*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng trong đôi mắt tĩnh lặng của người đàn ông đã có dấu hiệu suy sụp.
Cùng với sự hoang mang và bất lực.
Dung Dung nhét túi đồ vào ghế sau, liếc mắt nhìn anh, “Lát nữa em mời anh ăn cơm, không được từ chối.”
Thẩm Độ bật cười, không đồng ý, cũng không từ chối.
Anh hỏi Dung Dung muốn ăn gì.
Gần phố Tài chính này không có nhà hàng bình dân, mức chi tiêu bình quân đầu người đều như nhau. Cô chọn đại một nhà hàng có đánh giá khá ổn ở gần đây.
Nhà hàng Pháp này trang trí rất có phong cách. Không có phụ kiện màu vàng rực rỡ, tổng thể phong cách đều đi theo hướng mộc mạc và giản dị. Thậm chí hầu hết khung tranh trên tường đều theo phong cách trường phái ấn tượng như mặt biển, đồng ruộng, rừng cây.
Xem ra chủ nhà hàng này thật sự rất thích hội họa ấn tượng.
Có những ấn bản của kiệt tác thế giới, cũng có một số bức tranh ít được biết đến.
Dung Dung nhìn thấy một bức tranh quen thuộc.
Lấy cảm hứng từ 《Ấn Tượng Mặt Trời Mọc》 của Monet nổi tiếng trên thế giới, có thể thấy được trên bức tường gạch sân sau phủ đầy nhựa đường, cùng với những bông hồng dại đang nở rộ từ ngoài cửa sổ ký túc xá kéo dài.
Độ tương phản màu sắc vừa phải, vì vậy khiến người ta có cảm giác như đang ở trong sương mù.
Dù là cảnh bình minh trên cảng Le Havre dưới cọ vẽ của Monet cũng giống như bị bao phủ trong sương mù.
Phong cách vẽ tranh của Dung Dung bị ảnh hưởng sâu sắc từ ông ấy, cô rất yêu thích bút pháp này.
Các đường nét không rõ ràng, chỉ thông qua sự kết hợp giữa ánh sáng và màu sắc mà khôi phục lại ấn tượng thị giác của một khung cảnh cụ thể.
Bảng tên nhỏ dưới bức tranh đó có tên tác phẩm và họa sĩ được viết bằng kiểu chữ hoa.
Trong nhà hàng không có nhiều người, không cần đặt bàn trước. Cô chỉ tay vào bức tranh đó, cười nói với Thẩm Độ: “Chúng ta ngồi ở đó đi.”
Nhiều người rất thích ngồi ăn gần cửa sổ, đặc biệt là trong những nhà hàng sang trọng, tấm kính như chia thế giới thành hai phần. Những người bên trong cầm dao nĩa một cách tao nhã, tiếng đàn violin du dương và êm dịu như chảy bên tai. Những người bên ngoài bôn ba mưu sinh, bước chân vội vã, hoàn toàn không có thời gian tĩnh tâm, thong thả đợi tất cả món ăn dọn lên.
Ở giữa mỗi bàn đều có tấm ngăn. Cô chọn chỗ ngồi dựa vào tường, ngoại trừ chụp hình đẹp còn mang đến cảm giác ngột ngạt, áp lực.
Thẩm Độ đang xem thực đơn, khẽ hỏi cô muốn ăn gì.
Dung Dung chọn ngay thực đơn theo mùa, sau khi trả thực đơn vẫn im lặng nhìn vào bức tranh trên đỉnh đầu.
Nhà hàng này mới mở gần đây, năm ngoái mới chính thức khai trương tại phố Tài chính. Nhưng do cách trang trí tinh tế, từ nhân viên phục vụ đến đầu bếp chính đội mũ chóp đều là người Pháp mắt xanh. Nghe nói trước đây các phụ bếp người Trung Quốc sau bếp đều từng làm việc tại các nhà hàng đạt sao Michelin*.
*Sao Michelin: Là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng. Hằng năm, các nhà hàng nhận được sao Michelin sẽ được vinh danh trong cuốn cẩm nang ẩm thực hàng đầu thế giới.
Còn về lau bàn hay là lắc chảo thì chẳng ai quan tâm đến.
Về Trung Quốc chính là một lý lịch sáng chói từng làm việc tại các nhà hàng đạt sao Michelin.
Sở dĩ có đánh giá tốt chủ yếu là vì môi trường và cách phục vụ tốt.
Dù đắt đi chăng nữa, chỉ cần phục vụ tốt, số tiền bỏ ra cũng không uổng phí.
Thẩm Độ thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh trên đỉnh đầu, nhướng mắt lên, “Thích à?”
Dung Dung cười e thẹn, ngập ngừng hỏi anh: “Anh thấy đẹp không?”
Thẩm Độ tốt nghiệp ngành Khoa học máy tính, thật ra Dung Dung không hy vọng anh trả lời gì cả, chỉ cần nói “Đẹp” là được.
Ngoài dự đoán của Dung Dung, anh chẳng những không đánh giá vẻ đẹp của bức tranh như thế nào, ngược lại còn phân tích yếu tố phần cứng của bức tranh vô cùng khách quan để xem có đẹp hay không.
“Trong số các sinh viên vừa tốt nghiệp Học viện mỹ thuật Paris năm ngoái, tác giả của bức tranh này là họa sĩ người Trung Quốc duy nhất có đủ tư cách tham dự triển lãm mùa xuân, đương nhiên là đẹp.”
Cô há hốc mồm, hơi ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Dù Thẩm Độ còn có sở thích ngầm cũng không thể nào hiểu rõ một họa sĩ vừa mới ra mắt chưa được bao lâu.
Thẩm Độ hạ giọng đáp: “Năm ngoái viện bảo tàng quốc gia tổ chức triển lãm bộ sưu tập của Học viện mỹ thuật, anh đã đi xem với mẹ.”
Lúc giám tuyển* đang tiếp đón anh và mẹ đã vô tình nhắc tới sinh viên tốt nghiệp trẻ tuổi đó.
*Giám tuyển: Là người phụ trách tuyển chọn các tác phẩm nghệ thuật trưng bày trong bảo tàng.
Rất tài năng. Khi tác phẩm của cô ấy xuất hiện trong phòng triển lãm, có không ít quản lý phòng trưng bày tìm đến khoa Nghệ thuật, hy vọng có thể ký hợp đồng với cô ấy.
Dung Dung à lên, “Không ngờ dì cũng có hứng thú với lĩnh vực này.”
“Lúc đó mẹ anh muốn gặp mặt cô ấy, tiếc là cô họa sĩ đó vẫn chưa về nước. Hơn nữa giám tuyển nói.” Thẩm Độ tạm dừng, có vẻ khó hiểu, “Cô họa sĩ đó rất kiêu căng, chưa bao giờ gặp người mua.”
Dung Dung uống một ngụm nước, hỏi anh: “Kì lạ lắm sao?”
“Không có.” Thẩm Độ khẽ cười rồi nhìn về phía bức tranh đó, “Xem ra chủ nhà hàng này rất yêu thích cô ấy.”
Lúc này, món ăn đầu tiên của set ăn đã được dọn lên.
Dung Dung nhìn con cá biển to bằng ngón tay trong đĩa, đột nhiên mất đi hứng thú với set ăn này.
Tỷ lệ kích thước của đĩa thức ăn và con cá khiến cô có cảm giác con cá vẫn còn đang lang thang trong đại dương.
Nhưng may mà khi ăn đến món chính, cuối cùng thì nước sốt Espagnole và thịt bò bít tết hạng A5 đã khơi dậy cảm giác thèm ăn của cô. Sao Dung Dung có thể không có hứng thú với đồ ăn Pháp chứ? Lúc học đại học, vì để thỏa mãn cơn thèm, cô đã lên trang Haitao mua đủ loại đồ ăn vặt nội địa, cước phí quá đắt khiến cô xót cả ruột.
Đồ ăn Pháp đúng là một loại lễ nghi.
Lúc món tráng miệng cuối cùng của set ăn được đưa lên, Dung Dung đã no đến 60%.
Kem được ẩn dưới viên đá trong suốt, đá khô dưới đáy đĩa tỏa ra ngoài tạo thêm chút mộng mơ cho món tráng miệng này. Cô ăn một miếng, cảm thấy vẫn không bằng Xảo Nhạc Tư* mà hồi nhỏ cô thích ăn.
*Xảo Nhạc Tư: tên một loại kem socola.
Xảo Nhạc Tư (hình minh họa)
Đối với kem Xảo Nhạc Tư vị socola kinh điển, Dung Dung thích nhất lớp socola ẩn bên trong kem, độ ngọt vị cacao vừa phải. Ngậm trong miệng chừng vài giây đã có thể cảm nhận được socola thấm vào từng tế bào trong miệng, đi kèm với hương vị mát lạnh khiến người ta có cảm giác như còn đang trên thiên đường.
Hiển nhiên Thẩm Độ cũng không có hứng thú với món tráng miệng, ăn vài miếng đã bỏ nĩa xuống.
Dung Dung đứng dậy, “Em đi vệ sinh.”
Nhà vệ sinh trong nhà hàng này không lớn, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi nhà vệ sinh nữ đều kín buồng.
Dù đi đến đâu, nhà vệ sinh nam nữ đều giống như hai thái cực.
Dung Dung cảm thấy may mắn vì mình chỉ muốn dặm lại son, đi tới tấm gương trước mặt không có ai.
Cô gái đứng dặm lại lớp trang điểm bên cạnh cô đang tán dóc với bạn mình. Khi Dung Dung đang tô son đã nghe được vài câu.
“Nghe nói hôm nay chủ nhà hàng sẽ tới.”
“Sao cậu biết?”
“Lúc nãy nghe anh phục vụ đẹp trai nói.”
“Không biết ông chủ trông như thế nào.”
Cô gái bặm môi trước gương trang điểm, cười nói: “Phụ nữ thì thôi, đàn ông thì mình rất tò mò.”
Hai người đùa giỡn với nhau rồi đi ra ngoài.
Sau khi Dung Dung tô son xong đã quên sạch chuyện này.
Cô vừa đi về chỗ ngồi thì phát hiện có một cô gái mặc vest đen đang đứng bên cạnh chỗ ngồi Thẩm Độ.
Dung Dung còn tưởng Thẩm Độ định tính tiền, thầm nghĩ rõ ràng đã nói hôm nay cô mời mà. Người đàn ông này đúng là tính khí thất thường.
Khi cô đi tới nhìn chính diện mới phát hiện đó không phải là nhân viên phục vụ.
Vậy mà lại là Tô An.
Cô ấy vẫn ăn mặc đơn giản, nụ cười vẫn còn đọng trên môi, nhưng khi nhìn thấy cô đã gần như tắt ngúm.
Tô An cũng ngạc nhiên nhìn cô, vẻ mặt nghi ngờ, “Đại Dung Dung?”
“Thật là trùng hợp.” Dung Dung do dự không biết mở miệng như thế nào, chỉ nói ra một câu khách sáo nhất.
Giọng điệu của Tô An không biết đang vui hay buồn, “Cô và Thẩm Độ tới đây ăn tối à?”
“Đúng vậy.” Cô gật đầu.
Thẩm Độ thấy cô trở lại liền dứt khoát kêu tính tiền.
Tô An bỗng bật cười, hất cằm, “Khỏi cần. Hiếm khi mới được hai người nể mặt tới đây ăn, bà chủ tôi đây sao có thể không tiếp đãi nồng hậu chứ. Bữa ăn này không cần trả tiền.”
Cô ấy ngẩng đầu lên, duy trì nụ cười khéo léo.
Mặc dù nói là mời khách, nhưng trong mắt lại không có sự hiếu khách.
Thẩm Độ và Dung Dung đồng thanh từ chối: “Không cần.”
Nụ cười trên môi Tô An sượng cứng trong giây lát.
“Không quen không biết, sao có thể lợi dụng cô được?” Dung Dung mỉm cười, nghiêng đầu gọi nhân viên phục vụ tới: “Tính tiền.”
“Tôi và Thẩm Độ là bạn học cũ, tiền cho bữa ăn này chẳng đáng là bao.” Tô An rủ mắt nhìn Thẩm Độ, giọng điệu có vẻ bất lực, “Thẩm Độ, anh không cho em chút thể diện này sao?”
Chân mày của Thẩm Độ hơi nhíu lại, giọng điệu vẫn khách sáo và lịch sự, “Cũng chỉ từng gặp qua một lần, để cô chi trả thì thật ngại.”
Anh cũng không nói dối. Nói là bạn học cũ, nhưng thật ra anh không hề có ấn tượng về Tô An.
Vì vậy chỉ có thể xem là từng gặp qua một lần.
Dung Dung cười nói: “Không ngờ cô là chủ nhà hàng này.”
Tô An nở nụ cười hời hợt, “Rất bất ngờ à?”
“Hơi hơi.” Dung Dung không để ý đến thái độ của cô ấy, lơ đãng nhìn về phía bức tranh kia.
Dường như Tô An chú ý đến tầm mắt của cô, cuối cùng giọng điệu đã dịu đi, “Cô cũng biết bức tranh này của Yinel?”
Dung Dung trả lời ậm ờ: “Biết sơ sơ. Tại sao cô lại treo bức tranh này trong nhà hàng? Không phải trong nhà cô có tranh của Paterson sao?”
Tô An nhếch môi cười giả lả, “Tôi treo bức tranh này là để xác định dân nghiệp dư.”
Nói xong, cô ấy cũng liếc nhìn cô một cái rồi trở về với giọng điệu lạnh nhạt, “Nếu có người cho rằng chỉ có tác phẩm của bậc thầy mới có thể lọt vào mắt, cho dù anh ta có sưu tầm nhiều tranh đi chăng nữa cũng chẳng khác gì dân nghiệp dư.”
Chỉ là nhìn trúng hai từ “Bậc thầy” nên cho rằng tác phẩm cũng sẽ xuất sắc, không có chút liên quan đến khả năng thường thức.
Lúc nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến, Dung Dung giành trả tiền trước. Tô An nhìn sang Thẩm Độ vẫn bình thản, sau đó lại nhìn Dung Dung đang ký tên, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
“Tại sao cô là người trả tiền?”
Dung Dung cười nói: “Tôi đã nói là sẽ đãi anh Thẩm một bữa.”
Cô trả cây bút lại cho nhân viên phục vụ. Lúc cánh tay cô lướt qua Tô An, viên zircon trên chiếc nhẫn ngọc trai Samantha trên ngón tay phải hơi lóe sáng.
Mặc dù kiểu dáng tinh xảo, nhưng rốt cuộc chỉ làm bằng zircon và vỏ sò rẻ tiền. Ngoại trừ đeo làm kiểng thì không có nhiều giá trị.
Tô An híp mắt hỏi cô: “Tại sao cô không đeo Tiffany?”
Dung Dung đang cúi đầu, không nhìn thấy nét mặt của cô ấy, “Hả? Cái đó không phải của tôi.”
Sau khi thanh toán xong, cô định đi về với Thẩm Độ.
Vì giọng điệu của Tô An khiến cô cảm thấy khó chịu, Dung Dung không có ý định nán lại trong nhà hàng này, cũng không để ý Thẩm Độ đằng sau bị Tô An chặn lại.
“Trước đây vẫn luôn hẹn anh đi ăn.” Giọng điệu của Tô An hơi bất mãn, cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, “Tại sao anh vẫn luôn từ chối lời mời của em?”
Thẩm Độ chau mày, “Nếu muốn gặp mặt thì tìm trợ lý của tôi đặt hẹn trước, gặp nhau ở công ty là được rồi.”
Tô An khựng lại, cười khổ nói: “Giữa chúng ta chỉ có thể nói chuyện công việc thôi sao?”
Người đàn ông hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”
Tô An không cam lòng hỏi một câu: “Là bạn học cấp Ba nhiều năm mà không có chuyện cũ nào để nói sao?”
Thẩm Độ thản nhiên lùi về sau một bước, thờ ơ nói: “Cô Tô, quả thật tôi không có ấn tượng gì với cô.”
Tô An siết chặt bàn tay đang buông xuôi bên người. Lòng tự trọng của cô bị tổn thương nhiều lần là vì người đàn ông trước mặt này.
Dung Dung vừa đi tới cửa lại phát hiện Thẩm Độ không đi theo, quay đầu nhìn sang thì thấy anh đang nói chuyện với Tô An.
Không phải nói không quen sao?
Cô cười khẩy, đi vòng trở lại trên đôi giày cao gót.
Thẩm Độ thấy cô đi tới, định mở miệng nói gì đó đã bị người ta ôm lấy cánh tay.
Dung Dung bất mãn đung đưa cánh tay của anh, hờn dỗi nói: “Anh Thẩm, anh còn muốn để em đợi bao lâu nữa đây?”
“…”
Người đàn ông không kịp phản ứng, để mặc cánh tay của mình đung đưa như mèo may mắn.
Dung Dung tự cổ vũ mình.
Cô không thể để mình ói ra, hôm nay cô chính là ả thảo mai nũng nịu tỏa sáng nhất tại nhà hàng này.
Cô bé với khuôn mặt tươi tắn, ngoan hiền nói nũng nịu, chu môi lên, phát ra tiếng hừ mũi, giọng nói chảy nước khiến người ta có cảm giác xương cốt sắp nhũn ra.
“Hừ, anh xấu quá, xấu quá đi.” Dung Dung cố gắng đấm nhẹ vào ngực Thẩm Độ, “Muốn làm người ta ghen đúng không?”
Nói xong còn lườm nguýt người đàn ông một cái, hất tóc quay đầu sang chỗ khác, bỏ chạy nhanh ra ngoài theo kiểu manga Nhật Bản kinh điển.
Nhìn là biết làm màu.
Thẩm Độ nhướng mày, thờ ơ liếc nhìn Tô An, “Cô ấy ghen rồi.”
Sắc mặt của Tô An lạnh lùng, “Cho nên?”
Thẩm Độ nhìn cô ấy, cuối cùng trong mắt đã có chút ấm áp, giọng điệu cũng không còn lạnh nhạt như lúc nãy.
“Cảm ơn.”
Giọng điệu rất chân thành, có vẻ là cảm ơn thật lòng.
Cũng coi như là thái độ có tình người nhất với Tô An kể từ khi gặp lại.
Tô An: “…”
Sau khi nói cảm ơn, Thẩm Độ cũng đi ra khỏi nhà hàng.
Tô An nhìn theo bóng lưng của hai người, giận đến nỗi sắp nghiến nát răng.
Lần đầu tiên trong đời, cô đã chửi Thẩm Độ là tên khốn.
Vì cô đã từng bị Thẩm Độ phớt lờ, đám anh em của anh ta đã nói cho cô biết lý do.
Anh Độ của tụi em nói anh ấy không có hứng thú với mẫu con gái ngoan hiền, điềm đạm như chị. Anh ấy thích mẫu con gái hơi hoang dã.
Hoang dã cái đầu mẹ cậu.
Cứ giống như người này người kia, không biết đó là kiểu hoang dã mới mẻ nào.
Lời của tác giả:
Tô An: Giận tím người vì nam nữ chính làm màu.
***
Xảo Nhạc Tư: Gần đây mới ra mắt vị red velvet, đẹp mắt chứ ăn không ngon. Mọi người đừng mua, ăn hương vị kinh điển là được rồi.
Samantha: Túi xách và phụ kiện của hãng này rất xinh, không mắc lắm, thấy hứng thú thì tìm kiếm thử.
Nhà hàng kiểu Pháp: Lần đầu tiên mị đi ăn, trong không gian sang chảnh, lắng nghe bản nhạc nhẹ, cầm dao nĩa lên, mị có cảm giác mị chính là Audrey Hepburn. Ngay lúc đó, trong đầu mị chỉ có một suy nghĩ, mị chính là phu nhân nổi tiếng của xã hội thượng lưu.
Cuối cùng mị ăn chưa no nên đi ăn khuya với bạn cùng phòng, gọi thêm vài gram tôm vào suất ăn
Ha ha.