Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 32: Anh ấy chụp lén cô




Hai người đối mặt nhau dưới ánh lửa trong đêm tối, đều nghĩ đến chuyện cũ kia, hồi lâu không nói gì. Đến khi bầu trời đen thăm thẳm lộ một chút nắng sớm, tiếng côn trùng xung quanh vang lên, tiếng chim hót rả rích, sau lưng có người kéo lều đi ra. Tần Quan vừa ngáp vừa đi đến: "Thầy Khương, lúc thay ca sao anh không gọi tôi? Một giấc này của tôi ngủ một mạch đến sáng rồi." Vừa nói vừa ồ lên, "Thẩm tiểu thư, sao cô dậy sớm vậy?"
Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc không hẹn cùng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Quan đang bò ra từ lều vải, đầu tóc rối bời, dưới ánh nắng tựa như cỏ vừa mới bị voi rừng đạp qua.
Thẩm Nam thấy bộ dạng này của anh ta, cười khẽ một tiếng: "Thầy Khương nói anh ngủ như chết nên không gọi anh dậy, một mình gác đêm. Nửa đêm tôi bị đỉa cắn nên không ngủ được."
"Hả?" Tần Quan thở nhẹ một tiếng, đi đến hỏi đầy lo lắng, "Cô không sao chứ?"
Thẩm Nam: "Không sao, thầy Khương đã xử lý cho tôi rồi."
"Chào buổi sáng!" Khương Nhạn Bắc hời hợt chào hỏi Tần Quan, nhìn qua Thẩm Nam thấp giọng nói: "Em đừng gọi tôi là thầy Khương."
Thẩm Nam còn chưa lên tiếng, Tần Quan nghe không hiểu đã ồ lên một tiếng: "Anh là thầy giáo, sao không cho Thẩm tiểu thư gọi anh là thầy Khương?"
Nói rồi nhìn vào vị trí trống giữa Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc, đi đến đó. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Khương Nhạn Bắc đã dời sang một chút, đẩy khoảng trống chỉ còn vừa đủ cho nửa người lọt.
Mà bên còn lại của Thẩm Nam đang để củi khô, Tần Quan đành phải chuyển hướng đến ngồi cạnh Khương Nhạn Bắc. Thấy vấn đề của mình chưa được trả lời, lại hỏi lần nữa: "Vì sao không cho Thẩm tiểu thư gọi anh là thầy?" Có thể nói là cực kỳ hiếu kỳ.
Khương Nhạn Bắc khẽ cười: "Chúng tôi là bạn học, anh cảm thấy gọi tôi là thầy có phù hợp không?"
"Hả?" Tần Quan quen hai người một thời gian rồi, lúc cùng nhau ăn cơm hai người rõ ràng có dáng vẻ không quen biết. Mà vị Khương đại giáo sư này lại không nể mặt mỹ nữ, ăn cơm của người ta còn từ chối giúp đỡ, thậm chí còn lôi mình theo. Anh ta nhớ lần đó mặt của Thẩm Nam còn đen như đít lò.
Dưới sự ngạc nhiên của Tần Quan, Thẩm Nam cũng vì lời nói của Khương Nhạn Bắc mà giống vậy. Dù cô cảm thấy quan hệ bạn học này cũng không phải chuyện lớn, mấy ngày qua hai người cũng tự ngầm hiểu, không nói đến. Cô không ngờ anh bỗng nhắc đến chuyện này.
Chưa dứt lời đã cảm thấy chỗ nào cũng không hợp lý, tựa như bỗng có một sự mập mờ không thể tả được.
Cô hắng giọng, vô thức nói tiếp: "Lúc đi học chúng tôi không thân lắm."
Chả trách, Tần Quan gật đầu như ngộ được chân lý.
Khương Nhạn Bắc liếc cô một cái, ánh lửa cùng nắng sớm nhạt đang chiếu lên gò má cô.
Cô không trang điểm, lại thêm bôn ba mệt nhọc cùng cả đêm không ngủ, khí sắc không tốt lắm, thậm chí có thể nói là khá tiều tụy. Làn da không còn trắng nõn như thường ngày mà hơi sạm đi, hoàn toàn khác với người phụ nữ xinh đẹp chỉnh tề của thành phố. Nhưng anh cảm thấy bộ dạng này của cô càng nhu hòa hơn, chân thực hơn.
Anh quay sang Tần Quan đúng lúc anh ta đang nhìn Thẩm Nam. Đưa tay sờ mũi, hời hợt nói: "Cũng không thể nói là không thân, chỉ là có chút hiểu lầm nên từng có một chút khó chịu."
Thẩm Nam: "..." Mặc dù nghe hơi kỳ quái nhưng hình như đúng là vậy.
Tần Quan cũng không phải người tinh ý, bị Khương Nhạn Bắc lừa nhìn sang Thẩm Nam rồi nhìn sang Khương Nhạn Bắc. Tuổi tác hai người tương đương, một người xinh đẹp một người anh tuấn, nếu lùi về mấy năm thì đôi nam nữ cùng lớp này còn chẳng phải là trai tài gái sắc điển hình sao.
Hiểu lầm? Khó chịu sao? Cái này không phải là lúc trẻ ngông cuồng thường làm mấy trò tinh quái sao? Cho nên lúc đầu gặp mặt mới giả vờ không quen, sau đó cố ý từ chối thẳng mặt, rõ ràng đang giận dỗi nhau mà. Anh ta liền nói đúng là một đại giáo sư không thể không hiểu chuyện nhân tình thế sự này được.
Nghe anh nói vậy nên tất cả đều hợp tình hợp lý rồi.
Anh ta vốn có ý với Thẩm Nam, nhưng đây chỉ là ý của đàn ông độc thân khi nhìn thấy mỹ nữ thôi, cũng không phải tình yêu lâu dài. Lúc này biết được quan hệ của Khương Nhạn Bắc cùng Thẩm Nam, lại nghĩ đến IWF đã hợp tác với Tượng Tâm thật ra là Khương Nhạn Bắc mắc nối. Hiển nhiên hiểu lầm không vui trước kia của hai người đó đã sớm trời quang mây tạnh, mấy chốc lại nối lại duyên xưa. Một chút ý đồ cũng thức thời dọn sạch.
Tần Quan vỗ trán một cái, cười hắc hắc hiểu rõ: "Tôi hiểu mà."
Thẩm Nam không hiểu lắm: "Hiểu cái gì?"
Không đợi Tần Quan nói ra, Khương Nhạn Bắc đã mở miệng trước chặn cuộc đối thoại không rõ ràng này: "Sáu giờ rồi, chúng ta bắt đầu thôi, chụp mấy tấm rừng mưa sáng sớm rồi về khách sạn nghỉ ngơi, hai ngày nay mọi người chịu cực rồi."
Tần Quan đứng lên cười: "Để tôi gọi mọi người, anh đã không ngủ nửa đêm rồi, cũng đừng tự hành hạ mình nữa."
Mặc dù mọi người đều không ngủ ngon nhưng không dám trì hoãn. Có kinh nghiệm ngày hôm qua nên hết thảy hôm nay đều thuận lợi, thậm chí còn về khách sạn trước dự định một giờ.
Vào rừng mưa chỉ có một giai đoạn nhỏ, còn cần phải chụp thêm vào mùa xuân hạ sang năm. Nhưng lượng công việc hai ngày một đêm này, dù cho là người quay phim cường tráng cũng mệt mỏi, đừng nói tới Thẩm Nam luôn làm việc ở văn phòng. Chịu khổ một đêm, mấy ngày sau mới hồi phục huống gì là hai ngày liên tiếp trèo đèo lội suối.
Sau khi về khách sạn, cô như bong bóng bị xẹp, hận không thể ngủ đến ngàn thu. Đến ngày thứ hai về đều là dáng vẻ mặt ủ mày chau, có cơ hội là ngủ ngay.
Ở phòng chờ đổi máy bay gần hai tiếng, cô ngồi trên ghế dài chưa bao lâu, gửi mấy tin nhắn, thì cơn buồn ngủ ập tới. Bất giác ngủ luôn, quên đây là nơi công cộng chứ đừng nói là hình tượng mỹ nữ.
Khương Nhạn Bắc ngồi cạnh cô, lúc đầu thoải mái nhàn nhã lướt điện thoại giết thời gian, bỗng nhìn sang người bên cạnh đã ngửa đầu về sau. Vừa mới thấy Thẩm Nam chơi điện thoại không lâu bây giờ đã gục trên thành ghế, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, miệng hơi hé ra.
Đôi môi đầy đặn, thường ngày có tô son nên có vài phần gợi cảm, nhưng lúc này chỉ thoa một lớp son dưỡng. Cô nhắm mắt lại thả lỏng, đôi môi khẽ hé ra tất nhiên chẳng còn gợi cảm nữa, ngược lại lộ ra vẻ hồn nhiên.
Khương Nhạn Bắc còn nhớ năm đó đi học, cô luôn ăn diện lộng lẫy, rêu rao khắp nơi trong sân trường. Lâu lâu mới lên lớp cũng chỉ chìm vào giấc ngủ dưới cuối lớp, giáo sư nổi tiếng được sinh viên kính yêu cũng không tránh được hành động này của cô.
Làm sinh viên tốt, từ nhỏ anh đã tôn sư trọng đạo, huống hồ anh còn là lớp trưởng, nên cực kỳ xem thường hành vi này của cô. Nam sinh trong ký túc nói đến cô gái nhà giàu phản nghịch này đều dùng như lời hoa mỹ để hình dung, anh hoàn toàn không thể gật bừa, cảm thấy rõ ràng là một người xấu xí như vậy ai cũng nên chán ghét mới đúng.
Về sau cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh tựa như bị ám anh, dù không cảm thấy cô có gì gợi cảm, cũng ghét bỏ cô xấu xí nhưng lại cảm thấy tướng mạo đần độn của cô biến thành hồn nhiên, bề ngoài hung ác cũng nhìn thành thiên chân khả ái. Đến mức có một khoảng thời gian dài anh bị suy nghĩ này làm cho kinh hồn bạt vía, thấy cô làm chuyện xấu trong trường lại hận không thể đi đến dạy dỗ cô một trần mới có thể lắng lại lửa không hiểu được trong lòng anh.
Lúc này anh nghiêng đầu nhìn nhan sắc cô lúc ngủ, thật sự rất đáng yêu – mặc dù không phù hợp với độ tuổi cô bây giờ lắm.
Anh cầm điện thoại lên, đưa đến trước mặt cô rồi chụp lại.
Đầu đặt trên thành ghế khá khó chịu, Thẩm Nam rất nhanh tỉnh lại, phát hiện mình chẳng biết thiếp đi tự bao giờ, mà tư thế ngủ có chút khó coi, vừa vặn thấy ánh mắt Khương Nhạn Bắc đang nhìn mình. Cô bỗng giật mình, nhanh chóng điều chỉnh thân thể, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Có phải tôi ngủ đã lâu rồi không?"
Khương Nhạn Bắc lấy điện thoại ra không một dấu vết: "Không lâu, không sao đâu, lúc đăng ký tôi sẽ gọi em."
Thẩm Nam lúc này đã tỉnh cũng không muốn ngủ tiếp, lấy bình nước trong ba lô ra: "Tôi đi lấy ít nước nóng. Anh có muốn không?"
Khương Nhạn Bắc đưa bình cho cô: "Cảm ơn."
Đến chỗ lấy nước, Thẩm Nam vừa cất bình nước của Khương Nhạn Bắc thì tiểu Trần bỗng xuất hiện từ đằng sau: "Chị Nam..."
Thẩm Nam quay đầu nhìn cậu ta, thấy vẻ lén lút của cậu ta, cười hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Trần cầm bình nước, thấp giọng nói: "Em cảm thấy thầy Khương kia có chút vấn đề."
Thẩm Nam kỳ quái hỏi: "Vấn đề gì?"
Tiểu Trần nói: "Em nghi ngờ anh ta có thể bị biến thái."
"Hả?"
"Em nói cho chị biết..." Tiểu Trần nhỏ giọng xuống mấy phần, "Không phải do anh ta quá nghiêm khắc, em có ý kiến với anh ta. Thật sự em nghe nói nhiều người có vẻ trí thức đều có khả năng hơi biến thái."
Thẩm Nam chớp mắt: "Rốt cuộc cậu đang muốn nói gì?"
Tiểu Trần nói: "Em thấy anh ta có thể có đam mê chụp lén mỹ nữ."
"Hả?" Thẩm Nam kinh ngạc.
Tiểu Trần đến gần cô: "Vừa nãy chị ngủ, em nhìn thấy anh ta chụp lén chị. Chị nói, anh ta là một người đàn ông nghiêm túc chính chắn, thừa dịp chị ngủ mà chụp lén, không phải biến thái là gì?"
Thẩm Nam run nhẹ, hỏi: "Anh ấy thật sự chụp tôi sao?"
"Đúng vậy, em tận mắt thấy." Tiểu Trần mấy ngày nay bị đày đọa bởi công việc Khương Nhạn Bắc giao cho, trong lúc Khương Nhạn Bắc chụp hình Thẩm Nam đã bị cậu ta vô tình bắt gặp. Rốt cuộc cũng có cơ hội để bắt thóp vị đại giáo sư này. Nhưng hơi chột dạ vì nói xấu sau lưng người khác, dù sao chụp một tấm mỹ nữ đang ngủ làm sao gọi là biến thái được, nói rồi sờ mũi bổ sung thêm, "Nhưng mà cũng có thể bộ dạng lúc ngủ của chị hơi xấu, anh ta chụp vui thôi."
Thẩm Nam cũng không tin Khương Nhạn Bắc biến thái, nghe cậu ta nói, hơi sợ hãi: "Lúc này bộ dạng tôi ngủ rất xấu sao?"
Tiểu Trần nói: "Cũng không phải xấu, chỉ là không hợp phong cách của mỹ nữ thôi." Nói xấu không thành, vẫn không quên hạ thấp hình tượng của đại giáo sư xuống, "Không nghĩ đến thầy Khương cũng rất tẻ nhạt."
Thẩm Nam cũng thấy chuyện Khương Nhạn Bắc chụp lén mình làm trò hề thực sự rất tẻ nhạt. Bất quá đối với cô mà nói, điều này không quan trọng, quan trọng là trò hề này của mình bị lưu lại trong máy anh, đây cũng quá mất mặt.
Phụ nữ bẩm sinh thích chưng diện, mấy năm biến cô này khiến cô thay đổi rất nhiều, nhưng thẩm mỹ không giảm, mỗi lần chụp ảnh đăng lên đều phải chỉnh sửa. Cho nên bộ dáng xấu bị lưu lại trong máy người khác, nhất lại là Khương Nhạn Bắc, đối với cô mà nói đây tuyệt đối không phải là việc sơ sót nhỏ.
Cô lấy hai bình nước nóng về chỗ ngồi, đưa cho Khương Nhạn Bắc.
Khương Nhạn Bắc nhận lấy: "Cảm ơn." Thấy cô bất động một lúc trước mặt mình, ngẩng đầu hỏi, "Sao vậy?"
Thẩm Nam thần sắc cổ quái nhìn anh, nhìn gương mặt không chút biểu lộ gì, đành lắc đầu đến bên cạnh anh ngồi xuống.
Nhưng nghĩ đến trong điện thoại anh còn có ảnh xấu của mình, hơn nữa mình còn chưa được thấy, lòng Thẩm Nam như lửa đốt. Sau khi ngồi xuống, cô lại nhịn không được liên tiếp quay sang nhìn anh, nói đúng hơn là nhìn điện thoại của anh.
Lúc này thân thể Khương Nhạn Bắc hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối cầm điện thoại lướt Weibo. Cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại, Thẩm Nam nhanh chóng dời mắt.
Mấy lần nữa, Khương Nhạn Bắc lại quay sang cô, khẽ cười một tiếng: "Em sao vậy?"
Thẩm Nam nhìn thẳng vào mắt anh, hắng giọng, cũng không biết sao, rõ ràng là mình bị chụp lén làm trò hề mà anh tỏ vẻ thản nhiên như thường, còn cô lại bất an như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình của anh, nói khô khan: "Vừa nãy tôi ngủ, anh..."
Khương Nhạn Bắc vẫn bình tĩnh, hỏi: "Tôi làm sao?"
Thẩm Nam quyết định đi đường vòng, đổi vấn đề khác: "Tư thế ngủ của tôi có xấu lắm không?"
Khương Nhạn Bắc hơi nhíu mày, tựa như đang nhớ lại, hời hợt nói: "Xấu sao? Không chú ý lắm."
Thẩm Nam: "..." Sao ý tứ của anh tựa như không thừa nhận chuyện mình chụp lén cô vậy?
Cô nghĩ ngợi, nói: "Tôi thấy lúc ở rừng mưa anh dùng điện thoại chụp không ít hình, có thể cho tôi xem một chút không?"
Khương Nhạn Bắc chớp mắt cười thản nhiên: "Tôi gửi hết vào icloud rồi, cô muốn xem thì tôi gửi link và password cho cô?"
Anh lộ mười phần thản nhiên, con ngươi đen láy như làn nước nhìn không thấu. Thẩm Nam bỗng nhiên cảm thấy, hẳn là tiểu Trần nhìn lầm rồi, loại người như anh sao lại nhàm chán đến mức đi chụp hình dìm người khác.
Cô cười hơi mất tự nhiên, gật đầu: "Được."
Khương Nhạn Bắc nhẹ hạ mi mắt, cúi đầu lướt điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.