Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh

Chương 30: Hồi ức chết (1)




"Chủ tịch! Chủ tịch! Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư tự tử rồi!"
Cả phòng họp yên ắng, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của người đang luyên thuyên nói về thành quả trong một tháng qua, Phàm Ngụy Cảnh ngồi đó, không một tia ấm áp như một con thú dữ ẩn mình.
Tiếng mở toang của của Tam Nguyên cùng tầng mồ hôi trên trán cậu ta, đều cho thấy việc này gấp cỡ nào, cậu ta biết đối với Phàm Ngụy Cảnh, Lưu Châu Hân là mối hận lớn, nên không biết từ lúc nào cậu đã gọi cô ấy là Lưu tiểu thư.
Không ngờ cô gái mạnh mẽ, ngang ngược đó lại có thể tự vẫn sau ngần ấy năm người đời phỉ nhổ.
Phàm Ngụy Cảnh đứng phắt dậy, môi hắn mím lại, gân xanh trên tay nổi lên, hắn cầm chặt cổ áo của Tam Nguyên, ánh mắt chim ưng híp lại, chậm rãi nói từng chữ uy hiếp: "Nói rõ ràng!"
Thấy chủ tịch dường như quá xúc động, cậu ta lạnh cả sống lưng lắp bắp nói: " Tiểu thư, ở trong bồn tắm...chết rồi."
Cả người hắn ngẩn ra, gấp rút chạy về Thiên Cao.
Người hầu ở Thiên Cao rối hết cả, lời ra tiếng vào đều là khó nghe, đều nói Lưu Châu Hân chết là đúng, nói Lưu Châu Hân sao không thể chết sớm hơn.
Thân thể lạnh ngắt của cô trắng bạch, không chút sức sống được đặt trên một tấm nệm nhỏ.
Hắn nhìn thấy, tim đập mạnh liên tục, hắn sao lại cảm thấy không vui chút nào?
Hắn không muốn cô chết, hình như thứ hắn muốn là cô sống trong đau khổ cả đời, chứ không phải chết!
Quản gia Mễ ôn tồn nói: "Thưa thiếu gia, Lưu tiểu thư mất cách đây 1 tiếng, ở trong bồn tắm tự tử..."
Phàm Ngụy Cảnh siết chặt tay thành quyền, hắn đi đến cạnh xác cô, muốn mắng cô một trận, chính là hắn chưa cho phép tại sao cô dám chết? ánh mắt vô tình rơi trên cổ nhỏ của cô, có một vật nhỏ sáng, bạc hình ngôi sao, hắn nhíu mày, cảm thấy hắn đã bỏ lỡ chuyện gì vô cùng quan trọng.
Hắn gỡ sợi dây chuyền ra, trên sợi dây chuyền bạc quen thuộc mà cách đây rất nhiều năm trước, có một cô bé kiên cường vì hắn mà vật lộn cùng những tên bắt cóc.
Hắn giữ chặt lấy.
"Thiếu gia, tôi còn nhặt trong bồn tắm được chiếc nhẫn này."
Quan gia Mễ lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ, đây là chiếc nhẫn đính hôn giữa hắn và cô, năm ấy hắn hận cô nên chỉ mua cho có lệ, chiếc nhẫn giá không đắc còn không bằng đôi dép của Ngọc Ý mang. Nhưng Lưu Châu Hân có bệnh, cô ta thích nó dữ dội, luôn đeo trên tay.
Hắn run rẩy cầm lấy, hạ thấp giọng khó khăn nói:
"Lưu Châu Hân, người cứu tôi mùa hè năm đó, là cô đúng không?"
"..."
Hắn cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, chuyện như vậy sao bây giờ hắn mới biết? năm đó, bởi vì hắn nghĩ Ngọc Ý cứu hắn, nên hắn mới cho cô ta ở bên mình. Luôn đặt mối hận trên người cô, không cho phép cô sống yên ổn.
" Cô không nhận ra tôi, hay là không muốn nói cho tôi biết?"
"Thiếu gia, Lưu tiểu thư đã chết rồi, không thể trả lời ngài." Tam Nguyên không hiểu rõ ràng người muốn Lưu Châu Hân chết nhất là chủ tịch hắn, sao bây giờ cô chết chủ tịch lại đau lòng ra mặt như vậy.
Phàm Ngụy Cảnh nghiến răng:" Ai cho cậu gọi cô ấy là Lưu tiểu thư? Cậu có biết cô ấy là vợ tôi không hả?"
Nói đúng hơn, là vợ cách đây 1 tiếng trước.
Tam Nguyên sợ hãi, thấp đầu xin lỗi.
Dù vậy, dường như cả thế giới này đều vốn không công nhận chức vị Phàm phu nhân của cô, ngay cả hắn trước đó cũng xem như không khí, mặc người đời miệt thị cô.
Hắn ôm lấy thi thể Lưu Châu Hân trong lồng ngực, ra sức hôn xuống muốn truyền ít không khí cho cô, nhưng cô từ đầu đến cuối cùng không cử động, da tay nhăn lại cho thấy ở thời gian trong bồn tắm không ngắn, sớm đã chết rồi.
Mắt hắn cay xè, cả hơi thở của hắn đều gấp gáp, hắn nhẹ nhàng kề cô vào chặt lồng ngực rắn chắc của hắn, muốn truyền chút ấm áp cho cô.
Hắn ôm cô thật lâu, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.
Đau lòng cỡ nào?
Thương tâm như thế nào?
Hắn không biết, hắn không biết gì cả, hắn chỉ cảm thấy mắt hắn cay quá, tim hắn nhói khi thấy cô không còn cương nghị chống đối hắn, không còn ra sức giải oan cho chính mình, cũng không còn cho hắn ly chanh mật ong mõi khi về Thiên Cao.
Tất cả mọi người nhìn thấy đều sửng sốt, chưa ai thấy chủ tịch lãnh đạm, không có cảm xúc lại khóc như vậy, nước mắt hắn, ai lại có gan mà lấy đi? Ngay cả ngày đó Ngọc Ý rời khỏi, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Bờ môi mỏng khô của hắn, thâm tình nói:
"Hân Hân, em tỉnh lại được không? Chuyện em tiết lộ bí mật công ty, hay hại tôi bị què, tôi đều sẽ không tính, tôi sẽ không mắng em nữa, không nằn nặc đòi em ly hôn nữa, có được không?"
Hắn không biết, cô không có hại hắn què, không có tiết lộ chuyện công ty.
Nếu hắn biết, hắn sẽ hoá điên không?
4 năm qua, hắn có từng quan tâm đến cảm xúc cô không? Có từng một lần tin lời cô nói không?
Hắn không yêu cô thật sao? Hắn không có chút tình cảm với cô thật sao? Nếu không có, sao hắn lại nhẫn nhịn cho cô 4 năm? Nếu không có, sao bây giờ hắn đau lòng như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.