"A!!!"
Mạt Lị đột ngột rít gào, trừng mắt tức giận Đoạn Dịch và Minh Thiên, ngay sau đó chụp lấy bàn ăn nhỏ, nhấc lên rồi ném mạnh xuống đất.
"A a a a!"
Biểu hiện của người phụ nữ hiền thê lương mẫu ôn nhu đáng yêu mất sạch, Mạt Lị hóa thành kẻ điên cuồng loạn.
Cô ta vừa gào rú, vừa xé toạc váy của mình, cởi giày cao gót ném lung tung về phía các người chơi, hung hăng trừng Minh Thiên và Đoạn Dịch, chân trần chạy chậm rời đi, bỏ lại phòng ăn lộn xộn cùng đám người chơi hết hồn chưa kịp phản ứng.
"Vãi chưởng, hiền thê lương mẫu biến thân thành Mẫu Dạ Xoa!" Bành Trình tru lên một tiếng, nhìn quanh quất, phát hiện Minh Thiên ngồi bên cạnh mình vẫn bình chân như vại. Hắn ngó sang Đoạn Dịch ở đối diện, cũng bình tĩnh không hoảng hốt tí nào.
Bành Trình nhịn không được hỏi: "Sao hai người tỉnh thế?"
Đoạn Dịch trấn định nói: "Có gì đâu mà hoảng? Người vi phạm quy tắc là tôi và Minh Thiên. Cô ta muốn xử ai thì cũng phải xử hai người bọn tôi trước."
"Tôi hiểu chứ. Ủa Tiểu Lâm đổi tên từ khi nào vậy?" Bành Trình vẻ mặt người da đen đầy dấu chấm hỏi.
"Mới vừa sửa không lâu." Đoạn Dịch giơ thiết bị lên, nhanh chóng kéo về đề tài cũ, "Giờ nên thảo luận xem đêm nay bỏ phiếu ai."
–
Tuy nói thế, nhưng ước chừng qua mười lăm phút sau, mọi người mới bình ổn lại cảm xúc, vào trạng thái thảo luận.
Đương nhiên, mọi người cũng tranh thủ khoảng thời gian này đặt cái bàn bị lật về vị trí cũ, chỉ có bánh kem nằm dưới đất là chưa dọn dẹp.
Trong lúc thảo luận, người gánh vác công tác người chủ trì kiêm người nói nhiều nhất vẫn là Bành Trình.
Hắn ho nhẹ hai cái, đầu tiên là hỏi Minh Thiên: "Hiện tại thừa một tiên tri, cậu đã kiểm tra ai chưa?"
"Tôi soi số 9." Minh Thiên nhìn về phía cô gái số 9, "Thật đáng tiếc, cô là người sói."
Số 9 lập tức tròn mắt, khó có thể tin mà nhìn về phía Minh Thiên. "Anh... thì ra anh là sói? Anh lừa mọi người, anh không phải nhà tiên tri! Số 12 mới là tiên tri!"
Thấy cô trở nên luống cuống, Bành Trình lập tức an ủi: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, cứ từ từ mà nói."
Nuốt nước miếng hai cái, biểu tình hòa hoãn một chút, số 9 nói: "Tôi không có chức năng. Tôi là dân thường. Mọi người nhớ lại đi, ngày hôm qua tôi nhảy ra nhận tri rồi quay, là vì muốn fake chức năng tìm sói. Tôi đang giúp phe Tốt. Số 12 mới thật sự là tiên tri. Cô ấy không phải sói giả trang đâu. Cô ấy dám nhảy ra sau khi số 2 nhận tri, chứng tỏ cô ấy là tri thật!"
"Tối hôm qua có hai người chết cùng lúc, nếu do thợ săn nổ súng, nghĩa là cả tiên tri lẫn thợ săn đều "chết". Đây là ván "giết cục bộ", hiện chỉ còn vu nữ và thủ vệ thôi. Tôi hy vọng mọi người tỉnh táo suy luận thật kỹ. Nếu mọi người để mất thêm một người nữa... Cơ bản là người Tốt thua rồi."
Bành Trình gãi đầu. "Hèn gì hôm qua số 12 nói cô chơi tốt lắm. Lời cô vừa nói đúng là khiến người nghe tin phục. Thế những người khác đâu? Những người khác nói ý kiến của mình đi?"
Đoạn Dịch lần này không im lặng nữa, lập tức mở miệng nói: "Từ tối hôm qua đến giờ mọi người vẫn luôn thảo luận ai là tiên tri thật. Kỳ thật chúng ta không cần rối rắm vấn đề này. Trong số 2 số 6 số 12, nhất định có một tiên tri thật, hai con sói. Loại cả ba người, đổi một tri lấy hai sói, vẫn lời."
"Nếu mọi người hỏi số 2 soi số 9 sói thì có nên loại cô ấy không, có thể chứ. Dù sao dưới tình huống ván chơi "giết cục bộ", số 9 là dân, có loại nhầm cũng không sao. Nhưng một khi mọi người bỏ phiếu số 9, đêm nay nhất định vu nữ phải hạ độc số 2. Chúng ta cần sự công bằng."
Đoạn Dịch để ý, lúc anh nói những lời này, Minh Thiên có nhìn anh một chút.
Nói xong, Đoạn Dịch thoải mái nhận lấy ánh mắt của hắn, vô cùng thong dong.
"Số 7 nói rất có lý." Bành Trình cầm bút ghi chép vài chữ, hỏi tiếp, "Những người khác đâu? Phát biểu gì đi trời? Đừng nói là bị Mạt Lị dọa sợ đến mức chưa hoàn hồn lại nhé?"
Số 4 Khang Hàm Âm nể mặt Bành Trình, mở miệng nói câu: "Nếu số 2 là người sói, tối hôm qua số 6 hy sinh chính mình, là để thân phận số 2 được tin tưởng? Cái gọi là nhận tiên tri soi người Tốt, soi nhầm tri thật... đều là họ tự biên tự diễn?"
Bành Trình hỏi cô: "Không phải cô là bạn thân của cô ấy sao? Cô hiểu bao nhiêu về cô ấy?"
Khang Hàm Âm cười đến bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lãnh lẽo cùng cực. "Chưa đến mức đấy. Ngay lúc nhận ra cô ta lừa tôi ngay từ khi bắt đầu phó bản, tôi biết mình không hiểu gì về cô ta. Tôi chỉ có thể nói, chúng ta cần tùy thời đề phòng chứ không nên tin cô ta. Đương nhiên, cô ta cũng chẳng tin bất cứ kẻ nào."
"Cô ta có tin người khác hay không tôi không biết. Nhưng khẳng định cô ta không tin tôi."
Người nói lời này là là Minh Thiên.
Hôm nay hắn mang dáng vẻ săn sóc thân thiệt, lúc nói chuyện cũng mang bóng dáng quý ông trong sạch.
Hắn lướt mắt qua từng người, nói: "Hẳn là tối qua phù thủy không dùng độc. Khả năng cao là thợ săn bị cắn, sau đó nổ súng kéo một người chết theo. Số 6 số 12 đi rồi, trên sân chỉ còn hai sói; còn chức năng thì còn tiên tri, vu nữ, thủ vệ. Đây là thế cục trong mắt tôi."
Tạm dừng một lát, Minh Thiên tiếp tục nói: "Đã có người nghi ngờ tôi là sói giả trang, tôi xin phép được biện hộ nhé."
"Đầu tiên phải nói về vấn đề quan hệ giữa tôi và số 6 không được tốt. Ở phó bản trước, tôi đã đối đầu với cô ấy. Cô ấy thua, bởi vậy cô ấy sẽ không chịu tin tôi, cũng rất ghét tôi. Cô ấy không có khả năng vì tôi mà cam nguyện vào tù."
"Kỳ thật căn cứ vào ân oán phó bản trước, tôi đoán số 6 đã xử tôi vào đêm đầu tiên, thấy tôi không chết, vì cầu ổn thỏa, cô ấy bèn nhảy ra nhận tri và nói tôi thuộc phe người Tốt. Trên thực tế vào đêm đầu tiên lúc mọi người rời nhà ăn, tôi phát hiện ánh mắt cô ấy nhìn tôi khá kỳ lạ, giống như cô ấy đã quyết định chọn tôi."
"Phù thủy không cần ra mặt, nhưng tôi có vài lời muốn nói cho bạn nghe..."
Bành Trình nhịn không được xen mồm. "Khó mà nói đó. Trong mắt phù thủy, có thể cậu đã tự cắn để lấy lòng tin của người ta nha."
Đoạn Dịch nghe lời này, nhìn Bành Trình nhiều hơn vài lần, cảm thấy lời hắn nói rất hợp ý anh, cảm giác như đang chắn sói hộ phù thủy.
Nhìn về phía Bành Trình, Minh Thiên giải thích: "Tuy rằng số 9 kiến nghị phù thủy nên cứu người vào đêm đầu, nhưng đó không phải điều bắt buộc trăm phần trăm phải làm, cho nên việc sói tự cắn rất có thể không lừa được phù thủy, mà còn trực tiếp vào tù."
"Trò chơi này không đơn thuần là bàn luận và giết thoải mái như Ma Sói. Chúng ta còn phải suy xét về vấn đề logic thực tế, ví dụ như nguy hiểm từ phó bản, quan hệ giữa các người chơi, và tính cách của người chơi đó."
"Đây là phó bản có độ khó 4. Vạn nhất người sói thất bại, người tốt lại không vượt được ải, có khả năng người chơi trong tù thật sự sẽ chết. Mọi người chơi cùng tôi ở phó bản trước ít nhiều có chút hiểu biết về tôi rồi, tôi thích khống chế thế cục, chứ không phải trốn vào tù và khiến mình lâm vào tình cảnh bị động. Cho nên nếu tôi là sói, tôi tuyệt không sẽ không tự cắn."
Kỳ thật lời Minh Thiên nói giống y đúc những gì Đoạn Dịch đã suy nghĩ vào tối qua.
Âm thầm thở ra một hơi, Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên, thật sự không biết có nên tin hắn hay không.
Nói xong một đoạn dài, Minh Thiên cầm ly uống ngụm nước, nói tiếp: "Logic ngoài sân đã xong, tiếp theo tôi nói về logic trong sân chơi."
"Số 12 là sói fake tri, cô ấy chơi phản logic, cái này hôm qua tôi đã cùng mọi người phân tích rồi. Hôm nay nhắc lại cho mọi người nắm rõ hơn nhé. Mời mọi người nhớ lại trình tự 3 tiên tri ra mặt."
"Số 6 nhảy ra đầu tiên, nói rằng đã soi tôi ra người Tốt, tôi lập tức nhận tri để phủ nhận thân phận của cô ấy. Đến khi thân phận của tôi được mọi người tin tưởng, số 12 mới muộn màng nhảy ra nhận tri. Rõ ràng là số 6 nhận tri thất bại nên số 12 không thể không ra mặt."
"Nếu tôi là sói, nếu tôi cùng số 6 diễn vở kịch sói giết sói, tôi nên đợi tiên tri thật nhảy ra rồi mới nhận tri chứ. Thử nghĩ xem, nếu số 6 nói tôi là người Tốt, số 12 nhảy ra nhận tri, cuối cùng mới tới tôi ra mặt nhận tri, thế thì thân phận của tôi đã không như bây giờ, bị số 12 hạ thấp uy tín. Thế nên, nếu tôi là sói, tôi sẽ không nhận tri nhanh đến vậy."
Nói đến đây, Minh Thiên nhìn nghiêng về phía Đoạn Dịch đối diện, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Anh Tiểu Dịch, em biết bởi vì đủ loại nguyên nhân, anh thấy tâm tư của em quá phức tạp, hành động kín kẽ. Vậy em hỏi anh, nếu em là người có tâm tư cẩn thận, nếu em là sói, vì sao lại để lộ một sơ hở lớn như vậy, khiến thân phận của mình bị người ta tranh thủ cơ hội hạ thấp?"
Đoạn Dịch mở miệng, còn chưa trả lời Minh Thiên, Bành Trình đã vội vã tranh nói: "Lời số 2 nói đúng là có lý. Nhưng cậu liên tục bắt được ba con sói, này cũng quá mức... Thật ra tôi cảm thấy lời số 9 nói cũng có thể á."
Minh Thiên khẽ nhíu mày, nói: "Hôm qua số 9 được số 12 nhận tri soi ra người Tốt, đây là một hành động có lợi có hại."
"Thứ nhất, chúng ta đều biết rằng, sau khi số 6 nhận tri thất bại, số 12 nhảy ra cạch tri, nhưng để đảm bảo, cô nhất định sẽ chọn một người để soi ra người Tốt, tránh việc nhảy ra chậm bị người khác nghi ngờ, tạo thành thế cục ba tri hai sói."
"Thứ hai, số 9 lên tiếng đầu tiên và quay đầu đúng lúc, tự nhiên chúng ta sẽ cho rằng số 9 có thân phận người Tốt."
"Tổng hợp hai điều trên, nếu tôi chọn tra thân phận số 9 lập tức sẽ khiến người khác thấy lạ, đẩy vào diện nghi ngờ là sói. Nhưng cố tình số 9 là sói thật. Số 12 bố trí khá ổn thỏa, cô ấy chơi tốt thật."
Minh Thiên nói liên tục, trình bày rõ ràng rất có sức thuyết phục, cũng vô cùng kíc,h thích.
Bành Trình ngơ ngáo hồi lâu, cẩn thận nhẩm lại một lượt, mở miệng nói: "Kỳ thật... Tôi thấy số 2 nói cũng hợp lý phết. Ngay từ đầu số 9 đã tạo ấn tượng người Tốt quá lớn. Ví dụ tôi là sói, tôi sẽ không ngu đến mức chọn soi cô ấy và bảo cô ấy là sói. Tôi sẽ nói mình soi số 9 ra người tốt, kéo cô ấy về phe mình. Hơn nữa số 9 cũng biết chơi, vạn nhất ép chết tôi thì sao bây giờ? Chắc chắn kéo phiếu của cô ấy là phương án tốt nhất."
Minh Thiên nhìn một cái Bành Trình, lại nhìn phía Đoạn Dịch, tổng kết suy luận của mình: "Số 12 nhảy ra nhận tri khá lời, vừa khiến mình có uy tín nhất định vừa giữ số 9 an toàn. Chỉ tiếc, số 12 bị thợ săn mang đi ban đêm. Nếu không tôi đoán cục diện hôm nay sẽ càng thú vị hơn. Một khi tôi nói mình soi số 9 ra sói, số 9 và số 12 nhất định sẽ liên hợp, ép tôi nhà tiên tri thật thà bị loại khỏi cuộc chơi."
"Số 5, 9, 11, 12 bốn người là một nhóm đến cùng nhau. Số 11 số 12 vào tù, số 9 bị soi ra sói, không thể tin lời cô ấy nói. Nhưng số 5 hào có thể phát biểu vài lời chứ nhỉ."
Minh Thiên nhìn phía người đàn ông số 5, "Tôi nghĩ anh nên chia sẻ cái nhìn của anh với mọi người. Theo phỏng đoán trước mắt của tôi, tuy số 12 là học sinh cao trung nhưng cô ấy thích ứng trò này rất nhanh. Có đúng vậy không?"
Biểu tình số 5 hơi nặng nề, có lẽ đang nghĩ đến một trải nghiệm không vui nào đó.
Cuối cùng hắn ta nhăn chặt mày: "Số 12 cô ấy... là một cô bé thông minh, nói chung là chơi Ma Sói nhiều hơn tôi. Tôi chưa từng chưa qua trò này. Có lẽ... cậu nói đúng. Dù sao trong bốn người, hai cô gái hiếu thắng hơn hai người nam chúng tôi rất nhiều."
Khoảng thời gian dài sau đó khi mọi người tự do thảo luận, Minh Thiên gần như không lên tiếng.
Đoạn Dịch cũng không hé răng, anh chỉ cúi đầu, lặng lẽ thu hết những lời thảo luận vào tai... Cơ bản là mọi người đều đồng ý bỏ phiếu loại số 2, đồng thời tỏ ý, nếu phù thủy không tin số 2, đêm đó hạ độc số 2 là được.
Thời gian nhích dần đến 9 giờ 40 phút, thời gian bỏ phiếu chỉ còn 20 phút.
Mắt thấy kết quả sắp đi về hướng, Đoạn Dịch bỗng nhiên mở miệng lần thứ hai.
"Tôi có ý kiến."
Nhận lấy ánh mắt của mọi người, Đoạn Dịch nói: "Vừa rồi tôi nói không đúng. Nếu muốn loại hết ba tiên tri, vậy trước tiên cần giải quyết cho xong vấn đề tiên tri. Hiện tại chúng ta bỏ phiếu loại số 2 ra trước. Còn có ném độc số 9 hay không thì để vu phù thủy quyết."
"Vừa rồi số 2 cũng nói rồi, ngoài việc suy luận mạch game, chúng ta còn phải nghĩ đến logic bên ngoài. Theo góc nhìn của tôi, bằng hiểu biết của tôi với số 2, cậu ấy luôn gạt tôi. Từ tối hôm qua cậu ấy vẫn liên tục thử thái độ của tôi. Nếu cậu ấy là người tốt thì đã không làm vậy. Nói chung là tôi bỏ phiếu số 2. Hy vọng mọi người tin tôi, nhất định phải bỏ phiếu giống nhau."
·
Buổi tối 10 giờ. Bỏ phiếu kết thúc.
Thông báo vang lên, số 9 là người phải vào tù.
Mà kết quả bầu phiếu cũng xuất hiện trên từng màn hình thiết bị.
Đa số người chơi đều chọn số 9, chỉ có hai người là bỏ phiếu số 2 Minh Thiên.
Một trong hai người tất nhiên là số 9.
Người còn lại thế mà không phải Đoạn Dịch, mà là số 4 Khang Hàm Âm.
Mặc kệ mấy người còn lại, Đoạn Dịch xoay người rời nhà ăn.
Chỉ là trong khoảng khắc quay người ấy, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
–
Buổi tối 10 giờ một phút, trong phòng số 7.
Đoạn Dịch đang định đi tắm thì tiếng gõ cửa vang lên.
Xuống giường đi mở cửa, Đoạn Dịch ngoài ý muốn thấy số 1 Ổ Quân Lan đứng ngoài cửa.
"Có tiện tâm sự cùng anh không?" Ổ Quân Lan trực tiếp hỏi.
Đoạn Dịch nhìn cô một lát, nghiêng người để cô vào. "Trên đường tới không gặp ai khác chứ?"
Ổ Quân Lan lắc đầu, ngồi vào sô pha: "Không có. Tôi mở hé cửa quan sát hồi lâu, không phát hiện động tĩnh gì mới tới đây."
Chờ Đoạn Dịch ngồi xuống đối diện, cô vào thẳng vấn đề: "Cho tôi hỏi, vì sao lại kêu mọi người bỏ phiếu số 2 nhưng thực tế lại bỏ phiếu số 9? Tôi thật sự không hiểu nổi."
Đoạn Dịch giải thích: "Tôi kêu gọi bỏ phiếu số 2 vì muốn nhìn hướng phiếu bầu, chứ không thật sự muốn bỏ phiếu số 2. Tôi và cậu ấy là người duy nhất phạm vào kiêng kị của Mạt Lị. Tôi còn cần cậu ấy cùng đối phó Mạt Lị."
Ổ Quân Lan nhíu mày: "Vậy anh cảm thấy... số 4 bầu số 2 vì nguyên nhân gì?"
Đoạn Dịch nói: "Trước khi hết giờ bỏ phiếu tôi mới đề nghị, tương đương với việc kéo phiếu lộ liễu. Nhưng dù tôi có kéo phiếu kiểu gì cũng không thể thay đổi thế cục. Thứ nhất, lúc ấy không còn dư thừa thời gian để mọi người bàn luận và thống nhất theo ý kiến của tôi; thứ hai, tôi kéo phiếu khơi khơi không đủ sức thuyết phục, mọi người sẽ không vì một câu "tôi không tin số 2" để phán rằng số 2 là sói. Dưới tình huống như vậy, mọi người đều bỏ phiếu số 9 mới là hợp lý."
"Thảo luận đã đến giai đoạn cuối, mọi người cơ bản đã đồng ý loại số 9 trước. Phù thủy không tin số 2 thì buổi tối ném độc là được. Phù thủy sẽ không ra mặt nhận thân phận, không thể tùy tiện giữ lại số 9. Thủ vệ vì che giấu bản thân cũng sẽ không ra mặt. Dân thường không biết ai có chức năng, chỉ có thể bỏ phiếu giống nhau, họ không việc gì phải nghe câu cuối cùng của tôi và sửa phiếu bầu."
"Nói ngắn lại, tôi đợi sắp hết giờ bỏ phiếu mới lên tiếng một các thiếu sức thuyết phục, không đủ để ảnh hưởng đến quyết định của phe Tốt. Người duy nhất bị ảnh hưởng là người chột dạ, sợ lộ sói hoặc sói hùa."
Sói hùa là một loại chiến lược của phe sói. Ví dụ khi sói nhảy ra nhận tri cạch chức năng với tiên tri thật (chiến thuật fake tri) thì một sói khác sẽ nhảy ra công kích chính đồng đội mình, nhằm mê hoặc phe người Tốt.
(Nói chung tự biên tự diễn ra 2 phe đối lập, thậm chí là hy sinh nhằm đánh lừa suy nghĩ của mọi người. Mn thấy khó hiểu thì nói mình, mình sửa lại câu từ.)
"Tôi hiểu rồi." Ổ Quân Lan thở phào một hơi, "Số 4 rất cẩn thận, suy nghĩ cũng nhiều. Và cũng vì nghĩ quá nhiều, muốn chối bỏ thân phận sói, ngược lại trúng kế của anh. Nhưng theo ý anh nói... số 2 cũng là sói?"
"Đúng vậy." Đoạn Dịch gật đầu, "Số 2 Minh Thiên là sói. Thấy tôi cường thế muốn bỏ phiếu số 2, số 4 sợ tôi có hậu chiêu bèn nghe lời tôi bỏ phiếu số 2, trước tiên cứ tỏ vẻ mình khác phe với số 2."
"Lấy ví dụ, nếu phù thủy không ném độc, nhất định số 2 sẽ sống đến sáng mai. Như vậy đêm mai từ 9 đến 10 giờ, người Tốt khẳng định sẽ bỏ phiếu số 2. Đến lúc đó số 2 hoàn toàn có thể "vô tình" làm lộ thân phận sói của mình. Cậu ấy sẽ "vô tình" xác nhận thân phận dân thường của số 4 và được mọi người tin tưởng. Bởi vì số 4 đã tỏ vẻ mình ở phe đối lập với số 2. Đây là tính toán của số 4."
Tạm dừng một chút, Đoạn Dịch nói: "Cái tôi thắc mắc là, vì sao bọn họ có thể nhắm chuẩn vào thợ săn số 11? Tôi không nghĩ rằng số 11 bị lộ, ít nhất là thời điểm ban ngày không hề lộ. Lúc thăm dò ban ngày cô có thấy hắn lỡ miệng làm lộ gì không?"
Ổ Quân Lan lắc đầu: "Không có. Số 11 ít nói lắm. Nhưng anh nói vậy làm tôi nhớ ra một chuyện..."
"Chuyện gì?" Đoạn Dịch hỏi.
Ổ Quân Lan nói: "Biết đâu số 11 không phải vì nói gì đó làm lộ thân phận, mà do ánh mắt, động tác, biểu tình thì sao. Tỷ như lúc bắt đầu thảo luận, có người nói ai có chức năng thì đừng ra mặt, số 11 đã thay đổi biểu tình."
Đoạn Dịch nhíu mày: "Làm gì có ai chỉ bằng quan sát sắc mặt người khác liền đoán ra thân phận? Quá khoa trương rồi."
Ổ Quân Lan nói: "Vừa vặn số 4 học tâm lý học. Anh nhớ không, khu nghỉ ngơi lần trước chúng ta ở có phòng trị liệu tâm lý đấy?"
Chỗ trị liệu tâm lý nằm phía sau tòa nhà khách sạn. Nếu người chơi bị phó bản trước để lại bóng ma tâm lý, có thể tới đó để điều chỉnh càm xúc và trị liệu chấn thương tâm lý.
"Ừ. Tôi có ấn tượng, mặc dù tôi chưa vào xem kỹ." Đoạn Dịch gật đầu nói.
Ổ Quân Lan nói: "Tôi cùng số 4, số 6 vào rồi. Ở phương diện này số 4 thực sự rất chuyên nghiệp. Nếu có thể thông qua biểu tình đoán thân phận, có lẽ chỉ có cô ấy là làm được. Đương nhiên, điều này không phải hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng có tỷ lệ nhất định."
Chỉ bằng biểu tình để phân tích xuất thần là không đủ.
Chỉ bằng vận khí để đoán, thì càng mơ hồ.
Nhưng nếu mỗi yếu tố chiếm 50%, câu chuyện sẽ trở nên hợp lý.
Số 6 số 2 số 4 đều là sói, số 6 giúp số 2 lập uy thân phận, số 4 phân tích thân phận thông qua biểu cảm người chơi, cảm thấy tỷ lệ cao số 11 có chức năng, cho nên quyết định xử hắn, không ngờ hắn thực sự là thợ săn.
Lời Ổ Quân Lan nói đã giúp Đoạn Dịch giải quyết một bài toán khó.
Chỉ còn vấn đề vì sao số 6 nguyện ý phối hợp diễn kịch với số 2 Minh Thiên là Đoạn Dịch chưa thể hiểu nổi.
Nhưng về việc này, Đoạn Dịch kìm lại, chưa vội nói với Ổ Quân Lan.
Ổ Quân Lan cũng trầm mặc theo.
Một hồi lâu sau, như thể đã hạ quyết tâm, cô nói với Đoạn Dịch: "Tôi tới tìm anh vì lòng dạ không yên, muốn tìm một người tham khảo chiến lược. Ở phó bản trước, anh là người muốn quay lại cứu mọi người ở lâm viên. Cho nên tôi cảm thấy anh là người có thể tin tưởng, ít nhất là tin tưởng nhân phẩm của anh. Ngoài ra, nghe anh phân tích nãy giờ, tôi cũng thấy anh không có sơ hở gì... Thế nên, tôi nghĩ mình có thể thẳng thắn nhận thân phận với anh. Tôi hy vọng anh cũng có thể tin tưởng tôi."
Đến lúc này Đoạn Dịch đã đoán được thân phận đại khái của cô.
Quả nhiên, Ổ Quân Lan nhìn anh, mở miệng nói: "Tôi là thủ vệ. Anh nghĩ đêm nay tôi nên bảo vệ ai?"
Đoạn Dịch còn chưa kịp nói gì, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Ánh mắt hơi trầm xuống, cùng Ổ Quân Lan liếc nhau, Đoạn Dịch nói: "Cô trốn vào tủ quần áo của tôi. Tôi ra ngoài xem thử."
–
Một lát sau, chờ Ổ Quân Lan trốn xong xuôi, Đoạn Dịch mới đi mở cửa phòng.
Người ngoài cửa đúng là Minh Thiên.
Hắn lo lắng hỏi: "Sao anh mở cửa lâu thế, anh không gặp chuyện gì chứ?"
Đoạn Dịch tự nhiên nói: "Đi WC tí thôi. Cậu có việc hả?"
Minh Thiên nói: "Chúng ta tìm Tiểu Vũ hỏi chuyện Hồ Điệp, chọc Mạt Lị tức giận. Cô ta còn không dùng được bánh kem để đối phó với chúng ta, tôi lo buổi tối cô ta sẽ ra tay. Đêm nay chúng ta ở cùng nhau cho an toàn."
Đoạn Dịch gật đầu: "Được, cậu về phòng đợi tôi. Tôi hút điếu thuốc rồi sẽ qua."
Minh Thiên rũ mắt, nhìn vào mắt anh: "Tôi ở đây chờ anh được mà..."
"Không cần." Đoạn Dịch nói, "Lần nào tôi hút thuốc cậu cũng ý kiến ý cò. Về đi, tí tôi tìm cậu."
"Rầm" một tiếng, Đoạn Dịch đóng cửa phòng.
Tổng cổ được Minh Thiên, Đoạn Dịch trở lại tủ quần áo.
Mở tủ quần áo, anh làm thủ thế giữ im lặng, nhỏ giọng nói Ổ Quân Lan: "Thời gian không còn sớm. Cô phải dùng kỹ năng trước khi người sói cắn. Ngay bây giờ đi."
"Nhưng tôi..."
"Nếu cô tin tôi, vậy thì tự bảo vệ mình." Đoạn Dịch nói, "Đêm nay tôi sẽ không về phòng. Cô có thể ở trong phòng tôi, tránh vừa ra cửa đã bị sói bắt gặp."
Lời Đoạn Dịch nói là có căn cứ.
Minh Thiên giả tiên tri mà sống qua đêm nay, hôm sau nhất định sẽ bị người khác hoài nghi, như vậy đến lúc đó hắn sẽ bị bỏ phiếu. Nhưng theo tính cách của hắn, khẳng định hắn sẽ không ngoan ngoãn vào tù.
Bởi vậy, Đoạn Dịch cảm thấy trò chơi này sẽ không kết thúc trong đêm nay.
Chia tay Ổ Quân Lan, Đoạn Dịch cầm thiết bị và dù đen chắn công kích ra cửa.
Trong lúc đó anh không quên sử dụng kỹ năng phù thủy, ném độc số 4.
Độc xong số 4, tiếng thông báo vang lên.
Đoạn Dịch rít điếu thuốc, rồi nhấn tắt luôn.
Ném số 4 vào tù xong xuôi, anh đến cửa phòng Minh Thiên gõ hai cái.
–
Chờ Minh Thiên mở cửa phòng, không đợi hắn mở miệng, Đoạn Dịch lập tức vòng qua hắn đi vào phòng, ngồi xuống sô pha: "Lúc nãy hút thuốc tôi chợt nhớ một sự kiện. Lúc Mạt Lị đưa Tiểu Vũ về nhà có bảo hôm nay là thứ sáu. Nghĩa là ngày mai là thứ bảy. Thứ bảy Mạt Lị không đi làm nhỉ? Có phải ngày mai cô ta sẽ ở nhà cả ngày?"
Minh Thiên tạm thời không nói gì, hắn đứng trước sô pha cúi đầu nhìn Đoạn Dịch, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt an. Hắn nhìn đuôi mắt anh hiện nếp nhăn lờ mờ khi nheo mắt, rồi lại nhìn xương quai xanh nhấp nhô ẩn hiện sau lớp áo thun.
Thật lâu sau, Đoạn Dịch thấy hắn không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hả? Cậu thấy thế nào?"
Nghe vậy, Minh Thiên ngồi xuống sô pha đối diện. "Em thấy phỏng đoán của anh đúng lắm. Từ sáng mai có lẽ chúng ta không thể tự do thăm dò nữa. Cơ mà chỗ cần kiểm tra chúng đều đã kiểm tra hết rồi."
Đoạn Dịch nhìn hắn: "Nếu không đêm nay chúng ta thử một lần cuối cùng? Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ có lẽ không thể vào. Trừ phòng khách có thể thử một chút. Chắc bây giờ Mạt Lị và con gái cô ta đã ngủ say. Lại nói, dù sao hai ta cũng lo đêm nay Mạt Lị sẽ giết chúng ta, thay vì trốn ở đây chờ chết, không bằng chủ động nghênh đón, để coi cô ta còn có chiêu gì."
Giơ cây dù trong tay, Đoạn Dịch bổ sung: "Tôi cầm theo cả dù nè."
Minh Thiên nghe xong gật đầu: "Được. Em cũng lấy dù đi chung với anh."
Đoạn Dịch cười, má phải hiệu lúm đồng tiền nhàn nhạt, anh đứng dậy đi ra cửa.
"Không nên để muộn hơn. Giờ chúng ta tới phòng khách luôn."
Đoạn Dịch không ngờ, anh mới tới chỗ cửa, ngón tay vừa chạm vào then cửa, cánh tay bỗng bị Minh Thiên chụp lấy.
"Ơ cậu..."
Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên gần như áp sát phía sau mình
Khoảng cách giữa hai người gần quá mức bình thường, nhưng Đoạn Dịch không nghĩ nhiều, anh tưởng động tác của Minh Thiên đơn thuần muốn ngăn anh ra ngoài, chắc là vì hắn còn có chuyện chưa nói xong.
Đứng sau lưng Đoạn Dịch, Minh Thiên vòng qua cánh tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của anh. Hơi cúi người, môi hắn dán sát vành tai anh. Dùng tư thế gần như ôm ấp, Minh Thiên nhẹ giọng hỏi anh: "Anh Tiểu Dịch, đừng vội. Chuyện trộm thăm dò phòng khách nói sau, chúng ta có cả một đêm mà. Bây giờ em muốn hỏi anh một chuyện."
"Cậu có vấn đề cứ việc hỏi, nhưng đừng có hỏi kiểu này. Nóng quá, cách xa tôi ra một chút."
Đoạn Dịch chọc chọc cánh tay phía sau.
Môi Minh Thiên môi hơi dịch về phía sau một xíu, nhưng cơ thể vẫn dính chặt sau lưng Đoạn Dịch. "Em muốn hỏi, vì sao anh không tin em?"
Đoạn Dịch cười nói: "Cái gì gọi là tôi không tin cậu? Nếu cậu là phe sói, cậu cần phải lừa tôi, đây là quy tắc của trò chơi. Tao gạt mày mày gạt tao là chuyện quá bình thường. Trò chơi thôi mà. Với lại lần này khác với phó bản trước. Hiện chúng ta đã biết vào tù không có nghĩa là chết luôn, vẫn còn đường sống để cứu vãn."
"Thế nếu đêm nay mọi người bị anh thuyết phục, thật sự bỏ phiếu em, đẩy em vào tù thì thì sao?" Minh Thiên hỏi anh.
Đoạn Dịch không nói mình làm vậy để xem hướng phiếu bầu. Anh không nghĩ mình bị lộ thân phận phù thủy.
Vì thế Đoạn Dịch chỉ nói: "Nếu cậu vào tù, đương nhiên tôi sẽ dùng hết toàn lực cứu cậu."
Minh Thiên cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Thế những người khác thì sao?"
"Người khác vào tù? Tất nhiên tôi cũng sẽ nỗ lực nghĩ cách cứu." Đoạn Dịch đáp rất tự nhiên.
Cuối cùng Minh Thiên cũng chịu buông tha, lùi lại thêm một ít.
Áp lực phía sau chợt rời xa, Đoạn Dịch lập tức xoay người nhìn về phía hắn. "Cậu hỏi mấy câu đó rốt cuộc là..."
Rốt cuộc là có ý gì?
Minh Thiên lẳng lặng nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em muốn anh tin tưởng em. Anh phải tin em, em sẽ không hại anh. Dù anh ở ngoài hay trong tù, em đều sẽ cứu anh."
Đoạn Dịch cứ cảm thấy lời Minh Thiên chứa ẩn ý gì đó.
Ngoài ra, cũng không biết có phải do ảo giác không, anh thấy Minh Thiên đang cố giấu chút cảm xúc bi ai trong mắt.
Minh Thiên đứng ngược sáng, thân hình thon dài chặn đứng nguồn sáng.
Bởi vậy, Đoạn Dịch không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy đốm sáng li ti phản chiếu nơi đáy mắt.
Ánh mắt của hắn vô cùng quái lạ, hắn như thể đang một mình đứng giữa chốn vô nhai địa ngục, sau lưng là biển máu tanh tưởi đỏ rực. Hắn tứ cố vô thân, dùng hết sức bình sinh không ngừng không ngừng tiến lên phía trước. Nhưng dù đi tới đâu cũng không thể thoát khỏi biển máu.
Để rồi cuối cùng, hắn chỉ có thể vươn một bàn tay vào hư không vô biên, cầu mong được cứu rỗi.
... Nhưng không một ai chịu nắm lấy tay hắn.
Ánh mắt của hắn khiến Đoạn Dịch ứ nghẹn không lý do, thế nên anh theo bản năng muốn phá bầu không khí áp lực này, ra vẻ thoải mái trêu chọc một câu: "Nếu tôi không tin cậu thì sao?"
"Em..." Minh Thiên nhìn anh một lát, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, thấp giọng thủ thỉ, "Em sẽ buồn lắm anh ạ."