Nhắm Mắt 2: Bóng Tối

Chương 34:




Trời còn chưa sáng, Giản Dao nằm trong sô pha ở phòng nghỉ cục cảnh sát, bỗng nhiên bừng tỉnh. Trong phòng u ám, chỉ bật một ngọn đèn bàn. Cô ngây người trong chốc lát, quay đầu nhìn, Bạc Cận Ngôn dựa vào một chiếc ghế sô pha khác, đang ngủ say. Cô khẽ khàng đứng lên, đi rửa mặt, khi quay về vẫn thấy anh không nhúc nhích, cho dù nằm trên sô pha chật hẹp thì dáng ngủ vẫn rất ngay ngắn. Chân dài nên duỗi hết ra ngoài chăn. Giản Dao nở nụ cười, đi qua, chỉnh lại chăn, đắp chân cho anh. “Đúng là một người vợ…” Có người thấp giọng nói thầm. Giản Dao khẽ hỏi: “Tỉnh rồi?” Anh vươn tay ra, kéo cô vào trong lòng, ôm cô cùng nằm trên sô pha. “Chật quá đi.” Cô nói. “Theo lý thuyết sẽ không chật được.” Anh nói, “Bởi vì em nằm trên người anh. Chúng ta chồng lên nhau, luôn là như vậy.”
Giản Dao nở nụ cười: “Hừ.”
Anh cũng cười, vùi mặt vào trong tóc cô, dường như rất mệt không muốn cử động. Cô quay mặt sang, chìa tay xoa mặt anh, ngón tay khẽ lướt qua mặt, đầu ngón tay chạm vào lông mày anh, còn có cả lông mi, dường như đam mê và yêu thương càng tăng thêm cho người đàn ông trong lòng này. Anh không nhúc nhích, giống như không phát hiện, giống như đang hưởng thụ, một lát sau mới bắt lấy ngón tay cô, khẽ hôn. “Anh yêu em.” Anh nói, giọng nói dịu dàng khàn khàn. “Em yêu anh.” Cô cúi đầu dụi vào ngực anh. “Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa. Anh kéo cô đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút, sau đó đi rửa mặt, cô đi mở cửa. Nửa đêm nửa hôm, trong văn phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ. Vẻ mặt An Nham nghiêm trọng đứng bên ngoài: “Tưởng Học Nhiễm chết rồi.”
Giản Dao chấn động. Lúc này Bạc Cận Ngôn đã đi tới phía sau cô, khuôn mặt lạnh lùng: “Không phải đã phái người đến bảo vệ sao?” An Nham đáp: “Hung thủ có chìa khóa, mở cửa vào nhà Tưởng Học Nhiễm, máy theo dõi lại bị Tưởng Học Nhiễm cố ý che đi. Khi phát hiện đã không còn kịp, Phương Thanh lập tức đuổi theo, nhưng không bắt được hung thủ.” Bạc Cận Ngôn cau mày: “Ngay cả Phương Thanh cũng không bắt được?” Khi bước vào nhà Tưởng Học Nhiễm, Giản Dao cảm thấy rất khó chịu. Ai nhìn thấy người chết ăn mặc như vậy cũng không thoải mái nổi. Đó là biểu đạt, phát tiết nào đó, dùng cách thức tử vong tiêu cực như vậy. Quá trình tử vong của Tưởng Học Nhiễm đã điều tra rõ ràng. Phát hiện hộp thuốc ngủ trong phòng ngủ của cậu ta, cũng điều tra ra gần nửa năm nay cậu ta đã quen uống thuốc ngủ. Hung thủ không chỉ có chìa khóa nhà, còn biết được thói quen của cậu ta. Cho nên hai giờ sáng lẻn vào. Về phần camera bị che mất là do Tưởng Học Nhiễm tự làm. Nếu không Phương Thanh chắc chắn cứu kịp cậu ta, bắt được hung thủ. Qua kiểm tra, trước đó khi cảnh sát kiểm tra nhà Tưởng Học Nhiễm vẫn chưa phát hiện bộ quần áo phụ nữ bằng lụa trắng trên người cậu ta. Cho nên quần áo, tóc giả, dao đều là hung thủ mang đến. Sau khi vào phòng ngủ, hắn thay đổi quần áo, trang điểm, đội tóc giả cho Tưởng Học Nhiễm. Từ một chàng trai nhã nhặn gầy gò biến thành bộ dáng nam giả nữ. Cuối cùng một nhát dao giết chết Tưởng Học Nhiễm, để cho cậu ta vĩnh viễn chết đi trong bộ dáng này. Đám người Phương Thanh nghe được tiếng hét thảm thiết trong máy theo dõi, đúng là tiếng hét của Tưởng Học Nhiễm phát ra, trong khi đang ngủ cậu ta bị giết chết. “Có thể xác định kẻ tình nghi không?” Bạc Cận Ngôn hỏi. “Có thể xác định.” An Nham đáp, cậu ta lấy ra một bức tranh vẽ tay, nói: “Đây là bộ dáng kẻ tiến vào phòng làm việc buổi tối trước ngày xảy ra vụ án đầu độc mà nhân chứng Cố Bàng Bàng nhìn thấy. Cô ấy vẽ tranh khá tốt, tự mình vẽ ra. Qua lời xác nhận của cô ấy, đúng là một trong những người sáng lập phòng làm việc năm đó, thành viên thứ sáu Kha Thiển.”
Phương Thanh gật đầu nói: “Bức tranh vẽ rất khá. Tối qua tuy tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng hình dáng là cùng một người. Hơn nữa trước đó khi chúng ta điều tra sâu hơn cũng từ bên ngoài biết được sự tồn tại của Kha Thiển. Nhưng là gần nửa năm nay, cậu ta không còn tham gia hoạt động của nhóm nữa, hơn nữa số lượng người trong giới này rất nhiều, nên trước đó không có ai nhắc tới cậu ta.”
“Tôi đã tập trung camera theo dõi gần nhà Tưởng Học Nhiễm, lúc ấy khi Phương Thanh đuổi theo, Kha Thiển chạy như bay, có hai camera chụp lại được cậu ta.” An Nham nói, “Có thể xác định trăm phần trăm hung thủ chính là cậu ta.”
Bạc Cận Ngôn chỉ lãnh đạm cười, dường như đang trầm tư nhìn tử thi trước mặt. Giản Dao tiếp nhận bức vẽ và tài liệu khác trong tay bọn họ, nhìn bộ dáng của Kha Thiển, trong lòng chấn động. Chàng trai cao gầy, khoảng 1m78. Tóc ngắn, tướng mạo vô cùng thanh tú, ánh mắt thon dài, chiếc mũi cao thanh tú, khuôn miệng nho nhỏ. Có thể nói vô cùng đẹp đẽ. Khộng thể không nói, nhân chứng vẽ ra bức tranh giống hệt như thật. Kha Thiển có đôi mắt vô cùng u buồn, cách tờ giấy dường như có thể cảm nhận được dòng nước yên lặng trong đôi mắt cậu ta. Năm nay cậu ta 23 tuổi, năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học Nam Hoa. Năm đó cùng Tưởng Học Nhiễm, Dung Hiểu Phong sáng lập phòng làm việc Nguyệt Ảnh. Vừa rồi Phương Thanh nhắc tới “điều tra sâu hơn”, chính là tìm được một số người cũ trong giới này, đều đã tốt nghiệp đi làm, mới hỏi ra được sự tồn tại của Kha Thiển. Cho dù đám Tưởng Học Nhiễm che giấu thế nào, với mức độ làm việc cẩn thận của cảnh sát, điều tra ra cậu ta chỉ là chuyện sớm hay muộn. Trong tư liệu còn có mấy tấm ảnh, là do Cố Bàng Bàng cung cấp, năm đó cô nhóc cùng tham gia một giải thi đấu cosplay với Kha Thiển, nên vẫn giữ lại một ít ảnh chụp. Nhìn thấy người trong những tấm ảnh, khiến người ta có cảm giác kinh diễm. Kha Thiển trong ảnh, mặc đồ màu đỏ hoặc trắng. Tóc dài đen như áo choàng tơ lụa, giữa mi tâm có một nốt ruồi đỏ, mắt như khói sóng, cười như trẻ con, bàn tay trắng nõn như ngọc. Nếu nói trước đó từng chứng kiến vẻ đẹp của những cosplayer khác khiến mắt người ta sáng rực, thì khí chất và mỹ mạo của Kha Thiển đủ khiến người ta im lặng không chớp mắt. “Bàng Bàng nói, trong cuộc thi cosplay đó, cô ấy đứng thứ nhất, Kha Thiển đứng thứ hai.” An Nham bổ sung. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao không để ý, Phương Thanh liếc cậu ta. “Không có tài liệu sau khi tốt nghiệp.” Giản Dao nói, “Cậu ta đi làm ở đâu, làm việc gì? Tại sao rời khỏi nhóm. Hiện tại vì sao lại trở về?” An Nham lắc đầu: “Cố Bàng Bàng cũng không nghe được tin tức gì về cậu ta. Nói là hơn nửa năm trước cậu ta đã biến mất.”
“Đã đến lúc mời hai người kia quay lại trò chuyện rồi.” Bạc Cận Ngôn thản nhiên nói, “Nhóm này rốt cuộc cất giấu bí mật gì.”
Bên trong phòng thẩm vấn. Biết được tin Tưởng Học Nhiễm chết, sắc mặt Hứa Sênh càng thêm trắng bệch. “Ai giết cậu ta?” Cuối cùng cô nàng cũng đã hơi kích động, “Cậu ta chết như thế nào? Văn Hiểu Hoa? Là Văn Hiểu Hoa sao? Chính là cậu ta… Sao có thể là cậu ta…”
Cô nàng lẩm bẩm, Phương Thanh đưa hiện trường ảnh chụp Tưởng Học Nhiễm tử vong đến trước mặt cô nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.