Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 15: Muốn chơi thì cũng là tôi chơi đàn ông




Tặng cho bạn trẻ đáng iu onVy293 😗
Khi Thẩm Nam tới cửa trung tâm triển lãm, thuận tay cầm một tờ đơn về chương trình hội nghị. Trong mấy lần tọa đàm buổi chiều nay, Khương Nhạn Bắc đột nhiên xuất hiện. Cô luôn cảm thấy tên của anh có hơi tối nghĩa khó đọc, nhưnh giờ phát hiện ba chữ đó được in ấn trên giấy, trông vô cùng đặc biệt.
Cô nhìn chằm chằm cái tên kia một lúc lâu, sau đó mới nhìn đến tên của những người khác.
Hội triển lãm kéo dài suốt một ngày cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Nam cũng phải cố bứt ra khỏi tọa đàm liên quan đến "Cứu vớt trái đất", trở lại thế giới hiện thực thuộc về cô.
Rõ ràng là cả một ngày dường như cô không làm cái gì cả, thế mà tự dưng lại cảm thấy hơi mỏi mệt, sau khi về khách sạn liền nằm trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, giấc ngủ này rất sâu, lúc cô mở mắt bên ngoài trời đã tối đen.
Cô bị đói đến tỉnh giấc.
Rửa mặt qua loa, cũng không trang điểm, liền đi ra ngoài tìm ăn. Bởi vì có vết xe đổ ngày hôm qua, Thẩm Nam cũng không có ý định đi xa, bên cạnh khách sạn này có mấy nhà hàng bản địa đặc sắc, bây giờ thời tiết cũng khá ấm áp, mấy nhà hàng này chỉ có bày mấy cái bàn, người dùng cơm nối nhau không dứt.
Cô gọi chút đồ nướng và bia, đồ nướng thì phải chờ một lúc, đành gọi thêm một phần đậu tương. Đeo găng tay dùng một lần, một mình ngồi tại một chiếc bàn nhỏ, chậm rãi ăn đậu tương chờ đồ nướng.
Mới ăn được mấy hạt đậu tương, bên cạnh bỗng xuất hiện tiếng phụ nữ ồn ào.
"Con hồ ly tinh đấy ngồi ở bên kia kìa!"
"Xem bà mày hôm nay chơi chết con này!"
Thẩm Nam không hứng thú mấy tiết mục đánh tiểu tam này, cũng không quay đầu lại tiếp tục ăn đậu tương. Chỉ là hạt đậu còn chưa có kịp cho vào miệng, da đầu đột nhiên bị xiết chặt, tóc bị người đằng sau kéo mạnh, sau đó một cái tát cũng từ phía sau đập tới.
Cũng may phản ứng của cô vẫn còn nhanh nhảu, đưa tay chặn lại, cản lại bàn tay kia, lại quay lại đẩy người đang nắm lấy tóc cô ra, đẩy được người ra rồi, nhưng cảm giác đau rát từ da đầu truyền tới, xem ra bị giật đứt không ít tóc.
Thẩm Nam bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn về phía mấy người đó.
Là ba người phụ nữ, người cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc quần áo sang trọng đẹp đẽ, hai người khác trông trẻ hơn chút, ăn mặc cũng khá sáng sủa, nhưng bộ dạng của ba người đều rất hung hăng.
"Mấy người là ai? Bị điên à?!" Thẩm Nam thật sự không biết mấy người này, tức giận vì bị giật tóc vô cớ.
Người phụ nữ trung niên chỉ tay về phía cô, mắng: "Con tiện nhân vô liêm sỉ, đừng tưởng mày không trang điểm thì bà đây không nhận ra mày!"
Thẩm Nam đơ người một chút, mới biết hóa ra là mấy người này nhận nhầm người. Giờ cô mới biết cái gì là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai, hôm qua thì bị người ra cướp túi, hôm nay lại bị nhận nhầm thành tiểu tam của cái tên khốn nạn nào đấy.
•Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: Sự may mắn (phúc) thì không xảy ra đến hai lần, còn điều xui xẻo (họa, tai họa) thì đến bất ngờ, không chỉ một lần, ý nói họa nhiều hơn phúc.
Người cô cũng bắt đầu có tí men, bây giờ uống miếng nước thôi cũng thấy tê răng. Gặp phải tình huống hoang đường như thế này, không biết cô nên cười hay nên khóc. Ban đầu tâm trạng cô cũng không tốt lắm, bây giờ lại tựa rơi xuống đáy vực.
Cô giận tái mặt nói, "Mấy người nhận nhầm người rồi!"
Nhưng mà người phụ nữ có khí thế hung hăng kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, cô ta tiếp tục chỉ tay vào mặt cô mà mắng: "Hồ ly tinh lẳng lơ lại còn giả vở cái gì! Tao xé sạch quần áo của mày để xem mày còn giả vờ đến khi nào!"
Nói xong gọi hai người đồng bọn của cô ta tiến lên, đứng vây quanh Thẩm Nam, căn bản không cho cô cơ hội để giải thích.
Thẩm Nam thì chỉ có một mình, muốn trốn cũng không được, chỉ có thể lớn tiếng hét lên xin giúp đỡ. Nhưng mặc dù cạnh đó có rất nhiều thực khách, thế mà không có một ai tiến lên, thậm chí có người còn giơ điện thoại bắt đầu quay video.
Bọn họ luôn luôn hứng thú với cảnh tượng nhìn thấy tiểu tam bị đánh như này.
Lúc ra cửa cô mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, bị người dùng sức kéo mạnh một cái, còn nghe thấy cả tiếng cúc áo rơi xuống. Cũng không biết là ai đã đá một phát vào đầu gối cô, khiến hai chân cô mềm nhũn ngồi trên mặt đất. Nhất thời cô không tìm được cách thoát ra, chỉ có thể dùng hết sức giữ chặt quần áo, không để người ta lột ra.
Bên tai cô đều là những lời nói khó nghe nhục mạ "Hồ ly tinh" "Tiện nhân". Cô tức giận đến cả người phát run, thế nhưng không có một ai chịu đưa tay ra giúp cô cả, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được cái gì gọi là tứ cô vô thân.
•Tứ cố vô thân: nghĩa đen: ngoái nhìn bốn phía không có người thân, nghĩa bóng: đơn độc, xung quanh không có nơi nương tựa, người thân họ hàng.
Cho dù là trước đây khi trong nhà mới xảy ra biến cố, nhiều lần thất bại trong công việc, cũng không làm người ta cảm thấy sỉ nhục và bất lực như lần tai bay vạ gió này.
Từ đầu đến chân đều dính bia lạnh buốt, hai người phụ nữ kia dùng sức tách tay cô ra, định xé quần áo của cô, cô cũng không biết lấy sức lực từ đâu tới, đối mặt với mấy cái tay ngang ngược này cô kiên cường giữ phòng tuyến cuối cùng.
Ngay vào lúc cô cảm thấy mình sắp sụp đổ, những bản tay dùng sức kéo lấy cô chợt nhẹ đi, mấy người phụ nữ đó bị kéo ra, một tấm lưng cao lớn chắn trước mặt cô.
"Mấy người chơi đủ chưa?" Giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến tai cô.
Thẩm Nam cả người run rẩy ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn thấy tấm thân cao lớn đứng trước mặt, sự quật cường còn sót lại liền sụp đổ trong nháy mắt, mũi cũng thấy cay cay, cảm giác ủy khuất xộc thẳng lên đại não, khó khăn lắm mới nhịn không để cho nước mắt rơi xuống.
Vóc dáng Khương Nhạn Bắc thẳng tắp, khí thế cường đại, ba người phụ nữ kia lập tức bị áp bức. Người phụ nữ trung niên kia run lên một cái, mới kịp phản ứng, tràn đầy căm phẫn nói: "Con hồ ly tinh này đạo đức thối nát đi cướp chồng của người khác, bọn tôi dạy dỗ cô ta một chút, cậu trai trẻ tuổi này đừng có nhúng tay vào chuyện bao đồng!"
Khương Nhạn Bắc không nói nhiều, chỉ nói: "Cô ấy là bạn tôi, mấy cô nhận nhầm người."
Vừa rồi Thẩm Nam nói câu này, người phụ nữ trung niên không lọt tai, nhưng Khương Nhạn Bắc nhẹ nhàng nói chuyện như thế, cô ta lại ngây ngẩn cả người. Khi thấy Khương Nhạn bắc xoay người cẩn thận từng li từng tí nâng đỡ cô gái ngồi trên đất, cô ta mới bắt đầu cảm thấy hoài nghi.
Từ "bạn" này có mấy ý nghĩa, nếu "bạn" này trong ý của cậu ta thì có lẽ là bạn gái, như vậy cô ta đành nghiêm túc suy nghĩ xem có phải mình thật sự nhận nhầm người không.
Người đàn ông trước mặt này tuấn tú lịch sự, bất luận xét từ khí chất hay ăn mặc, thì nhìn đều không giống người bình thường. Một cô gái có bạn trai ưu tú như vậy, còn muốn làm tiểu tam của một lão già bốn mươi năm mươi tuổi, về tình về lý đều không thể nói nổi.
Vào lúc người phụ nữ trung niên kia nghi ngờ, Khương Nhạn Bắc đã nâng Thẩm Nam dậy, thấy cô ôm ngực thật chặt, mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng cởi áo khoác sweater trên người khoác lên người cô.
Trên đầu Thẩm Nam ướt sũng, đều là bia, đôi mắt đã sớm đỏ bừng lên, trên mặt đầy phẫn nộ và ủy khuất, nhìn khá là điềm đạm đáng yêu.
Cho tới bây giờ anh chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của cô, năm đó còn ở trường học, cô luôn luôn phách lối kiêu ngạo, cho dù lần trước mất khống chế ở trung tâm thương mại, cũng không có toát ra một tia bất lực nào.
Ánh mắt Khương Nhạn Bắc giật giật, lấy khăn lau tay trên bàn ăn, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch sẽ nước còn đọng lại trên mặt cô.
Lúc này người phụ nữ trung niên tựa như nhớ ra cái gì đó, lấy di động ra, mở tấm ảnh bên trong, cẩn thận so sánh một chút, quay đầu ấp úng nhỏ giọng nói với đồng bọn: "Có...có phải thật sự là nhận nhầm người không?"
"Đúng là có chút không giống, hồ ly tinh trên tấm ảnh không cao như thế này."
"Với cả, trên cổ hồ ly tinh có hai nốt ruồi."
Lại nhìn nhìn Thẩm Nam, cổ cô thon dài trắng nõn như ngọc, không có một nốt đen nào.
Thẩm Nam dần dần chậm rãi bình tĩnh lại, phẫn nộ áp đảo ủy khuất, cách một chiếc áo sweater trên người, cô chỉnh lại quần áo bên trong. Vốn định đưa áo cho Khương Nhạn Bắc, nhưng trên áo cô lại bị đứt mất hai cái cúc, dứt khoát mặc luôn chiếc áo sweater này.
Sau khi chỉnh lại quần áo bản thân, cô mặt lạnh đi về phía trước hai bước, lạnh giọng nói với người phụ nữ trung niên: "Mở to mắt chó của bà ra mà nhìn cho rõ đây, xem xem rốt cuộc tôi có phải là tiểu tam của tên đàn ông chó nhà bà không?"
Lúc này người phụ nữ trung niên mới xác định là mình nhận nhầm người, khí thế phách lối vừa rồi biến mất trong nháy mắt, bộ mặt chột dạ nói: "Chuyện đó... Cô gái à, thật sự xin lỗi cô, đúng là tôi nhận nhầm người rồi..."
Cô ta còn chưa nói xong, Thẩm Nam liền đưa tay hung hăng vả hai cái vào mặt cô ta, tiếng vang thanh thúy trong màn đêm, người nghe cũng thấy sợ hãi trong lòng.
"Này!" Người phụ nữ này cũng là một phu nhân an nhàn sung sướng, mặc dù mình nhận nhầm người, nhưng cũng không nguyện ý để người ta đánh lại, chỉ kịp kêu lên một tiếng, còn chưa dứt lời, trên mặt lại thêm hai cái tát nữa, khuôn mặt mập mạp lập tức đỏ bừng lên.
Người phụ nữ này tức hổn hển giơ tay phải lên đánh trả, thế nhưng cái tay kia vừa mới giơ lên đã bị Khương Nhạn Bắc nửa đường chặn lại. Hai người đứng bên cạnh muốn đi lên giúp đỡ, lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh quét qua, cũng không dám tiến lên, dù sao cũng là họ sai.
Bốn cái tát, mới khiến ủy khuất và nhục nhã mà Thẩm Nam vừa phải chịu vơi đi hơn nửa, cô quay lại bàn ăn, cầm lấy ấm trà, đi về phía hai người bạn của bà ra, hắt lên.
Hai người kia bị hắt lên thì cũng chật vật, thét chói tai muốn tiến lên, lại bởi thân hình cao lớn của Khương Nhạn Bắc ngăn trước mặt, tự biết mình đuối lý, chỉ có thể ấm ức.
Khương Nhạn Bắc thấy Thẩm Nam phát tiết cũng kha khá rồi, mới buông cánh tay của người phụ nữ kia ra. Người đó cũng thấy mình đuối lý, chịu đựng đau rát trên mặt, mang theo hai người bạn chật vật hùng hùng hổ hổ đi về.
"Có sao không?" Khương Nhạn Bắc đi đến bên cạnh Thẩm Nam thấp giọng hỏi.
Thẩm Nam lắc đầu, một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn."
Thật ra cũng thấy rất ủy khuất, nhất là sau khi nhìn thấy anh, không hiểu sao lại càng thấy ủy khuất. Nhưng cô cũng hiểu tâm lý này là không đúng, mặc dù hai lần đều là anh giúp cô, nhưng điều này không hề mang ý nghĩa quan hệ của hai người có gì khác biệt so với trước đây, thế nhưng lại khiến cô ký thác hết ủy khuất của mình lên người anh.
Anh vẫn chỉ là một người bạn học cũ quen nhưng không thân, trừ điều này ra, không có gì nữa cả.
Thẩm Nam hiểu rõ mình không nên nảy sinh bất kỳ ý định gì với anh, tựa như năm đó.
Cô cưỡng ép đè xuống ý nghĩ bày tỏ tất cả ủy khuất lên người anh, mặt không thay đổi thanh toán hóa đơn, cầm túi xách rời đi.
Khương Nhạn Bắc trầm mặc đi theo bên cạnh cô.
Đi một đoạn, Thẩm Nam chỉ cảm thấy tất cả đều tẻ nhạt vô vị, dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế dài bên ven đường.
Khương Nhạn Bắc đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn cô, không quấy rầy cô. Cũng không biết đã qua bao lâu, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Bọn họ thật sự nhận nhầm người."
Nhưng vào lúc này, đèn đường trên đỉnh đầu thắp sáng không gian xung quanh, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt mộc mạc cô, đôi mắt phiếm hồng đượm chút cố chấp gắng áp chế lại nước mắt.
Khương Nhạn Bắc nhớ đến trước đây từng khảo sát trong một rừng cây, gặp phải một con hươu nhỏ bị thương, nó cảnh giác trốn trong bụi cỏ, nó dùng ánh mắt ủy khuất mà quật cường để thăm dò.
Anh gật đầu, ôn nhu nói: "Tôi biết."
Thẩm Nam nói tiếp: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng làm tiểu tam của ai cả, tôi hận nhất là tiểu tam."
Giọng điệu này cực kỳ giống với đứa trẻ chịu ủy khuất.
Khương Nhạn Bắc cong môi im lặng cười cười, ừ một tiếng.
"Tôi sẽ không làm tiểu tam." Thẩm Nam trầm mặc một lát, nói xong lại bổ sung một câu: "Muốn chơi thì cũng phải là tôi chơi đàn ông, sẽ không để cho đàn ông chơi."
Dáng vẻ tươi cười nhạt nhòa trên mặt Khương Nhạn Bắc cứng lại một chút, nhanh chóng tiêu tan đi, trong khoảnh khắc trở lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Thẩm Nam nói xong mới ý thức được, lời nói này của mình nghe thật sự có chút buồn cười, cô cũng không còn là thiếu nữ cố ý phản nghịch để chọc tức Thẩm Diệu Quang trước đây nữa.
Bây giờ cô, ngay cả yêu đương cũng là chuyện xa xỉ, sao có thể tiếp tục dạo chơi nhân gian nữa?
Cô ngẩng đầu nhìn anh một chút, phát hiện ánh mắt anh hơi không dễ nhìn lắm, nghĩ rằng mình đang làm phiền anh, đứng lên nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."
Khương Nhạn Bắc không còn ôn hòa như nãy nữa, giọng nói lạnh xuống: "Không cần cảm ơn, vừa nãy chỉ là vô tình gặp thôi." Còn nói, "Về khách sạn đi."
Nói xong câu này cũng không chờ cô đáp lại, tự mình cất bước đi trước, Thẩm Nam yên lặng đuổi theo anh. Cô cũng không phải dạng ngờ nghệch gì, cảm thấy rõ ràng anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, thế nhưng lại không biết vì sao.
Cô cũng không cách nào phỏng đoán một người đàn ông mà mình không hiểu rõ, thế nên cũng không tiếp tục tra hỏi đến cùng, đưa chiếc áo sweater trên người cho anh rồi nói cảm ơn, rồi trở về phòng.
°°°°°°°°°°°°
Thẩm Nam: Tác giả xấu xa còn muốn tôi đây không may bao lâu nữa?
Tác giả: Ai bảo trước đây cô làm nhiều chuyện xấu cơ.
Người họ Khương nào đó: Tôi thấy đến đây như vậy là được rồi.
like & fl page Nhà Của Vee để ủng hộ tôi nhé:33 xia xìa 🙏🏻

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.