Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 11:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Độ đi vệ sinh vẫn chưa quay lại.
Ghế ngồi êm ái, thoải mái, nhưng Dung Dung lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Phải trang điểm trước khi Thẩm Độ quay lại.
Thử thách trang điểm trong năm phút rất hot trong giới làm đẹp. Đối với người mới học trang điểm thì không có gì khó khăn. Nhưng Dung Dung đã thành thạo kỹ năng trang điểm, còn biết rõ tốt khoe xấu che như thế nào trong quá trình trang điểm. Đối với các blogger làm đẹp chuyên nghiệp, việc bắt sáng, tạo khối và điều chỉnh đường nét trên gương mặt mà các lính mới áp dụng đều cảm thấy vô bổ, trang điểm trong năm phút giống như điền xong phiếu trả lời một phút trước khi nộp bài thi, viết được bước nào sẽ tính bước đó.
Sau khi học cách đánh má hồng, không đánh sẽ cảm thấy sắp chết sớm.
Sau khi học cách bắt sáng, không làm sẽ cảm thấy như đang sống trong không gian 2D.
Sau khi học cách tạo khối, không tạo sẽ cảm thấy khuôn mặt nhợt nhạt.
Dung Dung không thể bỏ qua bất kỳ bước nào.
Lúc cô đang cầm Beauty Blender tán đều kem nền dạng lỏng trên mặt, Thẩm Độ quay trở lại.
Lúc đó Dung Dung vừa mới dặm xong nửa mặt, nửa bên kia vẫn còn trong giai đoạn đang hoàn thiện.
“…” Thật là xấu hổ.
Thẩm Độ thấy cô cầm một vật giống như quả trứng dặm lên mặt mình, đờ người hai giây mới ngồi xuống.
Dung Dung nuốt nước miếng, thất thần nhìn vào nửa khuôn mặt mình vẫn chưa tán đều trong gương.
Đến phần lông mày.
Chì kẻ lông mày Shu Uemura Machete vốn dĩ không lên màu nhiều. Dung Dung càng lo cuống cuồng, chì kẻ lông mày càng không lên màu.
Dung Dung bỏ chì kẻ lông mày xuống, bất lực thở dài.
Cô không thể không nhìn thẳng vào sự thật này.
Thẩm Độ ngồi bên cạnh cô, mặc dù từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn cô cái nào, nhưng cô vẫn thấy căng thẳng.
Trang điểm ở nơi công cộng vốn dĩ là một chuyện rất xấu hổ, huống hồ người ngồi bên cạnh là Thẩm Độ.
Bây giờ chỉ là kẻ lông mày, đợi lát nữa kẻ mắt, cô sẽ run tay, rồi đây bi thương này ai thấu.
Sau khi miễn cưỡng kẻ lông mày xong, Dung Dung hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
Cô đi tới chỗ ghế đơn bên cạnh lối đi, lịch sự chào hỏi: “Chào anh.”
Trên ghế đơn là một người đàn ông mặc áo thun co giãn bó sát người, đeo sợi dây chuyền vàng to bằng đốt ngón tay với mặt hổ trắng trước ngực.
Người đàn ông đang vắt chéo hai chân, đôi giày da cá sấu màu đỏ rượu sáng lóe lên.
Anh ta tháo tai nghe xuống, nhìn cô qua cặp kính mát, giọng rất Quảng Đông, “Giề?”
“Chúng ta có thể đổi chỗ ngồi được không?” Dung Dung mỉm cười, chỉ vào ghế của mình, “Chỗ của tôi ở đằng kia.”
Người đàn ông quan sát cô tỉ mỉ, nghĩ ngợi, “Xuống ở đâu đó?”
“Bắc Thâm Quyến.”
“Được, anh trai đổi với em.” Nói xong liền đứng dậy xoa bụng, hơi cúi đầu tiến đến gần cô, cười nói: “Xuống tàu rồi cùng nhau uống ly cà phê nhé?”
Dung Dung mỉm cười, không trả lời.
Cô có thói quen từ chối thẳng thừng bằng cách im lặng, đó là chiêu mà cô thường dùng.
Đợi khoảng hai phút sau, Dung Dung ngồi xuống, tiếp tục công việc trang điểm của mình.
Cô lén nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ chỉ cúi đầu xem điện thoại của mình, dường như không để ý cô đã đổi chỗ ngồi.
Dung Dung cảm thấy có chút mất mát khó hiểu.
Lúc này điện thoại của người đàn ông đổi chỗ ngồi với cô reo lên. Anh ta vắt chéo chân, ngã ghế xuống mức thấp nhất, cười nói lớn tiếng trong tư thế rất phách lối: “Ấy chà! Ông chủ Vương! Cơn gió nào khiến anh gọi điện thoại cho tôi vậy!”
Tiếng nói sang sảng, nhưng không có ai bày tỏ thái độ bất mãn.
Tàu điện siêu tốc chỉ còn vài tiếng là tới nơi, nhịn được thì nhịn, chẳng ai muốn rước phiền toái cho mình.
Người đàn ông cười sằng sặc vài tiếng, đờm chạy trong cổ họng, “Giời, bình thường thôi ~ Quỹ dự án sao bằng ông chủ Vương. Một chút chỉ là 500 triệu, chỉ để nhét kẽ răng cho công nhân, số còn dư đều vào túi anh rồi!”
Dung Dung đang chải mascara, rất khó kiểm soát biểu cảm, thế là nghiêng người hướng về phía cửa sổ.
Cô không để ý Thẩm Độ hơi cau mày, quay đầu lại nhìn cô.
Điện thoại mà Dung Dung nhét trong túi quần bất chợt rung lên.
Cô giật nảy mình, suýt nữa chải đến mí mắt.
Đây là Mascara Kiss me*, mascara thần thánh đã chải thì đừng mơ lấy khăn giấy ướt lau sạch phần tèm lem.
*Mascara Kiss me: Chất mực lên màu khá chuẩn và đẹp, đều. Có chứa thành phần dưỡng ẩm nên sẽ giúp lông mi không bị khô queo khi dùng mascara.
mascara-kiss-meMascara Kiss me (xem hình minh họa)
Dung Dung bực bội lấy điện thoại ra.
Tin nhắn từ “Nhà tư bản”.
【Tại sao đổi chỗ ngồi?】
Dung Dung: “…”
Cô quay đầu lại, thấy Thẩm Độ vẫn đang nhìn chằm chằm vào Macbook của mình, chẳng qua cầm điện thoại trên tay phải.
Bỗng nhiên cô rất muốn bật cười.
Dung Dung mím môi, trả lời lịch sự.
【Sợ làm phiền anh.】
Cô chống cằm, nhìn chăm chú vào bóng dáng của mình trong cửa sổ.
【Tôi không cảm thấy cô làm phiền tôi.】
Trong lòng Dung Dung lại nổi lên trò đùa dai.
Dù sao đã không để lại ấn tượng tốt với Thẩm Độ, vì thế cứ mặc kệ ra sao thì ra, mình muốn nói gì thì nói.
【Không được, tôi phải giữ khoảng cách với anh.】
Cuối cùng cảm thấy câu này vẫn chưa đủ rõ ràng, cô lại gửi thêm một câu 【Sợ anh cho rằng tôi quyến rũ anh.】
Kỳ lạ thay, rõ ràng tiếng nói chuyện của ông anh đeo dây chuyền vàng kia rất to, nhưng hình như cô có thể nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ trong cổ họng Thẩm Độ.
Cuối cùng khoảng nửa phút sau, Thẩm Độ mới trả lời cô.
【Đổi về.】
Khóe miệng của Dung Dung càng hiện rõ nụ cười.
Đầu ngón tay trắng hồng lướt vài vòng trên màn hình điện thoại, sau đó nhẹ nhàng dời đi.
Cô nghĩ ngợi, vẫn quyết định lạnh lùng, xa cách một chút.
【Không.】
Thẩm Độ: “…”
Dường như cô cố tình quay người về phía cửa sổ, để anh chỉ thấy mỗi tóc đuôi ngựa.
Cô bé đưa lưng về phía anh, nhưng chắc là tâm trạng rất tốt. Chắc hẳn bây giờ cô ấy rất vui sướng, thậm chí bờ vai còn hơi run.
Lúc này ông anh đeo dây chuyền vàng cầm điện thoại đứng dậy, vừa nghe máy vừa rời khỏi chỗ ngồi, “Tôi đi vệ sinh, anh nói tiếp đi.”
Người đã đi, Dung Dung mới xoay người lại, quả nhiên thấy Thẩm Độ đang nhìn mình.
Giọng nói của anh ta rất trầm, “Trở về chỗ ngồi.”
Lúc này Dung Dung mới giải thích đầy đủ cái gọi là được voi đòi tiên, “Cầu xin tôi.”
Thẩm Độ: “…”
Anh quay đầu đi, phớt lờ cô.
Dung Dung che miệng cười khúc khích, đứng lên với thái độ kiêu ngạo, cúi đầu nhìn anh, “Là anh bảo tôi đổi về đấy.”
“Ừ.” Anh khẽ thở dài, “Mau về chỗ ngồi.”
Cô đứng bên cạnh Thẩm Độ, không vội vàng ngồi vào chỗ, “Đợi đã, tôi nói chuyện với anh kia chút.”
Đợi ba bốn phút, ông anh đeo dây chuyền vàng đã quay lại.
“Thưa anh.” Dung Dung mỉm cười duyên dáng, “Ừm, chúng ta đổi chỗ lại có được không?”
Ông anh đeo dây chuyền vàng nhướng mày, cúi đầu nhìn cô, giọng điệu ngả ngớn, “Em gái, em đang giỡn với anh à?”
“Không phải, xin lỗi đã làm phiền anh.” Cô không chịu trách nhiệm trong chuyện này, hiển nhiên không có lời phản bác.
Thẩm Độ cau mày, vừa muốn mở miệng đã nghe thấy Dung Dung cười thẹn thùng.
“Haiz, đều là do bạn trai tôi chọc tôi giận.” Cô cười đùa, chạm đầu ngón tay vào vai Thẩm Độ, “Vừa rồi tôi giận anh ấy, bây giờ làm lành rồi.”
Thẩm Độ hơi sững người, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nháy mắt với anh.
Ông anh đeo dây chuyền vàng nghi ngờ nhìn cô, sau đó nhìn sang khuôn mặt lạnh tanh của người đàn ông, “Hai người quen biết nhau à?”
Thẩm Độ không trả lời câu hỏi của anh ta, hơi nhướng mày, giọng nói lạnh lùng, “Dung Dung.”
Dung Dung nhất thời không kịp phản ứng.
Người đàn ông gọi tên cô rõ ràng, sau đó nhàn nhạt nói: “Đừng đùa nữa, về chỗ ngồi đi.”
Tên của cô có cùng âm tiết, đôi khi người ta không biết đang gọi họ tên của cô hay là biệt danh. Tuy giọng của Thẩm Độ lạnh lùng, nhưng vẫn có chút thân mật và dịu dàng.
Dung Dung cười ngượng ngùng với ông anh đeo dây chuyền vàng.
Ông anh đeo dây chuyền vàng nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt. Anh ta ăn mặc đơn giản, trên người chỉ có chiếc đồng hồ đeo tay trông có vẻ là hàng hiệu, thậm chí quần áo đang mặc đều không có logo.
Nhưng lại có cảm giác không thể đụng vào.
Thẩm Độ gật đầu với anh ta, “Xin lỗi.”
“Làm tốn cả buổi, thì ra em đã có bạn trai.” Ông anh đeo dây chuyền vàng khịt mũi, cầm túi lên trở về chỗ ngồi cũ.
Dung Dung cười xin lỗi với anh ta.
Sau khi về chỗ ngồi cũ, cuối cùng chân mày của Thẩm Độ hơi giãn ra.
Nếu Thẩm Độ không ngại, cô cứ trang điểm tiếp.
Không dám chải mascara nữa, Dung Dung chỉ định tô son cho xong.
Trong túi trang điểm mini chỉ có một cây son tint Armani ống đỏ 405*. Đó là màu cà chua dập thịnh hàng nhất năm nay.
Kết cấu dạng lì mịn như nhung kém hơn son tint Dior Blue Star. Có điều trong dàn son tint lì, Armani ống đỏ đã được xem là màu đỏ thuần trường tồn bất diệt.
*Amarni ống đỏ 405: Lên màu sắc sảo, đều màu đậm đà và đặc biệt là finish lì mờ hoàn hảo. Finish matte lì mờ nhưng không hề se khô, cảm giác ẩm mượt và thoải mái sẽ đồng hành cùng bạn gái tới 8 giờ.
armani-405Armani 405 (hình minh họa)
Cô chấm một chút trong lòng môi, rồi từ từ dùng ngón tay tán đều lớp son tint.
Chấm nhẹ màu cà chua dập sẽ hiện ra màu cam nữ tính nhạt.
Cô mím môi, khẽ nói: “Hôm nay tôi không có tô màu đốn tim trai thẳng.”
Thẩm Độ nghe thấy vậy thì rủ mắt nhìn cô, tầm mắt chuyển đến đôi môi của cô.
Anh nhanh chóng nhận ra tại sao cô bé phải nhấn mạnh câu này.
Thẩm Độ cảm thấy màu son này vẫn không bằng màu môi ban đầu của cô.
Anh rời mắt, nhếch miệng cười, “Màu đốn tim trai thẳng khá xinh.”
Dung Dung mím môi. Sau cái hôm hiểu lầm, cô đã cất màu son đốn tim trai thẳng xuống đáy hộp.
Anh ta cảm thấy xinh, nhưng cũng không được ngắm.
Lúc tàu điện siêu tốc đến trạm trung chuyển, có một hành khách ở hạng thương gia đi xuống, sau đó có một người khác đi lên.
Dung Dung đang xem video trên điện thoại, không để ý tới. Cho đến khi có một tiếng hét hoảng sợ cuốn chặt lấy suy nghĩ cô.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị thở dài, “Ý, tốn thêm tiền có khác.”
Dung Dung chỉ nhìn bà ấy một cái rồi rời mắt.
Người phụ nữ trung niên đi vài vòng trong toa tàu rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước mặt Dung Dung.
“Cô bé thật là xinh!” Người phụ nữ trung niên hơi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc, “Trông như tiên nữ vậy.”
Dung Dung ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Người phụ nữ lại đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh, tặc lưỡi hai tiếng, “Con nhà giàu lớn lên có khác, nhìn giống như minh tinh trên TV vậy, ăn mặc cũng đẹp. Hai cháu là một cặp à?”
Ông anh đeo dây chuyền vàng ở bên kia lối đi lên tiếng đúng lúc: “Người ta là một cặp đấy.”
“Thật là xứng đôi!” Người phụ nữ trung niên cười ha hả, giọng điệu cởi mở, “Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi vậy?”
Dung Dung không tiện từ chối, đành phải nói đại một con số. Vốn nghĩ rằng người phụ nữ trung niên hỏi xong sẽ trở về chỗ ngồi của mình, kết quả là chẳng những không rời đi, ngược lại đứng trước mặt cô, trò chuyện hăng say với cô.
Điện thoại của Thẩm Độ reo lên, anh đứng lên, đi thẳng ra ngoài toa tàu nghe điện thoại.
Người phụ nữ trung niên thấy anh rời đi liền đặt mông xuống ghế của anh.
Lúc này khoảng cách đến Bắc Thâm Quyến chỉ còn hai trạm. Dung Dung nghe nói thời tiết bên đó còn rất nóng nên không mặc nhiều áo.
Thẩm Độ mặc nhiều lớp áo hơn cô, lúc đến trạm cuối đã cởi áo khoác dài ra vắt trên ghế, chỉ mặc mỗi áo sơ mi đơn giản màu xám đi ra khỏi toa tàu.
Dung Dung nghe người phụ nữ trung niên nói luyên thuyên về chuyện của mình. Bà ấy chỉ ngồi một trạm, lúc đầu muốn ngồi xe lửa, nhưng con bà khăng khăng muốn để bà trải nghiệm tàu điện siêu tốc, vì vậy đã mua vé hạng thương gia. Kết quả là không ngờ bên trong lại sang chảnh đến vậy.
Nếp nhăn trên khóe mắt của người phụ nữ trung niên hiện ra khi cười, cảm thán: “Tiêu tiền đúng là để mua vui. Cô bé, điều kiện gia đình của cháu và bạn trai cháu rất tốt đúng không? Ngồi tàu điện siêu tốc xa như vậy tốn hết bao nhiêu tiền?”
Nếu chuyến đi không xa lắm, Dung Dung thường chọn ngồi tàu điện siêu tốc, thoải mái và tiện lợi, thời gian lại ngắn, cô không cần ăn cơm hộp.
Chỉ còn 20 phút nữa là đến điểm dừng kế tiếp. Người phụ nữ trung niên còn chưa nói xong, loa phát thanh đã bắt đầu nhắc nhở hành khách xuống trạm tiếp theo chuẩn bị xuống tàu.
Người phụ nữ trung niên chào tạm biệt cô, xách túi lên định xuống tàu.
Dung Dung liếc nhìn áo khoác dài của Thẩm Độ, túi bên hông bị lật ngược ra.
Cô cau mày, đứng lên nhìn về phía người phụ nữ trung niên. Hình như bà ấy hơi cuống cuồng, giậm chân tới lui trên mặt đất, bộ dạng vội vàng xuống tàu.
Dung Dung cầm áo khoác dài của Thẩm Độ lên, đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên.
Lúc Thẩm Độ quay trở lại thì thấy hình như trong toa tàu đang ồn ào.
Không chỉ có hành khách, mà còn có trưởng tàu và nhân viên trên tàu.
Người phụ nữ trung niên vừa nãy còn trò chuyện vui vẻ với Dung Dung đã ngồi xổm dưới đất, gào khóc thảm thiết.
Các hành khách đều nói bỏ đi, bỏ đi.
Dung Dung trông rất tức giận, vừa thấy anh đến liền mím môi.
“Sao vậy?” Thẩm Độ đi tới trước mặt cô, nhíu mày hỏi.
“Bà dì này lấy trộm ví tiền của anh, bạn gái anh muốn báo cảnh sát.” Một hành khách giải thích: “Bà dì này ăn mặc giản dị, hoàn cảnh chắc khó khăn. Chúng tôi đã khuyên bạn gái anh bỏ qua, để trưởng tàu lập hồ sơ cho bà ấy, chuyện này coi như cho qua.”
Dung Dung nhướng mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Tại sao phải bỏ qua?”
Người phụ nữ trung niên nghe xong lại nằm vật ra đất, vừa khóc vừa biện minh cho mình.
“Mấy người mua nổi vé hạng thương gia đều là người có tiền, cần gì phải để ý chút tiền lẻ này? Tôi không có công việc, con trai cũng đang đi làm công nhân, lương tháng chỉ ba nghìn tệ, không đủ một bữa cơm của mấy người. Tôi đã trả ví tiền cho cô rồi! Cô còn không tha cho tôi, nhất quyết tống tôi vào đồn cảnh sát nữa! Đúng là càng giàu càng keo!”
Trưởng tàu cũng không chịu nổi tiếng khóc lóc này, cau mày hỏi: “Rốt cuộc phải giải quyết như thế nào?”
Các hành khách đều xua tay, chỉ là chút tiền lẻ thôi mà.
Có người khuyên Dung Dung: “Cô bé, hay là bỏ qua chuyện này đi. Dù sao ví tiền của bạn trai cháu cũng không có bị mất.”
Dung Dung cười khẩy, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh người phụ nữ trung niên, “Dì à, dù người giàu có tiền đi chăng nữa cũng không chịu nổi hạng người móc túi như dì đâu.”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy càng khóc to hơn.
“Giời ơi! Tôi đã tạo nghiệp gì thế này! Trộm trúng ví tiền của cái đứa hẹp hòi! Tôi đã trả rồi mà vẫn không chịu tha cho tôi!”
“Tôi thà ném một xấp tiền vào thùng rác để người khác nhặt được, chứ không bao giờ cho kẻ móc túi một cắc nào.” Dung Dung đứng dậy, nói thẳng với trưởng tàu: “Báo cảnh sát đi.”
Người phụ nữ trung niên nóng nảy, đứng dậy chửi ầm lên: “Tao cũng không có trộm ví tiền của mày! Mắc mớ gì mày quan tâm tới chuyện của người khác!”
Dung Dung buột miệng nói ra: “Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi không quan tâm thì ai quan tâm?”
Người phụ nữ trung niên hơi chột dạ, lật đật nói: “Bạn trai của mày chưa nói câu nào mà! Nghĩa là cậu ta cũng không muốn báo cảnh sát, rước phiền toái vào người!”
Dung Dung nhìn về phía Thẩm Độ vẫn luôn im lặng, lặng lẽ nhìn anh và hỏi: “Anh cũng cho rằng không nên báo cảnh sát?”
Thẩm Độ bỗng cười, “Không phải. Chẳng qua em nói rất đúng, vì vậy anh không cần xen vào.”
Nói xong, anh cầm lấy ví tiền từ trong tay Dung Dung, mở hai lớp bên trong ra xem.
Người phụ nữ trung niên vội vàng nói: “Tất cả đều ở đó! Tôi không có lấy đồng nào!”
“Số tiền đủ để lập hồ sơ.” Thẩm Độ nhìn về phía trưởng tàu, “Báo cảnh sát đi, chúng tôi sẵn sàng hợp tác.”
Hai mắt của Dung Dung tỏa sáng.
Người phụ nữ trung niên sững người, sau khi hoàn hồn đã la hét một tràng tiếng địa phương. Mặc dù không hiểu, nhưng chắc chắn không phải lời lẽ tốt đẹp gì.
Xung quanh vẫn còn hành khách đang khuyên nhủ.
Cuối cùng Dung Dung đã hết kiên nhẫn, trừng mắt nhìn những hành khách đó, nở nụ cười châm chọc, “Mấy người có thể dễ dàng tha thứ cho bà ấy là vì bà ấy không trộm đồ của mấy người mà thôi.”
Cuối cùng không còn ai nói nữa.
Giống như bị đánh trúng tim đen, đến khi người phụ nữ trung niên bị người ta dẫn đi, cả toa tàu đều im lặng.
Cuối cùng tàu điện siêu tốc đã đến trạm Bắc Thâm Quyến.
Dung Dung kéo chiếc vali nhỏ, nhắc nhở Thẩm Độ lần nữa: “Anh nhớ chú ý ví tiền.”
Thẩm Độ gật đầu, “Ừ.”
“Nếu anh bị mất trộm nữa sẽ không còn nữ anh hùng tôi đây giúp anh bắt trộm đâu.” Dung Dung hừ mũi, giọng nói có chút đắc ý.
Thẩm Độ nhếch môi, rủ mắt nhìn cô.
Lúc nãy tức giận lại rất ra dáng, lúc bĩu môi khi vừa thấy anh lại phá hỏng khí thế nữ anh hùng.
Dung Dung thoải mái vẫy chào Thẩm Độ, tạm biệt anh ở lối ra.
Sau vài phút đắc chí, cô lại bắt đầu vui quá hóa buồn.
Cô vừa mới giúp Thẩm Độ bắt trộm, trong nháy mắt túi xách của mình đã biến mất tăm.
Chiếc túi nhỏ được đặt trên vali, lúc cô hoàn hồn đã bay mất.
Điện thoại và ví tiền đều ở trong đó.
Bây giờ là thời đại thanh toán điện tử, không có điện thoại chẳng khác nào mất đi cả thế giới.
Đứng ở cổng trạm Bắc Thâm Quyến có nhiều người ra vào, lần đầu tiên Dung Dung cảm nhận được cái gọi là không có tiền chẳng thể đi đâu.
Cô hít một hơi thật sâu, kéo vali chạy đến bãi đậu xe.
Thẩm Độ từng nói có người tới đón anh ta.
Báo cảnh sát cũng không biết bao lâu mới có thể lấy lại, hơn nữa cô còn có nguy cơ ngủ đầu đường xó chợ. Vậy chẳng thà đi tìm Thẩm Độ, bảo anh ta trả nợ ân tình khi nãy.
Lướt qua một đống người buôn vé hỏi có muốn đến Đông Hoàn không, trước cổng vào trạm rộng lớn, thoáng cái Dung Dung đã tìm thấy Thẩm Độ trong đám đông nhờ vào thị lực tốt khi đeo kính sát tròng.
Anh ta cao ráo, dáng người cũng chuẩn đẹp, là một phong cảnh tuyệt đẹp khi đứng trong đám đông.
Lúc Dung Dung thấy anh ta, anh ta đang định lên xe.
Cô dùng hết toàn bộ sức lực, vận nội công hét to: “Anh Thẩm!”
Cách gọi này rất chung chung, Thẩm cũng không phải họ hiếm gặp. Dung Dung sợ anh ta không nghe thấy nên hét lên vài tiếng: “Thẩm Độ, Thẩm Độ, Thẩm Độ, Thẩm Độ, Thẩm Độ, Thẩm Độ, Thẩm Độ!!!!”
Cuối cùng, tiếng gầm rú khủng bố của chủ nợ đã thu hút sự chú ý của Thẩm Độ.
Tài xế tới đón Thẩm Độ bị dọa sợ đến nỗi loạng choạng. Hai người thấy có một bóng dáng bé nhỏ chạy như điên về phía này với tốc độ chạy nước rút 800m.
Tài xế nghi ngờ, “Cậu chủ, cậu vay nợ nước ngoài à?”
Thẩm Độ nhướng mày, “Ừ, nợ nhân tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.