Khóe miệng
Chước Tử run run, cố nín cười, đây là điển hình của không muốn mập cũng
không thể không mập phải không? Nhìn sang Thư Sinh phía bên kia, rõ ràng hắn cũng đang cố nín cười.
Tiểu Bạch Xà bực tức: “Sau một năm không ăn thịt, ta cuối cùng mới khôi phục được hình dáng, thật là chua xót”.
Chước Tử không biết dỗ dành nàng ta thế nào, càng lúc càng cảm thấy thú vị: “Sau đó thì sao?”.
Bây giờ lại
như hình với bóng, sắp xếp hai người họ ở chung một phòng cũng không ý
kiến gì, Hắc Long Thần thế mà vẫn có thể bình tĩnh nhiều năm như vậy,
nói hắn rộng lượng cũng được, nói hắn xem thường cũng được, nhưng cuối
cùng sao lại thành ra kết quả thông đồng như vậy? Chờ đã, đây cũng không phải tiết mục thầy trò, mà là tiết mục tình yêu sâu đậm vượt qua rào
cản chủng tộc hay sao?
Tiểu Bạch Xà lên tiếng: “Ta đã có kinh nghiệm, nếu hắn bị bêu danh cũng không để ý,
ta đây phải giúp hắn làm vài chuyện tốt. Tát mưa dập núi lửa trong phạm
vi nhỏ đối với ta vẫn dư sức, thỉnh thoảng còn lấy việc giúp người khác
làm niềm vui, giúp đỡ vài tiểu yêu quái, giúp tiếng thơm của hắn càng
ngày càng nhiều”.
Thư Sinh cũng không nhịn được hỏi: “Sau đó thế nào?”.
“Sau đó… Hắn ta vẫn không xuất hiện, nhưng ta cũng chẳng trông chờ nữa, coi như mượn danh tiếng của hắn làm chút chuyện tốt. Nhưng có một ngày, ta đang tốt
bụng giúp tiểu yêu quái chuyển hài cốt qua sông, thì bị người ta đuổi
giết”.
Chước Tử hơi nôn nóng: “Kẻ nào vậy?”.
“Kẻ thù đáng sợ của long tộc, giao nhân*”.
*Giao nhân: Người cá mập.
Thư Sinh
hiểu ra, gật đầu: “Giao nhân thường ở dưới nước, có xung đột với long
tộc ở biển sâu, trở thành hai thế lực lớn trên biển. Ngươi biến thành
hình dáng Long Thần, lại đang quanh quẩn trên mặt nước, bọn chúng nhìn
thấy liền đuổi giết, đó cũng là điều dễ hiểu”. Thấy Chước Tử làm bộ như
sắp tóm được đuôi của hắn liền suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Còn
đây là theo như lời sách nói”.
Chước Tử âm thầm hừ hắn, có quỷ mới tin.
Tiểu Bạch Xà nói: “Đúng vậy, ta vốn cho là lần này sẽ chết chắc, không ngờ lúc này
Long Thần lại xuất hiện.Ta quấy rầy hắn một trăm ba mươi năm cũng chưa
từng gặp được hắn, bây giờ gặp được, suýt nữa bị dọa ngốc. Giao nhân lợi hại như vậy mà hắn không nhăn mày lấy một cái, đã đánh đuổi được hết”.
Chước Tử cười nói: “Sau đó ngươi thuận lợi ôm đùi hắn bái sư?”
Tiểu Bạch Xà thở dài: “Không có, hắn nói không nhận đồ đệ. Ta làm sao có thể để hắn cứ thế mà đi nên ta liền đi theo phía sau”. ngôn tình hài
Chước Tử
cuối cùng cũng hiểu, cho nên tổng kết lại, đây chính là con đường bái sư của Tiểu Bạch Xà ngốc nghếch, hỏi tiếp: “Vậy tại sao hắn lại bị thương, lại đến được đây?”.
Tiểu Bạch Xà gãi gãi đầu: “A… Việc này… Người của long tộc nói người kế nghiệp tương lai của Long Vương không thể mang theo một con rắn bên người, muốn ném
ta đi. Sau đó ta liền lén lút trốn đi, nhưng lại bị Long Thần phát hiện, đuổi theo. Trốn cũng không trốn được, sau đó có một thiên địa yêu nói
cho ta biết, tin tức Long Thần rời hỏi long tộc bị giao nhân biết được,
Giao Vương muốn dẫn theo một ngàn giao nhân đuổi giết. Ta vừa nghe được
tin này liền hóa thành Long Thần dụ bọn chúng rời đi. Nhưng lại không
ngờ đến hắn lại xuất hiện. Sau đó chúng ta phá vòng vây bỏ chạy, chạy
tới đây thì phát hiện khách điếm này”.
Thư Sinh nói: “Có thể thoát ra từ trong vòng vây của một ngàn giao nhân, tuy là có bị thương, nhưng cũng không dễ dàng gì”.
Chước Tử
chưa từng đánh với giao nhân, chỉ biết bọn họ nổi danh thiện chiến. Tiểu Bạch Xà kia thật sự rất dũng cảm, thế mà dám một mình chạy đi đánh lạc
hướng giao nhân, có điều Long Thần không trách, cũng không bỏ lại nàng
ta. Giọng nói bên tai vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên lớn, cánh tay lại
bị nàng ta ôm lấy: “Tỷ tỷ! Không được đuổi bọn muội đi, ngày nào cũng
nấu cơm giúp bọn muội, đợi vết thương của Long Thần hồi phục, muội cho
tỷ ba ngàn năm tu vi của muội”.
Chước Tử
nghe xong đầu đuôi câu chuyện, càng thêm sợ hãi, đây là muốn nàng đắc
tội với giao nhân? Giao nhân tính tình rất hung bạo, chẳng may mang lại
tai họa, khách điếm sẽ không còn. Nghĩ tới đây, đột nghiên hít một ngụm
khí lạnh: “Thôi xong rồi, phù chú mà Cao Nhân cho ta, vẫn còn chưa vẽ
lên”.
Nói xong, túm chặt tay Thư Sinh kéo ra ngoài: “Giúp ta một tay”.
”Chước Tử cô nương, tại hạ chỉ là một thư sinh trói gà không chặt”.
Giả bộ, lại còn giả bộ, Chước Tử tức giận lườm hắn: “Còn nói nữa, ta sẽ mang ngươi cho yêu quái ăn”.
Thư Sinh im bặt.
Lấy chu sa,
quấy cho thật đỏ, chờ ra khỏi hậu viện, nhìn thấy Thư Sinh mang một cái
thang tới, chậm chạp bò lên. Chước Tử thật muốn… đánh hắn…
Thư Sinh bò
lên nóc nhà, bỗng ngửi thấy mùi biển bay đến, ngẩng đầu nhìn ra xa, bình minh đã lên đỏ sẫm một khoảng phía chân trời, khắp nơi tràn đầy lệ khí. Chăm chú lắng nghe, liền nghe thấy tiếng ồn ào của binh khí. Tập trung
cảm nhận, ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn, gương mặt của Chước Tử đã gần ngày trước mắt, chăm chú nhìn về phía trời xa.
Mặc dù yêu
lực của Chước Tử không mạnh, nhưng lệ khí trên người giao nhân quá đậm,
ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được, cả người lạnh run, luôn miệng
giục: “Vẽ nhanh lên một chút, bọn chúng sắp vào trấn rồi”. Dứt lời, nhìn thấy Thư Sinh cúi đầu bịt mũi, đẩy hắn: “Chưởng quầy, ngươi chăm chỉ
lên một chút!”.
“A… Từ từ đã, Chước Tử, ta muốn thương lượng với cô một chuyện”.
“Chưởng quầy, người nói đi”.
“Không cần phải tiếp tục nấu canh thập toàn đại bổ nữa đâu”.
Chước Tử
bỗng hiểu ra: “Ngươi không nói thì ta cũng quên mất, đợi vẽ xong sẽ đi
làm ngay. Chưởng quầy, không cần phải đặc biệt nhắc nhở vậy đâu”.
Thư Sinh rất muốn chui vào góc tường gặm lương khô…
Chước Tử
nghĩ rằng vẽ xong xuôi giống như hình mẫu chắc ít nhất cũng phải mất một canh giờ, thật không ngờ Thư Sinh chỉ nhìn qua, loáng cái đã vẽ được
hơn phân nửa, khiến cho nàng lấy làm kinh ngạc. Nếu không phải cảm thấy
giọng nói của Thư sinh và Cao Nhân không giống nhau, suýt nữa đã nghĩ
bọn họ là một người.
Ánh bình
minh chiếu sáng mặt đất, nóc nhà vẫn như mọi ngày, không nhận ra điểm gì khác biệt. Trong mắt Chước Tử, đây chính là một bức họa cực lớn, trông
giống như thần thú nào đó, lại giống như chưa nhìn thấy bao giờ. Giọt
chu sa cuối cùng rơi vào trong mắt thần thú, liền nghe thấy một tiếng
gầm nhẹ, thần thú đột nhiên sống lại, bay vút vào những đám mây, ngồi
chồm hổm trên nóc nhà, ánh mắt sáng quắc, uy nghi tám phương.
Cảm giác an toàn bỗng nhiên bao trùm!
Thư Sinh hồn nhiên, còn chưa nhận ra, vặn vặn eo, thư giãn gân cốt: “Được rồi, vẽ
xong rồi. Ngày thường thích vẽ hoa hoa cỏ cỏ xem ra cũng rất hữu dụng”.
Chước Tử
cuối cùng cũng nhận ra, Thư Sinh kia, mặc dù không biết hắn mua lại
khách điếm có mục đích gì, nhưng đã tình nguyện giúp đỡ, không có ác ý,
đều vì muốn cùng bảo vệ khách điếm phải không? Thấy trên mặt hắn dính
chút mực đỏ, đưa tay lên lau giúp hắn, đầu ngón tay cảm thấy hơi lạnh,
lại thấy ánh mắt hắn trầm xuống, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, thật giống như người từ trong bức tranh thủy mặc bước ra, Chước Tử nhìn chăm chú
tới ngây ngẩn cả người. Vội rút tay về, leo xuống thang.
Nàng nhất
định là bị ma ám rồi! Không hiểu sao vừa rồi, trong nháy mắt cảm thấy
Thư Sinh kinh vi thiên nhân (*). Lau lau mũi, ừ, không có chuyện gì, cho nên nhất định là ảo giác thôi.
(*) Kinh vi thiên nhân: vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy ai đó, giống như chỉ có thần tiên mới có thể như vậy.
Khách điếm
Đồng Phúc vẫn như ngày thường, mở cửa từ rất sớm. Chước Tử lăn qua lộn
lại hơn nửa đêm, cũng không ngủ được. Đến gần trưa, nấu cho Thư Sinh và
Long Thần mỗi người một phần canh thập toàn đại bổ. Bê vào phòng Long
Thần, nhìn bộ mặt vốn bình tĩnh của hắn lộ ra vẻ thấy chết không sờn,
cùng với vẻ mặt của Thư Sinh thật là giống nhau.
Chước Tử nghĩ mãi cũng không giải thích được, súp này bồi bổ cơ thể, tại sao lại bị người ta ghét bỏ?.
Nàng rửa
xong bát đĩa, từ trong phòng bếp bước ra, đã thấy Thư Sinh đang ung dung nhàn nhã tưới hoa, từng bầu từng bầu nước tưới xuống bồn hoa, tưới ra
một mảnh ráng chiều.
Lũ yêu qua
nhiều ngày bị giày xéo đã trở nên bình tĩnh như thường, từ chỗ: “Đại gia ngươi, muội phu ngươi, đại di phu ngươi” biến thành: “A… Hắn lại tới,
lại tưới nước, lại được tắm miễn phí rồi”… Chước Tử đứng trước cửa nhìn
hắn tưới cây, Thư Sinh nếu như không phải là một người đơn giản, cũng
không thể nào vô duyên vô cớ hãm hại bọn họ như vậy. Nàng lặng yên xoa
xoa bụng, lúc trước mỗi lần uống trà hắn đưa, trong bụng đều cảm thấy
khác lạ, tinh thần sảng khoái hơn hẳn, chẳng lẽ là có gì bí ẩn thần kỳ?
Đang nhìn đến xuất thần, nghe thấy sảnh trước có tiếng người gọi, lập tức đứng dậy đón khách.
Người đến là hai nam tử, một cao, một thấp. Mặc dù gương mặt không văn nhã, nhưng da mặt lại rất đẹp, dùng mềm mại như nước vẫn chỉ để miêu tả các cô nương
gia cũng không quá chút nào. Chước Tử tươi cười mời bọn họ ngồi, hỏi:
“Hai vị khách quan muốn ở trọ hay nghỉ ngơi?”.
Hai người liếc nhau một cái: “Mang rượu ngon, đồ ăn ngon lên đây, tiền bạc không thành vấn đề”.
Chước Tử vô
cùng vui mừng, nàng thích nhất là khách hàng lớn hào phóng. Xoay người
đang định đi xuống phòng bếp, hai người lại hỏi: “Cô nương cho hỏi, mấy
ngày nay có nhìn thấy một nam một nữ đi ngang qua đây? Nam nhân bị
thương, nữ nhân là một tiểu cô nương?”
Chước Tử
dừng một chút, lát sau cười nói: “Chúng ta mở khách điếm này, khách nhân ngang qua nhiều vô kể, thật sự cũng không chú ý lắm. Còn trọ lại khách
điếm này, thì không hề có, hay là ta đi xung quanh hỏi giúp khách quan
một chút?”
Hai người vẫn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu: “Được.”
Chước Tử
bình tĩnh đi vào phòng bếp, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực vì kinh
hãi, hai kẻ kia nhìn không ra chân thân, tu vi chắc chắn hơn nàng, mà
người được hỏi rõ ràng chính là Long Thần và Tiểu Bạch Xà, là giao nhân
sao? Nàng nhíu mày, nhoài ở cửa sổ nhìn ra ngoài, Thư Sinh lúc này mới
tưới hoa xong rời đi, nàng vẫy vẫy tay: “Tân Nương.”
Tân Nương
vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác ngâm suối nước nóng, nghe thấy, hét lên một tiếng, lấy lại tinh thần: “Sao thế, Lão Đại?”.
Chước Tử thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi đi báo cho hai người trong phòng
chữ Thiên, bảo tách ra, có kẻ tới tìm bọn họ”.
“Vâng”. Tân Nương uốn người, thò đầu vào trong cửa sổ thăm dò.
Chước Tử lúc này mớ yên tâm trở lại phòng bếp, nấu đồ ăn mang ra ngoài, đã thấy Thư
Sinh đứng cạnh tủ tiền gảy bàn tính, sắc mặt không thay đổi. Nhìn sang
phía hai người khách lúc trước, không còn thấy một ai. Chước Tử trừng
mắt: “Chưởng quầy, người mới ngồi ở đây đi đâu rồi?”.
“Lúc ta ra đây, đã không thấy ai rồi”.
Chước Tử nhìn hắn một lúc, lại nhìn hai mâm gà chặt, chân giò heo trong tay, suýt chút nữa nội thương.
Khốn kiếp! Còn dám gọi cơm bá vương, đừng để nàng gặp lại, nếu không gặp lần nào đánh lần đó!
Mới vừa bực
tức nghĩ xong, hai người một béo một gầy từ cửa đi vào, vừa vào đã gọi:
“Mang lên một bàn thức ăn ngon nhất”. Chước Tử chưa kịp vui mừng, nghe
thấy bọn họ lại hỏi: “Cho hỏi, mấy ngày nay có nhìn thấy một nam một nữ
đi ngang qua đây? Nam nhân bị thương, nữ nhân là một tiểu cô nương?”.
Mẹ ơi, lại tới nữa, trái tim Chước Tử không ổn rồi…