Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 40:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ban đầu cuộc họp đang diễn ra suôn sẻ, Thẩm Độ chợt nói đợi chút, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Mọi người trong màn hình ngơ ngác nhìn nhau.
Có một nhân viên suy đoán trước, “Mèo nhà sếp Thẩm xảy ra chuyện à?”
Người khác ngu ngơ lắc đầu, “Không biết, trước giờ sếp Thẩm không có như vậy.”
Từ Bắc Dã tham gia họp video lần đầu với Thẩm Độ chỉ cười xùy, thả lỏng vai, giọng điệu lười biếng, “Nuôi mèo thực sự quá phiền phức.”
Trong lúc ba người vừa chờ sếp Thẩm vừa tán dóc, cuối cùng cửa phòng được mở ra.
Ba người cùng nhìn vào phòng sếp Thẩm.
Bóng dáng mảnh mai của cô gái lén lút nhoài người ở cửa phòng, đưa lưng về phía bọn họ trong tư thế nghe lén.
Mái tóc dài và dày che phủ tấm lưng nhỏ nhắn, đôi chân thon trắng hơi khuỵu xuống, gò má áp sát cửa.
Hình như có thể thấy cô ấy đột nhiên thả lỏng vai.
Cô ấy xoay người lại, trố mắt nhìn ba người trong màn hình.
Cô gái trẻ đẹp cứ đứng ngây người ở đó.
Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, đôi môi hồng hơi nhếch lên, hai tay nắm lấy vạt váy, nét mặt luống cuống càng khiến cô ấy trông đáng yêu hơn.
Nụ cười thưởng thức trên môi của Từ Bắc Dã gần như biến mất ngay tức khắc, đôi mắt u ám, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cho dù lúc này nội tâm chấn động, anh vẫn hạ thấp giọng, giọng điệu nghi ngờ, “Tiểu Dung Tử, hay là mèo con?”
Dung Dung không trả lời anh, chạy về phía trước vài bước rồi núp sau màn hình.
Từ Bắc Dã bật cười, đùa giỡn với hai người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn, “E rằng hôm nay không thể họp nữa rồi.”
Đột nhiên cửa phòng lại được mở ra, lúc này người đi vào là Thẩm Độ.
Chắc chắn anh đã thấy Dung Dung núp sau máy vi tính, chỉ ngập ngừng vài giây rồi trở lại bình thường, bình tĩnh nói: “Trong nhà tạm thời có chuyện, hôm nay đến đây thôi.”
Hai nhân viên vội vàng chào tạm biệt rồi tắt video.
Chỉ có Từ Bắc Dã vẫn còn trên video.
Thẩm Độ lạnh nhạt nói: “Luật sư Từ?”
Từ Bắc Dã không trả lời, hơi hé miệng, giọng khàn khàn, “Mèo con của sếp Thẩm đúng là khiến người ta kinh ngạc.”
Anh cũng không đợi Thẩm Độ đáp lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng qua lời nói là nói cho Dung Dung núp ngoài camera nghe, “Tiểu Dung Tử, chúng ta gặp mặt đi.”
Anh nói xong câu đó, cuộc họp video liền kết thúc.
Thẩm Độ đè vào ấn đường, khẽ hỏi cô: “Tại sao cô lại tới phòng này?”
“Tôi không biết anh đang họp trong phòng này.” Dung Dung cắn môi, hạ giọng, “Anh nhớ giải thích với bọn họ.”
Thẩm Độ nhướng mày, hỏi ngược lại cô: “Tại sao phải giải thích?”
Dung Dung ngỡ ngàng chớp mắt, chạm hai đầu ngón trỏ vào nhau, nói ậm ờ: “Chẳng hạn họ bàn tán về cuộc sống riêng tư của anh hay gì đó, như vậy có thể làm tổn hại đến danh tiếng của anh…”
“Tại sao chuyện trong nhà có người khác giới sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi?” Thẩm Độ thản nhiên hỏi ra, vẫn ung dung nhìn cô, “Chuyện đó không bình thường à?”
Dung Dung ngẩn người, nghĩ ngợi quả thật chuyện này cũng bình thường.
Anh đã sắp 30, chưa từng có người khác giới bước chân vào nhà mới ảnh hưởng đến danh tiếng về phương diện nào đó…
Càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này có nghĩa khác, cô luống cuống giải thích: “Tôi đang nói đến người khác sẽ hiểu lầm chúng ta.”
Rõ ràng vẻ mặt của anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng lại bắt cô tự nói ra, “Hiểu lầm cái gì?”
Dung Dung nghiến răng, “Hiểu lầm chúng ta có mối quan hệ nam nữ không đứng đắn!”
Thẩm Độ cười khẽ, dựa lưng vào cửa, vẻ mặt dửng dưng, “Tôi cảm thấy chuyện này không phải là hiểu lầm.”
Dung Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, “Hả?”
Nụ cười hiện ra trong đáy mắt, Thẩm Độ giơ tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô bé, lòng bàn tay xoa nhẹ đầu cô vài cái, “Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta mới là không đứng đắn.”
Dung Dung bỗng lùi về sau vài bước, bộ dạng muốn nói phải trái với anh ta, “Sao lại không đứng đắn? Không có bằng chứng đừng có nói bậy bạ.”
“Nếu cô cảm thấy đứng đắn.” Thẩm Độ lại đặt tay lên nắm cửa, nhướng mắt lên, giọng điệu hiếm khi hơi lưu manh, “Thì ra ngoài chào hỏi mẹ tôi đi.”
Dung Dung: “…Chuyện này không giống nhau.”
“Chẳng phải cô trốn ở đây là vì chột dạ sao?” Thẩm Độ sải bước chân dài, thấy cô vô thức lùi về sau bèn xoay người mở cửa phòng ra.
Dung Dung vội vàng ngăn cản anh ta, “Không đứng đắn. Tôi thừa nhận chúng ta không đứng đắn!”
Giọng nói của Thẩm Độ rõ ràng, nghiêng đầu nhếch môi cười cô, “Ngoan.”
Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhất thời thở dốc, chủ đề câu chuyện bị nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Không ai chịu rời mắt.
“Thừa nhận không đứng đắn có lợi gì với anh?” Dung Dung cúi đầu, lắp bắp hỏi anh ta.
Thẩm Độ đang định lên tiếng, bầu không khí mập mờ bỗng bị tiếng gõ cửa gấp gáp cắt ngang. Không khí lãng mạn cũng lập tức biến mất.
“Đỗ Đỗ! Con giấu phụ nữ trong nhà đúng không?!”
Giọng nói có vẻ tức giận của bà Lộ Thư Nhã vang lên ngoài cửa, tiếp tục dùng tay gõ cửa, “Sao con còn chưa đi ra?”
Bờ vai của người phụ nữ bị giấu run lên, giật mình vì giọng nói ngập tràn lửa giận đó. Lúc này mà bại lộ thân phận đồng nghĩa với việc bỏ mạng.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ với vẻ cầu xin.
Thẩm Độ chỉ thở dài, “Trước hết cô đợi ở đây.”
Cô gật đầu lia lịa.
Nếu gõ nữa sẽ có nguy cơ sập cửa. Thẩm Độ chỉ mở một nửa cánh cửa, sau khi ra ngoài lại nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Bà Lộ Thư Nhã chống nạnh, nghiêm túc hỏi: “Mấy thứ trong nhà tắm của con là sao?”
Anh đi theo bà Lộ Thư Nhã đến nhà tắm, phát hiện trên bồn rửa mặt bình thường luôn sạch sẽ, gọn gàng bày bừa một đống mỹ phẩm.
Bà Lộ Thư Nhã đi tới, cầm một món lên, “Con đừng nói với mẹ là con mua thứ này để dùng nhé? Mẹ thà tin con giấu phụ nữ, chứ không muốn con nói mình là gay.”
Dĩ nhiên Thẩm Độ không thể nói đó là của mình, “Chúng không phải là của con.”
“Vậy là của ai?” Bà Lộ Thư Nhã trợn tròn mắt, dáng vẻ không có được đáp án sẽ không bỏ qua, “Mẹ cũng không phản đối con quen bạn gái, nhưng con không thể ăn trong bát nhìn trong nồi được.”
Thẩm Độ nhướng mày, “Con có sao?”
Bà Lộ Thư Nhã hít một hơi thật sâu, quở trách con trai như hận không thể rèn sắt thành thép: “Hai ngày trước con còn nói với mẹ qua điện thoại là đang theo đuổi một cô bé, hôm nay đã dẫn phụ nữ về nhà. Mẹ nói này, đàn ông các con không có câu nào là thật lòng cả. Cho dù cô bé kia khó theo đuổi, con cũng không được nóng lòng như vậy chứ. Nếu để người ta biết con dẫn bậy phụ nữ về nhà, con xem người ta có còn để ý đến con nữa không?!”
Đôi mắt của Thẩm Độ trong veo, thản nhiên nói: “Đây là đồ của cô bé đó.”
“Cô bé nào?” Bà Lộ Thư Nhã khinh bỉ, “Thẩm Đỗ Đỗ, con được lắm. Trước đây mẹ quản thúc không cho con yêu sớm, con thi đại học xong liền vội vàng chạy đến Bắc Kinh học đại học. Khó khăn lắm mới đợi được con học đại học xong, tưởng rằng cuối cùng bà nội trợ toàn thời gian này đã có con trai bầu bạn, kết quả là con lại chạy ra ngoài. Nói đi, rốt cuộc trong miệng con có mấy cô bé?”
“Chỉ có một.”
Bà Lộ Thư Nhã tặc lưỡi, “Hai ngày trước vẫn còn đang theo đuổi đấy, hôm nay đã lừa về nhà rồi? Con tưởng mẹ là người ăn chay, ngay cả chuyện hoang đường này cũng tin hả? Nếu con có thủ đoạn này, cái cô bé ở Thâm Quyến đã bị con bắt lại từ lâu rồi!”
Mặt Thẩm Độ không biến sắc, cứ để mẹ nói hết. Đợi bà tạm dừng rồi chuẩn bị tiếp tục mở miệng dạy dỗ, anh mới bình tĩnh lên tiếng cắt ngang lời của bà: “Đó là đồ của Dung Dung.”
Bà Lộ Thư Nhã khoanh tay trước ngực, “Có bằng chứng không?”
“Muốn bằng chứng gì?”
“Con gọi điện thoại cho người ta, bật loa ngoài.”
Thẩm Độ cười nhạt, “Hay là con bảo cô ấy đứng trước mặt nói chuyện với mẹ nhé?”
Bà Lộ Thư Nhã hừ lạnh, “Câu giờ với mẹ hả? Nếu con thật sự có bản lĩnh đó thì đã không ế gần 30 năm!”
Thẩm Độ bị chửi ế cũng không nóng giận, chẳng qua giọng điệu không còn bình tĩnh như lúc nãy, “Mẹ, con luôn độc thân, mẹ cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn.”
Bà Lộ Thư Nhã cất giọng hỏi ngược lại: “Con không quen được bạn gái mà còn trách mẹ? Ai bảo lúc con đi học chỉ biết lên mạng đánh nhau, lại còn bắt chước phim Người Trong Giang Hồ gì đó, suốt ngày cầm theo cây gậy nhựa, đeo 7749 dây xích chó trên người, còn nhuộm cái đầu hầm hố như HKT. Nếu không quản con, ai mà biết con có học theo mấy phim vớ vẩn đó không, làm cô gái kia mang thai không.”
Cũng thật là kỳ lạ. Rõ ràng trong mắt bà Lộ Thư Nhã, Thẩm Độ thời niên thiếu là một đứa lưu manh tự cho mình rất đẹp trai. Nhưng đám nữ sinh đó vẫn chỉ thích mẫu người như nó, vả lại còn rất thích.
Bà không quản sao được!
Cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Độ đã hơi suy sụp, “Chuyện đã qua rồi thì đừng nói nữa.”
“Lúc trước mẹ đã nói với con rồi, lúc con mười mấy tuổi đã dặn con đừng lông nhông nữa, đợi đến khi con trưởng thành nhất định sẽ hối hận. Tấm hình mà con đốt cháy lúc đó có thể đốt cháy con trong tâm trí mẹ không?” Bà Lộ Thư Nhã thở dài, tha thiết nói với anh: “Cố gắng theo đuổi cô bé nhà người ta, đừng nghĩ đến chuyện bắt cá hai tay. Làm đàn ông phải chung thủy có biết không?”
Thẩm Độ nghe đến nỗi tai sắp chai, dửng dưng lấy điện thoại ra.
Mới vừa kết nối, bên kia đã vang lên tiếng dò xét cẩn thận của cô bé, “Anh Thẩm, dì đã đi chưa?”
Bà Lộ Thư Nhã: “…”
Thẩm Độ vẫn ung dung nhìn bà, ôn tồn đáp: “Chưa.”
Cô bé ủ rũ, “Vậy tôi còn phải trốn trong thư phòng bao lâu đây?”
Bà Lộ Thư Nhã cười duyên dáng, “Dung Dung, đừng trốn nữa, đi ra đi. Dì đã phát hiện ra con rồi.”
Dung Dung: “…”
Sau khi cúp máy, bà Lộ Thư Nhã lặng lẽ làm động tác tay “Con là số dách” với con trai.
Khóe miệng của Thẩm Độ giật giật, tạm thời không muốn để ý đến bà.
***
Dung Dung không biết tại sao mình lại ngồi trên ghế sô pha, bị mẹ của Thẩm Độ nắm tay hàn huyên.
Mặc dù cô đã giải thích với dì rằng mình đến nhà Thẩm Độ là vì xem phim, mặc dù dì cười gật đầu tỏ ý biết cô xem phim, nhưng nụ cười khó nói hiện ra trong khóe mắt và những câu hỏi truy tận ngọn nguồn là phim gì, cùng với hàng loạt câu hỏi chi tiết phim dài bao lâu khiến Dung Dung rất khó tin dì thật sự tin tưởng giữa cô và Thẩm Độ trong sạch.
Cô nhìn Thẩm Độ, hy vọng anh ta giải thích giúp cô.
Kết quả là người đàn ông này lại bình thản, tiếp tục uống trà nóng, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, không chịu nói giúp cho cô.
Cuối cùng dì mỉm cười mời cô sau này thường xuyên đến xem phim.
Dung Dung khó mà từ chối lòng nhiệt tình, chỉ đành mượn cớ trời đã tối, đã đến lúc về nhà.
Bà Lộ Thư Nhã hơi buồn rầu, “Dì đang định mời con đi ăn tối, sau đó đi mua sắm với dì. Đỗ Đỗ và bố nó đều rất nhẫn tâm, chưa bao giờ đi mua sắm với dì.”
Dung Dung ngỡ ngàng thốt lên: “Chưa bao giờ?”
“Chưa, hai bố con nó rất lười.”
Dung Dung nhìn về phía Thẩm Độ.
Thẩm Độ chỉ chớp mắt với cô, cười không nói gì.
Nghĩ đến không có ai đi mua sắm với dì, Dung Dung lập tức hẹn ngày với bà, lần sau cùng đi mua sắm.
Phụ nữ luôn có hiệu suất cao nhất khi hẹn đi mua sắm.
Bà Lộ Thư Nhã hài lòng gật đầu, cuối cùng dặn dò Thẩm Độ đưa cô về nhà. Trước khi đi lại chợt nhớ tới một chuyện, bà gọi Dung Dung đang mang giày ở lối ra vào lại: “Dung Dung, đợi đã.”
Dung Dung quay đầu lại, “Vâng ạ?”
“Lần này tới chơi, dì có mang theo món quà cho con.” Bà Lộ Thư Nhã mở vali nhỏ của mình ra, “Vốn dĩ muốn hẹn gặp mặt con, nếu hôm nay đã gặp rồi thì đưa cho con luôn.”
Để tiết kiệm không gian, bà Lộ Thư Nhã không mang theo hộp, món quà chỉ được bọc trong túi vải nhung.
Dung Dung lấy món quà ra.
Delvaux Brillant Mini Snow White*.
*Delvaux Brillant Mini Snow White: xem hình minh họa.

Dung Dung luôn cảm thấy cách phối màu của Delvaux không chê vào đâu được. Cho dù là một màu trắng thuần khiết, đơn giản cũng khiến người khác không thể rời mắt.
Chỗ quai cầm túi xách còn buộc một chiếc khăn lụa màu hồng anh đào.
“Kiểu túi này thích hợp với cô gái trẻ như con nhất.” Bà Lộ Thư Nhã sảng khoái nói: “Da con trắng, đeo màu này chắc chắn rất xinh.”
Dung Dung nhất thời hơi luống cuống, “Cái này quá đắt tiền, con không thể nhận.”
“Dì còn cho rằng cái này quá rẻ đấy.” Bà Lộ Thư Nhã khẽ mỉm cười, “Nhận đi, con không chê là tốt rồi.”
Bà Lộ Thư Nhã nói phải tặng cho cô bằng mọi giá. Dung Dung giống như trở về lúc đón Tết nhận bao lì xì, lý trí và tình cảm đang giằng co với nhau. Lý trí nói cho cô biết phải dè đặt, tình cảm nói cho cô biết thích thì nhận đi.
Đến khi cô lên xe mới định âm thầm chuyển tiền cho Thẩm Độ, áp dụng chiến thuật quanh co.
Dường như Thẩm Độ đoán được cô sẽ làm như vậy, lúc cô lấy điện thoại ra đã trực tiếp chặn đường cô, “Đừng chuyển tiền cho tôi.”
Dung Dung: “…”
Cô im lặng vài giây, đột nhiên thốt lên: “Quên cầm theo mỹ phẩm rồi.”
“Để đó đi.” Thẩm Độ nhìn đường sá, giọng nói rõ ràng, “Lần sau sẽ còn dùng tới.”
Dung Dung nhíu mũi, “Còn tới nhà anh xem phim hả?”
Thẩm Độ khẽ lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy tại sao sẽ còn dùng tới?”
Thẩm Độ miễn cưỡng nhướng mắt lên, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, “Cô đoán xem?”
Dung Dung từng nghe dì nói hồi nhỏ Thẩm Độ rất gian. Ngoài khuôn mặt đẹp trai, từng lời nói và hành động là một tên lưu manh chân chính.
Cô vốn dĩ không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.