Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 68:




Rừng cây ngợp bóng, chỉ có chút tia sáng le lói xuyên thấu.
Có hai người vội vàng băng qua rừng, trong đó một tiếng bước chân nặng nề, thở hồng hộc, thi thoảng gầm nhẹ một tiếng, tiếng bước chân còn lại thì trấn định, chỉ là thần sắc rất đề phòng, hắn ta không chỉ đề phòng khu rừng, còn đề phòng người bên người.
Hai người này đúng là số 6 Chân Cao Kiệt có dấu hiệu phát cuồng, và số 5 Tiết Cảnh còn giữ tỉnh táo.
Trừ bỏ ánh mắt đề phòng, thần sắc Tiết Cảnh có chút may mắn sống sót sau tai nạn.
Bởi vì vừa rồi hắn ta dùng đồng hồ chảy ngược thời gian cứu mình một mạng.
Hắn ta cảm thấy cực kỳ may mắn vì đã mua đạo cụ đảo ngược mười phút.
Trước khi thời gian chảy ngược, hắn ta kéo Chân Cao Kiệt trốn trong tủ quần áo, tính toán lấy bất biến ứng vạn biến.
Có người đá văng cửa tủ quần áo, là Minh Thiên.
Chỉ trong chớp mắt, Tiết Cảnh cảm giác được trên người hắn không mang ý tốt.
"Cậu muốn gì? Có ý gì?" Tiết Cảnh hỏi.
Minh Thiên nói: "Các người chơi khác đều đã chết, bị NPC phát cuồng giết chết. Hiện tại phương pháp vượt ải bình thường không thể dùng được nữa. Chỉ còn một cách."
Tiết Cảnh lạnh lùng nói: "Cậu nói tôi liền tin? Cậu tính bày trò gì?"
"Ước nguyện với nhà nhỏ được qua màn, nó sẽ nói yêu cầu cho anh nghe. Mà với hiểu biết của tôi, anh chắc chắn sẽ đồng ý."
Minh Thiên nói xong, thấy Tiết Cảnh trầm mặc một lát, sau đó sắc mặt thay đổi.
... Xem ra hắn ta đã nói thầm trong đầu, thử trao đổi với nhà nhỏ, dò hỏi yêu cầu của nó.
Lui về phía sau vài bước, Minh Thiên ngồi lên lớp cỏ lót, để hai người trong tủ có thể đi ra.
Bày ra tư thế thoải mái, Minh Thiên nói: "Tôi vất vả mãi mới thoát được. Những người chơi còn lại đều bị NPC bao vây, chắc là chết gần hết rồi, cho dù còn người sống, cũng không còn đủ sức. Nếu chỉ còn ba người chúng ta, chúng ta sẽ chọn ai hiến tế để vượt ải?"
"Cơ mà tôi nghĩ, các anh sẽ không muốn hiến tế tôi."
Minh Thiên lấy từ ba lô một cái ghim cài áo nhỏ.
Vừa thấy nó, hai mắt Tiết Cảnh liền dính chặt vào nó. "Là... là huy hiệu "Nhà tiên tri được chọn", sao cậu có được nó?"
"Biết nó à? Xem ra hai anh đã vượt qua không ít phó bản. Kiến thức rất phong phú." Minh Thiên nói, "Một khi đã như vậy, hẳn là các anh biết, tôi không thể bị hiến tế. Tôi nắm giữ nhiều tin tức, có nhiều đạo cụ. Lần sau gặp phó bản khó hơn, tôi sẽ là người hữu dụng nhất trong ba chúng ta. Vậy thì..."
Khóe miệng hơi nhếch, Minh Thiên mỉm cười ác ý: "Hay là các anh chơi kéo búa bao?"
Tiết Cảnh không trả lời, chỉ đứng ở khoảng cách cực gần đối mặt cùng Minh Thiên.
Lông mi Minh Thiên vừa dài vừa dày, thế nên hai mắt mang nét cuốn hút, đôi mắt mỹ lệ như sương mù như mây lững lờ, nhưng đuôi mắt hắn cong lên sắc bén, giờ phút này chứa đầy sự lạnh lùng và hận ý không chút che giấu.
Thấy rõ nỗi hận trong mắt hắn, Tiết Cảnh hoàn toàn tỉnh lại.
... Minh Thiên toàn nói lời lừa dối mê hoặc nhân tâm. Những người chơi khác vẫn chưa chết.
Nhà nhỏ có thuật đọc tâm và sức mê hoặc lớn, nếu vừa rồi mình bị kích động bởi lời nói Minh Thiên, sinh ra tâm lý hoảng loạn, lo lắng, sợ hãi, muốn rời khỏi nơi này ngay, tâm trí mất kiên định sẽ bị rơi vào bẫy.
Minh Thiên dựa vào tính chất nhà nhỏ lừa hắn ta mắc bẫy!
Có phải hắn muốn mình và Chân Cao Kiệt giết hại lẫn nhau?
Lạnh lùng cười nhạt, Tiết Cảnh nói: "Lý do thoái thác rất k.ích thích động lực. Nhưng tôi không dễ tin đâu."
Nói ra những lời này, trong lòng Tiết Cảnh lại sinh ra cơn hoảng loạn không thể nói rõ.
... Hắn ta kết thù cùng người này từ khi nào? Tại sao hắn hận mình, khinh thường che giấu thù hận, lộ rõ rành rành ý tính kế và rắp tâm bất lương?
"Chậc. Không trúng kế? Tiếc thật đấy." Đôi mắt Minh Thiên hơi nhíu lại, liếc sang Chân Cao Kiệt bên cạnh.
Hắn cười cười: "Đáng tiếc, anh em tốt của anh trúng kế rồi."
Tiết Cảnh không kịp suy nghĩ, gần như xuất phát từ bản năng tự cứu, nhanh chóng lấy ra một vật nho nhỏ.
Trước khi Chân Cao Kiệt cầm búa đập vỡ đầu hắn ta, hắn ta vặn kim đồng hồ, đảo ngược thời gian.
Thời gian trở lại mười phút trước.
Chỉ có người sử dụng đạo cụ có mười phút ký ức vừa rồi.
Cho nên Tiết Cảnh biết đã xảy ra cái gì, nhưng Chân Cao Kiệt hoàn toàn không biết gì cả.
Vài phút sau, Chân Cao Kiệt theo Tiết Cảnh đi ra khỏi tủ quần áo, thấy bộ dáng hắn ta, khó tránh khỏi hết hồn. "Anh bảo trốn trong tủ mà, sao đột nhiên kêu tôi ra ngoài? Còn nữa, hai ta vừa trốn vào tủ, cái gì cũng chưa làm. Sao nhìn anh già quá vậy? Anh... tóc bạc trắng, đuôi mắt cũng có nếp nhăn."
Tiết Cảnh nói lời thấm thía: "Thử coi sức lực của anh có phải tăng lên rồi không?"
"Ý gì?" Hỏi xong, Chân Cao Kiệt thử nâng tủ quần áo lên một chút, hắn ta kinh hãi phát hiện, mình có thể một tay nhấc bổng tủ quần áo cồng kềnh.
"Búa chúng ta lấy được từ phó bản trước, luôn để cho cậu cầm, đại biểu cho việc tôi tin tưởng cậu." Tiết Cảnh nói, "Mà vừa rồi tôi đã ước với nhà nhỏ, dùng mười năm tuổi thọ để cậu được tăng cường sức mạnh. NPC bên ngoài đã phát điên, đang đuổi giết người chơi, chúng ta có thể đối phó với họ. Mặt khác, chúng ta cần dùng biện pháp uy hiếp người chơi khác."
"Uy hiếp... Uy hiếp người chơi khác..." Chân Cao Kiệt khó hiểu, "Vì sao?"
Lo Chân Cao Kiệt nghe nói cần chọn một người chơi hiến tế, sẽ quay sang tấn công mình, Tiết Cảnh nói: "Nhà Tâm Nguyện ghét phụ nữ. Điều kiện vượt ải là hiến tế một người chơi nữ cho nó. Chúng ta trên đường hành sự tùy theo hoàn cảnh. Đụng mặt người chơi nữ, lập tức trói lại hiến tế."
Nghe hai chữ "Trói lại", Chân Cao Kiệt không đưa ra ý kiến phản đối.
Ánh mắt hắn ta trở nên đăm đăm, biểu tình cũng kỳ lạ.
Tiết Cảnh đoán được, hắn ta nghe lời mình nói xong, sinh ra khát vọng "giết phụ nữ", nhà nhỏ đọc thấu khát vọng của hắn ta, cho nên mê hoặc hắn ta. Hắn ta sẽ không cảm thấy trói người chơi là vi phạm quy định trò chơi.
Vừa rồi chảy ngược thời gian mười phút, quay về trong tủ quần áo, Tiết Cảnh làm hai việc.
Thứ nhất, hắn ta đối thoại với nhà nhỏ, xác nhận lại điều kiện vượt ải.
Khớp với lời Minh Thiên nói lúc trước, xác thật nhà nhỏ muốn linh hồn tự nguyện lưu lại. Nói cách khác, các người chơi muốn qua màn, cần một người tự nguyện hiến tế cho nhà nhỏ.
Nhưng làm sao để một người tự nguyện?
Trong thời gian suy nghĩ cực kỳ ngắn ngủi, Tiết Cảnh chỉ nghĩ được một cách... bắt cóc một người chơi, ép người chơi khác muốn cứu người đó, tự nguyện hiến tế bản thân; hoặc trực tiếp bắt người bị bắt cóc ước với nhà nhỏ, tự mình hiến tế, không đồng ý liền tra tấn.
Nhưng chuyện này Tiết Cảnh không thể tự làm. Bởi vì bắt cóc người chơi, tra tấn người chơi, sẽ vi phạm quy định.
Cho nên hắn ta đành tiêu tốn thọ mệnh, ước cho Chân Cao Kiệt tăng mạnh sức lực, để hắn ta hoàn thành thay mình.
So với sống sót, thiệt hại mười năm thọ mệnh không coi là to tát.
Vì thế, dùng mười năm đổi Chân Cao Kiệt trở thành cánh tay phải cho mình, Tiết Cảnh trốn trong tủ quần áo thực hiện điều thứ hai.
Tiết Cảnh không thể nghi ngờ là một kẻ có ý chí và quyết đoán hành động rất mạnh.
Cả hai việc hắn ta chỉ dùng một phút là xong toàn bộ.
Sau khi ra khỏi tủ, thấy Chân Cao Kiệt được tăng sức mạnh, mình thì già hơn hẳn, Tiết Cảnh xác nhận một sự kiện... Cho dù cách xa nhà nhỏ ước nguyện, nó vẫn có thể thực hiện.
Chẳng qua có một điều ngoài dự đoán Tiết Cảnh, biểu cảm của Chân Cao Kiệt có chút không thích hợp, không biết nhà nhỏ đã chủ động trò chuyện với hắn ta, mê hoặc hắn ta cái gì.
Tiết Cảnh sợ Chân Cao Kiệt xác nhận với nhà nhỏ, biết được điều kiện thông quan sẽ đối phó mình.
Vì thế Tiết Cảnh vội nói dối hắn ta, nói rằng cần hiến tế phụ nữ.
Mở một chai nước khoáng đổ lên đầu Chân Cao Kiệt, thử giúp hắn ta tỉnh táo lại, để mình tiếp tục sai khiến hắn ta chứ không bị nhà nhỏ mê hoặc, sinh ra chuyện ngoài tầm khống chế.
Làm xong hết thảy, Tiết Cảnh nhanh chóng túm hắn ta chạy ra ngoài nhà cây.
"Đi mau. Lát nữa một người tên Minh Thiên sẽ đến giết chúng ta. Những người khác chắc là đang ở chỗ nhà nhỏ. Hiện chúng ta nhanh chân đi mai phục gần đó, chọn đại một người chơi nữ bắt cóc, ép cô ta hoặc bạn cô ta tự nguyện hiến tế. Như vậy là chúng ta có thể vượt ải."
"Cao Kiệt, cậu phải tin tưởng tôi. Xô vàng đầu tiên cậu kiếm được là tôi đã giúp cậu. Ở hiện thực, tôi có thể mang cậu phát tài, trong trò chơi, tôi cũng đã mang cậu vượt từng màn chơi. Lần này cũng thế."
"Muốn đi Nhà Tâm Nguyện cần băng qua rừng cây. Nhưng Minh Thiên có thể sẽ ở trong rừng. Chúng ta đừng vào thẳng, vòng qua bên cạnh đi. Trên đường nhớ bước chân nhẹ một chút, che giấu hành tung. Nếu đụng phải người chơi nữ, chúng ta liền ra tay."
Kể từ đó, hai người nhảy xuống nhà cây, đi đường vòng tiến vào rừng.
Một lát sau, Tiết Cảnh trợn mắt há hốc mồm thấy... Minh Thiên xuất hiện trước mắt mình.
·
Bóng dáng thon dài của Minh Thiên hòa lẫn vào bóng cây loang lổ.
Hắn mặc đồ đen toàn thân chậm rãi đi ra, thời điểm nhìn về phía Tiết Cảnh, trong mắt có chút trào phúng nhẹ. "Nhìn thấy tôi kinh ngạc vậy hả. Chứng tỏ anh đã sử dụng đạo cụ chảy ngược thời gian. Thế thì tôi nói cho anh một chuyện nhé, thời gian đã đảo ngược hai lần."
"Lần đầu tiên, tôi đi tìm anh, anh và Chân Cao Kiệt trốn trong tủ quần áo. Hắn ta bị nhà nhỏ ảnh hưởng, muốn giết anh. Anh kịp thời dùng đạo cụ chảy ngược thời gian. Đoạn thời gian này tôi không dùng đạo cụ, không có ký ức. Nhưng chắc là tôi không đoán sai."
"Thời gian chảy ngược. Lần thứ hai, anh và Chân Cao Kiệt chạy vào rừng cây giết người. Lúc ấy tôi chạy tới chỉ thấy thi thể bọn họ. Tôi đoán là, anh chỉ huy Chân Cao Kiệt giúp anh bắt cóc, ép người chơi tự nguyện hiến tế. Các anh không có lý do để giết người chơi, nhưng vì để vượt ải mà không từ thủ đoạn."
"Chẳng qua, tôi đoán là Chân Cao Kiệt bị nhà nhỏ mê hoặc, hành vi mất khống chế, giết hết tất cả bọn họ."
"Bởi vậy, tôi dùng đồng hồ chảy ngược mười phút lần thứ hai. Ở chỗ này ôm cây đợi thỏ."
"Anh đã vượt phó bản đủ nhiều, nhưng không có nhiều đồng vàng để mua nhiều đạo cụ. Anh sẽ không có cơ hội lần nữa đâu." Minh Thiên nhàn nhạt nói, "Hoặc là, dù anh có còn, lần này tôi nhất định sẽ giết anh trước."
"Mày..." Tiết Cảnh giận không thể kìm, "Cao Kiệt, nó muốn giết chúng ta! Tôi giao búa cho cậu, còn trả giá bằng tuổi thọ để nhà nhỏ ban cho cậu sức mạnh. Cậu giết nó đi! Bằng không nó sẽ giết chúng ta!"
Hắn muốn giết chúng ta.
Mình không giết hắn, mình sẽ chết!
Chân Cao Kiệt hai mắt đỏ đậm, xách búa nhào lên nhắm vào đầu Minh Thiên.
Tiết Cảnh cười lạnh: "Búa này là bọn tao lấy từ Boss phó bản, một khi ra tay, chắc chắn mất mạng! Dù mày có tạm thoát được, nó vẫn sẽ đuổi theo mày, thẳng đến khi đập chết mày mới thôi! Mày chịu chết đi!"
"Ồ. Cảm ơn đã báo."
Minh Thiên cong khóe miệng, ngón tay cử động, dù bạc sau lưng giơ lên trước mặt bung mở.
Búa đụng phải mặt dù, lập tức bắn ngược.
Lưỡi búa phản chủ xuyên thủng đầu Chân Cao Kiệt.
Liếc mắc nhìn tử trạng của Chân Cao Kiệt, đầu hắn ta bị đập mạnh tới mức lún sâu vào bùn đất, Minh Thiên hờ hững dời tầm mắt, nhìn về phía Tiết Cảnh. "Giờ, đến phiên anh."
"Mày... mày... Tao không tin mày dám giết tao... Mày sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi!"
"Dù phản sát thương đúng không? Ha ha ha... Mặc dù mày có công cụ này, tao không đụng vào mày, mày làm gì được tao chắc?"
"Mày không dám giết tao. Trừ phi mày muốn đồng quy vu tận! Ha ha ha, chẳng lẽ vì giết tao, mày sẽ chịu chết cùng tao?"
Tiết Cảnh nắm tay, cực lực giữ bình tĩnh.
Nhưng hai mắt vằn tơ máu đỏ rực gần như muốn xé rách hốc mắt, bại lộ sự hoảng loạn của hắn ta.
Minh Thiên không trả lời, chỉ lấy một con dao găm từ trong lòng ngực ra.
Thanh dao cực kỳ đẹp, mặt trên điêu khắc những đóa hoa, đường cong trang nhã, nhưng cuối chuôi dao lại gắn một cái đầu lâu trắng hếu quỷ dị.
Những đóa hoa từ đầu lâu kéo dài, mọc lan tràn khắp thanh dao.
Giơ thanh dao găm ngắm nghía dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Minh Thiên phản chiếu trên lưỡi dao.
Hắn mở miệng, thanh âm trầm như địa ngục A Tu La: "Khi thanh dao này giết người, máu tươi sẽ chảy xuôi xuống hoa văn, tẩm ướt cánh hoa. Trông tuyệt đẹp như hoa tươi nở rộ. Máu chảy đến giọt cuối cùng, cơ thể sẽ bị đầu lâu ăn thịt. Nó thích máu tươi, thích hương vị thịt người."
"Tôi từng được thưởng thức cảnh nó giết người một lần. Nó đã cắt cơ thể người thành 108 mảnh vụn."
"Tôi hao hết trăm cay ngàn đắng mới lấy được nó, chính là để... nhìn nó được dùng trên người anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.