bình dưỡng khí.
Đỡ Tra Tùng Phi dựa vào thùng xe, chờ cậu khôi phục một chút, Đoạn Dịch vội vàng viết vào lòng bàn tay cậu, hỏi Minh Thiên đang ở đâu.
Hỏi xong, Đoạn Dịch phát hiện mặt mũi Tra Tùng Phi cực kỳ khổ sở.
Chỉ thấy cậu lắc đầu, viết vào tay Đoạn Dịch: "Anh ấy vì cứu em nên gây sự chú ý với NPC. Lúc em bỏ chạy, anh ấy bị bao vây, còn bị một giao nhân to lớn tấn công. Em không biết tình hình hiện tại của anh ấy."
"Trước lúc em chạy, anh ấy tạo cho em một bọt khí. Bọt khí đưa em đến đây, vừa mới bị vỡ. Nó giúp em ngăn cản nước biển một lát, nếu không em đã chịu được tới bây giờ."
Lời Tra Tùng Phi không khỏi làm Đoạn Dịch thót tim.
NPC Nicole chết đuối, Đạt Quang, Tiểu Ngũ cùng loại đương nhiên cũng sẽ chết đuối. Nhưng Minh Thiên gặp NPC giao nhân. Giao nhân vốn sống ở trong biển, nó sao có thể buông tha Minh Thiên?
·
Bên ngoài Trò chơi. Địa ngục. Thất điện.
Cây đào hồng phấn được ngọn đèn dầu chiếu rọi tựa như ảo mộng.
Suối nước nóng bốc hơi nóng càng tăng thêm cảm giác mộng ảo.
Tại đây, Đổng Tuyên ngơ ngác ngồi trên tảng đá cạnh suối nước nóng cũng như đang nằm mộng.
Hắn khi thì mỉm cười, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể rời đi nơi này, hơn nữa sẽ cùng ý thức Thi Hồ rời đi.
Khi thì hắn rơm rớm nước mắt, buồn khổ như đã chết. Làm như thể trên đời này không ai thảm hơn hắn.
Minh Nguyệt kêu ầm ĩ gọi hồn hắn.
Mãi đến khi Minh Nguyệt kêu lần thứ ba, hồn phách mới chịu về, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần, sau đó lơ ngơ nhìn về phía Minh Nguyệt, chậm rì rì hỏi một câu: "Hả?"
Đổng Tuyên hoàn toàn quên mất mình đang muốn làm cái gì.
Minh Nguyệt cực kỳ tốt tính. "Thất điện, hệ thống phát thông báo cảnh cáo, năng lượng linh hồn các người chơi đang suy giảm trên diện rộng, tất cả sắp chết. Tôi thấy người Dư Khâm đều chạy tới trung tâm hệ thống, bọn họ suy nghĩ biện pháp cứu người chơi. Nhân cơ hội này, chúng ta lập tức xuất phát."
"Thất điện, ngài cảm nhận được tọa độ Thi Hồ cho mình không? Ngài đã chuẩn bị đồ vật chưa?"
"Chuẩn bị rồi." Đổng Tuyên đứng lên, lấy ra nói Minh Nguyệt: "Đồ đây".
Đó là một vật rất nhỏ hình thoi, toàn thân trơn bóng, không một khe hở, không biết làm từ chất liệu kim loại gì.
Đây là phi hành khí mà mấy ngày nay Đổng Tuyên hao hết tâm huyết và năng lượng làm thành, có thể chịu tải linh hồn di chuyển xuyên vũ trụ.
Cơ thể hắn suy yếu cũng do chế tạo đồ vật này không biết ngày đêm.
Trực tiếp giao phi hành khí cho Minh Thiên sau, Đổng Tuyên lấy ra một vật thể hình cầu khác. Cách hắn lấy ra rất ly kỳ – rút ra từ trong ngực mình, giống như hắn tự tay móc trái tim mình.
Đây là quả cầu hắn dùng để hấp thu tinh thần lực.
Quả cầu này không thể trực tiếp hấp thu năng lượng linh hồn khác, cho nên mỗi lần Đổng Tuyên tự mình hút, chuyển hóa năng lượng bằng cơ thể mình, cuối cùng đưa tinh thần lực vào quả cầu.
Quả cầu ngưng kết toàn bộ tinh thần lực Đổng Tuyên thu thập được bấy lâu nay.
"Thi Hồ đã sớm nói vị trí cửa lặp cho ta. Ở ngay tại đây. Năm đó ta lấy danh nghĩa sợ lạnh xây suối nước nóng, thật ra là âm thầm chôn các điều kiện mở cửa lặp."
"Còn tọa độ điểm cuối cửa lặp, vừa rồi ta lục tìm trong ý thức mình, tìm được tàn lưu ý thức Thi Hồ, có được tọa độ chuẩn. Ta mở cửa động liền đây."
Nói xong, Đổng Tuyên cầm quả cầu đặt vào một chỗ phía dưới suối nước, ấn vào nút ẩn, liền thấy ba cục đá tạo thành tam giác đều nằm dưới suối nước nóng sáng lên.
Ba tia sáng chiếu nghiêng hướng lên không trung, ngưng tụ thành một điểm sáng.
Chùm tia sáng cấu thành hình kim tự tháp.
Quả cầu Đổng Tuyên cũng sáng lên, sau đó bay lên dừng tại đỉnh kim tự tháp giữa không trung.
Lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, Minh Nguyệt thấy bầu trời đêm như bị xé rách, lỗ hổng tối đen hơn cả bóng đêm.
Vết rách đang chậm rãi mở rộng, chính là cửa lặp Đổng Tuyên muốn mở.
"Sắp xong rồi." trán Đổng Tuyên đổ mồ hôi, yếu ớt nhìn Minh Nguyệt, "Bạch Phượng đâu? Cậu chuẩn bị phi hành khí đi, sau đó kêu hắn tới, mọi người cùng nhau đi."
"Hắn canh giữ ở ngoài điện, đối phó với người tam điện có thể xông vào bất cứ lúc nào." Minh Nguyệt nói, vòng qua Đổng Tuyên, lập tức đi vào tẩm điện Thái Sơn Phủ Quân thường ở.
Đổng Tuyên đứng tại chỗ tiếp tục mở cửa lặp.
Minh Nguyệt đi mấy bước, quay đầu lại nhìn về phía hắn, hỏi: "Trùng động sắp mở hẳn ra chưa?"
Đổng Tuyên không quay đầu lại: "Đếm ngược năm giây, không sai biệt lắm."
Vì thế Minh Nguyệt quay lưng, tiếp tục đi thêm năm bước.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Đủ năm bước.
Trường kiếm trong tay Minh Nguyệt trượt ra khỏi vỏ.
Kiếm như ánh trăng, phản chiếu cây đào hồng phấn, ngọn đèn dầu bên suối nước nóng, và cả cửa lặp giữa không trung đen kịt, cuối cùng bị máu nhiễm đỏ, là máu chảy ra từ người Đổng Tuyên.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.