Đoạn Dịch lưu loát đá văng ba cửa phòng, nhìn cách bày trí trong phòng liền hiểu có tác dụng gì.
Phòng đầu tiên họ vào hiển nhiên là phòng ngủ, cạnh phòng ngủ là phòng luyện tập diễn xướng.
Căn phòng này vô cùng trống trải, có hai mặt tường gắn gương. Chẳng qua hiện tại cả hai mặt gương đều bị đập bể, mảnh gương vỡ rơi đầy đất. Dọc tường còn lắp giá đỡ, dùng để bám tay vào hoặc ép chân.
Đối diện phòng ngủ là phòng chứa dụng cụ diễn như đao thương kiếm kích, cùng trang phục hát tuồng. Trên giá treo đồ có rất nhiều chỗ trống. Không khó liên tưởng, đống quần áo rơi rớt đầy trong phòng ngủ là từ đâu ra.
Cuối cùng là phòng sách, trước mắt đây có thể là nơi tiết lộ nhiều thông tin nhất.
Bên trong phòng sách khá sạch sẽ, trên bàn sách trưng bày một số ảnh chụp, vẫn là ảnh chụp chung của đôi nam nữ.
Trên kệ sách bày biện phần lớn sách vở liên quan đến hí khúc, lịch sử phát triển Côn khúc, phục sức*,... cùng rất nhiều kịch bản diễn, chủ yếu là Côn khúc**.
*Quần áo mặc và đồ trang sức
**Côn khúc hay Côn kịch / Tuồng Côn Sơn: Là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc, ra đời vào khoảng cuối thế kỉ XIV (khoảng cuối thời nhà Nguyên, đầu thời nhà Minh). Côn kịch là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại. (Đọc thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Côn_khúc)
Ngoài ra trên kệ sách còn có hai tầng chuyên dùng để sưu tầm báo chí.
Các bài báo đưa tin rất nhiều về cặp con hát, nhờ vậy Đoạn Dịch cuối cùng cũng biết tên của họ.
Nam con hát tên Chu Chấn An, nữ con hát tên Sở Thanh. Hai người đều thuộc thế hệ danh linh, bọn họ đã kết hôn, được ca gợi là nhân duyên trời cho. Khi bọn họ kết hôn, báo chí đưa tin về câu chuyện tình yêu của họ suốt hai ngày.
Tòa nhà lâm viên tên Mộng Viên, là nơi hai người ở sau khi kết hôn.
Đọc tiếp các tờ báo theo thời gian, suy đoán của đám Đoạn Dịch cũng được nhắc đến: Nữ con hát tên Sở Thanh quả nhiên đã chết.
Báo chí lên bài chi tiết về tai nạn của Sở Thanh.
Một ngày nọ sau khi diễn xong, cô uống một ly trà, khiến dây thanh quản bị hỏng. Không biết là ai ghen ghét tài hoa của cô, hạ độc vào trong trà. Sở Thanh mê diễn như mạng, biết mình không thể hát tuồng nữa, cả ngày buồn bực không vui, tinh thần dần dần uể oải.
Vì để Sở Thanh vui vẻ, Chu Chấn An đặc biệt tìm thầy dạy nói tiếng bụng*. Hắn khuyên Sở Thanh: "Ta có thể nói tiếng bụng để giúp em diễn kịch. Chúng ta vẫn có thể cùng nhau lên đài diễn xuất, thực hiện vở Mẫu đơn đình như cũ."
Nói tiếng bụng (tiếng Anh: ventriloquism hay ventriloquy) là một môn nghệ thuật sân khấu mà người nghệ sĩ cố gắng phát ngôn sao cho khuôn miệng càng ít cử động càng tốt, khiến cho khán giả có cảm giác như âm thanh của họ là do một người khác tạo ra. Người biểu diễn thường sẽ mang kèm một con rối đạo cụ, khi nói, họ đồng thời điều khiển cơ thể con rối (miệng, tay chân), tạo cảm giác như chính nó đang nói chuyện.
Sở Thanh lại thở dài: "Em chỉ sợ khách sẽ không chịu."
Chung quy Sở Thanh vẫn không vui nổi. Không thể hát tuồng, đến tình yêu cô cũng buông tay, cuối cùng chọn tự sát.
Sau khi mai táng cô tại lâm viên, Chu Chấn An sống ở đây một mình, thề suốt đời không cưới ai khác.
Đọc xong đống báo chí, Đoạn Dịch nói: "Mình đoán chuẩn quá. Con rối gỗ biết hát tuồng, không phải vì nó là yêu quái sống, mà vì Chu Chấn An nói tiếng bụng."
"Ừ. Xem ra là vậy." Lâm Nhạc Xuyên nhanh chóng đọc lướt qua bảng tin: "Sở Thanh được chôn tại lâm viên này. Nếu chúng ta vào sâu trong rừng cây, có lẽ sẽ tìm được mộ cô ấy."
Ba người tốn hết buổi sáng ở lầu 4, đến khi xuống phòng khách đã là giữa trưa.
Sau giờ ăn trưa, các người chơi tập hợp trao đổi manh mối, cô gái mặc đồ công sở số 1 bắt chuyện: "Tôi tìm được một mộ phần, bia mộ khắc chữ "ái thê Sở Thanh "."
Phần mộ nằm phía Tây Nam của lâm viên. Nhóm bốn người đi khoảng 15 phút là tới.
Khoảng mộ cô độc, lẳng lặng nằm sâu trong rừng cây, xung quanh toàn là bùn đất, nhưng bia mộ lại được lau chùi sạch sẽ, hơn nữa trước mộ còn đặt một ít trái cây chưa bị héo. Có thể đoán được trước đó nam con hát Chu Chấn An đã tới thăm mộ.
Số 1 lục lọi túi áo, lấy ra một cuốn nhật ký bằng da trâu. "Tôi còn tìm được cái này. Nó nằm gần bia mộ. Có thể là người tảo mộ trước đó không cẩn thận đánh rơi."
Đoạn Dịch tiến lên nhận cuốn nhật ký ố vàng, mở sổ ra đọc.
"Vì sao em không quay lại?"
"A thanh, có phải em trách ta không thể bảo vệ em?"
"Sao bây giờ em vẫn chưa quay về?"
"Không đúng, ta đã làm đúng theo từng bước ghi trong sách thuật pháp. Lấy mạng đổi mạng, lẽ ra em đã quay về."
"Em không quay về, có phải vì em không yêu ta?"
"Không sao, dù em không yêu ta, ta cũng sẽ mang em trở về."
Mấy câu này có vẻ dùng máu để viết.
Sổ nhật ký gồm sáu trang, mỗi trang viết vài câu, khoảng cách thời gian giữa từng câu viết là rất dài, có câu cách nhau tận ba tháng.
Sáu trang giấy này, trang nào cũng viết cùng một nội dung:
"Ta sẽ tiếp tục thử nghiệm, ta chờ em."
"Ta chờ em."
"Ta chờ em."
......
Khép sổ nhật ký, Đoạn Dịch không khỏi cảm thán. "Đúng là một kẻ si tình. Có phải mỗi lần hắn tới tảo mộ đều sẽ hỏi vì sao vợ mình chưa sống dậy?"
"Chắc vậy." Lâm Nhạc Xuyên nói, "Chúng ta có thể phỏng đoán, để hồi sinh Sở Thanh, Chu Chấn An đã tìm kiếm tà thuật giúp người chết sống lại. Nhật ký có nhắc đến việc "lấy mạng đổi mạng". Có vẻ hắn đã giết người, cũng có ý đồ đổi mạng người khác lấy mạng Sở Thanh về."
"Nhưng hắn thất bại." Đoạn Dịch nhíu mày nói, "Hắn thất bại, nhưng hắn không từ bỏ, hắn nói sẽ tiếp tục thử nghiệm. Ý hắn là... hắn sẽ tiếp tục dùng thuật pháp "lấy mạng đổi mạng"? Tiếp tục giết người, mà đối tượng hắn muốn giết..."
Trâu Bình đứng bên cạnh nghe rõ mồn một. Da cậu ta vốn trắng, bị dọa càng trắng hơn, trên mặt chẳng còn tí máu nào.
"Đừng nói chính là chúng ta? Chúng ta là du khách vào đây tham quan... Người sói muốn hiến tế chúng ta, nghĩa là, chủ nhân lâm viên sẽ giết chúng ta, hồi sinh vợ hắn?"
"Khả năng rất cao." Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, lại nói, "Nếu chủ nhân lâm viên, cũng chính là Chu Chấn An đã từng giết người, như vậy nhất định trong lâm viên sẽ còn sót lại vết tích, ví dụ như thi thể. Chúng ta có thể tìm thi thể người bị hại, xem xem hắn chết như thế nào, từ đó có thể nghĩ cách tránh bị Chu Chấn An giế,t chết."
Số 1 tiếp lời: "Đồng ý. Vừa lúc tôi có xẻng, bắt đầu đào từ chỗ nào?"
Nói xong, cô liền lôi xẻng ra, Lâm Nhạc Xuyên ngăn cô lại: "Buổi sáng chúng tôi đến thư phòng đọc sách báo, trong đó có chuyên mục viết về câu chuyện tình yêu của hai người. Trong mắt Sở Thanh, chồng cô là người ôn tồn lễ độ, thích làm việc thiện."
"Như vậy, nếu tôi là nam con hát, tôi sẽ không giết người trước mặt Sở Thanh, không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng cô ấy. Nếu hắn giết người chôn xác, tỷ lệ cao sẽ nằm ở khu rừng cây đối diện, cũng chính là phía đông nam của lâm viên."
"Tốt, chúng ta đến rừng cây đối diện trước." Đoạn Dịch dẫn đầu xoay người đi về hướng đông nam, Lâm Nhạc Xuyên và số 1 nhanh chân đuổi kịp anh, Trâu Bình ngơ ngác một hồi, mới chạy chậm đuổi theo mọi người: "Anh Đoạn từ từ đã, khu rừng này đáng sợ quá!"
Xuyên qua ranh giới rừng cây tây nam, thẳng về hướng đông nam, họ liền tiến vào một khu rừng cây khác.
Mới vừa tiến vào rừng cây không lâu, bốn người đang bàn xem bắt đầu đào từ chỗ nào, bỗng nghe thấy hai tiếng thét chói tai.
Hai thanh âm rất quen thuộc, một tiếng của tiên tri giả số 6 nói một câu rớt một giọt nước mắt, một tiếng của bạn thân cô ta, số 4 tự nhận bản thân có chức năng.
Nương theo tiếng thét chói tai chạy tới, Đoạn Dịch phát hiện hai bộ xương người.
Hai bộ xương này được bảo tồn hoàn chỉnh, lặng lẽ nằm trong rừng cây u ám đầy bùn đất, trông cực kỳ kinh dị.
"Đây là do mấy người vừa đào được?" Đoạn Dịch hỏi.
Đáp lời anh là số 3 cao to. "Thi thể này chôn nông lắm, tôi vừa gạt bớt bùn đất đã lộ ra. Vừa nãy là số 6 đi ngang bị vấp vào nó."
Số 1 ngồi xổm xuống quan sát thi thể. "Thi thể phân hủy sạch sẽ, không phải mới chết gần đây. Trong rừng ẩm ướt, độ ấm cao, nhiều côn trùng, tốc độ phân hủy sẽ khá nhanh. Bước đầu phỏng đoán, thời gian hai thi thể này chết ít nhất nửa năm trở lên."
Đoạn Dịch tò mò nhìn về phía cô. "Rất chuyên nghiệp, cô là pháp y?"
Số 1 lắc đầu. "Tôi học y khoa, sau khi tốt nghiệp không theo nghề bác sĩ, hiện đang làm dược sĩ bán dược phẩm. Thành tích của tôi không tốt, kiến thức chuyên môn quên gần hết rồi, chỉ có thể phân tích đại khái."
Đã thấy xác, Lâm Nhạc Xuyên dứt khoát rút xẻng trong ba lô ra. Cánh tay lưu loát vung xẻng sắt, cắ,m vào bùn đất hất lên, bắt đầu công tác khai quật.
Số 3 hỏi anh: "Anh làm gì thế? Chẳng lẽ vẫn còn người bị hại?"
Lâm Nhạc Xuyên yên lặng cúi đầu xúc đất: "Đợi chút sẽ biết."
Quả nhiên Lâm Nhạc Xuyên đoán không sai.
Mọi người hiệp lực đào hai giờ, liên tục đào ra mười xác chết.
Đa số thi thể đã hóa xương trắng, có hai thi thể còn dư lại chút thịt thối, xem ra là mới chết gần đây.
Trong lúc đó số 4, số 6 và Trâu Bình là không giúp được gì, ba người tìm ba góc cây nôn ói. Không khí trộn lẫn mùi hôi thối của thi thể cùng mùi nôn ói của ba người, thật sự làm người ta khó mà ngửi nổi. Cuối cùng đám Đoạn Dịch bỏ cuộc, thấy sắc trời bắt đầu trở tối, dứt khoát rời khỏi rừng cây, chạy đến chỗ hòn non bộ thmở dốc.
Chờ hít thở đủ, bọn họ mệt mỏi kéo lê thân mình về phòng khách nghỉ ngơi, hai ghế dài đều bị chiếm đóng nằm liệt, cả đám nằm ngay đơ, mãi đến khi bụng một người réo lên vì đói, những người còn lại mới phát hiện đã tới giờ cơm chiều.
Số 6 chủ động đứng dậy vào phòng bếp. "Hồi chiều tôi không ra sức, để tôi làm cơm chiều."
"Tớ giúp cậu." số 4 lập tức đi theo.
Số 3 to cao nhìn bóng lưng hai cô gái, mỉm cười say mê. "Các em gái là tốt nhất."
Thấy hai người đã vào phòng bếp, số 1 ghét bỏ lườm hắn: "Đồ dại gái. Có phải hai cô ấy nói gì cậu cũng tin?"
Số 3 nghe vậy mà không giận, vứt ngay cho cô cái nháy mắt: "Xem chị nói gì kìa. Chị đại cũng được lắm nha! Ấy, mà chị tên gì?"
Số 1 lạnh mặt nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc kệ hắn ta.
–
Trong phòng bếp. Hai cô gái tìm được một miếng thịt bò, đặt dưới vòi nước xả đông, đập vài trái trứng gà vào bát rồi quấy, thời gian trễ rồi, nên hai cô chỉ làm món đơn giản: Cơm chiên trứng gà thịt bò.
Lúc số 4 quấy trứng gà, số 6 lấy thớt ra thái nguyên liệu.
Nhanh tay thái nhỏ hai cọng hành hoa, số 6 ngẩn đầu hỏi số 4: "Cậu thấy số 2 và số 7 thế nào?"
Số 4 đầu cũng không nâng: "Hai con sói, khỏi cần nghĩ. Hai người họ chung một nhóm, vì sao? Vì họ biết thân phận của người còn lại, nên họ mới dám tín nhiệm nhau. Họ đâu phải bạn thân giống chúng ta, hai tên đàn ông suốt ngày đi kè kè bên nhau làm gì?"
Số 6 lén thở phào một hơi, hỏi thử một câu: "Vậy cậu nghĩ tối nay mình có nên kiểm tra số 7 không?"
Số 4 đáp: "Tớ nghĩ vẫn nên kiểm tra số 7. Anh ta đã được số 2 xác nhận là Người tốt. Cậu không tra anh ta thì không cãi nổi."
Bỏ dao phay xuống, số 6 thở dài: "Nhưng tớ lo đêm nay mình sẽ bị sói bắt. Phù thủy vẫn chưa lộ mặt, không biết còn thuốc giải hay không. Bây giờ vẫn chưa tới 9 giờ, trước 9 giờ tối sói tùy thời có thể bắt người, mình không biết sói đã cắn ai hay chưa..."
Số 4 liền nói: "Dù phù thủy không cứu cậu cũng không sao. Có gì cậu vào phòng tớ kiểm tra, nếu soi ra số 7 là sói thì nói cho tớ biết luôn. Lỡ cậu bị sói bắt, tớ sẽ nói thông tin đó cho mọi người."
Chứng tỏ số 4 không phải phù thủy. Số 4 chỉ có thể là thợ săn.
Nhìn bạn thân số 4 của mình, tim số 6 đập nhanh một nhịp, cô ta đang cực kỳ hưng phấn.
Nhưng cô ta lại tỏ vẻ lo lắng đầy mặt: "So với tớ, thật ra tớ lo cho cậu hơn. Nếu phù thủy còn thuốc giải có lẽ sẽ cứu tớ, nhưng cậu thì không chắc. Nếu tớ bị cắn, liền chứng thực thận phận tiên tri của tớ. Khả năng cao chúng sẽ không đụng vào tớ. Nhưng sáng nay cậu nhảy ra nhận chức năng... Cậu sẽ gặp nguy hiểm hơn tớ mất."
Số 4 thêm chút muối vào trứng gà, đặt bát xuống, nhìn vào gương mặt đầy lo lắng của số 6.
Cô ấy cười trấn an, nói: "Cậu đừng lo cho tớ. Chắc giờ cậu đã đoán ra thân phận của tớ. Nếu sói bắt tớ, tớ lập tức kéo sói theo. Số 2 và số 5 là hai con sói, tớ sẽ chọn đại một người mà kéo."
Số 6 tiến lên nắm chặt tay cô: "Nếu cậu vào tù, đừng sợ nhé. Tớ sẽ cố gắng thăm dò phó bản và giúp cậu vượt ải, cậu nhất định sẽ an toàn vượt ải."
"Ừ, tất nhiên tớ tin cậu." số 4 cười nói: "Thành tích của cậu tốt hơn tớ, còn là trưởng xã đoàn của chúng ta, tớ vẫn luôn được cậu chiếu cố. Trò chơi này cũng giống vậy, tớ thực sự quá cùi bắp, chẳng biết chơi thế nào. Tớ nghe theo cậu hết."