Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 35: Yêu đương cùng anh, hẳn rất hạnh phúc




Thoạt đầu Thẩm Nam đối với Khương Nhạn Bắc trong việc cây cỏ, còn một chút hoài nghi, dù sao anh tựa như phần tử tri thức sống an nhàn sung sướng không vướng bụi trần. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình đã quá lo lắng rồi, thực sự anh rất thành thạo. Hỏi ra mới biết, từ nhỏ anh đã trồng cây xanh, vườn hoa trong nhà đều chính tay anh trồng.
Cô thường rất ngưỡng mộ người thợ lành nghề tài giỏi, cảm thấy người bạn học này của mình cần phải rửa mắt mà nhìn.
Cửa hàng nhỏ mười mấy mét vuông thật ra cũng chỉ cỡ bàn tay. Cô dán giấy lên tường rất nhanh, sau đó không còn làm được gì nữa, cầm băng dính ngồi nhìn người làm việc.
Thẩm Ngọc cũng không giúp được gì, kéo ghế nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh cô, cùng cô xem thầy Khương kiêm thợ mộc.
Gần đây trời lạnh, hôm nay đã bắt đầu mùa đông nên khó có được thời tiết tốt, mặt trời đã sáng tỏ tựa như hoa nở xuân về.
Khương Nhạn Bắc làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc, tựa như chuyện học lúc trước, đều cực kỳ chăm chú không nghỉ ngơi. Nhanh đến buổi trưa, Thẩm Nam thấy anh đang ngồi xổm trên mặt đất, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi.
Cô lấy khăn giấy định tiến lên lau cho anh, nhưng bỗng dưng nhận ra có chút mập mờ, ánh mắt liếc sang Thẩm Ngọc đang ngồi ôm má, một tia sáng lóe lên, nói khẽ: "Anh trai toát mồ hôi kìa, em lau cho anh đi."
Thẩm Nam vâng dạ rồi nhận khăn, đi lên trước, "Anh ơi, em lau mồ hôi cho anh."
Khương Nhạn Bắc quay đầu, nghe lời đưa khuôn mặt tuấn tú đang đầm đìa mồ hôi đến tầm tay đứa bé, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Thẩm Nam đang bình chân như vại xa xa, khẽ cười: "Em rất giỏi sai vặt em trai nhỉ!"
Thẩm Nam cười: "Cũng tạm."
Thẩm Ngọc đang nghiêm túc lau cũng tủm tỉm cười: "Em rất nghe lời chị."
"Thật sao?" Khương Nhạn Bắc đùa hỏi: "Có phải chị rất hay hung dữ với em không? Em sợ nên mới nghe đúng không?"
Quả thật Thẩm Ngọc có hơi sợ Thẩm Nam, nhất là lúc cô tranh cãi với Thẩm Quang Diệu, mỗi lần hai người lớn cãi vã dọa đến nhóc thở mạnh cũng không dám, nửa sợ ba nửa sợ chị. Bất quá dạo này ba và chị không còn cãi nhau, đối với nhóc cũng ôn hòa, mỗi ngày chị đều nói với nhóc rất nhiều nên không sợ nữa. Mà chị rất ít hung dữ với nhóc, chỉ là trước kia ít dẫn nhóc đi chơi thôi.
Nhóc nghĩ đến chuyện này, lập tức lắc đầu: "Chị không hung dữ, em cũng không sợ chị, em nghe lời vì em thích chị."
Thẩm Nam hơi sững sờ, không ngờ Thẩm Ngọc sẽ nói như vậy, trái tim cứ ngỡ đã nguội lạnh, tựa như bị người khác tạo nguồn nhiệt để sưởi ấm.
Khương Nhạn Bắc nghe vậy, nhìn biểu lộ trên mặt cô, ôn nhu nói với nhóc: "Ừm, em ngoan như vậy, chị cũng sẽ thích em."
Thẩm Ngọc nghe anh, hai mắt sáng lên rồi tựa như thẹn thùng, khuôn mặt hơi ửng đỏ, quay đầu nhìn Thẩm Nam ngây thơ nói: "Chị ơi, chị thích em sao?"
Thẩm Nam vốn đang ngây người, không chuẩn bị được vấn đề được hỏi như thế, bỗng giật mình.
Cô chưa từng nói với Thẩm Ngọc là thích hay không, không phải không quen biểu đạt mà là dù cho đến bây giờ, cô đã dần hòa giải với oán hận trong lòng mấy năm, cũng có chút bài xích với tình cảm chị em này.
Cô đối với sinh vật nhỏ bé, có thể xem như thích, nếu Thẩm Ngọc chỉ đơn thuần là một đứa trẻ bình thường, cô sẽ đánh giá cao dáng dấp đẹp mắt của nhóc cùng sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, tất nhiên rất thích. Nhưng hết lần này đến lần khác cô nghĩ đến thân phận nhóc, dù chuyện "trẻ con vô tội" cô không thể lấy ra thuyết phục chính mình, vẫn còn khúc mắc với con cái của tiểu tam phá hoại nhà cô.
Một người phụ nữ độc thân, vận mệnh lại đem đến cho cô một đứa trẻ, sao cô không vô tội được chứ?
Cô nhìn ánh mắt Thẩm Ngọc tràn ngập khát vọng non nớt chỉ cần cái gật đầu của cô, có thể khiến nhóc vui vẻ. Nhưng cô tựa như bị điểm huyệt đứng yên, nửa ngày không cho nhóc câu trả lời chắc chắn.
Cô không muốn gạt nhóc, cũng không muốn lừa mình.
Khương Nhạn Bắc thấy vẻ mặt cô cứng nhắc, nhớ đến chuyện của Thẩm Ngọc dễ dàng đoán được ý nghĩ của cô, trong lòng biết rằng mình đã lỡ lời. Anh nhẹ nhàng phá vỡ sự xấu hổ giữa hai chị em, khẽ cười ôn nhu: "Em trai Thẩm, sao em lau mồ hôi được một nửa lại ngưng thế? Anh trai vẫn chờ em lâu đây."
Rốt cuộc Thẩm Ngọc cũng chỉ là đứa trẻ, bị chuyện này phá vỡ đã nhanh chóng quay đầu lại, đưa tay tiếp tục lau mồ hôi cho anh, cũng quên phải có được đáp án từ chị.
Thẩm Nam thầm thở phào, bỗng trong lòng buồn vô cớ. Cuộc sống mặc dù đã thay đổi, có thể cô vẫn không có cách nào hào phóng được.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười hai giờ, mở miệng nói: "Lớp trưởng, chúng ta đi ăn trưa trước đi. Bên này có mấy quán không tệ, anh muốn ăn gì?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Đừng đến quán, lãng phí thời gian. Em đi mua chút gì để lấp bao tử được rồi, chỉ sợ hôm nay làm không xong."
Thẩm Nam cười: "Không xong thì ngày mai tiếp tục, cũng không cần gấp."
Khương Nhạn Bắc nói: "Em chưa từng nghe chuyện cũ không thể trì hoãn tận ba lần à? Vẫn nên hoàn thành chuyện càng sớm càng tốt."
Thẩm Nam nghĩ cũng đúng, nếu như hôm nay không tốt, ngày mai tiếp tục sẽ lại chậm tiến độ, không bằng hôm nay cố một chút, gật đầu: "Được, tôi đi mua cơm. Thẩm Ngọc, em ở đây với anh trai nha!"
Thẩm Ngọc thật ra muốn đi cùng chị hơn, nhưng đã được phân công nên đành ngoan ngoãn gật đầu: "Em chờ chị về."
Dù Khương Nhạn Bắc nói là tùy nhưng người ta giúp mình làm việc, Thẩm Nam e ngại mua hộp cơm để ứng phó, vẫn là nên đến nhà hàng gần đó, order mấy món về.
Cô đặt thức ăn lên lên quầy thu ngân, không đợi cô sai bảo, Thẩm Ngọc đã lôi tay Khương Nhạn Bắc đến rửa tay.
"Thơm quá đi!" Rửa sạch tay xong, nhóc chạy vào hít một hơi.
Thẩm Nam bới cơm cho nhóc, gắp ít thức ăn đưa vào bát cho nhóc: "Ngồi lên ghế rồi ăn."
"Dạ." Thẩm Ngọc bưng bát cơm, ngoan ngoãn ngồi lên ghế.
Thẩm Nam đưa phần cơm cho Khương Nhạn Bắc: "Ăn gì thì anh tự gắp nhé!"
Khương Nhạn Bắc nhận lấy bát, nhìn cô rồi nhìn mấy món ăn trên bàn, khẽ cười: "Có phải hơi quá đa dạng không?"
Thẩm Nam cười: "Ăn nhiều mới có sức, không có đồ cay đâu, anh ăn nhiều một chút."
Khương Nhạn Bắc gật đầu, lấy đũa ngồi xuống cạnh Thẩm Ngọc. Hai người ngồi vào bàn, chỉ còn một cái ghế nhựa trống, Thẩm Nam đi đến đó ngồi, nhìn về phía hai người đang ngồi ăn trước cửa, cảm thấy cảnh tượng này hơi mắc cười.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày, mình sẽ cùng với Khương Nhạn Bắc ngồi trong một cửa hàng nhỏ, nhìn đường xá đông đúc, tận hưởng hương vị gỗ ấm, cầm hộp xốp ăn cơm.
Khương Nhạn Bắc nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô nhưng cô đã nhanh chóng quay sang chỗ khác, ý vị lộ ra rõ ràng, giả vờ chuyên chú ăn cơm.
Bên cạnh cửa hàng là một hiệu sách, ông chủ bên đó có vẻ vừa mới ăn xong, bưng một ly trà lảo đảo đi đến bên này, nhìn hiếu kỳ: "Mọi người ở đây định kinh doanh gì vậy?"
Thẩm Nam nói: "Tiệm hoa thôi."
Ông chủ này là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, lúc thấy cô, hai mắt sáng như sao, gật đầu: "Tiệm hoa nghe rất hay! Tôi mở hiệu sách kế bên, sau này là hàng xóm rồi." Nói rồi nhìn người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng cùng đứa nhóc đáng yêu, "Hai người nhìn rất trẻ, đã có con lớn vậy à!"
Thẩm Nam đang ăn một miếng khoai tây trong miệng, nghe lời của anh ta bỗng bị nghẹn, đang định giải thích thì Khương Nhạn Bắc hời hợt nói: "Kinh doanh bây giờ cũng không dễ, sau này mọi người còn phải quan tâm lẫn nhau."
Ông chủ nhỏ cười nói: "Đúng vậy, doanh thu không có bao nhiêu mà tiền thuê lại càng ngày càng cao. Tôi cũng phải nuôi gia đình, nhóc nhà tôi nhỏ hơn nhưng áp lực khá lớn, muốn có hai đứa cũng không dám. Cửa hàng chủ yếu là vợ tôi trông, còn tôi làm chuyện khác, nếu không cũng không đủ sống."
Khương Nhạn Bắc gật đầu, cảm thán: "Đúng vậy, mọi người đều giống nhau."
Dù dáng dấp anh đẹp trai nhưng lúc mặc đồ công nhân, còn vừa mới làm việc lâu như vậy, trên thân đã có phần giống như người lao động. Ông chủ nhỏ thấy đã thân, không hiếu kỳ với Thẩm Nam trong cửa hàng, đến ngồi cạnh anh trò chuyện thân thiện.
Thẩm Nam nhìn hai người nói chuyện trên trời dưới đất, sợ đến ngây người, chuyện gì xảy ra vậy?
Cô vẫn cho Khương Nhạn Bắc là một người đàn ông kiêu căng kiệm lời, lại có thể nói chuyện giá cả hàng hóa đến chuyện kinh doanh nuôi sống gia đình nhỏ cùng ông chủ kia. Nếu không phải cô đã biết anh là phó giáo sư tiến sĩ của Ivy thì cô nghi ngờ anh là thương nhân nhỏ, cũng không cho anh sẽ có vẻ đường hoàng chững chạc mà nói hươu nói vượn.
Nói chuyện một hồi, ông chủ nhỏ bị vợ gọi về, lúc đứng lên rời đi vẫn còn chưa thỏa mãn, cười ha ha vẫy tay với ba người: "Tôi về đây, sau này nhớ quan tâm lẫn nhau đấy!"
Thẩm Nam cười cười, gật đầu, chờ sau khi người đi lại nhìn về phía người đàn ông còn đang chậm rãi ăn cơm.
Khương Nhạn Bắc nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Nói chuyện để giữ quan hệ hàng xóm rất quan trọng, đến lúc có chuyện có thể giúp đỡ ngay."
Thẩm Nam vốn cảm thấy phong cách nói chuyện của anh khá mắc cười, dù sao cũng không thật sự hài hòa lắm. Nhưng nghe anh nói kiểu này, mới nhận ra anh vừa mới nói chuyện với ông chủ chỉ vì giúp cô sớm đi xã giao, nhất thời thấy xốn xang.
Cô không thể nói quá thân thiết với anh, nhưng nửa tháng ở chung đại học, cùng nhau đi công tác, cũng hiểu được mấy phần.
Có lẽ từ nhỏ anh đã là lớp trưởng, bây giờ lại làm thầy giáo, dù ngoài mặt anh vẫn băng lãnh nhưng thật ra là người biết quan tâm người khác. Ở trong rừng hai ngày, dù anh chỉ là chỉ đạo nghiên cứu khoa học, tuổi tác cũng không phải lớn nhất nhưng chuyện gì anh cũng sắp xếp, mọi người cũng đã quen với việc anh chỉ huy.
Cũng như lúc trước ở trường, dù cô rất phiền anh nhưng anh vẫn vô tư dạy dỗ cô. Hồi trước còn nghe Lâm Nghiên nói cô ấy cũng nhận không ít trợ giúp từ anh.
Dù biết anh có lòng nhiệt huyết, chỉ là cách đối nhân xử thế của anh hơi kỳ lạ, Thẩm Nam không thể hình dung. Bọn họ không thân mấy, thậm chí bạn bè cũng không bằng, nghiêm túc mà nói năm đó cô còn làm chuyện quá đáng với anh.
Cô bỗng nhớ bạn gái năm đó của anh. Yêu đương cùng anh, hẳn rất hạnh phúc nhỉ?
Chỉ là ý nghĩ vừa mới lóe lên, cô đã rùng mình sợ hãi.
Rốt cuộc cô đang nghĩ đến điều gì?
Cô không thể không thừa nhận, một khi mình đối diện với Khương Nhạn Bắc, EQ cũng năng lực tính toán mấy năm rèn luyện cũng đều đi xuống, trở nên chẳng còn thong dong.
Khương Nhạn Bắc tất nhiên không biết chỉ trong chốc lát, suy nghĩ của Thẩm Nam kém chút đã biên tập thành phim, hời hợt nói xong rồi ném hộp vào thùng rác, đứng lên đến bên cạnh giá gỗ, tiếp tục làm.
"Chắc là chạng vạng tối sẽ xong." Anh nói.
"Ừm." Thẩm Nam nghĩ ngợi, nói, "Hạng mục IWF lần trước tôi còn chưa cảm ơn anh thật tốt, lần này anh giúp tôi chuyện lớn như thế, thật không biết cảm ơn anh thế nào."
Khương Nhạn Bắc hời hợt nói: "Đều là tiện tay thôi, không phải chuyện lớn."
Thẩm Nam biết rõ sẽ có câu trả lời này, nói tiếp: "Anh cảm thấy không phải chuyện lớn nhưng đối với tôi, nó là vậy. Tôi nhất định phải cảm ơn anh."
Khương Nhạn Bắc hơi trầm mặc, bỗng quay đầu nhìn cô: "Được, tôi sẽ suy nghĩ kỹ, khi nào nghĩ ra làm thế nào để em làm sao để cảm ơn tôi, sẽ nói cho em biết."
Anh nói vậy, ngược lại khiến Thẩm Nam thở phào. Chỉ là cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có hơi hời hợt, cũng có ý vị thâm thúy nào đó.
Cô tự nói với bản thân, không nên suy nghĩ nhiều.
So với Thẩm Nam suy nghĩ lung tung, Khương Nhạn Bắc lại chuyên tâm hơn, xây xong bốn tầng giàn hoa trên tường sớm hơn kế hoạch dự kiến. Tiếp đến cũng hoàn thành quét dọn cũng chưa đến năm giờ.
Nhìn thấy căn phòng trước đó lộn xộn trong thời gian ngắn đã chỉnh tề hơn, Thẩm Nam cực kỳ vui mừng, Thẩm Ngọc cũng lây theo. Tâm tình tốt khó có được này khiến cô cảm kích Khương Nhạn Bắc hơn mấy phần.
Đúng lúc này, Thẩm Quang Diệu hỏi cô có trở về ăn cơm không, để dì Trương chuẩn bị.
Thẩm Nam nghĩ ngợi, chặn loa điện thoại, hỏi Khương Nhạn Bắc: "Buổi tối anh rảnh không? Nếu không ngại có thể đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm nhỏ không?"
Thẩm Ngọc ở bên cạnh cũng cười híp mắt: "Anh Khương, đến nhà em ăn cơm đi, dì Trương nấu cơm rất ngon."
Khương Nhạn Bắc nhìn hai chị em, gật đầu cười nhẹ: "Vậy thì tôi không khách khí."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.