Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 4: Chắc là cũng chỉ có một mình Khương Nhạn Bắc




Hai người bất thình lình đối diện với nhau cũng không quá mấy giây, bởi vì cô gái đi sau lưng Joseph và Khương Nhạn Bắc, bỗng nhiên nhảy chân lên hưng phấn vẫy tay về phía bên này: "Thẩm Nam ---"
Thẩm Nam đang ngây ra đó hoàn hồn lại, cấp tốc di chuyển tầm mắt đối diện với Khương Nhạn Bắc, gật gật đầu đáp lại với Lâm Nghiên vừa gọi tên cô, sau đó đứng lên đi về phía trước, lấy danh thiếp đã chuẩn bị sẵn đưa cho Joseph, "Xin chào, tôi là Thẩm Nam của công ty quảng cáo Tượng Tâm."
"Chào Thẩm tiểu thư." Joseph thu lại cánh tay đặt trên vai Khương Nhạn Bắc, nhận danh thiếp mà Thẩm Nam đưa tới, dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn nói: "Vừa rồi nói chuyện công việc với nhà khoa học của hội ngân sách của chúng tôi, khiến hai người đợi lâu rồi, mời vào trong."
Nói xong lại quay đầu cười nhẹ nhàng: "Dr.Khương và Dr.Lâm, hẹn gặp lại."
Khương Nhạn Bắc đã sớm thu lại ánh mắt trên mặt Thẩm Nam, mỉm cười gật gật đầu: "Hẹn gặp lại."
"Tạm biệt." Lâm Nghiên nói theo, nói xong, đi lên trước một bước, tiến đến trước mặt Thẩm Nam nhỏ giọng thì thầm: "Cậu làm việc trước đi, làm xong thì chúng ta liên lạc nhé."
Thẩm Nam nhẹ nhàng gật gật đầu, cùng Quan Thụy đi vào văn phòng của Joseph, lúc đi qua bên người Khương Nhạn Bắc, lễ phép cong cong môi cười, giống như lễ nghi giao tiếp cơ bản giữa những người quen biết lại xa lạ với nhau.
Khương Nhạn Bắc nghe tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, mặt không biểu cảm nói với Lâm Nghiên đứng bên cạnh: "Đi thôi!"
Lâm Nghiên đuổi theo anh, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chính là Thẩm Nam của lớp chúng ta, cậu còn nhớ không?"
Mặc dù cô cảm thấy năm đó Khương Nhạn Bắc và Thẩm Nam là người của hai thế giới, nhưng nữ sinh giống như Thẩm Nam, hẳn là ai cũng sẽ nhớ kỹ cô nhỉ? Cho dù là Khương Nhạn Bắc học sinh năm tốt chăm chỉ học hành và chuyên chú vào các hoạt động xã hội, chắc là không hẳn là một chút ấn tượng gì gì đó đều không có. Dù sao cũng là cùng lớp bốn năm, anh còn lại là lớp trưởng.
Quả nhiên, Khương Nhạn Bắc ừ một tiếng, chẳng qua ngữ khí rất nhạt, nhạt giống như là đối với bạn học cũ ngẫu nhiên gặp lại này, không có một chút hứng thú nào.
Phản ứng lạnh nhạt của anh, cũng nằm trong dự liệu của Lâm Nghiên. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thẩm Nam ngoại trừ cái danh nghĩa học cùng lớp với họ ra, kỳ thật căn bản cũng không tính là bạn học gì cả. Cô luôn bỏ tiết, rất ít khi lên lớp, cũng chưa từng tham gia hoạt động tập thể, trong bốn năm đó, ngay cả bạn cùng lớp cô cũng chẳng nhận ra được mấy người. Coi như Khương Nhạn Bắc còn nhớ rõ ràng, cũng chỉ đơn giản giống như đa số các bạn học khác, nhớ kỹ trong lớp học đã từng có một học sinh xấu phản nghịch như vậy.
Cho nên cô cũng không tiếp tục với với anh về chuyện của Thẩm Nam.
Hai người đ ra khỏi cửa của văn phòng hội ngân sách, đến cửa thang máy, Lâm Nghiên nghĩ nghĩ nói: "Lớp trưởng, cậu về trường trước đi, tối nay tớ sẽ về."
"Cậu còn có việc?" Khương Nhạn Bắc đứng bên cạnh nhấn thang máy, thuận miệng hỏi.
Lâm Nghiên nói: "Tớ chờ Thẩm Nam một chút, xem cô ấy có rảnh không. Đúng lúc gặp nhau thế này, muốn ăn một bữa với cô ấy."
Khương Nhạn Bắc thu lại cánh tay đang nhấn phím ở thang máy, nhìn cô một cái, giống như lơ đãng thuận miệng nói: "Cậu và cô ấy rất thân sao?"
Lâm Nghiên nói: "Chúng tớ là bạn bè mà."
Lông mày Khương Nhạn Bắc hơi nhăn lại: "Hai người là bạn bè?" Hiển nhiên là rất bất ngờ với đáp án của cô.
Lâm Nghiên biết tình huống này đối với bạn học thời đại học xem ra có hơi khó tin, cười nói: "Lúc đi học thì thực sự không qua lại mấy, là sau khi tốt nghiệp mới thân hơn."
Sắc mặt Khương Nhạn Bắc khó hiểu nhìn nhìn cô, mặc dù trên mặt không có nhiều phản ứng, nhưng cảm thấy khá là ngạc nhiên. Lúc đi học, Lâm Nghiên là một học sinh xuất sắc gia cảnh nghèo khó, cùng với Thẩm Nam là nữ sinh nhà giàu nứt đố đổ vách không có chút liên quan gì. Về sau cô lại một mực nghiên cứu học hành thạc sĩ rồi tiến sĩ, sang năm mới tốt nghiệp, điển hình là tính tình của con mọt sách. Mặc dù anh không biết hiện tại Thẩm Nam đang làm gì, nhưng tối hôm qua nhìn thấy cô ngồi ca hát trong quán bar, vừa mới nghe cô giới thiệu với Joseph, chắc là làm trong một công ty quảng cáo. Bất kể là như thế nào, đều phải là không có một chút liên quan gì với Lâm Nghiên.
Nhưng ngạc nhiên này cũng chỉ là trong nháy mắt, bởi vì bất kể nguyên nhân là gì, đều không có bất cứ quan hệ nào với anh cả.
Anh cười nhẹ gật đầu nói: "Ừ, vậy tôi về trường trước."
Lâm Nghiên: "Lớp trưởng đi thong thả."
*
Bên này công việc của Thẩm Nam cũng không tính là quá thuận lợi, biểu hiện của cô rất có thành ý, Quan Thụy cũng dùng hết mọi thủ đoạn của bản thân, để nói cho Joseph thấy sáng kiến và thành ý hợp tác của công ty họ. Có thể mặc dù Joseph lộ ra vẻ mặt tán thưởng, nhưng lại hiển nhiên không có dự định đồng ý luôn, ngay cả khi cô mời anh ta cùng đi ăn trưa, anh ta cũng uyển chuyển cự tuyệt.
Thẩm Nam lăn lộn trong cái nghề này bốn năm, hiểu rất rõ tình huống như thế này là có ý gì, điều này nói rõ trước mắt thì Tượng Tâm của bọn họ không nằm trong phạm vi lựa chọn hàng đầu của IWF.
Lúc ra cửa, mặt mày Quan Thụy đấy tiếc nuối: "Quản lý Thẩm, bên này tôi đã dốc hết sức, đây chính là để cho họ thấy một ít phong cách và hiệu quả công việc của công ty chúng ta, để họ thấy tiêu chuẩn và thành ý của chúng ta, nếu sau này thật sự có hợp tác, thì chắc chắn phải thương lượng với hội ngân sách của họ."
Thẩm Nam cười khẽ, nói: "Anh đã làm rất tốt. Quay phim công ích này với phim phóng sự thì cũng không khác nhau mấy, nói thật, công ty nhà ai cũng có thể quay chụp. Cuối cùng thì bọn họ chọn ai, cũng không liên quan nhiều lắm đến biểu hiện ngày hôm nay cả." Cô hơi ngừng lại, khẽ cười một tiếng, "Bất kể như thế nào, đây là công việc của bộ phận chăm sóc khách hàng của chúng tôi, anh không cần quan tâm."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, đi ra khỏi văn phòng của hội ngân sách. Thẩm Nam liếc nhìn Lâm Nghiên đang đứng cạnh cửa thang máy chơi điện thoại, ồ lên một tiếng: "Sao cậu còn ở đây?"
Đương nhiên, cũng chỉ có Lâm Nghiên ở lại, người đàn ông vừa đối diện với cô đã không còn thấy bóng dáng.
Lâm Nghiên cười trả lời: "Lâu rồi không gặp, đúng lúc gặp nhau thế này, liền muốn hỏi trưa nay cậu có rảnh không, chúng ta cùng ăn cơm trưa."
Thẩm Nam cười nói: "Được."
Cô để Quan Thụy về công ty trước, còn mình và Lâm Nghiên đến khu vực gần đây tìm một nhà hàng đơn giản ăn cơm.
"Gần đây công việc rất bận sao?" Lâm Nghiên hỏi.
"Cũng tạm." Thẩm Nam cười trả lời, lại hỏi: "Sao cậu lại đến IWF?"
"Tớ luôn là tình nguyện viên của IWF mà."
Thẩm Nam gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu thế nhưng lại là tiến sĩ sinh vật học cơ mà."
"Haiz, đừng nói nữa, nếu không phải vì chuyên ngành của chúng mình khó tìm được việc, thì tớ cũng không thể trở thành tiến sĩ đâu." Lâm Nghiên thở dài, vừa nói vừa nghĩ ra cái gì đó, "Đúng rồi, người đi cùng tớ hôm nay là Khương Nhạn Bắc, là lớp trưởng lớp đại học của chúng ta. Tớ cũng không biết cậu nhận ra được mấy người của lớp chúng ta, nhưng mà lớp trưởng thì chắc là cậu nhớ đúng không? Cậu còn nhớ cậu ấy không?"
Thẩm Nam do dự một lát, lạnh nhạt nói: "Vẫn nhớ."
Lâm Nghiên cười: "Hiện tại cậu ấy là giáo viên khoa sinh học của trường mình, năm nay thông qua tiến cử nhân tài, trực tiếp trở thành phó giáo sư. Hình như là phó giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường mình đấy." Vừa nói vừa thở dài, cảm thán nói: "Cùng học một lớp, tớ đây còn chưa tốt nghiệp, người ta đã là phó giáo sư, người so với người thật làm người ta ghen tỵ đến chết mất."
Thẩm Nam nghe cô ấy, trong lòng nói, phó giáo sư à! Như vậy mới gọi là tuổi trẻ tài cao. Nhưng cũng chẳng có gì kỳ quái, chuyện này cũng nằm trong dự liệu về cuộc đời của cậu ta mà thôi.
Lâm Nghiên còn nói: "Cậu ấy cũng là cố vấn nghiên cứu khoa học của IWF."
"À." Thẩm Nam có chút không yên lòng gật gật đầu.
Lâm Nghiên cho rằng cô không hứng thú với bạn học không thân thiết, liền nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hôm nay cậu đến IWF, là công ty của cậu có hợp tác gì với bên này sao?"
Thẩm Nam lấy lại tinh thần, cười nói: "Muốn hợp tác với người ta thôi, IWG chuẩn bị quay chụp một đoạn phim ngắn công ích về bảo vệ thiên nhiên, công ty của mình muốn bắt lấy cơ hội này." Vừa nói vừa bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Nhưng mà Joseph dường như không có ý định hợp tác."
Lâm Nghiên gật gật đầu: "Chuyện này tớ cũng có nghe qua, hình như có cùng Liên Hiệp Quốc hợp tác để triển khai dự án bảo vệ tính đa dạng của sinh vật, lần này IWF rất coi trọng." Vừa nói vừa hỏi, "Các cậu muốn làm cái này sao?"
Thẩm Nam cười nói: "Ông chủ của chúng tớ muốn, nếu tớ có thể ký hợp đồng, cuối năm tiền thưởng có thể tăng thêm năm mươi phần trăm."
"Như vậy à..." Lâm Nghiên như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, do dự nói: "Khương Nhạn Bắc phụ trách công việc nghiên cứu khoa học cho hạng mục lần này, mà cậu ấy lại là người phụ trách của tổng bộ IWF bên kia, có quan hệ rất tốt với Joseph. Không thì... Tớ giúp cậu hẹn cậu ấy một bữa cơm, cậu nhờ cậu ấy giúp một chút, cậu ấy rất tốt đấy."
Thẩm Nam thầm nghĩ, đúng là rất tốt, học sinh ba tốt theo tiêu chuẩn của sách giáo khoa, dù năm đó còn đi học, cô và bạn cùng lớp hoàn toàn không quen biết, cũng biết rằng Khương Nhạn Bắc là một lớp trưởng mà giáo viên và bạn bè không có gì để bắt bẻ. Anh là kiểu nam sinh sắp xếp mọi thứ ổn thoả chu đáo, có thể làm được bất cứ chuyện gì, đương nhiên cũng không tiếc giúp các bạn học. Chẳng qua là, tất cả mọi sự giúp đỡ đều nằm trong quy tắc, trong thế giới của học sinh tốt, không có mấy thứ liên quan đến vụng trộm mánh lới đầu cơ trục lợi.
Mà chuyện này của mình, đã hoàn toàn vượt qua nguyên tắc của một người học sinh tốt, hiện tại là một thầy giáo tốt.
Cô cười nói: "Cậu cảm thấy cậu ta sẽ giúp sao?"
Lâm Nghiên sờ sờ mũi, cũng cảm thấy đề nghị của mình có chút hoang đường, Khương Nhạn Bắc quả thực không phải người sẽ giúp người khác đi cửa sau, chỉ là cô cảm thấy vẫn có một chút hy vọng, thì đều có thể thử một chút: "Cái này nói thật không tốt lắm, mặc dù hai người không quen, nhưng mà... "
Thẩm Nam cười đánh gãy lời cô ấy nói: "Đúng vậy, tớ và cậu ta không quen."
Lâm Nghiên vốn muốn nói "Nhưng tốt xấu gì cũng là bạn học", bị ngắt lời như vậy, cũng cảm thấy lời này không có ý nghĩa gì, nghĩ nghĩ còn nói: "Vậy để tớ hỏi thăm giúp cậu một chút, nhưng mà tớ chỉ là một tình nguyện viên, cũng không quen hết những người ở trong hội ngân sách."
Thẩm Nam cười: "Không cần."
Tan đàn xẻ nghé, những năm tháng này cô thấy thói đời nóng lạnh, còn có một người thực sự coi mình là bạn bè, đã rất khó có được rồi. Cô không muốn gây thêm bất cứ phiền phức gì cho Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên nghe cô nói vậy, có chút xấu hổ nói: "Tớ cũng không giúp được gì cho cậu."
Thẩm Nam cười: "Tớ muốn cậu giúp gì sao? Cậu nhanh chóng tốt nghiệp, rồi tranh thủ thời gian kiếm việc làm đi."
Sắc mặt Lâm Nghiên khổ sở, nói: "Nói đến chuyện này tớ liền phát sầu, bây giờ tìm việc làm thật sự rất rất khó. Ở trường học làm giáo viên thì rất ổn định, nhưng trường tốt đều ưu tiên những người du học về, không phải Ivy thì là G5. Đến những trường thường thường khác thì không có tiền đồ, mà tiền lương thì lại ít ỏi, không biết có đủ để nuôi được gia đình hay không. Vào các xí nghiệp thì được đãi ngộ tốt, nhưng lại sợ không ổn định, mà lại có rất nhiều xí nghiệp không muốn làm việc với nữ giới, nhất là độ tuổi này của chúng ta, sợ mới vào liền lấy chồng sinh con, tớ đây còn chưa có bạn trai đây này!" Vừa nói vừa cảm khái, "Nếu như tớ có lý lịch trâu bò như Khương Nhạn Bắc, vậy thì đã không cần phải lo lắng cái gì rồi."
Thẩm Nam nói: "Chuyện gì cũng phải làm từng bước một, cậu đừng vội, cứ từ từ mà tìm đi!" Hơi dừng lại, vừa cười vừa bổ sung thêm một câu: "Muốn so đo, cũng đừng tìm vật tham chiếu cao như vậy, không phải là tự khiến mình thêm áp lực sao?"
Lâm Nghiên bật cười: "Đúng đúng, lớp chúng ta cũng chỉ có một mình Khương Nhạn Bắc."
Thẩm Nam nhẹ cười cười, nghĩ thầm, đâu chỉ có trong lớp bọn họ đâu, trong tất cả những người mà cô quen biết, chắc là cũng chỉ có một mình Khương Nhạn Bắc.
Tác giả:
Liên quan tới quan hệ của hai người trong quá khứ.
Nam chính: Không quen.
Nữ chính: Không quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.