Đèn dây tóc trong phòng ăn nhỏ rất sáng, chiếu lên mặt mỗi người sáng choang.
Các người chơi đang nhiệt liệt thảo luận, thanh âm ồn ào ầm ĩ làm phòng ăn vốn nhỏ hẹp nhà ăn càng thêm chen chúc.
Dù mọi người có đưa ra bao nhiêu suy đoán, ít nhất có thể khẳng định một việc: Người bị loại hôm nay chính là số 6.
Đoạn Dịch không tham gia thảo luận, anh ngồi sắp xếp lại mạch game từ đầu đến giờ trong lòng.
Số 2 số 6 số 12 nhảy ra nhận tiên tri, tiên tri thật chỉ có một, như vậy trong ba người nhất định có 2 sói.
Số 6 Ôn Như Ngọc đã có thể xác định là Người sói, hiện tại chưa xác định được giữa số 2 và số 12 rốt cuộc ai mới là đồng đội sói.
Nếu số 12 là sói, thế thì theo phân tích của số 3 Bành Trình và số 2 Minh Thiên, số 12 nhảy ra nhận tri vì muốn hạ thấp uy tín của Minh Thiên. Vận khí của số 6 quá kém, không ngờ lại chọn soi trúng tiên tri, cho nên cần phải có thêm một sói nữa ra mặt mới đấu lại được.
Nhưng nếu số 2 là sói, mạch game sẽ trở nên phức tạp.
Đầu tiên, số 2 tối qua tự cắn, lừa Vu nữ số 7 Đoạn Dịch dùng giải dược.
Tiếp theo, số 6 soi số 2 là Người tốt, số 2 cạch tri phủ nhận, hai người họ diễn kịch kẻ tung người hứng.
Số 6 cam nguyện khiến bản thân bị nghi ngờ, bị mọi người nhận định là sói, cũng cam chịu vào tù, hy sinh bản thân để đẩy số 2 lên vị trí Nhà tiên tri đáng tin nhất.
Nhưng Đoạn Dịch cho rằng, suy đoán này chưa chắc đã được thành lập trong ván chơi này.
Thời điểm vừa vào phó bản thứ nhất, Đoạn Dịch đã kiến nghị mọi người đừng quan tâm vụ Ma Sói và đồng lòng vượt ải, hưởng ứng của mọi người rất thấp. Lần này về việc phù thủy cứu người cũng tương tự.
Tuy cô gái số 9 kiến nghị phù thủy cứu người ngay đêm đầu, nhưng đó chỉ là kiến nghị. Trừ Bành Trình nhiệt tình ủng hộ, các người chơi khác dù không nêu ý kiến phản đối, cũng không ai thực lòng tỏ ra rằng mình tán đồng.
Phó bản bỗng thăng cấp khó hơn, nguy hiểm tính mạng cũng cao lên. Dưới tình huống không biết kế tiếp sẽ phát sinh điều gì, nào ai dám vào tù? Thậm chí rất có khả năng phù thủy vì bảo vệ bản thân, sẽ giữ lại giải dược duy nhất cho chính mình.
Trong trò Ma Sói ở thế giới thực, có đôi khi phù thủy sẽ phân vân về vấn đề tự cứu, liệu có vi phạm quy tắc chơi hay không. Nhưng trò chơi này thì khác, chỉ cần không phải luật do hệ thống xác minh, các người chơi giao hẹn bằng miệng không có nghĩa là phải làm theo.
Như vậy, khi gặp phải nguy hiểm chân thật, trước khi người chơi hành động càng phải cân nhắc rất nhiều.
Ở hiện thực, có đủ kiểu chơi Ma Sói từ tự sát tự cắn đến giết đồng đội để dành chiến thắng, đôi khi còn là cược tâm lý đối thủ, nếu cược thua thì thôi, cùng lắm là bắt đầu ván tiếp theo.
Nhưng ở thế giới lạ lẫm này, các người chơi sợ là không có cơ hội làm lại tự đầu.
Bởi vậy, nếu muốn kịch bản của số 2 Minh Thiên và số 6 Ôn Như Ngọc được thành lập, đầu tiên phải bảo đảm hai việc.
Thứ nhất, Minh Thiên chắc chắn phù thủy sẽ cứu người.
Thứ hai, số 6 Ôn Như Ngọc phi thường tín nhiệm Minh Thiên, vì giúp hắn lập uy thân phận mà không màng nguy hiểm vào tù.
Nhưng theo hướng phân tích này, tỷ lệ phù thủy cứu người đêm đầu là 80%, thì vẫn còn 20% không chắc chắn. Theo Đoạn Dịch, Minh Thiên là kiểu người sẽ chủ động khống chế toàn cục. Người như vậy sẽ không mạo hiểm liều mình tự cắn. Hắn sẽ không dễ đẩy bản thân vào tù, dù xác suất chỉ là 20%.
Bởi vậy, dù phe sói có muốn chơi kịch bản phản bội để xác nhận thân phận, Minh Thiên hoàn toàn có thể để Người sói khác làm việc này.
Còn nữa, Ôn Như Ngọc có lẽ đã sinh ra mâu thuẫn với Minh Thiên từ phó bản trước, sao cô lại cam nguyện hy sinh bản thân, giao toàn bộ hy vọng cho Minh Thiên? Cô thật sự tin tưởng Minh Thiên có thể lead làng?
–
Buổi tối 10 giờ. Màn hình kết quả phiếu bầu xuất hiện trên thiết bị của mỗi người:
Tất cả mọi người đều bỏ phiếu 6, bao gồm chính cô.
Thời điểm này, người chồng Hán Vân đi công tác không về, Mạt Lị và con gái Tiểu Vũ đã về nhà. Người chơi không thể lợi dụng buổi đêm để tiến hành thăm dò, nhìn số 6 Ôn Như Ngọc đi vào phòng tù giam, từng người liền trở về phòng.
Đoạn Dịch đi cuối cùng, chờ các người chơi lục tục trở về phòng hết, anh mới đến trước cửa phòng số 7.
Ngón tay dán lên tay cầm then cửa, dùng vân tay mở khóa, Đoạn Dịch cảm giác được gì, quay đầu nghiêng người thì thấy Minh Thiên.
Lần này phó bản tăng thêm hai người chơi, phòng của hai người bọn họ số 2 và số 7 không còn là đối diện.
Bởi vậy Đoạn Dịch lưng dựa cửa phòng, hai tay cắm túi liếc xéo về phía Minh Thiên, động tác tứ chi khá là cà lơ phất phơ, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa uy hiếp.
Minh Thiên đã đi tới, bàn tay nâng lên chạm vào cánh cửa, rũ mắt nhìn Đoạn Dịch nói: "Anh Tiểu Dịch, tâm sự nhé?"
Đoạn Dịch liếc hắn chán chê, xoay người đẩy cửa đi vào.
Cho Minh Thiên tùy ý theo vào, Đoạn Dịch cầm chai rượu vang đỏ rút cho hai người: "Cậu muốn tâm sự với tôi chuyện gì?"
Minh Thiên hỏi: "Anh nghĩ em nên kiểm tra ai?"
. Đoạn Dịch hiểu, Minh Thiên hỏi chuyện này không phải thật sự tới hỏi mình nên kiểm tra ai, mà là muốn xem anh có tin hắn hay không.
Đoạn Dịch uống nửa ly rượu, thuận miệng nói: "Không phải nói sẽ soi số 9 à?"
Minh Thiên nói: "Thật ra em cảm thấy khả năng cao cô ấy là Người tốt. Nếu soi cô ấy sẽ lãng phí một cơ hội soi."
Đoạn Dịch: "Ừ, nhưng cũng có thể cô ấy đang diễn. Nếu tôi là sói, tôi sẽ làm giống cô ấy, diễn một tí để lấy tín nhiệm từ mọi người. Với lại, mọi người đang chờ hai tri soi lẫn nhau, nếu cậu soi người khác, lời nói việc làm không đồng nhất sẽ khiến người khác hoài nghi."
Minh Thiên cầm ly rượu nhưng không uống, chỉ nhìn Đoạn Dịch nói: "Thật ra em có thể lén kiểm tra người khác. Chờ đến khi thảo luận bỏ phiếu, em nói là mình đã kiểm tra số 9 ra Người sói, đến lúc đó xem tình huống thảo luận rồi sẽ nói kết quả soi thật sự."
Đoạn Dịch cười, thật lòng nói: "Được. Cậu lắm trò thật đấy."
Lẳng lặng ngắm Đoạn Dịch một lát, Minh Thiên nhấc ly rượu nhấp một ngụm, đổi đề tài: "Anh nghĩ thế nào về ván chơi lần này?"
"Chỉ bàn về cách vượt phó bản thì hơi đơn giản, bởi vì có cốt truyện có manh mối, chân tướng gần như lồ lộ. Nhưng Ma Sói tương đối khó. Nó không giống phá án, có thể thông qua động cơ, tuyến thời gian và manh mối để quy về chân tướng cuối cùng."
Nói tới đây, tạm dừng một chút, Đoạn Dịch đối mặt với Minh Thiên: "Như cậu và số 12 vậy, rốt cuộc ai mới là tiên tri thật, tôi không thể suy đoán đơn thuần. Bởi vì trò chơi này có thể phản biện, nói kiểu gì cũng thấy logic. Chúng ta chơi game đôi khi còn phải dựa vào vận khí cùng thông tin ngoài luồng."
Không bàn về tình huống ba tiên tri của Minh Thiên, lời Đoạn Dịch nói có thể xem là cực kỳ chân thành.
Đoạn Dịch hiểu rằng, đêm nay Minh Thiên đến vì muốn nhìn xem anh có tin hắn hay không. Mà anh thì thông qua lời này thẳn thắn thừa nhận, trong lòng mình có hoài nghi hắn.
Nói xong, thoáng nhìn biểu tình Minh Thiên, Đoạn Dịch cười cười. "Đương nhiên, đây là cái nhìn cá nhân của tôi, có lẽ tương đối nông cạn. Tôi không giỏi phân tích trò Ma Sói lắm..." khép mi mắt, Đoạn Dịch bổ sung một câu, "Như nấu ăn vậy."
Tự thấy buồn cười, Đoạn Dịch cúi đầu uống hết nửa ly rượu còn lại.
Anh không biết rằng, lúc anh cúi đầu, Minh Thiên vẫn luôn quan sát anh.
Mỗi khi anh rũ mắt cười, đuôi mắt sẽ hằn lờ mờ vết sâu, khóe miệng bên phải hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ, lộ ra chút nghịch ngợm.
Uống xong rượu, đặt ly lên bàn, Đoạn Dịch nâng mí mắt thu hồi nụ cười, bầu mắt cong cùng má lúm đồng tiền biến mất. Anh duỗi người, ngáp một cái, hỏi Minh Thiên. "Còn việc gì không? Không thì tôi đi tắm rồi ngủ."
Minh Thiên nói: "Cho tôi tắm ở chỗ anh đi."
"Cậu đây là..." Đoạn Dịch chớp chớp mắt.
Minh Thiên trả lời tự nhiên: "Em ngủ dưới đất. Phó bản bỗng nhảy cấp, tuy tạm thời chưa nhìn ra gì, nhưng độ nguy hiểm chắc chắn đã tăng cao. Chúng ta cũng khá thân quen, em có thể bảo vệ anh."
Đoạn Dịch lại cười, giơ cánh tay với cơ bắp cân xứng. "Ai bảo vệ ai hả?"
Nhìn động tác mang vẻ khoe khoang của anh, Minh Thiên chân thành gật đầu. "Vâng, vậy anh bảo vệ em nhé."
Không đợi Đoạn Dịch đáp, Minh Thiên cởi áo khoác treo lên giá áo, vào thẳng phòng tắm. "Em rửa mặt trước."
Đoạn Dịch: "..."
Đợi Minh Thiên đã vào phòng tắm, Đoạn Dịch thu hồi biểu tình vui đùa, nghiêm túc nhìn về phía giá áo.
Trên giá áo treo áo gió của Minh Thiên, túi áo khoác lộ ra một góc thiết bị của hắn.
Tất nhiên Đoạn Dịch không lén xem thiết bị của hắn, đây là hành vi phạm quy tìm đường chết.
Lẳng lặng ngồi trên sô pha, ánh đèn chiếu sáng ngũ quan Đoạn Dịch. Mắt anh vẫn luôn đặt trên thiết bị ấy, ngón tay bất giác gõ từng nhịn lên đầu gối, đó là thói quen mỗi khi anh tự hỏi.
Đại khái qua 20 phút, Minh Thiên rời phòng tắm.
Đoạn Dịch không nói nhiều, nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa đánh răng.
Chờ khi anh khoác áo tắm dài rời phòng khách, Minh Thiên đã trải chăn nằm dưới đất.
Ngồi ở mép giường, cầm máy sấy khô tóc, Đoạn Dịch lần thứ hai liếc về phía vị trí giá áo.
Túi áo khoác Minh Thiên, thiết bị vẫn lộ một góc như cũ, không hề có dấu vết bị động vào.
Thu hồi tầm mắt, Đoạn Dịch bỏ máy sấy vào tủ đầu giường, nằm lên giường.
Tắt đèn, hai người trên giường dưới giường tạm thời chưa ngủ, câu được câu không trò chuyện với nhau.
Đoạn Dịch nhịn không được lại cảm khái lần nữa, hồi ở hiện thực, Minh Thiên thật sự quá là cao lãnh, nhiều khi không thèm để mình vào mắt. Thế mà vào trò chơi này lại chịu nói chuyện với mình nhiều đến vậy.
Hàn huyên hơn nửa giờ, Đoạn Dịch thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại đang chuẩn bị ngủ, thiết bị bỗng réo vang:
Người chơi số 11, số 12 vào tù cùng lúc.
Nghe thông báo xong, bầu không khí trong phòng số 7 trở nên an tĩnh.
Một lát sau, Minh Thiên trong bóng đêm mở miệng: "Vào tù cùng nhau? Là phù thủy dùng độc? Hay sói khai đao trúng thợ săn, thợ săn bắn một người chết theo?"
Đoạn Dịch biết mình là phù thủy, anh không dùng độc, như vậy chỉ có khả năng là thợ săn nổ súng.
Nếu số 12 là thợ săn, dưới tình huống nắm chức năng quan trọng, cô không cần nhảy ra nhận tiên tri, càng không cần nhắm vào số 11.
Cho nên thợ săn chỉ có thể là số 11. Khi bị cắn, hắn bắn số 12. Hắn tin rằng số 2 mới là tiên tri thật, cũng không muốn lãng phí kỹ năng, cho nên dứt khoát bắn số 12, cùng nhau vào tù.
3 tiên tri, số 6 bị bỏ phiếu, số 12 bị thợ săn bắn, chỉ còn Minh Thiên không biết là tiên tri thật hay giả?
Cả đêm Minh Thiên đều trò chuyện cùng mình. Thiết bị nhét trong túi áo khoác, áo treo trên giá áo, xác thật không hề có thao tác nào.
Tự hỏi đến đây, Đoạn Dịch nghiêng người, nhìn người nằm dưới đất.
Vóc dáng Minh Thiên rất cao, trong bóng đêm càng có vẻ cực kỳ thon dài.
Đoạn Dịch nhìn hắn một lát, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi đoán là thợ săn bị sói cắn, sau đó nổ súng kéo người còn lại."
Hiện tại Đoạn Dịch vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm Minh Thiên, cho nên anh không tiết lộ thân phận Vu nữ của mình.
Kỳ thật ban đầu anh tính nói "Không biết", tỏ vẻ bản thân là dân thường. Nhưng anh nghĩ lại, dù làm dân thường thì việc phân tích thế cục cũng không khó, chỉ nói "Không biết" thì rõ là vô lý, ngược lại chẳng khác nào cố ý giả ngu giấu giếm thân phận.
Vì thế Đoạn Dịch mở miệng giải thích thêm: "Hiện tại tiêu điểm tập trung trên hai tiên tri – cậu và số 12, nếu chỉ có hai người cạch nhau, một người bị bỏ phiếu một người bị ném độc, có thể lý giải. Nhưng cả hai đều chưa cần loại bỏ, khả năng cao phù thủy sẽ không tùy tiện ném độc."
"Thợ săn và phù thủy có chức năng khác nhau. Phù thủy ném độc là kỹ năng chủ động, thợ săn khi bị sói cắn mới nổ súng. Vì vậy khả năng thợ săn nổ súng cao hơn phù thủy ném độc. Suy ra số 11 là thợ săn, hắn cảm thấy thân phận của cậu đáng tin hơn, cho nên hắn bắn số 12."
"Ừm." Minh Thiên ngồi dậy, cách bóng đêm mông lung đối diện với Đoạn Dịch, "Em đồng ý với cái nhìn của anh."
Đoạn Dịch ngáp một cái: "Hiện tại điều duy nhất tôi tò mò là, sao Người sói nhắm chuẩn vô thợ săn thế nhỉ?"
"Anh hỏi lạ thật đấy." thanh âm Minh Thiên trở nên khàn khàn, "Vì sao Người sói muốn xử thợ săn?"
Chính xác. Sau khi Đoạn Dịch phát hiện vấn đề này, anh đã quy Minh Thiên thành sói.
Số 6 Minh Thiên chơi kịch bản phản bội, đẩy uy tín của Minh Thiên lên cao nhất, sau đó khai đao thợ săn, để thợ săn mang số 12 vào tù, tiêu diệt cùng lúc Nhà tiên tri và Thợ săn – hai người có chức năng.
Trước khi thành lập giả thiết này, Đoạn Dịch phải biết vì sao Người sói lại biết số 11 là Thợ săn trước đã.
Không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Nói chứ, tư duy của Minh Thiên thật sự nhạy bén qua thể.
Đoạn Dịch chớp mắt hai cái, sờ sờ mũi, lại nói: "Ý của cậu là, Người sói không cố ý xử thợ săn. Bọn họ không biết thợ săn là ai. Bọn họ xử số 11 chỉ do trùng hợp?"
"Đương nhiên, tôi không cho rằng lúc ban ngày thăm dò hay buổi tối thảo luận, thợ săn đã bị lộ thân phận. Người sói không thể nào biết số 11 là thợ săn."
Minh Thiên gật đầu nói, "Cho nên lần này vận khí Người sói rất kém. Đầu tiên là số 6 nhảy ra nhận tri, soi trúng tôi là tiên tri thật; tiếp theo, bọn họ không cẩn thận xử trúng thợ săn, mà thợ săn không tin họ, nổ súng bắn số 12 kèo vào tù."
Đoạn Dịch suy nghĩ trong chốc lát, không rối rắm đề tài này nữa.
Anh ngồi dậy, duỗi tay "tách" một tiếng mở đèn đầu giường.
Ánh đèn vàng chiếu lên cái đầu ổ gà của Đoạn Dịch, cảm giác ấm áp như đang ở nhà.
Ngồi ở dưới giường ngửa đầu nhìn anh, Minh Thiên cười nhẹ, hỏi: "Làm sao vậy?"
Đoạn Dịch nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Cậu còn chưa kiểm tra thân phận?"
Minh Thiên lắc đầu.
Đoạn Dịch đánh giá hắn vài lần, nói: "Hiện tại người sói đã ra tay, cậu không cần sốt ruột. Nhưng trước khi bọn họ động thủ, cậu không lo chút nào à? Cậu sớm kiểm tra thân phận thì trước khi bị xử và phải vào tù, tốt xấu gì vẫn kịp nói thông tin cho tôi mà."
Minh Thiên bình tĩnh trả lời: "Người sói nhất định không dám xử tôi. Nếu không sẽ chứng thực số 6 và số 12 là song lang, số 12 là tiên tri giả."
"Vậy hiện tại cậu muốn kiểm tra chưa?" Đoạn Dịch hỏi lại.
"Được." Minh Thiên đứng lên, đi đến giá áo lấy thiết bị của mình.
"Cậu muốn xem ai?" Đoạn Dịch hỏi hắn.
Minh Thiên đưa lưng về phía Đoạn Dịch nói: "Không chọn đại nữa, em sẽ kiểm tra số 9."
"Vì sao đổi ý vậy?"
Minh Thiên nói: "Bởi vì đêm nay người bị sói cắn là số 11. Số 5, 9, 11 và 12 là bốn người chơi mới tới. Vừa nãy chúng ta đã thảo luận, người sói không thể biết chính xác ai là Thợ săn. Các chức năng khác cũng khó mà lộ được. Cho nên Người sói chỉ có thể cắn bằng cảm giác."
"Số 11 bị giết, có thể bởi vì bọn họ sinh ra ân oán từ phó bản trước, nhóm chúng ta không biết những tin tức này."
"Cho nên, em sẽ kiểm tra số 5 hoặc 9. Suy xét đến việc số 9 từng nhận tri, rất đáng để kiểm tra cô ấy."
Giờ khắc này, nương ánh đèn đầu giường, Đoạn Dịch thấy ngón tay hắn nhấn nhanh vài cái trên màn hình thiết bị.
"Cho nên... Thế nào?" Đoạn Dịch hỏi.
Thanh âm Minh Thiên khá nhẹ nhàng. "Cơ bản là chúng ta sắp thắng rồi. Số 9 là sói."
Đoạn Dịch đem đầu hướng trên tủ đầu giường một dựa, lười biếng nói: "Vậy theo lời cậu, chỉ còn một con sói chưa tìm được à."
Minh Thiên: "Ừ. Chúng ta có thể chuyên tâm vấn đề phó bản rồi."
Đoạn Dịch thầm nói: Hiểu chứ, nhưng vì sao mình không tin nổi?
Chờ hai người tắt đèn nằm xuống, đêm đã rất khuya.
Đoạn Dịch chưa ngủ ngay, anh cảm thấy thế cục bây giờ quả thực có hơi kỳ lạ.
Bởi vì nó liên quan đến hai chữ "May mắn".
Đoạn Dịch không phải là người tin vào may mắn. Tuy rằng vận khí của anh luôn không tốt lắm.
Anh đồng ý với câu vừa rồi của Minh Thiên, hẳn là thợ săn số 11 không bị lộ chức năng.
Cho nên rất có thể Người sói chỉ vô tình cắn trúng.
Nhưng nếu số 6, 12 là song lang, vậy thì vận khí Người sói thật sự quá kém, không chỉ nhận tri soi ra dân nhưng trúng tiên tri, lúc cắn cũng khai đao trúng thợ săn ghim sói.
Nhưng nếu số 6 và số 2 Minh Thiên là sói, vận khí Người sói lại quá tốt.
Cứ việc phe sói chơi kịch bản phản lập luận quá đẹp đi, nhưng chắc chắn tiên tri thật sẽ ra mặt. Đến lúc cuối có lẽ sẽ phải treo cả 3 tri, dùng một tri đổi hai sói, dân vẫn lời.
Cục diện như thế không hề có lời cho phe sói. Trừ khi vận khí của Người sói tốt, có thể cắn chuẩn như vụ thợ săn bắn số 12, mới có thể cùng lúc loại bỏ 2 chức năng.
Người sói hoặc là vận khí quá tốt, hoặc là vận khí quá kém.
Nghĩ theo hướng nào cũng thấy kỳ quái.
Chịu, vẫn chưa đủ dữ kiện để đoán.
Vì thế Đoạn Dịch quyết định không nghĩ nữa, ngủ.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
–
Sáng sớm ngày kế. Trong căn hộ 107.
Người chồng Hán Vân đang trong trạng thái đi công tác, người vợ Mạt Lị thức dậy sớm theo thường lệ, dắt Tiểu Vũ rời nhà đi học, sau đó cô sẽ đi làm.
Lúc hai mẹ con rời đi là thời gian các người chơi lục tục ăn sáng.
Trong phòng ăn, các người chơi vừa gặm lương khô vừa thảo luận vài khả năng khiến đêm qua chết hai người cùng lúc.
Thợ săn chết, khả năng cao Nhà tiên tri cũng chết, trên sân có lẽ chỉ còn hai người nắm chức năng.
Dưới tình huống này, hai người nắm chức năng càng phải ẩn núp thật kỹ. Thành ra Đoạn Dịch chưa muốn ra mặt.
Thế cục này Thủ vệ cũng hiểu, cho nên Thủ vệ cũng không ra mặt.
Thế là bữa sáng hôm nay mọi người không thảo luận ra được thông tin nào có ích.
Gặm xong miếng lương khô, uống chén canh rau củ sấy, Đoạn Dịch đi một chuyến tới phòng ngủ chính.
Ngày hôm qua anh đã kiểm tra một lượt rồi. Hôm nay đơn giản là kiểm kỹ hơn một chút.
Đây là một gian phòng sinh hoạt cực kỳ bình thường, không khác gì đa số các gia đình khác.
Phòng ngủ sạch sẽ, gồm một giường lớn, hai tủ đầu giường, một bàn trang điểm, và một tủ quần áo to kín một mặt tường.
Trên bàn trang điểm bày nhiều đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da, trong ngăn tủ chứa các loại dược phẩm thường thấy.
Tủ quần áo chiếm hẳn mặt tường, trong đó hai phần ba là quần áo phụ nữ, chỉ có một phần ba là quần áo đàn ông, có thể thấy Hán Vân rất thương Mạt Lị, mà Mạt Lị là người thích cái đẹp, cô đặc biệt thích mặc váy hoa.
Trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh, ảnh chụp đôi vợ chồng ngày kết hôn. Trong ngăn tủ còn có mấy album ảnh, bên trong có rất nhiều ảnh chụp chung của vợ chồng hai người, có ảnh bọn họ ăn cơm khi đi du lịch thế giới, có ảnh bọn họ đưa con gái Tiểu Vũ đi xem ca nhạc.
Hóa đơn dùng cơm, cuống vé chơi các trò chơi ở công viên trò chơi, vé rạp chiếu phim,... đều được dán vào notebook, vẽ thêm các họa tiết xinh đẹp và viết chữ đủ màu, làm thành một cuốn sổ lưu bút, đặt trên tủ đầu giường.
Đoạn Dịch đang lật xem cuốn sổ lưu bút này.
Đương nhiên, anh không biết cái này gọi là sổ lưu bút, trong đầu gọi là notebook, sổ tay hoặc nhật ký sính hoạt.
Ngày hôm qua anh chỉ lật xem đại khái, hôm nay thì xem kỹ từng chi tiết một.
Anh kiên nhẫn lật từng tờ một, đọc chậm từng câu từng chữ.
Lúc Đoạn Dịch đang xem sổ tay, Minh Thiên đi tới.
Hiển nhiên hắn cúng không biết nó gọi là sổ lưu bút, vì thế hỏi: "Anh Tiểu Dịch, notebook này có manh mối gì không?"
Đoạn Dịch ngừng ở một trang, kể về lúc Mạt Lị chồng và con gái Tiểu Vũ đi xem kịch nói《kẹp hồ đào》, trên giấy dán ảnh ba người chụp chung, cuống vé xem kịch, bên dưới viết vài câu cảm nhận do Mạt Lị viết.
Ngẩng đầu nhìn Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: "Cho tới giờ, tôi chỉ biết đây là một gia đình vô cùng bình thường."
Ngữ khí Đoạn Dịch nghiêm túc hơn: "Nhưng chính vì nhìn qua quá bình thường, ngược lại càng bất thường. Kiểu như... hạnh phúc này quá giả tạo, thậm chí là giả dối. Vì sao ba người họ hạnh phúc đến vậy? Họ quên mất việc Hồ Điệp mất tích à? Vì sao họ ngó lơ bia mộ của Hồ Điệp sau vườn? Còn có..."
"Tổng cộng Mạt Lị có bốn đứa con, Hồ Điệp mất tích, Trà Hoa và Tiểu Phong đi tìm, trong nhà chỉ còn Tiểu Vũ, đây là nguyên văn lời Mạt Lị." Đoạn Dịch nhíu mày, "Nhưng tôi cảm thấy cô ta đang nói dối. Bởi vì dù là ảnh chụp hay nhật ký đều không hề có dấu vết gì liên quan đến Hồ Điệp, Trà Hoa hoặc Tiểu Phong càng không có. Ba người như thể... chưa từng tồn tại."
"Vâng. Tuy nhiên tình hình phòng ngủ chính chưa đủ để chứng minh. Mạt Lị nói bọn nhỏ ở phòng ngủ phụ và phòng sách." Minh Thiên đề nghị, "Muốn đến phòng ngủ phụ và phòng sách xem thử không?"
"Đi, đi thôi." Đoạn Dịch đứng lên, cùng Minh Thiên đến phòng sách trước.
Lúc trước Mạt Lị từng nhắc qua, bốn đứa con, hai đứa ở phòng ngủ phụ, hai đứa ở phòng sách.
Nhưng phòng sách hoàn toàn không có dấu vết từng có trẻ con tồn tại.
Kết cấu phòng rất đơn giản, một bàn làm việc, một ghế dựa, một bộ máy tính, vài chậu hoa và mấy kệ sách to. Trên kệ sách cơ bản đều là sách kiến trúc, thậm chí có rất nhiều sách tiếng Anh bản gốc.
Từ đó biết được người chồng Hán Vân là một kiến trúc sư.
Tạm thời không tiện đọc hết đống sách này, Đoạn Dịch và Minh Thiên xem sơ vài quyển rồi tới phòng ngủ phụ.
Phòng ngủ phụ là nơi Tiểu Vũ làm bài tập và ngủ.
Theo lời Mạt Lị nói trước đó, phòng ngủ phụ là của hai đứa nhỏ.
Phòng ngủ phụ đúng là có giường đôi dành cho trẻ em, là kiểu giường tầng.
Nhưng giường phía trên không có chăn nệm, thay vào đó là vài món đồ chơi, búp bê Barbie chiếm đa số, nghiễm nhiên đã thành nơi cất đồ chơi của Tiểu Vũ,
Giường phía dưới là giường tiêu chuẩn cho trẻ em, chăn nệm hoạt hình đáng yêu màu hồng phấn.
Trên tường ngay mép giường dán đủ loại giấy khen Tiểu Vũ đạt được, như "Đạt giải mười nói tiếng Anh lần thứ năm tại nhà trẻ Hy Vọng", "Huy chương đồng giải thi đấu xếp gỗ lần thứ sáu tại nhà trẻ Hy Vọng",...
Bàn học nhỏ bên cạnh chất đầy sách bài tập. Cô bé đang trong giai đoạn học ghép vần, cho nên trước bàn dán một tranh dạy ghép vần, sách vở trên bàn cũng rất đầy đủ, cơ bản là vài cuốn sách học đọc đơn giản và mấy quyển bảng chữ mẫu.
Mặt khác, từ đống sách vở có thể thấy được trường học cực kỳ gắt đối với việc học của trẻ nhỏ. Tiểu Vũ tuổi còn bé mà đã làm rất nhiều bài kiểm tra, trên bàn có kha khá giấy thi của bé. Toán học không tồi, rất nhiều lần bé được điểm tối đa.
Trong lúc này, những người chơi còn lại vẫn liên tục ra vào căn phòng này, lục tìm manh mối.
Minh Thiên Đoạn Dịch đứng cạnh nhau trước bàn học, nhìn bài thi sách bài tập của Tiểu Vũ lại một lượt.
Cuối cùng, Minh Thiên nói với Đoạn Dịch: "Tất cả sách vở và bài thi đều chỉ có bút tích từ một đứa nhỏ, hơn nữa phần họ tên cũng chỉ ghi tên Tiểu Vũ. Ở đây chỉ có đồ dùng của Tiểu Vũ, hoàn toàn không có đồ của đứa trẻ khác. Thư phòng càng miễn bàn, nơi đó chỉ có sách cho người lớn đọc."
Đoạn Dịch không khỏi nói: "Quá kỳ quái. Hồ Điệp Trà Hoa Tiểu Phong, ba đứa trẻ gần như mất tích cùng lúc. Nhưng nhà ba người như thể đã quên mất ba đứa trẻ. Dấu vết sinh hoạt của ba đứa trẻ bị xóa bỏ sạch sẽ. Tuy phòng Tiểu Vũ chỉ có đồ dùng của cô bé, nhưng ít nhất vẫn còn giường tầng. Chứ thư phòng đến cái giường còn không có."
Thoải mái nhét tay vào túi áo, Đoạn Dịch nheo mắt. "Hai đứa nhỏ ở phòng sách, sau khi chúng biến mất, tất cả đồ đạc đều bị vứt, từ đó căn phòng biến thành phòng làm việc của ba chúng. Ba của chúng thật sự yên lòng làm việc trong phòng đó?"
Đoạn Dịch ra kết luận: "Tôi thấy ít nhất mình vẫn nhìn ra chút tình hình, ba đứa nhỏ không được yêu quý. Nếu Mạt Lị và chồng cô ta thật sự nhớ thương chúng, hy vọng bọn nhỏ sẽ trở về, thế thì họ đã bảo trì nguyên vẹn căn phòng. Thử hỏi có cha mẹ nào mong chờ con mình về nhà mà lại cải tạo phòng bọn nhỏ thành phòng làm việc à?"
Trầm mặc hồi lâu, Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, đưa ra một cách nghĩ khác. "Kỳ thật còn có một khả năng."
"Khả năng gì?" Đoạn Dịch hỏi hắn.
Minh Thiên nói: "Ba đứa trẻ vốn chưa từng tồn tại. Tất cả đều là Mạt Lị bịa đặt nói dối."
Mạt Lị nói mình có bốn đứa con, Hồ Điệp, Trà Hoa, Tiểu Phong, Tiểu Vũ.
Trong căn nhà chỉ có đồ của Tiểu Vũ, không hề có dấu vết của ba đứa trẻ còn lại, một nhà ba người sinh hoạt như thường, không quan tâm chút gì đến ba đứa trẻ.
Như vậy, có lẽ ba đứa trẻ không hề tồn tại.
Lời Minh Thiên nói hợp lý và có căn cứ đấy chứ.
Nhưng khi nghĩ sâu hơn về chân tướng phía sau, thật sự làm người ta phải nổi hết da gà.
Đoạn Dịch suy nghĩ một lát, rất là nghiêm túc nhìn về phía Minh Thiên: "Tối nay tôi phải trò chuyện một chút với Tiểu Vũ."
Minh Thiên nhắc nhở anh: "Anh còn nhớ lời Mạt Lị uy hiếp?"
Đoạn Dịch nói: "Không sợ. Tôi có dù bảo mạng mà. Tôi nghĩ mình có thể thử xem."
Minh Thiên gật đầu: "Được, em theo anh."
–
Đoạn Dịch không ngờ, không cần chờ đến buổi tối, chiều hôm nay anh đã thấy Tiểu Vũ.
Ngay khi tiếng mở khóa vang lên, các người chơi ở khắp nơi vội vàng kêu gọi nhau, họ nhanh chóng rời ba phòng một sảnh, chạy tới chỗ huyền quan, sợ bị Mạt Lị bắt quả tang, nói họ xâm phạm nhà cô.
Thở hồng hộc tập hợp ở chỗ hành lang huyền quan, các người chơi nhìn cửa chống trộm mở ra, Mạt Lị dắt Tiểu Vũ vào nhà.
Vừa đến nhà, Mạt Lị đã đuổi Tiểu Vũ đi phòng ngủ phụ làm bài tập.
Chờ Tiểu Vũ ngoan ngoãn chạy chậm về phòng, Mạt Lị nhìn về phía người chơi, cười dịu dàng. "Hôm nay là thứ sáu, Tiểu Vũ chỉ học buổi sáng. Tôi còn phải đi làm tiếp, làm phiền các thám tử giúp tôi chăm sóc con bé. Xin nhớ kỹ lời tôi nói, đừng hỏi con bé về chuyện Hồ Điệp, con bé sẽ buồn. Một khi con bé buồn, tôi sẽ không tha cho mấy người!"
Lời Mạt Lị, Đoạn Dịch nghe tai trái ra tai phải. Cô ta vừa rời khỏi nhà, Đoạn Dịch liền đến phòng Tiểu Vũ. Đương nhiên, anh không đơn thương độc mã, Minh Thiên đi theo anh, trong tay hai người đều cầm dù chắn đòn tấn công.
Đoạn Dịch tới phòng ngủ phụ gõ cửa, sau khi nghe được hai chữ "Mời vào", anh và Minh Thiên bước vào phòng dưới cái nhìn chăm chú của những người chơi khác.
Qủa nhiên Tiểu Vũ đang làm bài tập.
Chờ Đoạn Dịch và Minh Thiên vào phòng, cô bé nghiên đầu, nhìn họ: "Các chú có việc gì ạ?"
Đoạn Dịch đến gần cô bé, không vội vào thẳng vấn đề chính.
Kệ tủ gần bàn học đặt một điện thoại bàn. Trên điện thoại có dán một tờ ghi chú, viết là: "119 – số điện thoại cứu hỏa; 120 – số điện thoại xe cứu thương; 110 – số điện thoại báo cảnh sát."
Tiện tay chỉ vào tờ ghi chú, Đoạn Dịch tìm đề tài hỏi: "Đây là mẹ con viết à?"
Đoạn Dịch đoán đúng rồi, Tiểu Vũ gật đầu: "Dạ. Tại mẹ sợ con quên."
Đoạn Dịch cười nói: "Mẹ con tốt với con quá."
"Đúng nha." Tiểu Vũ cười, "Mẹ của con là mẹ tốt nhất thế giới."
Liếc qua cái giường tầng, Đoạn Dịch hỏi cô bé: "Sao phòng con lại có giường tầng, con có anh chị em hả?"
Tiểu Vũ lắc đầu: "Không có. Mẹ con nói vốn mẹ hoài song sinh, cho nên mới chuẩn bị giường tầng. Nhưng em gái con vừa sinh ra đã chết. Ừm, hai chú đừng nói chuyện này với mẹ con nha. Mẹ sẽ buồn lắm."
Song thai?
Đứa nhỏ hơn đã chết?
Nghe vậy, Đoạn Dịch cùng Minh Thiên liếc nhau, hỏi tiếp: "Em gái con tên gì? Có phải Hồ Điệp không?"
"Em gái không có tên. Mẹ chưa kịp đặt tên cho em gái, em gái đã chết rồi."
Đoạn Dịch truy hỏi: "Vậy con biết Hồ Điệp là ai không? Sau vườn có một bia mộ, trên bia khắc tên người được chôn là Hồ Điệp."
Tiểu Vũ trả lời rất nhanh: "Con biết chỗ đó chôn Hồ Điệp. Nhưng nó không phải người. Mẹ nói nó là chó mẹ nuôi hồi nhỏ."
Hồ Điệp là một con chó.
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự đoán.
Đoạn Dịch nhíu mày hồi lâu, cẩn thận cân nhắc lời Tiểu Vũ nói, hỏi nữa: "Mẹ con từ nhỏ đã sống ở đây?"
Tiểu Vũ suy nghĩ một lát mới mở miệng trả lời: "Hình như thế. Không phải mẹ vẫn luôn ở đây, mà sau khi kết hôn mới dọn về đây. Nhưng cụ thể thì con không biết, hai chú hỏi mẹ con đi! Con còn phải làm bài tập. Viết không xong sẽ bị mẹ la! Mẹ nổi giận đáng sợ lắm!"
Minh Thiên tiến lên xoa đầu bé, thanh âm dịu dàng. "Bạn nhỏ, cho chú hỏi một câu cuối cùng nha?"
Tiểu Vũ nhìn hắn một cái, đồng ý. "Chú hỏi đi."
Minh Thiên hỏi: "Con từng nghe bài nhạc thiếu nhi ở radio chỗ tủ giày chưa? Bài hát đó có ý nghĩa gì thế?"
Tiểu Vũ lắc đầu: "Chưa từng nghe qua ạ. Chỗ đó đâu có radio đâu... Mới xuất hiện á! Mẹ con không cho nghịch đồ linh tinh đâu!"
Tiểu Vũ trả lời xong, liền ngoan ngoãn làm bài tập.
Mặc kệ Đoạn Dịch và Minh Thiên hỏi thêm chuyện gì, cô bé đều nói: "Con phải nhanh làm bài tập, không nói chuyện với mấy chú nữa. Nếu không buổi tối mẹ về kiểm tra, phát hiện con chưa làm xong sẽ mắng con!"
Thế là Đoạn Dịch và Minh Thiên đành phải rời đi.
Hai người đẩy cửa ra, nghênh đón ánh mắt chăm chú của những người chơi khá.
Kỳ thật mọi người đều muốn hỏi Tiểu Vũ vài câu, nhưng ngại lời uy hiếp của Mạt Lị, bọn họ không dám.
Hiện tại Đoạn Dịch và Minh Thiên nguyện ý lấy thân mạo hiểm, tất nhiên bọn họ vui vẻ nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng.
Thấy hai người đã ra, các người chơi nhanh chóng vây quanh, hỏi hai người có moi được manh mối gì quan trọng không.
Đoạn Dịch cảm thấy không có gì cần giấu giếm, bèn kể đúng sự thật.
Nghe đến đoạn Hồ Điệp là chó, mọi người đều vô cùng bất ngờ. Sau khi thương lượng nhiều lần, họ chạy hết vào phòng ngủ chính để ra sau vườn... bắt đầu đào mồ.
Các người chơi chỉ mất một lúc để gỡ bia mộ, đào bùn đất phía dưới.
Dưới đất chôn một hộp gỗ vuông, mở ra xem, bên trong là tro cốt bị hỏa thiêu.
Bất quá lượng tro cốt không nhiều, nói là tro người thì không hợp lý, còn nói là tro động vật nhỏ thì có thể lắm. Các người chơi tạm thời chưa để xác nhận, đành vùi hộp gỗ xuống đất, trả bia mộ về vị trí cũ.
–
Đã đến giờ cơm chiều.
Các người chơi ngồi ở nhà ăn, vừa ăn đống thịt heo đóng hộp một lời khó nói hết, vừa động não nghĩ về quan hệ của Mạt Lị, Hồ Điệp, chó con, bia mộ.
Nhưng bọn họ vẫn không thể thảo luận ra bất cứ kết luận nào có giá trị, ngược lại bắt đầu thảo luận về vấn đề bỏ phiếu vào buổi tối.
Nào biết họ còn chưa chính thức bắt đầu thảo luận, ngoài nhà ăn bỗng vang tiếng giày cao gót thanh thúy.
Nhìn theo tiếng động, các người chơi ngoài ý muốn thấy Mạt Lị xách hai phần bánh kem vào nhà.
Mạt Lị mặc một chiếc váy đỏ diễm lệ, chân đeo giày cao giót đỏ tươi bước vào nhà ăn.
Cô đặt hai phần bánh kem trước mặt Minh Thiên và Đoạn Dịch, gương mặt vẫn hiền thê lương mẫu, mỉm cười đầy tiêu chuẩn. "Hai vị thám tử vất vả rồi. Tôi có mua bánh kem, xin mời dùng."
Đoạn Dịch lập tức phản ứng lại, bánh kem này chắc chắn có độc.
Mạt Lị trước nay không quản bọn họ ăn uống, trong phòng bếp chỉ có thịt heo đóng hộp, lương khô và rau củ sấy, có thể thấy dù lúc đối mặt với họ cô luôn tươi cười, nhưng thật ra thái độ vô cùng có lệ.
Cô ta thực sự chỉ muốn mời họ ăn bánh kem?
Đoạn Dịch biết buổi chiều mình và Minh Thiên tìm Tiểu Vũ trò chuyện, hỏi cô bé chuyện Hồ Điệp, Mạt Lị nhất định vì vậy mà tìm họ, dù sao cô cũng chỉ đưa bánh kem cho anh và Minh Thiên.
Trong nhà không lắp camera, Đoạn Dịch đoán Mạt Lị biết chuyện từ miệng Tiểu Vũ.
Quơ quơ cái hộp trước mặt, Đoạn Dịch nói: "Cảm ơn. Cơ mà tôi không muốn ăn. Thịt heo đóng hộp khá ngon."
Mạt Lị nghe vậy, ngẩng đầu trừng anh, trong mắt hiện rõ tức giận. Nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm.
Khóe miệng tươi cười cùng ánh mắt tàn nhẫn cực kỳ mâu thuẫn, khiến vẻ mặt cô ta vặn vẹo. "Đây là loại bánh kem tốt nhất tại cửa hàng dó. Các anh nhất định phải nể mặt tôi!"
Đoạn Dịch lại nói: "Vậy cô đi trước đi. Khuya tôi ăn sau."
"Như vậy sao được?" Mạt Lị vẫn cười, nhưng đã tức đến độ run vai, "Ăn luôn chứ, sao anh lại không ăn? Không tận mắt thấy vị khách yêu quý ăn bánh kem xong, tôi nào có yên tâm? Mua đồ ăn ngon cho khách, nhìn khách vui vẻ ăn xong, đây chính là hạnh phúc của chủ nhà!"
"Được. Vậy tôi ăn." Đoạn Dịch cười với cô, nhấc chiếc bánh lên.
"Đoạn Dịch..." sợ Đoạn Dịch thật sự sẽ ăn bánh kem, dưới tình thế cấp bách, Minh Thiên gọi thẳng tên của anh.
Đoạn Dịch nháy mắt với hắn, lại nhìn về phía Mạt Lị, ngay sau đó dùng tay cầm bánh kem, há mồm hướng vào miệng. Trong quá trình này anh vẫn luôn chú ý biểu cảm của Mạt Lị. Cô ta mím môi, sắc mặt ửng đỏ, biểu tình cực kỳ chờ mong.
Chỉ tiếc, ngay khi bánh kem sắp lọt vào miệng, Đoạn Dịch "Không cẩn thận" run tay, bánh kem "Bẹp" một cái, rơi xuống đất.
"Ai da, tiếc quá. Tôi hậu đậu ghê á." Đoạn Dịch tiếc rẻ mà nói.
Minh Thiên nhìn anh, khẽ cười theo, bắt chước anh "không cẩn thận" đẩy rớt cái bánh trước mặt xuống đất.
Hai miếng bánh đều rớt xuống đất, Mạt Lị tựa hồ giả bộ không nổi nữa. Cô ta trợn to đôi mắt, tức giận đến mức run hết cả người.
- --
*Nhắc lại tí thuật ngữ Ma Sói:
- Lead/ lead làng: Người dẫn dắt mạch game và đúc kết suy đoán của mọi người. Cũng là người đáng được tin tưởng. Thắng hay thua dựa vào người lead khá nhiều.