Phong cảnh
trong thành Lạc Dương thật tươi đẹp, và Trạng Nguyên trấn cũng vẫn náo
nhiệt như trước. Bước đi trên con phố Ngọc Thạch, Chước Tử có cảm giác
như đang về nhà mẹ đẻ vậy.
Chưa đi đến
khách điếm thì Mễ đại thúc ở nhà bên đang mua đồ ăn bên ngoài đã nhìn
thấy Chước Tử từ xa vội vẫy tay: “Chào nhé, Chước Tử.”
Chước Tử mắt sáng rực, gần như nhảy lên, vẫy tay liên hồi: “Mễ đại thúc ơi!”
Mễ đại thúc
thấy Thư Sinh thì cũng giơ tay chào, nhưng chưa đến gần để trò chuyện đã thấy một cô bé chui từ phía sau Chước Tử bước ra ôm lấy đùi Thư Sinh,
vẻ mặt hưng phấn: “Cha, con muốn ăn cái kia, cả cái kia và cái kia nữa.”
“…”, Mễ đại thúc liền hóa đá…
Chước Tử khó nhọc giải thích: “Không phải thế đâu đại thúc… Đại thúc, đừng chạy mà!
Nghe cháu nói đã! Không phải như người nghĩ đâu!”
Thoáng cái
người đã biến mất giữa dòng người, gọi thế nào cũng không quay lại.
Chước Tử đỡ trán, hiểu lầm nặng nề quá, bỗng nhiên nhảy ra một đứa con
gái bốn tuổi, hoàn toàn không có cách nào giải thích được mà.
Thanh Đế
định ôm Tiểu Chước Tử đưa nàng đi mua đồ ăn, Chước Tử đang ủ ê thấy hai
kẻ kia cười nói hi hi ha ha thì tức quá: “Hai ngươi có thể để ý đến tâm
trạng của ta được không hả?”
Thanh Đế hỏi: “Chước Tử, nàng muốn ăn kẹo đường hình gì nào?”
Chước Tử
không suy nghĩ lập tức chỉ cái hình trắng trẻo kia: “Hình hồ lô kìa.”
Nói xong nàng liền thấy mình thực sự không còn thuốc chữa nữa rồi… Bèn
nổi giận: “Ta có thể làm mẹ rồi đấy, đừng dụ ta như dụ trẻ con thế chứ.”
Thanh Đế không nhịn được cười, giơ tay xoa đầu nàng: “Ngoan nào.”
Tiểu Chước Tử cũng giơ tay xoa xoa mặt nàng: “Mẫu thân, ngoan nhá.”
Chước Tử gục ngã không gượng dậy nổi nữa rồi!
Mễ đại thúc
chạy một mạch như điên vè khách điếm Đồng Phúc, đẩy một đống kẻ ái mộ
sắc đẹp của mỹ nhân chưởng quầy đến xếp hàng cùng tiểu nhị ra, bất chấp
mấy lời la ó “Chen ngang là không có văn hóa công cộng nhé”, “Nghiêm cấm chen ngang”, lao đến mức phát quan cũng lệch sang một bên, sợ hãi nói:
“Chưởng quầy của các người đã trở về cùng Chước Tử rồi.”
Nữ Oa đang
gảy bàn tính cùng mấy người Tân Nương, Đỗ Quyên đang dọn chén bát cũng
sửng sốt: “Nhanh thế à? Mới đi được vài ngày thôi mà?”
Tân Nương
bĩu môi: “Nếu thực sự là bọn họ thì lần trước Lão Đại bày vẽ bữa cơm làm gì cho phiền phức, cứ như một đi không trở lại vậy.”
Nữ Oa trầm mặc một lát mới cười nói: “Việc này thực sự có chút kỳ lạ.”
Mễ đại thúc
lắc đầu: “Trọng điểm không phải chỗ này mà là bọn họ còn mang theo một
tiểu cô nương tầm ba bốn tuổi, ôm đùi chưởng quầy gọi cha, hơn nữa đứa
bé đó giộng hệt như Chước Tử vậy. Các ngươi nói xem, có phải Chước Tử bị lừa đảo không? Thật ra mọi chuyện là thế này… Thư Sinh đã đánh cắp trái tim thiếu nữ của Chước Tử đưa nàng về nhà. Nhưng sau đó Chước Tử đã
phát hiện Thư Sinh có một đứa con, hơn nữa đứa bé này là do tỷ tỷ ruột
của nàng thất lạc nhiều năm sinh ra. Thư Sinh thì phát hiện ra Chước Tử
cùng bé con nhìn giống nhau nên mới ở lại khách điếm.”
Nếu không
phải biết con người khác biệt, à không, phải là sinh tồn duy trì nòi
giống của Lục giới khác biệt thì hẳn lũ yêu đã bị tưởng tượng của Mễ đại thúc thuyết phục rồi.
Từ xa Chước
Tử đã thấy một hàng dài đang xếp hàng trước cửa, cứ tưởng Cẩm Tú khách
điếm đang tung chiêu trò kỳ lạ gì, nhưng nhìn kỹ hóa ra là họ đang chờ
Đồng Phúc khách điếm, là nhà mẹ đẻ của nàng! Lập tức nhảy cẫng lên, hai
mắt tỏa sáng, đẩy người ra chen vào, lại vang lên âm thanh gào thét “Cứ
chen ngang thế này… còn có văn hóa công cộng không thế”, “Trật tự xã hội loạn rồi, không coi vương pháp ra gì nữa rồi”.
Chước Tử cố sức chen vào trong thấy cảnh tượng náo nhiệt vừa mừng vừa lo, lao đến ôm chặt Tân Nương: “Tân Nương!”
Tân Nương tỏ vẻ chán ghét: “Cô mới đi vài ngày mà cứ làm như ba năm không gặp ấy.”
“He he.”
Chước Tử
cười hai tiếng, thì Thanh Đế bế đứa bé đi vào. Nữ Oa ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt nghiêm trọng, khi nãy Mễ đại thúc nói nàng còn tưởng hai người
nhận con nuôi nhưng giờ nhìn khuôn mặt và cả linh khí nữa, thực sự là
giống Chước Tử như đúc. Hay là… đúng là con của Thanh Đế?
Tân Nương và Đỗ Quyên nhìn Tiểu Chước Tử,
gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, mắt ngọc mày ngài, thì lập tức bị thu hút,
đưa tay ôm chầm lấy: “Bảo bối ngoan, gọi tỷ tỷ đi nào.”
Chước Tử vội nói: “Theo thân phận thì phải gọi là dì nha.”
Hai người trừng mắt, nghiêm túc quát nàng: “Chước Tử, cô mới là dì, cô mà là dì ấy!”
Chước Tử hoàn toàn không biết sai ở đâu nữa!
Tiểu Chước
Tử híp mắt, ôm cổ Thanh Đế, tay vẫn còn kẹo đường. Thu Cúc từ từ tiến
lên, lấy trong ngực một viên kẹo đường, thì cô bé cười tươi, mềm mại
nói: “Cảm ơn tỷ tỷ nhé.”
Thu Cúc đảo mắt giảo hoạt: “Hì, ngoan quá.”
“Đứa bé này…”, Bách Thụ Ca ở bàn bên cạnh thở dài: “Có tiền đồ đây.”
Mọi người hào hứng ủng hộ: “Thực sự rất giống Thư Sinh.”
Chước Tử không vui nổi, giống Thư Sinh thì tốt lắm à?
Tiểu Chước Tử dụi mắt, ngáp ngáp: “Cha, con mệt quá.”
Thân thể bé
nhỏ run run, tuy rất nhẹ nhưng Thanh Đế vẫn cảm giác được. Nhìn quanh
khách điếm một lượt, vẫn không thấy có điểm gì bất thường. “Nơi vừa đen
vừa u ám” mà cô bé nhắc đếnn rốt cuộc là chỗ nào?
Bế cô bé về
phòng trên lầu, Chước Tử ngòi xuống thận trọng đắp chăn, xoa xoa khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô bé, thấy ngủ say rồi mới quay sang nói với Thư Sinh: “Nếu Tiểu Chước Tử thực sự do chúng ta sinh ra thì tốt biết mấy.”
Thanh Đế cười cười: “Thế bây giờ thì có gì không được?”
Chước Tử nghĩ ngợi rồi cười nói: “Không có.”
Hai người nhìn nhau bật cười, chờ hô hấp Tiểu Chước Tử đều hơn, thực sự chìm vào giấc ngủ sâu mới lặng lẽ nắm tay nhau ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Chước Tử nắm chặt tay: “Chúng ta tìm từng ngóc ngách của khách điếm, phải tìm ra cái nơi hắc ám kia.”
Thanh Đế nói: “Có người đang chờ chúng ta, đến gặp nàng ấy đã.”
“Ai thế?”
“Nữ Oa.”
Nữ Oa chờ ở
phòng bên cạnh một lúc lâu mới thấy hai người đi vào, lắc đầu thở dài:
“Biết rõ ta sớm đã lên đây thế mà còn muốn ru cho con gái ngủ xong mới
đến. Chỉ gặp sắc quên bạn cũng đủ làm tôi đau lòng lắm rồi nhé.”
Thanh Đế ngắc ngứ hỏi: “Có chuyện gì?”
Nữ Oa cười cười: “Đương nhiên là chuyện con gái của hai người rồi.”
Chước Tử hấp tấp nói: “Tiểu Chước Tử là đứa bé ngoan, mặc dù chúng ta không biết cô bé từ đâu đến.”
Nữ Oa nhìn
nàng một cái rồi cười: “Đem theo một sinh linh không rõ nguồn gốc bên
cạnh, thực sự không giống phong cách của ngươi đấy, Thanh Đế.”
Thanh Đế
không phản đối câu này, thực sự là… Nếu không gạt bỏ được nỗi nghi ngờ
kia, thậm chí sợ làm Chước Tử thấy đau lòng hơn. Có lẽ do thật lòng cũng muốn có một đứa con nên mới hành động không giống bản thân mọi khi, đây chắc là yêu ai yêu cả đường đi lối về: “Ta muốn nói vài chuyện của cô
bé với ngươi.”
Nữ Oa gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Chước Tử sợ
Thư Sinh sẽ nói gì đó sai đi hoặc khiến cho Nữ Oa cảm thấy Tiểu Chước Tử không ngoan, nhưng may mắn là Thư Sinh chỉ kể lại mọi chuyện mà không
thêm thắt gì hết.
Nữ Oa nghe
xong, sắc mặt nghiêm trọng đứng lên, lúc này Chước Tử mới có chút cảm
thấy phong thái của Nữ Oa nương nương, mà không phải chị gái hàng xóm có nụ cười hòa nhã dễ gần.
“Theo như cô bé nói thì cô bé cũng không biết mình từ đâu tới, cũng không hiểu sao
lại có nhiều điểm giống Chước Tử đến vậy, thậm chí còn nói là do linh
khí của Chước Tử sinh ra và nuôi lớn cô bé?”, Nữ Oa khẽ cười: “Thật hấp
dẫn nhé.”
“Ngươi có thể biết được gì không?”
“Không có, nhưng mà…”, Nữ Oa nhìn bọn họ: “Hiện giờ còn chín ngày nữa, các ngươi trở về thế này mạo hiểm quá.”
Thanh Đế
nặng nề: “Phải giải quyết tận gốc rễ mọi chuyện mới là cách tốt nhất.
Trước kia không biết kẻ nào là thủ phạm nên mới đưa nàng ấy về. Bây giờ
có manh mối để truy bắt được kẻ kia rồi. Phải biết hắn muốn lấy nguyên
thần của Chước Tử làm gì.”
Nữ Oa gật đầu: “Đúng vậy, trị ngọn mà không trị gốc cũng vô dụng.”
Nói chuyện
đến nửa canh giờ cũng không tìm ra được mấu chốt. Chước Tử quay về
phòng, thấy Tiểu Chước Tử còn chưa tình, bản thân lại thấy mệt mỏi nên
ngả người nằm xuống.
Yêu quái ở
trước cửa khách điếm đang mời khách thì vô tình đến hậu viện lấy nước,
thấy Thanh Đế và Nữ Oa đang bày trận tìm kiếm, ngẩng đầu lên nhìn, mơ hồ thấy trên bầu trời có muôn ngàn tia sáng màu tím, nhưng vẫn không hiểu
đang xảy ra chuyện gì. Trong lòng cảm thấy bất an, chắc phải phát sinh
chuyện gì đó chứ không sao Chước Tử đi vài ngày đã quay về rồi.
“Vừa tối, lại vừa lạnh… Lạnh quá…”
Chước Tử mơ
thấy mình đang rơi vào một nơi đầy băng tuyết, lạnh đến rùng mình, giơ
tay quơ lung tung, muốn ôm Tiểu Chước Tử sưởi ấm nhưng càng lúc càng
lạnh hơn, cuối cùng bừng tỉnh, giống như vừa gặp ác mộng vậy.
Nàng vừa cử động, Tiểu Chước Tử cũng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn nàng: “Nương.”
Chước Tử từ từ bình tĩnh lại, cười nói: “Tỉnh rồi à, đi rửa mặt đi còn ăn cơm, cả ngày chưa ăn gì đâu đấy.”
Tiểu Chước Tử sờ bụng: “Nhưng con không thấy đói bụng.”
“Cả ngày không ăn mà cũng không đói à?”
“Vâng.”
Chước Tử cúi người xỏ giày cho cô bé: “Thế đi rửa mặt đi.”
“Cha đâu rồi ạ?”
Chước Tử nhìn trong phòng không thấy Thư Sinh nhưng vẫn thấy khí tức vương lại: “Chắc đang giúp mọi người dưới nhà.”
Nàng vặn vặn thắt lưng, không hiểu sao tự dưng gặp ác mộng như thế, trong lòng cũng
có chút hoảng sợ. Nhìn Tiểu Chước Tử sôi nổi, tinh thần cũng phấn chấn
lên đôi chút, có chút cảm thán, trẻ con hồi phục nhanh thật, không bì
được.
Vắt khăn đưa cô bé lau mặt sạch sẽ, nhìn hồng hào trắng trẻo thật đáng yêu.
Cánh cửa vừa mở ra thì Thanh Đế cũng đi vào. Tiểu Chước Tử nhảy vào ngực hắn: “Cha!”
“Ngoan lắm!”, Thanh Đế cười nói, ngẩng đầu nhìn Chước Tử thì giật mình hỏi: “Sao sắc mặt kém thế kia? Không thoải mái à?”
Chước Tử lắc đầu: “Ngủ không ngon giấc, gặp ác mộng thôi.”
Thanh Đế kéo tay Chước Tử: “Đi ăn cơm thôi, rồi tắm rửa ngủ một giấc thật ngon.”
Tiểu Chước Tử cũng lo lắng ngó nàng: “Nương, nương không sao thật chứ?”
Chước Tử nhe răng, ôm cô bé xuống dưới lầu: “Không sao đâu, đi ăn cơm nào.”
Thanh Đế
đứng sau nhìn Chước Tử vui vẻ cười đùa với Tiểu Chước Tử, trầm mặc lặng
im. Đợi ăn trưa xong, hắn liền nói với Tiểu Chước Tử: “Đêm nay con ngủ
cùng Nữ Oa thẩm thẩm nhé, nàng ấy sẽ kể chuyện cổ tích cho con, lại còn
cho con rất nhiều kẹo nữa đấy.”
Nữ Oa mặt xị ra, thẩm thẩm gì chứ? Ai nói muốn dỗ cái con bé kia ngủ chứ?
Tiểu Chước Tử nhíu mày, đồ ăn ngon cũng không dụ được cô bé: “Không cần đâu, con muốn ngủ với cha mẹ cơ.”
Chước Tử cũng nhìn hắn: “Sao không để con ngủ cùng?”
Thanh Đế mặt không đổi sắc: “Đang muốn kiếm thêm đệ đệ cho Tiểu Chước Tử.”
Chúng yêu: “…”, không nên nói với trẻ con thế chứ Thần Quân.
Tiểu Chước
Tử giật mình, tuy không biết đệ đệ từ đâu đến nhưng có người chơi cùng
cũng không tệ lắm, lại có kẹo ăn nên nhào vào lòng Nữ Oa: “Thẩm thẩm,
đêm nay con ngủ với thẩm nhé!”
Nữ Oa: “!!!”
“Đại nhân bớt giận, đừng chấp với tiểu hài tử!”
“Cái bàn này dùng được bốn mươi năm rồi, làm ơn đừng bóp nát nó!”
Đợi Nữ Oa đưa Tiểu Chước Tử về phòng ngủ, Thanh Đế mới kéo Chước Tử về phòng.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Tiểu Chước
Tử mặc dù cũng ngoan nhưng được ở riêng hai người với nhau thế này Chước Tử cũng cảm thấy không tệ lắm. Nhưng ai ngở Thư Sinh lại đưa nàng đi
ngủ thật, đúng là đắp chăn bông đầy trong sáng mà! Chước Tử xoa nắn mặt
hắn: “Thư Sinh háo sắc bị tráo đổi rồi hả?”
Thanh Đế cười, ôm nàng vào lòng, cẩn thận dém chăn: “Ngủ đi nào.”
Chước Tử nằm im một lúc, trong lòng ngứa ngáy, ngóc đầu lên hỏi hắn: “Không hôn nhẹ
à? Không còn nhiều thời gian đâu, chúng ta phải nhanh chóng tạo ra Tiểu
Chước Tử đi.”
“Đêm nay đừng hao phí thể lực nữa, ngoan nào.”
“Thế hôn một cái đi.”
Thanh Đế khựng lại: “Thế này cũng độ tu vi cho nàng được rồi, không cần hôn, mau ngủ đi thôi.”
Chước Tử trăm mối nghi hoặc không lời giải đáp, sau một lúc mới nằm xuống thì thầm: “Không lẽ làm cha thì bản tính sẽ thay đổi?”
Thanh Đế nghiêng người ôm lấy nàng, nghe nàng lẩm bẩm không khỏi buồn cười.
Hôm sau, khi ánh ban mai chiếu tận vào trong phòng, ánh sáng chói mắt, Chước Tử lật
mình, thỏa mãn vặn vẹo cái eo, nhìn sang Thư Sinh, nhoẻn miệng cười, hôn lên hai má hắn: “Chào buổi sáng chưởng quầy.”
Thanh Đế nhìn sắc mắc hồng hào như mọi khi của Chước Tử trong lòng thở phảo, ôm nàng chặt hơn nữa.
Tại sao đến bây giờ hắn mới phát hiện ra chứ…
Tiểu Chước Tử nói mình do linh khí của Chước Tử sinh ra và nuôi dưỡng nhưng thực ra… là hút sinh khí của Chước Tử mà lớn lên…