*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh mới nhất của nơi dạo chơi công viên đã được đăng lên nhiều diễn đàn cộng đồng khác nhau.
Weibo Official của sự kiện lễ hội hoa dẫn đầu đăng hình chín ô vuông Hán phục lên, Dung Dung đứng ở chính giữa.
Lượt chuyển tiếp đã hơn 10 nghìn.
Dung Dung cũng tự tạo dáng, chụp một tấm đăng lên Weibo.
Một cây đa lớn trước cửa: Thần hoa lâm thời *doge*.
【Aaaaa em mặc kệ, Thần hoa trong lòng em phải truất như vậy!】
【Em Dung đẹp quá *khóc ròng* *khóc ròng*.】
【Chỉ cần một ánh nhìn đã biết ngay đó là người phụ nữ của tôi.】
【Dù chỉ có một ngày, mị cũng muốn sống thử với khuôn mặt đó một lần.】
【Em cong rồi, muốn làm bách hợp với em Dung.】
【Tiên nữ lên giường với fan không!! Em bằng lòng nằm dưới!!】
Hình cô mặc Hán phục đã lên thẳng hot search, lại trở thành tâm điểm chú ý.
Sau đó, Tân Hoa Xã* và các phương tiện truyền thông đại chúng uy tín chuyển tiếp hình ảnh của cô, nhằm quảng bá các lễ hội truyền thống của dân tộc Trung Hoa đang dần bị lãng quên.
*Tân Hoa Xã: là hãng thông tấn chính thức của chính phủ Trung Quốc và là trung tâm thu thập thông tin lớn nhất, cơ quan ngôn luận lớn nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
【Biến lớn đây. Kể từ năm ngoái Đại Dung Dung bắt đầu tham gia sự kiện công chúng, đây là lần thứ ba gây bão rồi.】
【Thật ra gây bão không có gì lạ, vấn đề là cô ấy gây bão ba lần đều là vì nhan sắc…】
【Lẽ ra gây bão một lần là người qua đường sẽ sinh ra sức đề kháng nhất định với nhan sắc của cô ấy. Sao lại có thể gây bão liên tiếp ba lần nhỉ?】
【Lần khai trương TF trước đây thì tui không thể lí giải. Nhưng trong lễ hội hoa lần này, tui được ngắm nhan sắc của cô ấy rồi, rất xinh. Người đẹp cổ trang chính là nói về cô ấy.】
【Trả lời bạn trên: Tui có thể lí giải lần TF trước đây nè. Bình thường chị ấy đều đi theo phong cách nàng tiên nhỏ, hôm đó đã đổi cái vèo sang phong cách đẹp chanh sả. Thật ra khuôn mặt của chị ấy khá ngầu, rất thích hợp với kiểu kẻ mắt hướng lên trên, tui nhìn mà xốn xang con tim.】
Sau đó, trong thớt có người tổng kết những tấm hình rõ nét mà Đại Dung Dung gây bão ba lần.
Đại Dung Dung bắt đầu tham gia sự kiện công chúng vào năm ngoái. Ngoại trừ lần Thâm Quyến, ba tạo hình còn lại đều lần lượt lên hot search.
【Bộ đầu tiên là đầm ngắn màu đen, nói thật thì chẳng có điểm gì nổi bật, gây bão chủ yếu là vì mấy ảnh động e thẹn. Đó là cảm giác tươi tắn khiến mọi người nhìn đến ngây người. Hơn nữa làn da trắng lạnh của cô ấy rất nổi bật giữa một nhóm người da vàng ấm áp. Bộ thứ hai kế tiếp vẫn theo phong cách đó. Mặc dù mặc đầm tiên nữ của hãng Dior, nhưng không khiến người khác phải đặc biệt trầm trồ. Bộ thứ ba thì khỏi phải nói, trang phục may đo cao cấp riêng cộng thêm lối trang điểm đẹp lạnh lùng quá xịn sò. Tôi không đánh giá bộ Hán phục cuối cùng này, nhưng cô ấy mặc vào trông rất giống tiên nữ. Quả nhiên Hán phục phải nhờ tiên nữ giúp sức.】
【Chị ấy đúng là biết cách phối đồ. Mình rất thích chiếc đầm ống thứ ba, người có vai vuông góc mặc siêu đẹp.】
【Rốt cuộc Đại Dung Dung mời được ê kíp tạo hình từ đâu vậy? Biết cách phối đồ gấp trăm lần so với các minh tinh kém nổi.】
【Blogger làm đẹp quả thật kiếm ra tiền đó. Mấy bộ này cộng lại hết một mớ tiền *quỳ lạy*.】
【Có thể trong nhà người ta có mỏ, chút tiền mua quần áo này có là bao.】
【Đồng ý. Tui cảm thấy mặc dù mấy món cô ấy thường dùng không quá đắt, nhưng chắc chắn cô ấy rất giàu.】
【Chắc chắn là rất giàu. Một tủ quần áo Hán phục tuyệt bản đăng lên Weibo mấy ngày trước đã sáng lóe mắt kìa. Có lẽ người ta có một tủ Hermes nhưng không khoe ra thôi.】
【Hiện tại chủ đăng khu làm đẹp giàu nhất trên Bilibili chắc là Tô An nhỉ? Không biết Đại Dung Dung so với cô ấy như thế nào.】
【Không có cửa sánh với Tô An nha. Không nói đến cô ấy dùng cái gì, những bức tranh quý hiếm và vô giá trên tường nhà cô ấy chắc chắn không phải giàu bình thường.】
【Tui gà mờ, mạn phép hỏi một câu, những bức tranh trong phông nền đó thật sự đắt lắm à?】
【Nghệ thuật có thể không đáng một xu, cũng có thể vô giá. Giống như bức tranh quý hiếm có một không hai này không thể hình dung bằng đắt rẻ.】
【Có người nói Tô An là fan trung thành của trường phái ấn tượng. Tôi thấy những bức tranh mà cô ấy sưu tầm đều là của bậc thầy trong trường phái ấn tượng.】
【Đúng rồi, mặc dù tôi chỉ biết mỗi Monet của trường phái ấn tượng = =.】
Thảo luận về sau, bài viết đã bẻ lái sang trường phái nghệ thuật. Dung Dung không lướt tiếp về sau nữa, nhàn nhã lười biếng đợi sự kiện kết thúc.
Đi dạo công viên đã khiến người ta kiệt sức, cô nằm vật tại hậu trường giả chết.
“May mà ngày mai không cần đi làm, tao có thể ở nhà ngủ cả ngày.” Chó Lương phờ phạc ngồi bên cạnh cô, thở hắt ra, “Cuối cũng tao đã biết tại sao chỉ có hai con ngu của khu làm đẹp chúng ta tới đây.”
Dung Dung đáp lại qua loa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chó Lương vẫn liên tục dặn dò cô: “Mày về nhà cắt vlog nhớ cắt bỏ mấy cảnh khó coi của tao ra nha.”
Dung Dung chợt mở mắt rồi lại nằm phơi ra.
“Không muốn cắt, hay là tao khỏi đăng vlog này nha.”
“Bình thường mày bùng livestream còn chưa đủ hả? Mày hãy vui sướng vì mày không ký hợp đồng với công ty đi, nếu không sẽ bị thúc mông cho đến chết.” Chó Lương trợn trắng mắt, bắt đầu thương xót bản thân, “Đáng thương cho cái đứa đi làm văn phòng như tao. Thứ Hai đến thứ Sáu phải làm việc cực nhọc, cuối tuần còn phải bỏ thời gian cắt ghép video. Không làm sẽ không hoàn thành chỉ tiêu video, rồi tiền hoa hồng của tao sẽ bị trừ đi.”
Đầu năm nay, chó Lương đã ký hợp đồng với một công ty truyền thông mới. Lẽ ra mỗi video của cô ấy đều sẽ có nhân viên chuyên phụ trách biên tập và làm hậu kỳ. Nhưng bản thân cô ấy bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, video phải do chính tay mình cắt ghép, dù người khác làm tốt hơn vẫn không hài lòng.
Cùng nhờ ký hợp đồng với công ty, chất lượng video của cô ấy đã tăng vọt trong năm nay. Hơn nữa công ty còn chịu mua trang chủ quảng cáo, lượng fan của cô ấy cũng tăng thêm 200 nghìn người.
Dung Dung hơi tò mò, “Tiền quảng cáo mỗi tháng của mày đã đủ sống rồi, tại sao không suy xét từ chức?”
Chó Lương tặc lưỡi, “Loại người ăn sung mặc sướng như mày làm gì hiểu được nỗi khổ trần gian. Hiện giờ tao kiếm được mấy chục nghìn mỗi tháng không khó, nhưng tao cũng phải chi rất nhiều thứ. Những tài nguyên để quay video đều là đồng tiền mồ hôi nước mắt tao làm ra. Hơn nữa nghề này không ổn định, lỡ như có một ngày tao hết thời, dựa vào chút thu nhập livestream trên Bilibili thì sao mà đủ xài? Đó là đồng tiền dễ kiếm, có thể kiếm tiền vài năm là do vấn đề may mắn. Ai có thể đảm bảo tao sẽ luôn có vận may đó?”
Dung Dung trầm ngâm.
“Phú bà nhỏ, nếu có một ngày tao hết tiền, mày nuôi tao nhé.” Chó Lương cười híp mắt, kéo tay áo của cô đung đưa, “Nếu mày nuôi tao, tao sẽ từ chức ngay.”
“Được thôi.” Dung Dung mỉm cười, bổ sung một câu: “Nếu lúc tao vẫn chưa hết thời.”
Chó Lương xua tay phớt lờ, “Tiên nữ sao có thể hết thời chứ? Thật ra nếu không ổn thì mày cứ vào giới giải trí, kiếm cơm bằng mặt.”
Dung Dung cũng biết cô ấy đang nói đùa, không xem là thật.
Thấy cô không nói gì, chó Lương tự hỏi có phải mình nói không đúng câu nào không, dừng một lát rồi nói: “Nếu không kiếm cơm bằng mặt, hay là mày học theo các blogger khác đi. Nghĩa là hợp tác phát triển sản phẩm, nói không chừng có thể khám phá ra một Đại lục mới?”
Lúc cô có 500 nghìn fan đã có một số thương hiệu tìm cô hợp tác phát triển sản phẩm.
Có cọ trang điểm, bảng phấn mắt, đủ loại đồ trang điểm phiên bản giới hạn, đủ quy mô lớn nhỏ. Nhưng lúc đó cô không nghĩ đây là một nghề nghiêm túc. Làm blogger chỉ là vì muốn chia sẻ, vì vậy cô đã từ chối hết tất cả.
Tính đến hiện tại, các chủ đăng lớn của khu làm đẹp trên Bilibili ít nhiều đều hợp tác với các cửa hàng Taobao, nói thật thì không thể không dao động.
Ai cũng muốn có một mẫu sản phẩm ra mắt nhờ vào kỹ năng của mình.
“Bao bì của hàng nội địa dần dần phát triển trong hai năm qua. Mày có học vẽ, chưa quen với công nghệ chế tạo sản phẩm, làm một cái bao bì bắt mắt cũng không tệ.” Chó Lương càng nghĩ càng có khả năng, sờ cằm bắt đầu lên kế hoạch, “Hơn nữa mày lại không thiếu tiền, không cần làm trên danh nghĩa để kiếm tiền từ fan. Mày có thể chân chính tham gia vào bên trong, làm ra sản phẩm mày vừa ý, cũng để những người khác cố gắng làm ra sản phẩm vừa ý.”
Quả thật Dung Dung bị cô ấy làm dao động.
Chó Lương huơ tay trước mặt cô vài lần, “Nghĩ gì vậy?”
Dung Dung sực tỉnh, nhìn cô ấy cười, “Mày đúng là người cố vấn cuộc đời tao.”
“Hả?” Chó Lương chỉ vào mình, rồi chỉ vào cô, “Tao làm người cố vấn cho phú bà mày? Mày đừng làm tao sợ.”
“Nếu mày thất nghiệp, tao nhất định nuôi mày.” Dung Dung híp mắt nhìn cô ấy, giọng điệu kiên định.
Chó Lương méo miệng mắng cô: “Đệch mợ mày, trù ẻo ai thất nghiệp đó? Cút cút cút.”
Dung Dung không quan tâm đến những chuyện đó, cười tít mắt nhìn cô ấy.
Lối trang điểm và ăn mặc hôm nay của cô như tiên nữ. Dưới khóe mắt còn dán mấy mảnh kim cương nhỏ, vừa cười vừa nhìn người khác quả thật là phạm luật.
Chó Lương bị tiên nữ nhìn đến nỗi mặt nóng bừng, suýt nữa cho rằng mình sắp cong. Có điều cuối cùng cô vẫn khống chế được, hít một hơi thật sâu và hỏi cô ấy: “Còn bộ sưu tập tranh của họa sĩ mày sao rồi?”
Dung Dung bừng tỉnh, “Ấn bản cuối cùng đã có rồi, chắc gần sắp mở bán trước. Biên tập có gửi một vài bản cho tao, tặng mày một quyển nhé?”
“Được đó, nhớ ký tên cho tao.” Chó Lương cười hì hì, vứt hết liêm sỉ, “Viết thêm trên đó là gửi cho cô Mộc Lương Cầm mà tôi yêu nhất.”
Dung Dung bĩu môi, “Tao sẽ suy xét.”
“Nếu quyển sách của mày bán chạy, bà quản lý keo kiệt của mày còn muốn tổ chức buổi triển lãm tranh cho mày không?” Đột nhiên chó Lương nghiêng đầu hỏi cô, đếm ngón tay tính ngày, “Cách buổi triển lãm tranh lần trước của mày đã lâu rồi đúng không? Quản lý của mày không muốn kiếm cơm nữa à?”
“Chị ấy vẫn luôn ở nước ngoài, từ khi tao tốt nghiệp về nước chưa từng liên lạc với tao.” Dung Dung cau mày, mạnh dạn suy đoán, “Có phải đã chết rồi không?”
“…” Chó Lương liếc xéo cô, sau một hồi im lặng mới nhàn nhạt lên tiếng: “Có phải mày bị thả nuôi rồi không?”
Dung Dung nghĩ ngợi một lát, cảm thấy khả năng này rất cao. Dù sao trong số họa sĩ mới ký kết với quản lý, có vẻ cô là người lười nhất.
Nếu không phải do tác phẩm tốt nghiệp được trường đại học nhìn trúng, được chọn mang đến buổi triển lãm tranh mùa xuân, cô sẽ không có khả năng được quản lý nhìn trúng, vừa mới tốt nghiệp đã ký hợp đồng, tổ chức thành công buổi triển lãm tranh đầu tiên trong đời.
Nói theo cách của chị quản lý của cô là “Sớm muộn gì tài năng của em sẽ bị hao mòn vì cái tính chậm chạp này.”
Quả thật biến cô thành Trọng Vĩnh* của thế kỷ 21.
*Trọng Vĩnh: một nhân vật trong bài thơ “Thương Trọng Vĩnh” của Vương An Thạch. Bài thơ này được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.
Chó Lương thuận miệng nói: “Mày là người Trung Quốc, dù gì cũng phải về nước tổ chức một buổi triển lãm tranh chứ? Hơn nữa có rất nhiều người giàu mà hai lúa, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn là bán tranh cho mấy người Pháp đó, muốn cân nhắc thử không?”
Dung Dung lắc đầu.
Cô vốn dĩ không quan tâm người mua có thân phận gì, nhưng ít nhất cô hy vọng những người mua đó là thật lòng thưởng thức tranh của cô.
Đôi khi học nghệ thuật sẽ không đủ mưu sinh, lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm những nghị lực cao cả không thể cạo bỏ.
Cho nên rất nhiều họa sĩ đều chết đói.
Hai người ngồi vật vờ cạnh nhau. Đợi đến khi phần điệp khúc cuối cùng của 《Phồn Hoa Xướng Biến》 kết thúc, rốt cuộc sự kiện đã kết thúc tại đây.
Chó Lương và Dung Dung đều không lái xe tới, định cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Hai chị gái xinh đẹp mặc Hán phục đứng tại lối ra vào tàu điện ngầm rất thu hút sự chú ý.
Chó Lương mừng thầm, “Cảm giác được người ta nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc sướng gì đâu.”
Cô ấy vốn dĩ đã rất xinh đẹp, trang nhã, mặc nhu quần càng giống như một khuê nữ bước ra từ trong tranh.
Dung Dung đột nhiên ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Hôm nay mày rất xinh đẹp mà không tính để Ôn Hòe An ngắm chút à?”
Chó Lương chợt sững người, mặt hơi ửng đỏ.
Cô ỡm ờ để mặc Dung Dung cướp lấy điện thoại, sau đó “vô tình” gửi tin nhắn cho Ôn Hòe An.
【Tổng giám đốc Ôn, xin hỏi bây giờ anh rảnh không?】
Khi Ôn Hòe An tới đây, chó Lương vội vàng làm ra vẻ cao quý, đi chậm rãi đến người đàn ông đang cười dịu dàng.
Kết quả là đi đứng loạng choạng giẫm vào váy, nhu quần bỗng bị tuột xuống. Chó Lương khẽ hét lên một tiếng rồi nhanh tay nắm lấy thắt lưng.
Trước đây cô từng nhắc nhở Dung Dung rất nhiều lần, không ngờ lần này mình bị dính chưởng.
Dung Dung liếc nhìn đôi tai đỏ bừng của cô ấy, sau đó nhìn Ôn Hòe An đứng cách đó không xa.
Trong mắt anh ta tràn ngập ấm áp, thậm chí nụ cười bất lực còn đọng trên môi. Anh ta chỉ quan sát cô gái đang cúi đầu chỉnh váy, không nói câu gì.
Cứ thế thu hết vẻ ngượng ngùng của cô ấy vào mắt.
Trong chuyện tình cảm, người ngoài cuộc sáng suốt nhất.
Rõ ràng anh ta đã nhận ra, nhưng vẫn tận hưởng khoảnh khắc đó.
Xem ra chó Lương cũng sắp mời cô đi ăn rồi.
Ôn Hòe An chu đáo bày tỏ đưa cô về nhà cùng, Dung Dung xua tay từ chối, “Không cần.”
Chó Lương không vui, “Không được. Cho dù bây giờ là ban ngày cũng không thể ngăn nổi mấy tên biến thái muốn giở trò lưu manh.”
“Đừng lo cho tao.” Dung Dung do dự một lúc mới nói: “Tao sẽ bảo người đến đón.”
Chó Lương không yên tâm, “Ai vậy? Tao biết không?”
“Mày biết, yên tâm đi.” Dung Dung thúc giục cô ấy, “Tổng giám đốc Ôn chờ sốt ruột rồi.”
Ôn Hòe An chỉ cười khẽ, “Nếu hôm nay tôi không đưa cô Dung về nhà, chắc chắn sẽ không được tha thứ.”
Dung Dung đành phải lấy điện thoại ra, “Bây giờ tao sẽ bảo người đó đến đón tao.”
Chó Lương chống nạnh, “Tao muốn nhìn mày lên xe.”
Cuối cùng Dung Dung hết cách, bấm số điện thoại của người nào đó.
Bên kia khẽ gọi tên cô: “Dung Dung.”
“Là em, anh có thể đến đón em không?” Dung Dung nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chó Lương, bất đắc dĩ nói ra vị trí của mình.
“Được, đợi anh.”
Sau khi cúp máy, Dung Dung thả tay xuống, “Yên tâm rồi chứ?”
Dường như Ôn Hòe An nhìn ra được gì đó, nhân lúc chó Lương lên xe đã cúi đầu nháy mắt với cô, “Là tổng giám đốc Thẩm à?”
Dung Dung kinh ngạc, đột nhiên nhìn về phía anh ta, vẻ mặt rối rắm.
Nhưng anh ta chỉ làm một cuộc giao dịch nhỏ với cô, “Tôi tạm thời giữ bí mật giúp cô, xin cô cũng giữ bí mật giúp tôi có được không?”
Dung Dung ngơ ngác gật đầu.
“Cảm ơn cô Dung.” Ôn Hòe An khởi động xe, giọng nói êm dịu, “Khi nào rảnh nhất định phải nể mặt đi ăn một bữa nhé.”
Sau khi Ôn Hòe An lái xe đi, Dung Dung mới từ từ cảm thán.
Cách nói chuyện của người đàn ông này như gió xuân ấm áp, đúng là bù đắp rất nhiều cho chó Lương.
Xe của Thẩm Độ đến rất nhanh.
Trong dòng xe cộ đông đúc, giọng nói của người đàn ông nghe không rõ ràng, “Lên xe đi.”
Cô xách váy lên xe, vì sợ váy mắc kẹt vào cửa xe nên sửa sang một hồi mới đóng cửa lại.
Tài xế và Ngụy Sâm ngồi đằng trước cùng quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười chào hỏi.
Dung Dung hơi ngại ngùng, “Hai người đều ở đây á.”
“Sếp Thẩm vừa giải quyết xong công việc, đang định quay về công ty.” Ngụy Sâm giải thích, sau đó bổ sung: “Vừa nhận được điện thoại của cô Dung liền chạy tới.”
Dung Dung gật đầu, gò má hơi nóng lên, chuyển chủ đề, “Nghe anh Thẩm nói trước đó anh xin nghỉ phép? Xảy ra chuyện gì à?”
Sắc mặt của Ngụy Sâm căng thẳng, lặng lẽ nhìn về phía sếp Thẩm qua kính chiếu hậu.
Kết quả là đối phương không thèm liếc mắt nhìn cậu.
Cậu cười khổ, “Cả người không khỏe, bây giờ đã ổn rồi.”
Lúc Thẩm Độ nhắn tin giục cậu đi làm, Ngụy Sâm đang trốn trong chăn, chuẩn bị tâm lý cả buổi mới gửi đi một câu “Sếp Thẩm, em vẫn chưa khỏe hẳn.”
Kết quả là bị câu nói của đối phương chặn lại “Ngày mai không đi làm đúng giờ thì không cần tới nữa”.
Bây giờ nhìn thấy cô Dung đúng là kích động muốn khóc, chỉ ước gì bảo người ta đóng gói đưa sếp Thẩm về nhà.
Ngụy Sâm nháy mắt ra hiệu với chú tài xế Vương, kéo tấm ngăn giữa hàng ghế trước và ghế sau lên.
Dung Dung vặn vẹo ngón tay đang giấu trong áo khoác tay rộng, nói lí nhí với anh như muỗi kêu: “Làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Giọng điệu rất máy móc.
Loay hoay cả buổi, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Anh không có cảm nghĩ gì về trang phục hôm nay của em à?”
Cuối cùng Thẩm Độ nghiêng mắt nhìn cô, “Có.”
“Cái gì?”
Anh cười nói: “Muốn nghe không?”
Dung Dung gật đầu, “Muốn.”
Thẩm Độ bỏ máy tính bảng trên tay xuống, ngoắc tay với cô, “Lại đây.”
Cô chống xuống nệm nhích lại gần anh, ngoan ngoãn đưa tai tới.
Thẩm Độ nâng cằm cô lên, cúi đầu chạm nhẹ vào khóe môi cô.
Như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng buông cô ra.
Nhưng môi của anh lại chạm vào má cô.
Dung Dung bị hai nụ hôn phớt này trêu chọc làm u mê. Cô rất vui sướng, nhưng vẫn chưa hài lòng.
Cô bĩu môi, “Chỉ có thế thôi à?”
Thẩm Độ cười khẽ, “Còn nữa, nhưng bây giờ không thích hợp.”
“Không thích hợp cái gì?” Dung Dung chống hai tay lên nệm, mặt đỏ bừng, rõ ràng đã rất mắc cỡ nhưng vẫn ép anh trả lời.
Thẩm Độ nhìn vào đôi mắt ngấn nước và cánh môi đang cắn nhẹ của cô.
Đôi mắt của anh càng sâu thẳm, “Đừng lên tiếng.”
Dung Dung đột ngột bị bế lên, ngồi trên đùi của người đàn ông.
Chân của anh hơi nóng, Dung Dung ngồi hơi khó khăn, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Cô lúng túng vịn tay lên vai người đàn ông, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi.
Người đàn ông chạm vào những sợi tua rua rủ xuống của trâm cài trên búi tóc cô, thản nhiên hỏi cô: “Tiên nữ này đến từ đâu vậy?”
Cách nói chuyện không giống như trên WeChat, không phải là không có cảm xúc, mà là người đàn ông nói những lời chọc ghẹo bằng chất giọng trầm khàn và trong trẻo.
Dung Dung học theo anh, quyết không chịu thua.
Cô không dám nhìn anh, cắn môi khẽ nói: “Đến từ tim anh.”
Thẩm Độ bật cười, “Cô bé thông minh.”
Sau đó nhéo má cô.
Hai người đều nói chuyện bằng giọng gió, rõ ràng chỉ là vài câu thả thính hơi buồn nuôn nhưng cố gắng nói thành ý nghĩa khác.
Sợ người ngồi đằng trước nghe thấy, bọn họ đến gần nhau hơn.
Chóp mũi sắp chạm vào nhau.
“Mở miệng.” Anh nắm lấy cằm cô, hạ giọng rù quến.
Dung Dung bất mãn, “Em vốn đã mở rồi.”
Anh không nói gì thêm, ngẩng đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô.
Cuối cùng Dung Dung đã biết tại sao Thẩm Độ bảo cô đừng lên tiếng.
Cô cũng không muốn phát ra tiếng, nhưng cô thật sự không biết làm thế nào để che đi tiếng nước bọt và đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Nhất là khi cô muốn né tránh, đầu lưỡi của Thẩm Độ lại kiên quyết dụ dỗ cô, ép cô đưa lưỡi ra, sau đó khuấy động với tiếng nước bọt nhỏ xíu.
Hơi thở của cô dần trở nên nặng nhọc, cảm thấy không thở nổi.
Thẩm Độ chu đáo lùi ra, cho cô vài giây thở hổn hển. Đợi sau khi hơi thở của cô bình thường lại tiếp tục xâm chiếm lãnh thổ.
Nhiệt độ bàn tay đặt trên eo cô dần dần nóng lên.
Dường như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng khe khẽ của người đàn ông. Cánh môi của Dung Dung đã hơi đau, cô siết chặt tay và đánh nhẹ lên vai anh.
Cuối cùng Thẩm Độ buông cô ra, đôi mắt phủ một lớp u tối.
Dung Dung lặng lẽ nhìn cằm anh, phát hiện giữa khóe môi anh có một dấu son mờ nhạt.
Chẳng phải Kiko 108* nổi tiếng là hôn không trôi màu sao?
*Kiko 108: Son lên môi vô cùng mềm mượt, không bị khô cũng như làm lộ khuyết điểm môi của các bạn gái. Độ bám màu của dòng son này trên môi tới 10h đồng hồ mà vẫn giữ được độ ẩm.
Kiko 108 (hình minh họa)
Thì ra quá mãnh liệt cũng sẽ bị trôi.
Không thể tin vào câu từ quảng cáo một cách mù quáng.
Dung Dung hơi thất vọng chỉ vào môi anh, “Có dấu son.”
Tai của Thẩm Độ ửng đỏ, ngón tay cái quệt qua khóe môi nhưng không chùi được.
Cô ngẩn người thở dài, “Không thể chùi sạch được.”
Thẩm Độ khẽ cười, trách ngược lại cô, “Lần sau không được đánh loại son này.”
Dung Dung chống nạnh, “Tại sao?”
Thẩm Độ vuốt ve đôi môi đỏ thẫm của cô, thản nhiên phàn nàn: “Chùi không được, ăn cũng không được.”
Cho dù bây giờ là ban ngày cũng không ngăn nổi có người giở trò lưu manh.
Cô nhất thời không khống chế được âm lượng, quở mắng: “Son môi không phải để ăn.”
Thẩm Độ nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi cô, giọng điệu bất lực, “Suỵt.”
Đáng tiếc đã quá muộn.
Xe đột ngột dừng lại ven đường.
Giọng nói yếu ớt của Ngụy Sâm vang lên từ hàng ghế trước, “Sếp Thẩm, em và chú Vương hơi khát nước, muốn xuống xe mua chai nước uống.”
Thẩm Độ nhìn cô bé co rúm người, cười nói: “Được.”
“Sếp Thẩm, anh…” Ngụy Sâm nuốt nước miếng, nịnh hót, “Có cần em mua hộ gì không?”
Thẩm Độ hơi sửng sốt, chưa kịp phản ứng.
Ngược lại Dung Dung với đầu óc đen tối bỗng chốc hiểu ra.
Ông chủ ngồi đằng sau còn chưa kịp trả lời, bà chủ tương lai đã ra lệnh.
Giọng của cô bé hơi run, nhưng vẫn ép mình tỏ ra thái độ nghiêm túc, “Nếu anh dám xuống xe, tôi sẽ bảo anh Thẩm xào anh ngay lập tức.”
Ngụy Sâm: “…”
Nhưng cậu không thích ăn cơm chó đâu.
Lời của tác giả:
Kiko 108: Mị đã thử hôn lên mu bàn tay của mình, hôn đến nỗi mu bàn tay đỏ lên, thật sự không trôi. Nếu có bạn trai, các bồ nên cưỡng hôn người ta chút, cưỡng hôn đến nỗi trôi màu son thì ngưng, như vậy sẽ cảm nhận được tại sao bọn họ hôn nhau lại trôi son. Nếu không có bạn trai… Thôi bỏ đi, bồ tự tưởng tượng đi.
《Phồn Hoa Xướng Biến》: Khá hay