Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 33: Cô không cần bất cứ lời hoa mỹ gì




Thẩm Nam không ngờ nhận được điện thoại Lý Tư Duệ gọi đến, lúc anh gọi hỏi cô ngày trở về nhưng cũng không nói thêm, cô cho là anh chỉ thuận miệng nhắc đến. Đến lúc nhận hành lý, ra khỏi sân bay, bỗng thấy một người cao lớn giữa đám đông đang gọi điện thoại, không thể không kinh ngạc. Điều khiến cô càng kinh ngạc là bên cạnh anh còn có một đứa trẻ. Không phải ai khác, chính là em trai "vướng víu" của cô.
Một đoàn mười người, Thẩm Nam đi giữa, phía trước là hai anh trai quay phim cao to, cô ở phía sau không hẳn dễ thấy. Nhưng Thẩm Ngọc liếc mắt đã thấy cô, bỏ tay đang nắm Lý Tư Duệ, xông thẳng đến chỗ cô tựa như tên bắn, cái đầu nhỏ đâm vào người cô, hứng phấn ôm cô gọi lớn: "Chị ơi!"
Trong công ty Thẩm Nam chưa từng đề cập đến gia đình mình, huống hồ người đi cùng cũng không ở chung bộ phận, càng không thể biết cô còn có đứa em trai nhỏ như thế, nhìn thấy cảnh này ai cũng kinh ngạc nhìn cô. Tiểu Diệp hô lớn nhất: "Chị Nam, đây là em chị sao?"
Thẩm Nam ít khi giới thiệu thân phận của Thẩm Ngọc cho người ngoài, tuổi em trai chênh lệch quá lớn sẽ khiến người khác liên tưởng, mà vừa vặn sự liên tưởng này là sự thật – một sự thật cô không thể tiêu hóa nổi.
Nhưng hiện tại thấy Thẩm Ngọc được Lý Tư Duệ dẫn đến đón mình, đứa bé lại hưng phấn như vậy, ý nghĩ thường ngày kia cũng không còn ý nghĩa, thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, là em trai của tôi."
Lý Tư Duệ khoan thai đi đến, cười với cô: "Đi vào rừng mưa thảm như vậy sao? Mới ba ngày đã gầy đi rồi."
Anh vừa cao lớn vừa khí độ bất phàm, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, giọng nói lại thân thiết đến thế nên khiến ai cũng sinh hiếu kỳ đối với quan hệ của hai người.
Lý Tư Duệ không giới thiệu mình, chỉ cười chân thành vẫy tay với mọi người, một loại tự nhiên thong dong khó có được. Sau đó ôm lấy Thẩm Ngọc, nói với Thẩm Nam: "Anh nói đến đón em, bé Ngọc nhất định đòi theo."
Thẩm Nam nghe anh nói tùy ý tự nhiên như vậy, nhưng cảm giác có chút quái dị khiến cô hơi mộng mị. Quan hệ của cô cùng Lý Tư Duệ nói theo một nghĩa khác, so với bạn bè thông thường thì thân thiết hơn một chút, dù sao cũng là anh em hơn mười tám năm, nhưng cũng chỉ có đến thế.
Cô hơi nhíu mày, thả lỏng nói: "Anh có thời gian rảnh sao? Không có việc gì mà đến đón ở sân bay, em cũng đi xe tới mà."
Lý Tư Duệ cười: "Không rảnh đâu, nhưng muốn đến đón em." Lời nói mập mờ này của anh, cũng không đợi Thẩm Nam phản ứng đã cười với Khương Nhạn Bắc ở phía sau cô, cong môi, "Sư đệ, Nam Nam mấy ngày nay không đem đến phiền phức cho mọi người chứ?"
Khương Nhạn Bắc nhìn anh, nhẹ cười không ý kiến.
Thẩm Nam luôn cảm thấy Lý Tư Duệ có chút không đúng lắm, bất quá cũng không tiếp lời, nhận ra mọi người đang đợi cô ở đây, nhanh vẫy tay nói: "Mọi người lên xe về đi, về nghỉ ngơi thật tốt."
Mọi người chào tạm biệt, chia nhau ra về.
Thẩm Nam đang định chào tạm biệt Khương Nhạn Bắc, Thẩm Ngọc đang nắm tay Lý Tư Duệ bỗng hét lớn một tiếng: "Chú!"
Nhóc nhát gan, vừa nãy chạy đến đám đông ôm lấy Thẩm Nam hoàn toàn là do thấy chị mà vui vẻ quá, nhất thời quên xung quanh có nhiều người như thế. Đợi đến lúc Lý Tư Duệ ôm lấy mới phát hiện mọi người đang nhìn mình, mới thẹn thùng, nhất thời không chú ý đến Khương Nhạn Bắc. Lúc mọi người lần lượt rời đi, nhóc ngẩng đầu đã nhận ra chú này đã từng giúp mình tìm chị, là chú xinh đẹp.
Khương Nhạn Bắc cười với nhóc, đi đến xoa đầu nhỏ của nhóc.
Lý Tư Duệ ồ lên, cười nói: "Bé Ngọc biết chú này sao?"
Thẩm Nam gật đầu mạnh: "Anh ơi, có một lần em đi lạc. Chú giúp em tìm chị, chú còn tặng hóa cho chị."
Chuyện đi lạc này tất nhiên Thẩm Nam không quên, nhưng Khương Nhạn Bắc đưa hoa cho mình lúc nào?
Mà... Lúc đầu Thẩm Ngọc gọi Khương Nhạn Bắc là chú, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ nhưng so với anh Lý Tư Duệ thì hơi khó nói. Không nói đến anh là bạn học của mình, xét về tuổi cũng nhỏ hơn Lý Tư Duệ đến mấy tuổi.
Cô cũng bỏ qua lời Thẩm Ngọc nói đến chuyện tặng hoa, nhanh chóng chấn chỉnh: "Thẩm Ngọc, đây cũng là anh, anh ấy họ Khương, gọi anh ấy là anh Khương là được, sau này đừng gọi chú."
Khương Nhạn Bắc ý vị thâm trường nhìn cô, khẽ cười: "Không sao, gọi chú cũng được." Nói rồi xoa nhẹ đầu Thẩm Ngọc, vẫy tay với hai người, kéo vali nhanh đi vào biển người.
Thẩm Nam nhìn thân hình cao lớn của anh trong đám đông, hơi nhíu mày, luôn cảm thấy lời vừa nãy của anh hơi là lạ giống như cố ý chiếm tiện nghi của mình.
Hành động lơ đãng của hai người rơi vào ánh mắt của Lý Tư Duệ, mắt anh khẽ chớp, ôm lấy Thẩm Ngọc rồi kéo vali của cô: "Chúng ta đi thôi!"
***
"Đi vào rừng quay phim có cực không?" Sau khi ngồi lên xe, Lý Tư Duệ mở miệng hỏi.
Thẩm Nam thở dài, thuận miệng nói: "Thật sự rất vất vả, còn bị đỉa cắn."
Lý Tư Duệ ngạc nhiên: "Thật sao? Không bị dọa đến khóc chứ?"
Thẩm Nam dở khóc dở cười: "Em đã bao lớn rồi?"
Lý Tư Duệ cười cười, một lát sau nói thêm: "Lúc trước nghe em nói phải vào rừng mưa, còn phải cắm trại, thật sự anh rất lo lắng, sợ xảy ra chuyện."
Thẩm Nam: "Khoa trương vậy sao? Bọn em có người dẫn đường, mà Khương Nhạn Bắc có kinh nghiệm phong phú, đi theo rất an toàn."
"Thật sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Nam thuận miệng trả lời.
Lúc này điện thoại trong túi của cô bỗng có thanh âm nhắc tin nhắn đến, lấy ra xem thì thật đúng lúc, là Khương Nhạn Bắc gửi đến.
Trước đó không phải em hỏi bộ dạng lúc ngủ có xấu hay không sao? Tôi nhớ ra rồi, hình như cũng không xấu lắm.
Mặc dù Thẩm Nam biết anh đang nói đến gì nhưng tin nhắc này cô không hiểu lắm, cô gửi lại một biểu tượng chấm hỏi.
Khương Nhạn Bắc: Tôi có thể chứng minh.
Thẩm Nam càng không hiểu.
Một tấm hình nhanh được gửi đến, trong đó là một người phụ nữ đang tựa đầu trên ghế dài của sân bay mà ngủ, đại khái khoảng cách chụp rất gần nên khuôn mặt gần như chiếm trọn khung hình. Người chụp cũng không tệ, góc độ hay bố cục đều chú trọng, nhưng cũng không ngăn lại trò cười được phô bày tinh tế trên đó.
Nghiêm túc mà nói, kỳ thật cũng không nói là xấu, chỉ là nhìn hơi ngu ngốc.
Không sai, người phụ nữ trông khá ngu ngốc trong tấm hình, chính là Thẩm Nam.
Thì ra tiểu Trần không nói bậy, Khương Nhạn Bắc thật sự chụp hình dìm mình.
Mà xưa nay cô không biết bộ dạng lúc ngủ của mình thế nào, trong nháy mắt thấy hình nhém xíu nữa đã muốn nổ tung, nhanh chóng gửi đến một loạt tin: Anh có tính người không? Sao lại nhân lúc tôi xấu lại chụp hình, mau xóa đi!!!"
Khương Nhạn Bắc trả lời: Đâu có xấu? Không phải rất đáng yêu sao?
Bức hình xấu trong tay người khác, nhất là trong tay Khương Nhạn Bắc, khiến cả người Thẩm Nam tựa như mèo giẫm phải đuôi, bỏ qua câu nói khích lệ của anh, tức giận gửi lại: Anh mau xóa cho tôi! Nếu không muốn tôi tức giận.
Khương Nhạn Bắc ngược lại khá phối hợp: Đã xóa rồi.
Thẩm Nam không yên lòng: Lần sau gặp, tôi muốn kiểm tra lại.
Khương Nhạn Bắc: Không thành vấn đề.
Thẩm Nam nhìn tấm hình kia, bĩu môi ghét bỏ. Thầm nghĩ, không thể ngờ được Khương Nhạn Bắc đúng thật là nhàm chán.
"Tiểu Nam... Nam Nam..."
Chìm đắm trong nỗi khiếp sợ khi Khương Nhạn Bắc gửi tấm hình dìm đến, Lý Tư Duệ ở trước lái xe gọi cô mấy tiếng mới phản ứng được: "Hả?"
Lý Tư Duệ nhìn kính chiếu hậu, cười hỏi: "Nhắn tin với ai thế? Mê mẩn như vậy, anh gọi mà em không nghe."
Thẩm Nam thuận miệng: "Bạn bè thôi."
Nào biết vừa dứt lời, Thẩm Ngọc đang ở bên cạnh cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn, bỗng lớn tiếng: "Khương Nhạn Bắc!"
Nhóc không biết Khương Nhạn Bắc là ai, nhưng biết rõ ba chữ kia, cũng vì điều này mà hơi đắc ý, nghe thấy Lý Tư Duệ hỏi liền trực tiếp bán đứng Thẩm Nam.
Chuyện nhắn tin cùng Khương Nhạn Bắc cũng không gặp người, nhưng chẳng biết sao nghe đến tên này trong miệng Thẩm Ngọc, Thẩm Nam bỗng hơi mất tự nhiên, trái tim đập mạnh hơn.
Lý Tư Duệ cười cười, nói: "Lúc trước không phải em nói không quen với sư đệ của anh, làm sao nhanh như vậy đã thành bạn rồi?"
Thẩm Nam ra vẻ hời hợt: "Người ta rất tốt, công việc hợp tác cũng khá ăn ý."
Lý Tư Duệ gật đầu: "Cũng không tệ lắm, làm bạn đúng là khá được."
Thẩm Nam "Ừm" một tiếng.
Hai người cũng không nói tiếp, ngược lại Thẩm Ngọc bắt đầu hỏi lung tung, cuối cũng khiến bầu không khí trong xe không quá xấu hổ -- mặc dù Thẩm Nam cũng không hiểu sao mình có cảm giác này.
Xe đi vào tiểu khu cũ kỹ, Thẩm Nam nắm tay Thẩm Ngọc xuống xe, Lý Tư Duệ đến cốp sau lấy vali cho cô. Đang định cùng hai người vào nhà, anh bỗng nhận được một cú điện thoại. Nói ngắn gọn vài câu, anh đưa vali cho Thẩm Nam: "Công ty anh có việc gấp phải xử lý, phải đến văn phòng ngay, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Thẩm Nam gật đầu: "Ừm, công việc quan trọng, anh mau đi đi!"
Lý Tư Duệ mở cửa xe định ngồi vào ghế lái, bỗng anh xoay người, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô: "Tiểu Nam, ngày mốt anh về Mỹ ăn Tết cùng mẹ nuôi của em, lúc đầu định nói sau khi em đi công tác về nhưng mấy ngày nay có nhiều việc nên cũng không có thời gian nói với em, vậy nên nói ngắn gọn một chút!"
Thẩm Nam nhíu mày nhìn anh, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm xấu: "Anh nói đi."
Lý Tư Duệ đi tới một bước, nắm chặt bờ vai cô: "Trước kia anh luôn xem em như em gái, nhưng lần này về nước, anh phát hiện nhiều thứ đã không còn giống vậy." Anh hít thở thật sâu, "Anh phát hiện anh không có cách nào xem em như em gái đơn thuần nữa."
Thẩm Nam cũng không phải phụ nữ ngu ngốc, trong khoảng thời gian này, ánh mắt của Lý Tư Duệ đều khiến cô cảm thấy sự thân mật không thoải mái lắm, ý vị gì không phải cô không rõ, chỉ là không muốn suy nghĩ nhiều. Dù sao trong lòng cô, thân phận anh trai của anh không thể trở nên mập mờ được."
Giờ phút này thấy đôi mắt kia nhìn thẳng vào mình, rõ ràng là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ khiến cô hận không thể độn thổ biến mất ngay, để trốn tránh tình cảnh xấu hổ không biết làm sao này.
Không đợi anh nói anh, cô đã nhanh chóng đánh gãy lời anh: "Em hiểu, mười năm rồi chúng ta không liên lạc nên nhất định không thể như lúc trước. Anh không có cách nào xem em là em gái, vậy thì bạn bè là được rồi."
Lý Tư Duệ cong môi, nhưng không có ý cười: "Em biết anh không phải có ý này." Anh ngừng lại mới tiếp tục, "Anh không phải muốn em lập tức cho anh đáp án, anh chỉ trong thời gian ăn Tết này, em có thể suy nghĩ thật kỹ. Em rất rõ, quan hệ giữa hai chúng ta không có khả năng chơi một trò chơi tình yêu, chúng ta cũng không còn trẻ nữa nên anh muốn sống với em sau này. Anh biết em không có ý nghĩ kia với anh, anh cảm thấy em luôn coi anh là anh trai, hiện tại anh nói ra rồi, em có thể thử xem anh như một người đàn ông, có lẽ em sẽ thấy anh cũng không tệ lắm."
"Anh à—" Thẩm Nam vì sự thổ lộ vội vàng này không có sự chuẩn bị trước, tâm trí rối bời, nhất thời nói không nên lời.
Lý Tư Duệ lắc đầu, cười nói: "Tiểu Nam, em cũng không còn nhỏ, nếu em không có ý định độc thân, không ngại nếu như cân nhắc anh chứ. Anh nghĩ em hiểu rõ hơn anh, chuyện tình cảm tựa như đóa sen sớm nở tối tàn, cuộc sống rốt cuộc cùng quy về gia đình. Em lựa chọn người nào, đều phải bắt đầu lại từ đầu để vun đắp, mà kết hôn không chỉ đối mặt với một người, mà còn cả với gia đình đối phương.
Chỉ có anh, đối với em mà nói sẽ không có phiên phức gì, dù sao chúng ta đã từng sống chung, anh sẽ xem tiểu Ngọc và chú Thẩm như người nhà để chăm sóc, ba mẹ anh cũng sẽ nhất định yêu thương em."
Nói rồi anh khẽ cười, "Anh hiểu, nói những lời này tựa như đang dụ dỗ em nhưng chúng ta không thể phủ nhận, đây là sự thật."
Không thể không nói, mặc dù Lý Tư Duệ ngày thường giống như phong lưu không trói buộc, thậm chí miệng lưỡi giảo hoạt nhưng trong việc thổ lộ hoàn toàn không chơi kiểu chỉ đẹp mà không thực, cơ hồ là đánh thẳng vào điểm yếu.
Bởi vì anh hiểu quá rõ, đối với Thẩm Nam không cần dùng bất cứ lời hoa mỹ gì.
Thẩm Nam cảm thấy mình hoàn toàn không thể nhận được thành ý của anh, hay là bởi vì điều này khiến người ta không thể từ chối trực tiếp, mà hơi dao động một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.