Nhắm Mắt 2: Bóng Tối

Chương 7:




Hai người đều im lặng trong một lát, Giản Dao bưng ly trà qua, Phương Thanh cám ơn, chậm rãi nhấp một ngụm, nói tiếp: “Giáo sư Bạc, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, từ lúc anh phác họa tâm lý tội phạm, trong lòng tôi và mấy anh em đều bất ổn. Từ trước đến nay chúng tôi phá án đều là tìm hiểu nguồn gốc, từng bước một vén rõ bức màn quan hệ giữa kẻ tình nghi và người bị hại. Động cơ, quá trình gây án, tình cảm và logic của hắn… hung khí, dấu vết, thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được. Quá trình này có lẽ rất vất vả, vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng chúng tôi đều kiên định.
Chỉ là tôi thừa nhận vụ án này rất khó, thời gian cấp trên đưa ra lại cấp bách. Chúng tôi không tìm ra một chút liên hệ nào giữa hung thủ và người bị hại, tìm không ra động cơ và logic phạm tội. Điều tra của chúng tôi rơi vào ngõ cụt. Anh phác họa, chúng tôi nghe hiểu, mỗi điều đều logic, có cảm giác như mây mù gặp được trăng sáng.
Nhưng bức họa này tách rời khỏi quá trình, chứng minh thực tế. Ở trong trường cảnh sát chúng tôi đều từng học môn tự chọn tâm lý tội phạm, tôi biết đại khái là anh từ hành vi của tội phạm đưa ra kết luận trực tiếp. Nói đi cũng phải nói lại đây chỉ là suy đoán. Còn hiện tại, nếu tôi trình bày tất cả những điều này với cấp trên. Ngộ nhỡ…. tôi nói là ngộ nhỡ, dựa vào bức họa của anh không tìm thấy kẻ tình nghi thì phải làm sao?”
Giản Dao nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, còn anh im lặng một lát, chỉ mỉm cười.
“Anh cũng không phải là người đầu tiên nghi ngờ tâm lý tội phạm của tôi.” Anh nói, “Hàn Trầm thành phố Giang, một thần thám trong lĩnh vực điều tra truyền thống, nói vậy thì anh cũng nghe nói đến rồi, anh ta cũng có cùng thành kiến và nghi ngờ, nhân tiện nhắc luôn một cậu, anh ta mất năm năm mới tìm được bà xã của mình, còn thời gian tôi tìm được Giản Dao chỉ tốn một tháng. Quay lại chuyện chính, tôi hiểu rõ sự nghi ngờ của anh, nhưng là do anh không hiểu được bản chất của tâm lý tội phạm.”
Phương Thanh cũng không tức giận, cười tiếp tục nghe. Giản Dao lại cho Bạc Cận Ngôn ánh mắt khen ngợi. Dù sao hiện tại đối mặt với sự hoài nghi, anh không cười lạnh châm chọc, mà vẫn nói cười được, chứng tỏ anh đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.
Khụ… hình như cô hơi thiên vị anh.
“Tâm lý tội phạm và điều tra truyền thống chưa bao giờ là quan hệ đối lập, cũng không phân biệt cao thấp. Chẳng qua trong mắt các anh dựa vào hiện vật, còn trong mắt tôi là hành vi. Hơn nữa phác họa của tôi chưa từng bỏ qua logic phạm tội và chúng cứ hiện vật. “Bạc Cận Ngôn nhấp ngụm trà, thản nhiên nói, “Dưới tình huống này, điều tra truyền thống cũng là đủ, nhưng có một số vụ án năm này tháng nọ không tra được một chút manh mối nào. Mối liên hệ giữa người bị hại và hung thủ bị các nhân tố ngoài ý muốn hoặc là thời gian chặn đứng. Có vụ án liên hoàn giết người năng lực tổ chức có đặc điểm giống nhau. Chẳng lẽ chỉ vì manh mối chặt đứt để mặc cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”
Khi điều tra truyền thống bất lực thì tâm lý tội phạm phải ra tay mà thôi.”
Trong lòng Giản Dao chấn động, còn Phương Thanh mặt trầm như nước.
“Quả thật rất nhiều kết luận của tôi là suy đoán dựa vào tâm lý học. Tôi tạm thời bỏ qua nguồn gốc và quá trình của vụ án dày đặc sương mù, sử dụng phân tích hành vi, trực tiếp xác định phạm vi nghi phạm. Các anh đang ở trong đó, còn tôi đứng ở xa quan sát. Dù là suy đoán sẽ có mấu chốt chính xác. Cho nên trách nhiệm và mạo hiểm mà chúng tôi gánh vác còn lớn hơn các anh. Trong và ngoài nước không phải chưa từng xuất hiện, bởi vì phác họa sai lầm nên cuối cùng không bắt được tội phạm, nhưng lẽ nào bởi vì mạo hiểm mà không dám gánh vác trách nhiệm sao? Từ bỏ đích đến là phá án sao? Không, không có một người làm tâm lý tội phạm nào bỏ cuộc, cho dù khả năng vô cùng nhỏ, chúng tôi cũng gắng đạt tới, làm cho người chết vô tội được nhắm mắt.”
Giản Dao và Phương Thanh đều im lặng, Bạc Cận Ngôn vừa cười vừa nói: “Hơn nữa từ lúc tôi xuất đạo đến nay… Giản Dao, đúng vậy, lần thứ hai tôi dùng từ ‘xuất đạo’ là với anh chàng An Nham, tôi chưa từng có sai lầm.”
Phương Thanh hỏi: “Tiếp theo hai người tính làm gì?”
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn đình viện phía xa xa, ý tứ sâu xa nói: “Chúng tôi tính đến nhà họ Diêu xem một chút, không chính thức.”
Giản Dao trợn mắt: “Anh tính đột nhập vào nhà dân?”
Phương Thanh lại nở nụ cười nói: “Hai người là khách du lịch, là gương mặt mới, đi nhầm cũng không tính là đột nhập nhà dân.”
Giản Dao liếc Bạc Cận ngôn. Đây là loại lưu manh của những cảnh sát như Hàn Trầm, Phương Thanh. Bạc Cận Ngôn đơn thuần ngay thẳng nhà cô học được khi nào vậy? Liếc trộm, cả ngày ở cạnh bọn họ nên bị nhiễm theo rồi sao?
Phương Thanh nói tiếp: “Tôi đã gặp Diêu Viễn Qua, cũng gặng hỏi không ít khách hàng và nhân viên làm việc trong khách sạn, tôi đi không thích hợp, nhưng tôi sẽ trông chừng giúp hai người.”
“Vậy lên đường thôi.” Bạc Cận Ngôn đứng lên, chìa tay cho Giản Dao, “Em yêu, anh dẫn em đi xem phong cảnh trong nhà kẻ tình nghi.”
Giản Dao bình tĩnh đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Phương Thanh nhìn bộ dáng của hai người bọn họ cảm thấy buồn nôn muốn chết, nhưng không hiểu sao lại hơi hâm mộ.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đi đằng trước, Phương Thanh theo sát ở đằng xa phía sau.
Giản Dao thấp giọng hỏi: “Em vẫn có điểm không rõ, chỉ vì nhà họ Diêu nằm trong phạm vi mà anh muốn đến nhà họ xem? Anh không đi những nhà khác sao?”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Em quả nhiên là người hiểu rõ anh nhất. Trên thực tế…” Anh liếc Phương Thanh ở phía sau, thấp giọng dán sát bên tai cô: “Còn có một ít phát hiện, nhưng hôm qua anh không nói ở cục cảnh sát.”
Giản Dao kì quái: “Tại sao lại không nói?”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Bởi vì chỉ là chút cảm giác. Bọn Phương Thanh không hề chú ý tới trong bản ghi chép có một số chuyện vụn vặt, nhưng bằng cách bí ẩn nào đó lại có liên hệ với nhau. Có lẽ đó đúng là những thứ nhóm bọn họ muốn tìm. Anh dường như đang cảm giác được chân tướng bị cái chết và thời gian che dấu đang mỉm cười trào phúng với anh.”
Giản Dao thực sự không hiểu so sánh nghệ thuật hóa như vậy: “À…”
Bạc Cận Ngôn liếc cô nói: “Những suy nghĩ không xác định anh sẽ không bao giờ nói cho người khác, chỉ ngoại trừ em. Bởi vì em đã trở thành một bộ phận của cơ thể anh.”
Giản Dao nở nụ cười: “Vâng.”
Bên ngoài đại viện nhà họ Diêu là một bức tường thấp, còn có vườn hoa và hàng rào. Bởi vì bên ngoài đại viện có để một tấm biển “Sân riêng, người ngoài miễn vào”, lại có một con đường nhỏ ngăn cách với khách sạn cho nên bình thường khách hàng cũng không đi tới nơi này.
Ba người trốn tránh sự chú ý của nhân viên phục vụ, nhanh chóng ra bên ngoài sân. Vốn có thể trèo tường đi vào, nhưng có một con chó đen to tướng nằm ngoài cửa như hổ rình mồi.
Không nghĩ tới lúc này Phương Thanh lại có tác dụng, thấy anh ta dùng tay ra hiệu cho hai người, sau đó cúi người tới gần con chó kia, không biết đùa thế nào, con chó yên tĩnh nằm xuống trước mặt anh ta bất động.
Bạc Cận Ngôn vô cùng kinh ngạc, Giản Dao cũng cảm thấy thần kì. Phương Thanh cười nói: “Chó nghiệp vụ trong đội cảnh sát đều do tôi quản lý.”
Cho đến khi xoay người đi vào trong vườn hoa nhà họ Diêu, Bạc Cận Ngôn vẫn còn khẽ ca ngợi: “Phương Thanh này rất giỏi.”
Giản Dao cảm thấy rất buồn cười. Người ta nhạy bén, cứng cỏi, thúc đẩy toàn bộ quá trình điều tra, còn chỉ dùng một chiêu đã khống chế được anh nằm trên mặt đất, không thấy anh khen ngợi. Biết đùa với chó lại khiến anh chăm chú nhìn, tán thưởng không thôi.
Đúng lúc này phía trước hành lang có một người đi tới. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn nhìn thấy rõ mặt người nọ đều ngẩn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.