Không có dấu vân tay?
Giản Dao hơi giật mình.
Phương Thanh ngồi xuống, rót cho mình một cốc nước đầy, nhấp một ngụm,
nói: “Cho dù lúc ấy Đồng Mẫn mang găng tay, không để lại dấu vân tay,
nhưng dao gọt hoa quả đặt trong phòng Triệu Hà thì ít nhất cũng phải có
dấu vân tay của Triệu Hà, song lại không có. Chỉ có hai người có cơ hội
lau vân tay.”
“Đồng Mẫn… và Diêu Viễn Qua.” Giản Dao thấpgiọng nói.
“Khi anh gặp Đồng Mẫn ở nhà bếp, chị ta không đeo găng tay.” Bạc Cận Ngôn liếc Giản Dao, “Chúng ta vừa nói có ba điểm đáng ngờ.”
Phương Thanh cũng nhìn anh.
Bạc Cận Ngôn định lên tiếng thì hai mắt Phương Thanh tỏa sáng nói: “Thứ
nhất, vị trí Triệu Hà ngã xuống không đúng. Dựa theo lời khai của Diêu
Viễn Qua, Đồng Mẫn, tạm thời gọi chị ta là Đồng Mẫn, vừa vào phòng chị
ta đã lao về phía Triệu Hà, còn cầm dao gọt hoa quả, nhưng Triệu Hà lại
ngã ngay cạnh cửa, hơn nữa con dao còn nằm ở phía sau lưng, hoàn toàn
giống như không có phòng bị mà bị giết hại.”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên: “Ừ… hử.”
Giản Dao nở nụ cười, nói tiếp: “Thứ hai, lời khai của Diêu Viễn Qua có
sơ hở. Không có tiền đề sẽ không có kết thúc. Ông ta lại trần thuật chi
tiết từ đầu vô cùng cụ thể, hơn nữa lại có chút mơ hồ. Rất có thể ông ta nói dối. Hơn nữa ông ta thuật lại câu nói kia của Đồng Mẫn cũng hơi kì
lạ.”
Bạc Cận Ngôn cho cô ánh mắt dịu dàng khen thưởng.
Phương Thanh bỗng nhiên cảm thấy hơi chán ghét khi làm việc với hai người này.
Thấy hai người im lặng, lúc này Bạc Cận Ngôn mới khẽ cười nói: “Thứ ba…
chúng ta từng chứng kiến Triệu Hà thực sự đồng cảm với Đồng Mẫn trong
nhà họ Diêu. Đêm đó, khi tôi đuổi tới trong viện, phát hiện cửa phòng
Diêu Viễn Qua mở toang. Theo lời khai của mọi người, đêm đó ông ta đến
phòng Triệu Hà. Ông ta luôn yêu cầu gia phong nghiêm chỉnh, cùng đóng
cửa tắt đèn, cho nên cánh cửa này không phải là do ông ta mở ra. Những
người khác cũng không dám mở. Cửa này là do Đồng Mẫn mở. Sau khi quay về viện, người đầu tiên chị ta muốn tìm là Diêu Viễn Qua, người chị ta
muốn giết chính là ông ta. Bà Bạc em từng nói Diêu Viễn Qua nói dối.”
“Nhưng tại sao ông ta…” Giản Dao do dự.
Phương Thanh nói tiếp: “Trên dao không có dấu vân tay, hiện trường lại
có hai người tình nghi, nhưng cũng không thể chứng minh được Diêu Viễn
Qua là hung thủ. Hơn nữa dựa theo tình hình trước mắt, Đồng Mẫn vẫn là
nghi phạm lớn nhất.”
“Nếu hung thủ thực sự là Diêu Viễn Qua, tại sao ông ta lại muốn giết vợ
mình?” Ánh mắt Giản Dao nặng nề: “Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ cần biết bí mật của Đồng Mẫn là có thể biết được gia đình này che giấu bí mật gì.” Bạc Cận Ngôn sâu xa nói.
Ba người im lặng một lát, gió khẽ thổi rèm cửa, tất cả đều yên bình như vậy, nhưng dưới lớp vỏ yên bình là sóng gió vô hình.
“Tôi lập tức phái người đi thăm dò thân phận thực của Đồng Mẫn, điều tra toàn bộ mọi thứ liên quan đến chị ta.” Phương Thanh hăm hở đứng lên.
“Không cần phải phiền toái như vậy.” Bạc Cận Ngôn cười nói, “Bà Bạc, mở máy tính ra. Hiện tại chúng ta sẽ tra ra chị ta.”
Phương Thanh và Giản Dao đều ngẩn ra. Phương Thanh: “Tra như thế nào?
Chẳng lẽ anh có thể dùng baidu sao? Tôi đã so với ảnh chụp của Đồng Mẫn
rồi, không có trường hợp nào hết.”
Bạc Cận Ngôn đứng lên, chậm rãi đi trong phòng, ngón tay thon dài khẽ
lắc ở phía sau. Cuối cùng nở nụ cười tự đắc ngạo mạn. Bộ dáng “Người
bình thường rốt cuộc cũng không hiểu thế giới của thiên tài.”
Anh nói: “Đồng Mẫn đã gần 50 tuổi, một người phụ nữ độc thân thông minh
như vậy, mai danh ẩn tích, chịu hành hạ, làm giúp việc cho gia đình nhà
họ Diêu là vì mục đích gì?
Vì tiền? Hoàn toàn không cần phải giết người. Hơn nữa Diêu Viễn Qua quản lý tiền bạc rất chặt chẽ, làm người giúp việc ở nhà họ Diêu để trộm
tiền không phải là một cách hay. Không bằng chị ta trực tiếp bắt cóc con trai của Diêu Viễn Qua đòi tiền, cách này đối với chị ta hẳn là không
khó, nhưng chị ta không làm.
Vì tình cảm? Tầm ngắm của Diêu Viễn Qua đều là các cô gái 20, 30 tuổi,
Đồng Mẫn hiển nhiên không phải là con mồi của ông ta, sắc đẹp của chị ta không bằng thê thiếp của ông ta, thậm chí còn lớn tuổi hơn cả vợ cả của ông ta. Nếu là do xích mích tình cảm thời trẻ thì không có khả năng
Diêu Viễn Qua không phát hiện ra; hai là chị ta cần gì phải ẩn nấp ở nhà họ Diêu lâu như thế, trực tiếp ra tay là được.
Chị ta ẩn nấp lâu như vậy, tất nhiên là để điều tra rõ chuyện gì đó. Một người phụ nữ ở tầm tuổi đó, có thể chịu khổ, không phải vì tiền, vì
tình cảm, vậy khả năng lớn nhất là vì cái gì?”
Ánh mắt Phương Thanh càng âm trầm, Giản Dao thì thào: “Là vì…”.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Bạc Cận Ngôn gật đầu một cái: “Không có gì khác so với Phó Đại Phàm hôm qua suýt chút nữa phạm tội giết người. Là vì con cái.”
“Chúng ta làm thế nào để điều tra rõ thân phận của chị ta đây?” Phương Thanh trầm giọng hỏi.
Bạc Cận Ngôn cúi đầu mở máy tính, hệ thống nội bộ công an, sau đó giao
cho Phương Thanh, nói: “Chị ta thay tên đổi họ là để che giấu thân phận, tiến vào nhà họ Diêu. Nếu người nhà họ Diêu ngay cả tướng mạo chị ta
cũng không nhận ra được, như vậy chị ta cũng không cần thay đổi tên quá
nhiều. Người mất đi càng nhiều, cô độc bất lực, luôn hi vọng giữ lại
được càng nhiều thứ thuộc về mình. Cho nên có lẽ chị ta không phải họ
Đồng, bởi vì mọi người luôn nhạy cảm với “họ”, nhưng trong tên rất có
thể vẫn có một chữ “Mẫn”.
Nếu chấp niệm lớn nhất của chị ta là con cái, tất nhiên là muốn tưởng
niệm và gửi gắm. “Đồng” có thể là họ cũng có thể là một chữ trong tên
con chị ta.
Chứng minh thư của chị ta ghi là ngày 12 tháng 8 năm 1967, nếu đã biết
đây là giả, vậy thì năm có lẽ là giả, nhưng ngày tháng có thể là thật.
Thậm chí năm cũng có thể là thật.
Trước đó tôi từng nói, chị ta thể hiện ra một chút kĩ xảo phản điều tra, hơn nữa là vô cùng thực dụng. Rất có thể là vì vụ án nên từng tiếp xúc
với cảnh sát. Ví dụ như nhân chứng, kẻ tình nghi hoặc là… người nhà nạn
nhân.
Hãy tìm ở trong hệ thống nạn nhân có chữ “Đồng” trong tên, người bị hại
hoặc là người mất tích, trong quan hệ gia đình, trong tên người mẹ có
chữ “Mẫn”, sinh nhật là ngày 12 tháng 8. Chị ta chính là ‘Đồng Mẫn’
chúng ta đã gặp.”
Giản Dao há hốc miệng, cuối cùng vẫn im lặng, chỉ nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh. Phương Thanh im lặng một lát, cúi đầu tìm kiếm trong máy tính, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Bạc Cận Ngôn bình tĩnh nhấp ngụm trà.
Một lát sau, Phương Thanh ngẩng đầu: “Không tìm được người họ Đồng hoặc trong tên có chữ Đồng phù hợp với điều kiện.”
Giản Dao ngẩn ra, Bạc Cận Ngôn lại nhìn anh ta không nói lời nào.
“Nhưng mà…” Vẻ mặt của Phương Thanh trở nên vô cùng nghiêm trọng, đưa màn hình máy tính về phía bọn họ, “Tôi tìm được rồi này.”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cúi đầu nhìn xuống. Đó là một hồ sơ vụ án mất tích.
Họ tên: Đông Sinh
Giới tính: Nữ
Ngày tháng năm sinh: 5-4-1987
Thời gian mất tích: Tháng 9-10 năm 2010
Địa điểm mất tích: Không rõ
Nguyên nhân mất tích: Không rõ
Họ tên: Tạ Mẫn
Giới tính: Nữ
Ngày tháng năm sinh: 12-8-1967
Quan hệ với nạn nhân: Mẹ con
“Tạ Mẫn, nữ, 59 tuổi, người Tương Đàm HN, vốn là giáo viên tiểu học
trong trấn địa phương.” Trong phòng họp, Phương Thanh lớn tiếng nói với
nhóm cảnh sát, “Qua điều tra, chị ta chính là ‘Tạ Mẫn’ chúng ta muốn
tìm. Chồng qua đời vì bệnh năm 2005, con gái học đại học ở tỉnh A.
Một mình chị ta sống ở HN đến năm 2010, sau khi con gái mất tích, chị ta từ chức, không rõ tung tích.”
“Vụ án của Đông Sinh năm đó do cảnh sát tỉnh A phụ trách. Theo ghi chép
điều tra, lúc ấy Đông Sinh từng đến thành cổ du lịch, sau đó đã có dấu
vết chứng tỏ cô ta rời khỏi thành cổ, đến thành phố khác du lịch. Nhưng
khi cảnh sát tỉnh A đến thành phố đó điều tra lại không thu hoạch được
gì. Đành phải xác định vụ án này là mất tích, đến nay vẫn chưa phá được.
Trước mắt nguyên nhân gì khiến Tạ Mẫn tìm tới Diêu Viễn Qua, nhà họ Diêu có liên quan đến vụ án của Đông Sinh hay không thì chưa rõ. Nhưng khi
chúng ta lùng bắt Tạ Mẫn trong núi, cần phải nắm bắt được tình hình,
chuẩn xác bắt được lòng kẻ tình nghi.
Tiểu Trương, cậu mang theo hai người, theo tôi đi điều tra Diêu Viễn
Qua. Ông ta cũng là kẻ tình nghi lớn trong vụ án của Triệu Hà.”
Cùng buổi trưa hôm đó, trong đại viện nhà họ Diêu cũng chìm trong bầu không khí áp lực.
Người giúp việc nấu xong cơm trưa, để trong phòng ăn. Trong ngoài viện
hỗn loạn, màu sắc món ăn cũng thể hiện sự gấp gáp lộn xộn, nhưng không
ai để ý.
Cuối cùng vẫn đúng giờ ngồi vào bàn ăn, nhưng không ai nói chuyện, sắc
mặt mấy người phụ nữ đều u ám. Triệu Hà vốn ngồi ghế ở cạnh cuối bàn đã
nằm xuống rồi.
Vẻ mặt Minh Lan bình tĩnh, cúi đầu, động tác thong thả ăn rau uống canh. Hôm nay ngay cả cô ta cũng không nói lời nào, đừng nói đến những người
phụ nữ khác cần nhìn sắc mặt cô ta.
Vẻ mặt của Diêu Viễn Qua cũng rất bình thản, việc ăn uống vẫn chỉnh tề
như trước, không nhìn ra được tối qua đã trải qua chuyện mưu sát. Ông ta ăn một bát cơm nhỏ, bỏ đũa xuống, hỏi: “Đã thông báo cho người nhà
Triệu Hà chưa?”
Minh Lan đáp: “Báo rồi.”
Diêu Viễn Qua thản nhiên nói: “Xử lý cho tốt, đừng để bọn họ đến nhà gây náo loạn.”
“Vâng.”
Minh Nguyệt cắn môi, run giọng hỏi: “Tại sao chị Đồng lại muốn giết
Triệu Hà? Thường ngày Triệu Hà đối xử với chị ta tốt nhất, chị ta điên
rồi sao?”
“Cũng không phải là điên.” Diêu Viễn Qua lãnh đạm nói, “Còn chưa nói đến cô đấy, chăm sóc con cho tốt! Tôi chỉ có một đứa con, hôm nay suýt chút nữa bị hại. Sau này còn xảy ra chuyện này, cô là mẹ nó thì đừng nghĩ
đến chuyện sống dễ chịu.”
Minh Nguyệt ậm ừ hai tiếng, không nói nữa.
“Đúng vậy!” Trương Cúc Phương nhân cơ hội nói, “Ngay cả con mình cũng
không chăm sóc được, Minh Nguyệt, lần này chị đúng là bất cẩn, trách
nhiệm lớn như vậy, chị chịu được sao?”
“Cô câm miệng!” Diêu Viễn Qua quát, Trương Cúc Phương biến sắc, im lặng. Như thể cuối cùng cơn tức bị chọc vào, Diêu Viễn Qua lạnh lùng nói: “Từ nay về sau không ai được phép nhắc về chuyện Triệu Hà nữa! Còn cả vụ án giết người kia! Mợ nó, cái quái gì vậy, mợ nó!”
Ông ta mắng xong, đứng dậy trở về phòng. Chỉ còn lại đám phụ nữ, không dám thở mạnh, sắc mặt mỗi người đều mờ mịt.
Thực ra có gì khác biệt chứ.
Ai yêu nhiều hơn một chút, ai được sủng ái hơn một chút. Ai được nhiều tài sản hơn, phòng của ai nhỏ hơn, có gì khác biệt chứ?
Từ khi bước vào viện này, bọn họ có lẽ vừa thương vừa hận ông ta.
Nhưng nhiều nhất vẫn là khuôn mặt lạnh lùng hà khắc, tàn bạo độc ác, mơ hồ khiến bọn họ sợ sệt.
Trời cao, mây trôi bồng bềnh. Mặt trời trên núi rất to. Trong rừng cây rậm rạp, nóng đến mức không có chỗ nào để lánh mình.
Đồng Mẫn hoặc hiện tại nên gọi là Tạ Mẫn, trên quần áo của chị ta còn có vết máu đã khô, cả người toàn là bùn, người phụ nữ 50 tuổi, từng hưởng
thụ cuộc sống yên ổn bình thường, lúc này đang phải tựa vào một gốc cây
mệt mỏi thở gấp.
Chị ta không ngừng chạy, lẩn trốn, nhưng không biết còn có thể trốn được bao lâu nữa.
Chị ta ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang. Rất xa dưới
triền núi dường như lại có tiếng động, là cảnh sát tìm kiếm đến đây sao?
Chị ta cắn răng, nhìn vũng bùn bên cạnh có chút nước, cúi xuống vốc mấy
ngụm nước, cúi đầu, đứng dậy chạy sâu vào trong rừng cây.
Phải chạy, nhất định phải chạy. Bởi vì hiện tại chị ta không thể để bị bắt được.
Chị ta nhớ tới một tiếng trước gặp được một người leo núi. Đối phương
cũng không biết chị ta là tội phạm bỏ trốn, còn đưa cho chị ta một chai
nước. Lúc ấy chị ta cũng có chút dao động, liền mượn di động của đối
phương.
Chị ta nhớ tới buổi tối đó, những tới lời nào của người đàn ông đó.
… Tôi là Bạc Cận Ngôn. Khao khát cả đời của tôi chính là làm cho chân tướng rõ ràng, rửa sạch oan khuất, bắt tội phạm đền tội.
Chị ta gọi 110 muốn tìm Bạc Cận Ngôn, nhưng khi có người bắt máy, lại vội vàng cúp.
Không được. Chị ta phải tìm được con gái mới gọi điện.
Ánh mặt trời ngày càng chói mắt. Tạ Mẫn chạy trốn trong rừng, một lát đã cảm thấy hoa mắt.
Máu tươi, tiếng kêu, hai mắt hoảng sợ của người chết giống như vờn quanh trong đầu chị ta. Thậm chí chị ta cảm thấy hiện tại mình đã chết lặng
đối với hình ảnh đó, nhưng chúng không ngừng xuất hiện, mang đến sự
trống trải, cũng mang đến khoái chí.
Ánh mắt của chị ta mở lớn, hốc mắt đau nhức. Trước mắt lại hiện lên hình ảnh tối qua.
Bạc Cận Ngôn tới gần, chị ta chạy trốn trong đêm tối. Căn phòng trống không, phòng sáng đèn, nam nữ ôm nhau.
Cuối cùng là Triệu Hà nằm bò trên mặt đất, hấp hối, nắm chặt tay chị ta, dùng giọng nói yếu ớt cố lắm mới có thể nghe được: “Chị đi tìm núi…”
Rồi ngừng thở.
Nhưng rặng núi rộng như vậy, đi đâu mới có thể tìm Đông Sinh của chị ta đây?
Trong lòng Tạ Mẫn giống như chứa một cánh đồng hoang sắp bị thiêu rụi không còn, mờ mịt chạy vào trong rừng sâu.