*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai mà đỡ nổi?
Dung Dung đỏ mặt, vô cùng vui mừng vì bây giờ ánh đèn rất tối, cũng vui mừng vì hôm nay đánh lượng phấn má hồng cánh hoa Laduree* vừa đủ.
*Phấn má hồng cánh hoa Laduree: Sản phẩm này được bán theo set, gồm cả phấn và cọ đi kèm để lấy sản phẩm và apply lên má. Có mùi như nước hoa, lưu hương khá lâu trên da.
Phấn má hồng cánh hoa Laduree (hình minh họa)
Dù thị lực của Thẩm Độ có tốt đi chăng nữa cũng chưa chắc có thể nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ thật sự của cô dưới lớp phấn má hồng.
Lưng của cô dựa chặt vào tường, chỉ có dựa như vậy mới có sức lực giữ vững cơ thể mình, “Tôi không phải là người mặt dày.”
Thẩm Độ cười khẽ, “Còn giận không?”
“Tôi không có giận.” Cô ngang bướng hất đầu qua, lặp lại một câu như lời tự khẳng định, “Không có!”
“Được rồi, cô không có.” Anh đứng thẳng người, giọng điệu như dỗ trẻ, “Cô ấy là bạn học cấp Ba của tôi, nhưng tôi đã quên rồi.”
Kỳ lạ thay, câu nói quên rồi của anh giống như khẩu súng nước, xịt hai phát đã dập tắt ngọn lửa trong lòng Dung Dung.
Cô tò mò hỏi anh: “Anh thật sự không nhớ cô ấy? Vậy anh còn nhớ ai?”
Thẩm Độ trả lời ngắn gọn: “Bạn bè, những người khác không quen.”
“Đều là nam à?”
“Nếu không thì sao?” Thẩm Độ nhướng mày, khóe miệng hiện ra nụ cười lưu manh có văn hóa, “Kết bạn với con gái, lúc đánh nhau có thể dẫn theo không?”
Vậy là hồi còn trẻ, anh thật sự là một thiếu niên nổi loạn.
“Tính cách cũng có thể sửa đổi á?” Dung Dung rụt đầu, lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ về câu tục ngữ “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
Nghe thấy vậy, Thẩm Độ chỉ nhếch môi, “Có thể.”
Dung Dung thở phào một hơi, rồi lại hỏi một câu giống như bứt rứt trong lòng: “Nhưng hình như cô ấy hiểu rất rõ anh.”
“Lúc đó tôi khá đặc biệt.” Thẩm Độ sửa lại cà vạt, giọng điệu có vẻ thờ ơ, “Hầu như mọi người trong trường đều biết tôi.”
Dung Dung khó mà tưởng tượng nổi Trần Hạo Nam vườn trường trong bộ dạng Thẩm Độ trưởng thành.
Sau đó kết hợp với người đàn ông chải ngược tóc, mặc đồ vest và đi giày da trước mặt.
Cô cười gượng, “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Mẹ tôi nói cô có thể bị người khác bắt nạt, khi nào cần thì bảo tôi tới giúp.” Thẩm Độ nói xong lại nhìn cô cười, “Xem ra sự lo lắng của bà ấy hơi dư thừa.”
Đương nhiên Dung Dung hiểu ý của mẹ Thẩm Độ, nhưng màn đấu võ mồm sẽ chẳng còn thú vị nếu đi kể khổ với đàn ông, nói dăm ba câu qua loa rồi cho qua.
“À đúng rồi.” Cô chợt nhớ tới một chuyện, lấy hộp nhẫn từ trong túi xách ra đưa cho Thẩm Độ, “Trả lại cái này cho dì giúp tôi.”
Thẩm Độ cầm lấy hộp nhẫn, ngắm nghía trên tay rồi mở nó ra, ánh mắt còn mông lung hơn lúc nãy.
Dung Dung quan sát anh, nhìn ánh mắt của anh giống như không biết bà Lộ Thư Nhã có một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy.
Anh chỉ nhìn vài giây rồi đóng hộp nhẫn lại, tiện thể đưa lại cho cô, “Cô tự đi trả đi, đúng lúc bà ấy ngồi đợi rất buồn chán.”
“Dì không ở trong hội trường à?”
“Nơi này quá ồn, bà ấy vốn dĩ không định tới đây.” Thẩm Độ thản nhiên đút tay vào túi quần, vẻ mặt ung dung, “Có một số phòng VIP được bố trí bên hông cửa hội trường, bà ấy ở phòng trong cùng. Tôi dẫn cô qua đó.”
Dung Dung đi theo sau anh, vẫn luôn giữ khoảng cách vài mét với anh, sợ bị người khác biết hai người có quen biết nhau.
Không ai dám chặn Thẩm Độ lại, lúc nhân viên đi ngang qua anh cũng chỉ cúi đầu gọi một tiếng “Tổng giám đốc Thẩm”. Lúc này tất cả ánh đèn pha đều tập trung vào các minh tinh trên sân khấu. Dung Dung nhìn bóng dáng cao thẳng, tuấn tú trước mặt, nhất thời khinh bỉ bản thân nhát chuyện.
Nếu muốn tiến lên đi sánh vai với anh thì cần gì để ý tới những thứ vớ vẩn kia.
Lúc xem phim truyền hình, khi các nữ chính ưỡn a ưỡn ẹo, cô còn xỉa xói với chó Lương một hồi.
Kết quả là khi rơi vào người mình, cô còn không có đủ can đảm rảo bước đến bên cạnh đối phương.
Dung Dung đang thầm thở dài, đột nhiên bị vài bóng người nhảy tót đến trước mặt làm ngây người tại chỗ, bờ vai run lên, vài giây sau mới miễn cưỡng thấy rõ người trước mặt.
Đó là hai người đàn ông trưởng thành.
Một người trong số họ phấn khích nói: “Là em Dung đúng không!”
Dung Dung đáp lại theo bản năng, người đàn ông đó càng phấn khích hơn, “Là người thật đó!”
“Ừm, hai người là?” Dung Dung cười lịch sự, không hiểu tại sao mình bị chặn lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau, hít sâu một hơi, đồng thanh nói: “Chúng tôi là fan nam của cô!”
Dung Dung nhướng mày, nữ blogger làm đẹp cũng có fan nam à?
Dù là giới nào, fan nam đều là một sự tồn tại rất vi diệu.
Bây giờ văn hóa fandom đang trong trạng thái gây ấn tượng xấu. Thái độ của người qua đường đối với các fan trung thành vốn là khen chê khác nhau. Trong thời đại nổi tiếng hiện nay, đâu đâu cũng có thể thấy một đống lời giới thiệu, đề cử. Một hai lần còn tạm được, nhiều lần sẽ phản tác dụng. Người qua đường sẽ có ấn tượng xấu, tự nhiên cho rằng fan thành tâm tiêu tiền đều là kẻ ngu dốt.
Fan nữ còn đỡ, cùng lắm chỉ bị người khác chửi là fan não tàn.
Fan nam không giống vậy, thích một idol nào sẽ bị một số “Anh hùng xã hội” chửi thẳng mặt là vô công rỗi nghề.
Vốn dĩ trong cách đối xử khác biệt giữa fan nam và nữ có sự phân biệt giới tính và nghề nghiệp.
Nhưng fan nam trung thành vẫn là sự tồn tại tương đối trên trung bình trong fandom. Nguyên nhân là họ có độ bám dính cao, đã nhắm trúng nhà nào thì tỷ lệ leo tường cực thấp. Chỉ cần không mắc phải sai lầm lớn mang giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, tỷ lệ từ mặt idol rất thấp, hơn nữa rất chịu xài tiền.
Thật ra theo đuổi idol không phân biệt nam nữ. Nếu fan nữ có thể say mê nam idol, vậy đương nhiên fan nam cũng có tư cách chết mê chết mệt với nữ idol.
Dung Dung kinh ngạc chừng nửa phút, nhìn hai người đàn ông trước mặt kiểu nào đều không giống như biết trang điểm, nhất thời nảy sinh nghi ngờ gốc fan của họ, “Hai bạn cũng trang điểm à?”
Một fan nam trong số họ lắc đầu nguầy nguậy, “Chúng tôi không có trang điểm, chỉ đơn thuần là fan mê sắc đẹp.”
Câu trả lời thẳng thắn này càng khiến Dung Dung không thể đáp lại.
Giống như thích một minh tinh vậy, tôi không quan tâm trình độ tài năng của bạn ra sao, tôi chỉ đơn thuần thích gương mặt của bạn. Chỉ cần bạn không tàn phai nhan sắc, tôi mãi mãi là fan cuồng sắc đẹp của bạn.
Khiến người ta vừa vui mừng, vừa bất lực.
“Chào hai bạn.” Dung Dung mỉm cười, “Cảm ơn hai bạn đã ủng hộ mình.”
“Hôm nay cô đẹp quá.” Fan nam kích động, lấy điện thoại ra huơ huơ trước mặt cô, “Trong nhóm fan đều đang rần rần.”
Lần đầu tiên Dung Dung biết thì ra mình còn có nhóm fan.
Fan nam đó đưa điện thoại cho cô. Cả nhóm nhắn tin rất nhanh, cô gần như không thể đọc kịp chữ trong khung chat.
【Em Dung trang điểm kiểu này siêu ngầuuuuuuuuu.】
【Hu hu hu siêu thích em Dung style mạnh mẽ!!!!】
【Style em gái dịu dàng hay chị đại mạnh mẽ, mị đều thích tuốt qwq.】
【Có ai có mặt ở đó không? Xem phát sóng trực tiếp không phê, vào xem ảnh gốc điiiii.】
Fan nam dè dặt hỏi cô: “Em Dung, cô có thể nói vài câu trong nhóm fan không?”
Dung Dung sảng khoái gật đầu, “Được chứ.”
Cô ấn vào nút giọng nói, hắng giọng một cái, khẽ nói một câu vào điện thoại: “Hello các tiên nữ nhỏ.”
Fan nam không vui, “Ngoài chúng tôi còn có khá nhiều fan nam.”
Dung Dung mím môi xin lỗi, sau đó bổ sung một câu: “Và các tiên nữ nhỏ nam giới.”
Quả thật cô không nghĩ ra được nên đổi xưng hô tiên nữ nhỏ cho nam giới như thế nào.
Hai fan nam nín cười, ánh mắt phức tạp.
Trong nhóm nhanh chóng bùng nổ, lặp đi lặp lại nhiều chữ vô nghĩa.
【Aaaaaa.】
【Em Dung!!!!】
【Mị chết đâyyyyyy.】
【Anh giai cơ bắp, anh lấy gói giọng nói từ đâu ra vậy! Anh đừng lừa tụi em!!!】
…
Fan nam kia lại giơ điện thoại lên, “Em Dung, trong nhóm đều không tin chúng tôi, có tiện chụp hình chung không? Năm ngoái cô chụp ảnh chung với các fan ở Thâm Quyến, mấy cô gái đó khoe khoang suốt hơn nữa năm, chúng tôi thấy ngứa mắt quá.”
“Được chứ.”
Cô chuyển sang đứng ở giữa hai fan nam, giơ điện thoại lên và cười trước ống kính.
Vì ánh đèn rất tối nên chức năng đèn flash trong điện thoại tự động bật lên.
Fan nam cười tít mắt cầm lấy điện thoại, kinh ngạc than thở, “Vô tình chụp dính người khác rồi.”
Dung Dung đi lại xem thử. Cô mang giày cao gót, chiều cao ngang tầm hai fan nam, phía sau có một người đàn ông lọt vào ống kính.
Cao hơn bọn họ nửa cái đầu.
Góc mặt nghiêng, đường nét tuấn tú, lông mi cụp xuống, khuôn mặt vô cảm.
Kiểu chụp hình dưới đèn flash tử thần này rất mang tính thách thức tình trạng da của mọi người. Trong hình ngoài Dung Dung, người gần như hoàn mỹ không tỳ vết chính là người đàn ông vô tình lọt vào khung hình.
Hai fan nam định chụp lại một tấm.
Sau đó người đàn ông lọt vào ống kính quay đầu qua, nhíu chặt chân mày, lạnh nhạt hỏi: “Chụp xong chưa?”
Dung Dung cười ngại ngùng.
Ui cha, quên mất người này.
Cô vội vàng gật đầu, “Chụp xong rồi.”
Thẩm Độ xoay người rời đi, “Làm mất thời gian, mau đi thôi.”
“Mình còn có việc, đi trước nhé.” Dung Dung gật đầu với các fan nam, “Bái bai.”
Cho đến khi hai bóng lưng biến mất khỏi hội trường, các fan nam mới hoàn hồn.
“Người đàn ông lúc nãy trông rất quen, có phải từng gặp ở đâu không?”
“Anh ta là bạn trai của em Dung à?”
“Không thể nào. Em Dung từng nói cô ấy độc thân.”
“Vậy chắc là quen biết nhau. Làm sao bây giờ? Có đăng tấm hình này vào nhóm không?”
Đây là cơ hội tốt để khoe, sao lại không đăng? Hai người không quan tâm có người lọt vào ống kính hay không, gửi thẳng hình vào nhóm.
Mọi người trong nhóm vẫn lặp lại “Aaa”.
Cho đến khi có một thánh soi đầu thai chuyển kiếp phát hiện ra chỗ sai.
【Đợi đã, người đứng đằng sau là Thẩm Độ hả?】
【Gì?????】
【Vê lờ. Aaaa đúng là Thẩm Độ!!!】
【Hai nhan sắc thần thánh đứng chung khung hình. Aaaa tui chết đây!!!】
Đám con gái trong nhóm vừa nãy còn bị chập mạnh, giờ đây đều đắm chìm vào góc mặt bất ngờ lọt vào ống kính.
Sau khi được gợi nhắc, hai fan nam đã nhớ ra danh tính của người đàn ông.
Đó là chủ sở hữu đất của tòa nhà rộng lớn mà hiện tại bọn họ đang đứng, là người đàn ông năm ngoái đã tàn sát bài viết Weibo hot thứ nhất nhờ vào mấy tấm hình cận cảnh.
Hai người ghen tị bĩu môi, quyết định ngậm miệng về sự tình lúc nãy.
Giận dỗi, không muốn nói chuyện.
Phụ nữ đều là đồ bội bạc.
***
Dung Dung đi theo Thẩm Độ đến phòng VIP.
Tổng cộng chỉ có bảy tám phòng, lúc đi ra ngoài vô tình gặp vài minh tinh bước ra.
Trong số đó có vài nghệ sĩ đang nổi quen mặt trong các phim truyền hình và show truyền hình trong nước mà Dung Dung không xem nhiều.
Lúc đi ngang qua Thẩm Độ, bọn họ đều khẽ gật đầu, gọi một tiếng “Tổng giám đốc Thẩm”.
“Anh có quen biết với họ à?” Dung Dung tò mò tiến lên trước, đi song song với anh.
Thẩm Độ thờ ơ đáp: “Không biết.”
Dung Dung chớp mắt, thất vọng thở dài, “Ồ, không quen biết à. Vốn dĩ còn định nhờ anh xin vài chữ ký giúp tôi.”
“Muốn của ai?” Thẩm Độ do dự vài giây rồi nói: “Nói tên cho tôi, tôi bảo Ngụy Sâm đi lấy.”
“Không cần nữa, ban nãy chỉ thuận miệng nói ra thôi.” Dung Dung xua tay, thấy anh chịu giúp đỡ lại nhất thời ngại ngùng, “Tôi không có theo đuổi idol.”
Thẩm Độ dừng bước, rủ mắt nhìn cô, giống như nhớ ra chuyện gì đó bèn gật đầu, “Tôi quên mất. Cô cũng có fan mà, làm sao biết theo đuổi idol?”
Dung Dung: “?”
Người đàn ông không nhìn cô, đi thẳng vào phòng VIP trong cùng nhất.
Đúng lúc bên trong có tiếng nói chuyện.
Nhưng người nói chuyện không phải là bà Lộ Thư Nhã.
Hai người đẩy cửa đi vào. Bà Lộ Thư Nhã ngồi trên ghế sô pha chính, mải mê xem điện thoại không thể tiếp lời. Một người khác ngồi trên ghế bên cạnh, trên mặt luôn nở nụ cười nịnh hót.
Vậy mà lại là “Vợ yêu của chồng”.
Chị ta cung kính đứng lên, cúi đầu chào Thẩm Độ, “Chào sếp Thẩm nhỏ, tôi là vợ của Vương Trí Gia – phó giám đốc hội đồng quản trị bất động sản Berlin, sản nghiệp dưới quyền bố cậu.”
Thẩm Độ đáp lại hời hợt, bảo Dung Dung bị anh che khuất sau lưng: “Vào đi.”
Màu xanh đậm quen thuộc kia đập vào mắt.
Bà Lộ Thư Nhã mỉm cười, còn sắc mặt của bà Vương bỗng chỗc sượng cứng.
Chị ta cười khẩy, “Tôi tưởng ai mà có bản lĩnh thế, đi xã giao đều đến đây.”
“Ai đi xã giao?” Nụ cười trên mặt bà Lộ Thư Nhã chợt tắt, cau mày nhìn về phía bà Vương, “Cô nói Dung Dung à? Hay là con trai tôi?”
Bà Vương há hốc mồm, cả câu nói nghẹn trong cổ họng, “Tôi…”
“Năm nay phó giám đốc Vương đã ngoài 60, năm ngoái vợ trước bị bệnh qua đời, bà Vương mới trông chỉ mới ngoài 30.” Bà Lộ Thư Nhã nhoẻn miệng cười, “Tình yêu đích thực nhỉ.”
Thẩm Độ và Dung Dung nhìn nhau, cả hai đều rất ngu ngơ.
Bà Vương tái mặt, “Bà Thẩm, sao chị lại nói về tôi…”
“Không nói về cô thì tôi bảo cô vào đây làm gì?” Bà Lộ Thư Nhã cử động ngón tay, “Được rồi, tôi không quan tâm con mắt nhìn người của phó giám đốc Vương ra sao. Cô ra ngoài đi, đây là phòng VIP.”
Bà Vương cắn môi, nói nhỏ một câu: “Tôi đi trước.”
Chị ta cầm túi xách lên che mặt rồi đi tới cửa.
Lúc đi ngang qua người Dung Dung, không biết cố tình hay vô tình đụng mạnh cánh tay vào Dung Dung.
Dung Dung lảo đảo, Thẩm Độ kịp thời nắm lấy vai cô, hạ thấp giọng, “Chú Vương không dạy cô phép lịch sử cơ bản à?”
Người phụ nữ chật vật cúi đầu, lí nhí nói xin lỗi, ảo não rời đi.
Người vừa rời đi, bà Lộ Thư Nhã nháy mắt với Dung Dung, “Dung Dung, có hả giận không?”
“Dạ?” Dung Dung sửng sốt cả buổi, lẩm bẩm hỏi: “Vì vậy mà dì mới gọi cháu tới à?”
Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Độ.
Thẩm Độ vô cảm, “Tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền đạt lời nói.”
Lời của tác giả:
Đừng chê Mary Sue nữa, dù sao chúng ta đều là Mary Sue!
Em Dung của chúng ta chính là công chúa, không nhận phản bác!
***
Phấn má hồng cánh hoa Laduree: Loại phấn má hồng siêu nữ tính!!! Hình dáng cánh hoa!! Kết!!!