Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 12: Quán bar




"Bản đồ Baidu tiếp tục dẫn đường cho ngài."
"Điểm đến đang ở gần đây, kết thúc hướng dẫn."
Trải qua quảng trường náo nhiệt thứ tám ở Bắc Kinh, Bách Ngưng ngẩng đầu, đã nhìn thấy một quán bar tên là "Oto".
Hai bên đường trước cửa quán bar dừng rất nhiều xe, sớm đã không còn chỗ đậu.
Bách Ngưng đậu xe ở gần đó, rồi đi đến.
Cách thật xa, vẫn có thể trông thấy bảng đèn phía trên quán bar Oto không ngừng phát ra đủ loại màu sắc, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Trong một tuần lễ nay, mỗi lần Bách Song Hoa uống rượu xong đều sẽ do Bách Ngưng đến đón cô ấy về nhà. Bách Ngưng gần như đã đi dạo hết tất cả các quán bar của khu này.
Quán bar hôm nay, lại là một quán mới.
Người ra ra vào vào nhiều hơn những quán trước, không có bao nhiêu người đàn ông.
Đương nhiên, Bách Ngưng không chú ý đến những chi tiết nhỏ này.
Chỉ mới ở bên ngoài quán bar thì đã có từng tốp người trẻ tuổi đứng ven đường hút thuốc, tụ lại một chỗ không biết đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng lại cười ha hả.
Trước cửa quán bar, Bách Ngưng vừa xuất hiện thì đã hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái.
Không phải vì Bách Ngưng đẹp đến mức chim sa cá lặn.
Mà vì bộ đồ trắng sạch sẽ, vô cùng nổi bật giữa đêm tối của Bách Ngưng, tựa như một vòng sáng giữa đêm đen. Ngoài ra, xung quanh đều là người trẻ tuổi ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ, mặc đồ vô cùng hợp thời. Hoàn toàn là hai thái cực phong cách khác nhau.
Chiếc áo sơ mi được sơ vin cẩn thận phối với chiếc quần tây màu trắng sữa, xung quanh áo sơ mi không một nếp nhăn như bị mắc chứng OCD.
Chiếc quần tây phẳng phiu được ủi cẩn thận, không chút nếp gấp, từ vẻ bề ngoài đã khiến cho người khác cảm thấy người này vô cùng nghiêm túc, cẩn thận và tỉ mỉ.
Áo sơ mi trắng thuần, quần tây màu trắng sữa, còn có một đôi giày trắng sạch sẽ.
Phần da thịt lộ ra bên ngoài áo sơ mi, mắt cá chân lộ ra bên dưới chiếc quần tây, đều trắng như sữa bò.
Nhìn từ xa, tựa như một cây cột màu trắng.
Thật sự không thể không khiến cho người khác chú ý.
Một cô gái trang điểm đậm, diêm dúa, sớm đã chú ý đến Bách Ngưng, nghiêng người sang nói với người bạn của mình, chỉ chỉ phía sau lưng: "Nhìn kìa, có chị gái."
Một cô gái để đầu đinh lập tức nhả khỏi, nhảy lên, lập tức ngó dáo dác xung quanh: "Cái gì? Chị gái hả?! Chị gái ở đâu!!! Để mình!"
"Đứng đằng kia kìa. Mặc nguyên bộ đồ màu trắng."
Khi cô gái để đầu đinh nhìn thấy gương mặt tinh xảo, dịu dàng của Bách Ngưng, cả người như bị sét đánh, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Cô gái trang điểm đậm cũng đưa ra đánh giá cấp độ cao của mình: "Trông cũng xinh đẹp đó."
Ánh mắt của cô gái để đầu đinh bắn ra ánh sáng: "Mình vừa gặp đã yêu rồi."
"..."
"Ngừng ngừng ngừng!"
"Sao vậy? Ngừng làm gì? Bộ phim sắp bắt đầu rồi."
"Ôi mẹ ơi! Đây không phải là giảng viên Bách của khoa Triết học sao?"
"! Thiệt luôn?"
Cô gái ngẩng đầu nhìn quán bar Oto.
"Oto??? Cô Bách vào Oto??? Mẹ ơi!!!"
"Mn, mn, mn!!! Cô Bách thế mà lại là!!!"
"Không thể nào, cô Bách trông có vẻ...."
Trong phút chốc Dương Mỹ Linh không tìm ra được từ để hình dung.
Bởi vì Bách Ngưng trông không giống người sẽ yêu loài người.
Khác hẳn với đám phàm phu tục tử họ.
Dương Mỹ Linh mang theo chút không xác định, nói: "Nhìn không giống cong mà nhỉ? Trước đó mình từng học lớp của cô Bách. Cảm giác, nói sao nhỉ, dù sao mình cũng cảm thấy cô ấy không giống với người thường. Giống như thần tiên sớm đã cắt đứt tình ái hơn. Linh hồn của cô ấy giống như bay cao hơn chiều không gian này nhiều. Có lẽ sẽ không thích phụ nữ đâu."
Chu Ngọc Đông lên tiếng bác bỏ: "Nhưng bị bẻ cong rồi. Trên đời này làm gì có người thật sự cắt đứt tình ái chứ? Cái đó chỉ là trong tiểu thuyết nói bậy thôi. Người sống trên đời nếu như không yêu đương thì sẽ rất cô đơn, khó chịu đến cỡ nào chứ."
Bây giờ, Chu Ngọc Đông phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên. Trông thấy Bách Ngưng đứng trước cổng quán bar les, đột nhiên có loại cảm giác giống như tiên nữ rơi xuống cõi trần.
Quan trọng là, cô ấy là người chứng kiến tất cả mọi chuyện.
"Xem ra cô Bách rất gei đó!"
"Hơn nữa còn là kiểu chị géi cấm dục nữa! Không biết được chào đón cỡ nào trong cộng đồng luôn!"
Dương Mỹ Linh gật đầu nói: "Cô Bách đúng thật là rất được chào đón trong trường học."
"Nhưng mà không giống nhau. Cái cậu nói là nam nữ đều chào đón. Nhưng mà trong giới của tụi mình, mấy chị gái trình độ học thức cao, cao ráo, xinh xắn, tay đẹp, đặc biệt còn tóc dài nữa thì có thể nói chính là động vật bậc cao trong chuỗi thức ăn đó. Giữa biển người mênh mông không gặp được bao nhiêu chị géi p* cực phẩm như vậy đâu!"
*p là kèo trên ấy. =)))
Dương Mỹ Linh ma xui quỷ khiến lại thốt ra một câu: "Lỡ như cô Bách không phải là p thì sao!"
Chu Ngọc Đông lập tức bùng nổ, giống như nhận phải sự chất vấn cực đả kích: "Sao có thể chứ! Nếu như cô Bách thật sự là gei, mà không phải là p thì đây là chuyện ông trời cũng không thể nào tha thứ được đâu!"
Dương Mỹ Linh: "..."
Chu Ngọc Đông càng nói càng hưng phấn, hận không thể trực tiếp ngồi xuống đất phổ cập kiến thức khoa học cho Dương Mỹ Linh.
Nhưng nhìn bóng dáng của Bách Ngưng biến mất trước cửa quán bar, Chu Ngọc Đông kéo tay Dương Mỹ Linh, nhanh chân đi về phía trước.
"Cậu đang làm cái gì vậy!"
"Đi, mình dẫn cậu đến bar les mở mang tầm mắt một chút."
Dương Mỹ Linh lập tức xua tay, nói: "Hả! Đừng mà! Không đi xem phim hả? Lỡ như bị người quen của cậu nhìn thấy thì sao?"
"Cậu sợ cái gì chứ. Trời đất bao la, mặc dù hôm nay là thứ Sáu nhưng cũng không thể nào xui xẻo đến mức những người bạn học của tụi mình đều đến Oto chơi được nhỉ? Cho dù lỡ có nhìn thấy thì cùng lắm sẽ nghĩ rằng hai tụi mình đang hẹn hò thôi. Bây giờ luật pháp cũng đã cho phép rồi, cậu vẫn còn sợ hãi như vậy thì không phải đang đối đầu với pháp luật sao?"
Dương Mỹ Linh mở to mắt, dường như vô cùng kinh ngạc với mạch não của Chu Ngọc Đông.
Nhân cơ hội này, Dương Mỹ Linh lập tức bị Chu Ngọc Đông lôi kéo vào Oto.
"Mẹ ơi! Đây không phải là hoa khôi Dương Mỹ Linh của khoa Văn học sao?"
"Còn có bạn thân Chu Ngọc Đông - nhóm trưởng nhóm nhảy nữa? Mình rất thích chị ấy! Trên douyin của chị ấy có tận mấy triệu người hâm mộ lận đó!"
"ĐM, họ đi vào Oto á? Mình vừa được ăn một quả dưa lớn sao?"
"Oto thì sao? Dưa gì vậy?"
"Oto hả? Quán bar les lớn nhất ở đây đó. Cậu không biết à?"
"Quào, nhóm trưởng nhóm nhảy và hoa khôi khoa Văn hẹn hò hả? Lúc trước có nghe đồn Chu Ngọc Đông thích người cùng giới, không ngờ lại là sự thật."
"Dương Mỹ Linh cũng vậy sao? Ôi mẹ ơi, mình thật sự không nhìn ra đó, khó trách trước đó anh đẹp trai trường đại học thể thao nhà hàng xóm tỏ tình với chị ấy mà chị ấy không đồng ý!"
"Đi, đi xem thử chút nào!"
"Đi mau đi mau, nhớ bám sát đó."
Hai nam sinh bị bảo vệ ở cổng chặn lại.
"Thật ngại quá, đây là quán bar les ạ."
Một người trong đó luống cuống, hỏi: "Đàn ông thì không được vào sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ sợ hai người không biết đây là quán bar les, gây ra những hiểu lầm không cần thiết thôi."
Lúc trước, cũng có mấy người khách nam không biết Oto là bar les, sau đó đi vào uống rượu rồi tiếp cận với mấy người phụ nữ như trong mấy quán bar bình thường, kết quả gây náo loạn không vui.
Vương Cẩm Minh hiểu sai, tưởng rằng chỉ có đồng tính luyến ái thì mới có thể được vào.
Thế là biểu cảm lập tức trở nên quyến rũ, giơ tay lên, nắm lấy tay của Vương Hạo, cười duyên, nói: "Thật ra tôi và bạn trai tôi muốn vào đó xem thử thôi."
Lưu Hạo bị dọa nổi hết cả da gà.
Bảo vệ sực hiểu ra.
Nếu là một đôi gay thì dễ hiểu hơn rồi.
"Được, mời vào."
Bước vào Oto, Vương Cẩm Minh bị ánh đèn và âm thanh hỗn hoạn làm chóng mặt.
Chờ sau khi tỉnh táo lại, cậu lập tức ôm lấy cánh tay của Lưu Hạo.
Lúc này, Lưu Hạo lại không hề phản kháng. Bây giờ, cậu ấy cũng không có cảm giác an toàn, đột nhiên có chút hối hận khi vào đây chỉ để thỏa mãn sự mò tò hèn mọn của mình.
Nhìn một đám nữ nữ trên sàn nhảy, hai người có chút xấu hổ.
Một người ăn mặc tương đối lộ liễu bước đến chào hỏi: "Hai người là gay à?"
Vương Cẩm Minh đột nhiên gật đầu.
Giờ phút này, nếu như như đến vạch trần thân phận trai thẳng của cậu thì làm sao cậu có thể sống sót trong quán bar les này đây.
Vì để bớt xấu hổ, Vương Cẩm Minh có chút thẹn thùng rụt rụt cơ thể, bốn ngón tay lắc qua lắc lại chào hỏi: "Hi ~ sister ~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.