Sau khi Khương Nhạn Bắc rời đi, còn Thẩm Nam vẫn ở phòng thông báo, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại từ cảm xúc nóng nảy mất khống chế, khôi phục lại dáng vẻ của một người đẹp đô thị. Cảm giác xấu hổ và quẫn bách khi để Khương Nhạn Bắc nhìn thấy, cũng bình thường như khói bụi, dần dần tiêu tan, còn giữ lại chút vết tích như có như không.
Cô không thể không thừa nhận rằng chút già mồm hoang đường kia thật sự buồn cười. Bất kể là Khương Nhạn Bắc hay Khương Nhạn Nam, đối với một người đã sớm bị cuộc sống xô bồ này cuốn vào, đều không còn quan trọng.
Lấy lại tinh thần, Thẩm Nam lễ phép nói cám ơn với người của phòng thông báo: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không tìm thấy đứa bé, nên mới nóng nảy."
Mấy người phụ nữ trong căn phòng này đều đã làm mẹ, nên có thể tự hiểu được tâm lý của người lớn khi lạc mất đứa trẻ nhà mình. Cô nói xin lỗi như vậy, hoi liền rộng rãi tha thứ cho sự cuồng loạn trước đó của cô, lao nhao nhiệt tình đáp lại.
"Được rồi được rồi, sau này nhớ phải cẩn thận hơn."
"Một đứa bé như vậy, đừng để cho nó một mình ở những nơi như vậy."
"Đúng vậy, bây giờ khắp nơi đều có bắt cóc, nhất là mấy bé trai đáng yêu như vậy, đó chính là trái ngon trong mắt của mấy kẻ đó."
Thẩm Nam cảm thấy trong đầu ong ong lên giống như có hàng nghìn con ong mật trong đó, cô miễn cưỡng cười cười, kéo Thẩm Ngọc đang ôm mình, không kéo được, dứt khoát lấy một tay ôm lấy cậu, quay người đi ra ngoài.
Thẩm Ngọc thật sự bị doạ sợ, bị cô ôm lên, hai tay liền gắt gao ôm chặt cổ cô, không thể nào buông ra nổi.
Thẩm Nam dường như không muốn ôm đứa trẻ này, huống chi Thẩm Ngọc cũng không phải là đứa trẻ nhỏ hai ba tuổi gì, động tác ôm của cô vừa khó chịu lại phí sức, nhiều lần muốn cưỡng ép để cậu xuống, nhưng Thẩm Ngọc lại run lên rồi nghẹn ngào bên tai cô, rồi nước mắt chảy dọc theo cổ cô, cuối cùng vẫn khiến cô do dự, dứt khoát cắn răng bế thẳng một mạch lên taxi.
Hôm nay náo loạn một trận như thế, cô cũng không còn tâm trạng để đến quán bar hát, gọi điện thoại cho bà chủ quán bar chị Trần để xin nghỉ. Đến giờ này còn xin nghỉ, cho dù quan hệ của cô với Trần tỷ có tốt đi chăng nữa, cũng có chút bất mãn, ngữ khí tràn đầy oán trách: "Thẩm Nam, chị biết em rất bận, nhưng mà có thể đừng để đến lúc quán bar chuẩn bị mở cửa rồi, mới nói với chị là em không đến được không? Chị cũng phải có thời gian để xếp người nữa mà."
Thẩm Nam không thể cãi lại, nói xin lỗi: "Xin lỗi Trần tỷ."
"Được rồi được rồi, đừng làm như chị là người bóc lột, bảo em đừng quan tâm đến mấy người trong nhà kia, mà em vẫn cứ cố. Trước kia em hận không thể giết chết ả tiểu tam kia của ba em, ai mà ngờ được bây giờ em còn rất hăng hái nuôi con của người đàn bà đó. Chị thật sự không nhìn ra, em là thánh mẫu chuyển thế hay gì. Em nói xem, em là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, tại sao phải sống như vậy chứ?"
Tại sao phải sống như vậy à? Có trời mới biết!
Thẩm Nam cười khổ nhếch nhếch khoé môi: "Trần tỷ, em ngắt máy đây, em vẫn đang trên taxi."
"Ngắt đi ngắt đi, ngày mai nhớ đến đúng giờ đấy."
"Vâng."
Thẩm Ngọc nằm trong ngực cô có lẽ là khóc mệt rồi, lên xe không bao lâu sau liền ngủ mất. Trên gương mặt trắng nõn còn nước mắt, khoé mắt cũng có vệt nước, trong mơ rồi vẫn còn thút thít, đôi tay cũng như có như không ôm lấy cố Thẩm Nam.
Đứa nhỏ này thật sự cũng không chịu thua kém, dáng dấp cũng không giống với mẹ ruột đã vứt bỏ nó, mà lại còn có năm phần giống người chị này. Trần tỷ cũng không rõ tại sao cô lại muốn quan tâm đến cục diện rối rắm này, ngay chính bản thân cô cũng không hiểu, có đôi khi nghĩ, có lẽ là do khuôn mặt của Thẩm Ngọc càng ngày càng giống mình.
Nhưng mà lý do này thật sự là ngay cả cô cũng không thấy thuyết phục!
Cô nhìn chằm chằm gò má của đứa trẻ, nâng tay xoa xoa khoé mắt cậu, cẩn thận từng li từng tí gỡ tay của cậu trên cổ mình xuống, đổi cho cậu một tư thế thoải mái nằm trên chân mình.
Trong xe taxi có chút buồn bực, cô hạ cửa sổ xuống một chút, để gió mát trong đêm thổi vào, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút, trong đầu lại không nhịn nổi mà nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Khương Nhạn Bắc.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, xa lạ. Anh không phải kiểu người đàn ông sẽ cười trên nỗi đau của người khác hay bỏ đá xuống giếng, nhưng nhìn thấy tính tình cay nghiệt của mình hiện tại, chắc có lẽ sẽ cảm thấy đáng đời thôi.
Đáng đời! Thật đúng là đáng đời!
Cô che che đôi mắt, muốn xoá đi biểu cảm đó, nhưng không thể thành công. Dứt khoát coi như thôi.
Về đến nhà, đã là chín giờ, rốt cục thì Thẩm Ngọc cũng tỉnh lại, hoàn cảnh quen thuộc khiến cậu tìm lại được cảm giác an toàn, nhảy xuống khỏi người Thẩm Nam, từ từ chạy đến bên cạnh Thẩm Quang Diệu đang ngồi trên sô pha, ồm ồm nói: "Ba ba, con xin lỗi, pizza mang về cho ba, con không trông cẩn thận, bị người ta lấy mất rồi."
Lúc này Thẩm Nam mới biết được, Thẩm Ngọc lạc đường, đúng là vì một nửa hộp pizza còn thừa kia.
Lý do này thật sự khiến trong lòng cô cảm thấy rối loạn, nhất thời không nói ra, là nên khen đứa trẻ năm tuổi này đuổi theo pizza, hay là nên cảm thán chuyện hoang đường một nửa cái pizza ăn thừa cũng có người trộm.
Tóm lại, đều rất khốn nạn.
Thẩm Quang Diệu không biết tối nay giữa hai chị em đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến hôm nay thiếu chút nữa là đưa đứa trẻ này đi, trong lòng không khỏi thấy áy náy. Đứa trẻ này từ lúc sinh ra đời, lại lấy tên có chữ Ngọc trong trâu báu, cũng chỉ vẻn vẹn có mấy tháng sống trong nhung lụa, còn chưa kịp có ký ức, cuộc sống đã đảo ngược tất cả, từ đó về sau, đối mặt với sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai này.
Thẩm Quang Diệu đau lòng cho con gái, lại cũng đau lòng cho đứa con trai chưa hiểu chuyện gì. Ông nhìn khuôn mặt trắng nõn nhu thuận của Thẩm Ngọc, cảm thấy mềm nhũn, biểu cảm cũng hoà nhã hơn nhiều, ôn nhu hỏi: "Con ăn pizza sao?"
Thẩm Ngọc dùng sức gật đầu, duỗi cánh tay nhỏ bé ra khua khua: "Vâng ạ, ăn hai miếng lớn lắm, rất ngon ạ."
Lúc này Thẩm Quang Diệu mới để ý đến đôi mắt hơi sưng đỏ lên của cậu, đoán là chắc trước đó cậu đã từng khóc. Nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ chọn gật đầu ừ một tiếng.
Thẩm Nam đi tới, nhẹ xoa đầu cậu: "Đi tắm đi, tranh thủ tắm nhanh rồi đi ngủ."
Thẩm Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, tự vào phòng lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm.
Nhìn đứa trẻ từ từ đi vào phòng tắm, Thẩm Nam lấy bún xào vừa mới mua ở quán ăn khuya ra, đặt trước mặt Thẩm Quang Diệu, rồi ngồi xuống ghế so pha bên cạnh.
Kỳ thật Thẩm Quang Diệu cũng không có khẩu vị, nhưng vẫn cầm đũa lên, cúi đầu yên lặng ăn.
Hai ba con cùng chăm chú xem bộ phim truyền hình nhàm chán đang chiếu trên TV, đều làm bộ như rất chuyên tâm, ai cũng không mở miệng nói câu nào, mãi cho đến khi bắt đầu có quảng cáo, Thẩm Quang Diệu mới thấp giọng mở miệng: "Thật sự thì ký ức của thằng bé cũng rất nhạt, nếu như nó có cuộc sống tốt hơn ở ngôi nhà khác, có lẽ chỉ mấy năm sau là quên chúng ta thôi. Chuyện này đối với con hay đối với Thẩm Ngọc cũng là chuyện tốt."
Thẩm Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba mình, đưa tay rút một điếu thuộc từ trong bao ở trên bàn trà, ngậm lên môi, tiếng bật lửa vang lên một tiếng, hít một hơi thật sâu, mới lạnh nhạt nói tiếp: "Thời điểm bốn năm trước thằng bé không hề hiểu một chuyện gì cả, không có bất kỳ mảnh ký ức nào, đó là lúc tốt nhất để đưa nó đi, nhưng ba lại cầu xin tôi quản nó, nói đứa trẻ vô tội này quá đáng thương, nó dù sao cũng là con của Thẩm gia, là em trai ruột của tôi. Được, tôi đồng ý, đồng ý chăm sóc nó vào cái thời điểm mà tôi chưa biết chắc được rằng mình có nuôi nổi bản thân mình không, cứ như vậy qua bốn năm, đến bây giờ nó cũng hiểu chuyện rồi, ba lại thấy không nên để tôi quan tâm chăm sóc nó, muốn đưa nó cho người ta, ba, ba không cảm thấy mình rất buồn cười sao?"
Đủ loại thói quen của cô, cũng không tị húy Thẩm Quang Diệu, Thẩm Quang Diệu cũng đã quen rồi, ông nhìn đứa con gái của mình, khẽ chiếp môi, thở dài một tiếng, "Lúc ấy là ba quá ích kỷ, không nghĩ nhiều, ai ngờ sẽ liên lụy con trở nên như này. Là ba có lỗi với con, không thể tiếp tục liên lụy đến con nữa."
Thẩm Nam yên lặng trong chốc lát, nhìn điếu thuốc đang dần tàn, giọng nói mềm xuống: "Ba, kỳ thực thì hiện tại cũng tốt, chí ít còn có mục tiêu, không còn sống ngơ ngơ ngác ngác như trước nữa, loại cảm giác đặt chân trên mặt đất này khiến tôi rất an tâm."
"Nam Nam..."
Thẩm Nam ngắt lời ông: "Về sau đừng nhắc đến việc này nữa, muốn nhắc thì cũng phải là tôi nhắc. Lá gan của Thẩm Ngọc vốn nhỏ, bị doạ mấy lần như thế, có lẽ đứa trẻ này sẽ không ổn đâu, tôi không muốn mình cực khổ nuôi một đứa trẻ như vậy, cuối cùng biến thành phế vật."
Thẩm Quang Diệu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của con gái sau màn sương khói kia, cuối cùng chỉ thở dài, tiếp tục ăn bún xào mà không biết mùi vị của nó như thế nào.
Động tác của trẻ con chậm chạp, sau khi tắm rửa xong Thẩm Ngọc liền chui về phòng ngủ, Thẩm Nam cũng đã hút xong điếu thuốc. Ánh mắt cô rơi vào miếng bánh ngọt nhỏ trên bàn trà, nghĩ nghĩ, liền cầm lên đi vào phòng.
Cậu bé vừa mới bò lên giường thì nhìn thấy chị đi vào, rất ngoan ngoãn mà nằm xuống đắp chăn lên.
Thẩm Nam đặt bánh ngọt xuống tủ ở đầu giường của cậu, nói: "Đây là bánh sinh nhật chị mua cho em, hôm nay muộn rồi không ăn được, ngày mai nhớ mang đến nhà trẻ để ăn với các bạn."
Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi vào chiếc hộp đựng bánh trong suốt kia, liếm môi một cái, gật gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy em có thể chia cho Vương Miểu Miểu không ạ? Mỗi lần bạn ấy có đồ ăn ngon đều chia cho em."
Thẩm Nam cười: "Đương nhiên là có thể, đây là bánh ngọt của em, em muốn chia cho ai cũng được."
Thẩm Ngọc nhếch miệng cười, bỗng nhiên đứng lên thơm lên má cô một cái: "Cảm ơn chị."
Thơm xong lại lập tức quay vào trong chăn, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn, nổi lên một chút đỏ ngượng ngùng.
Thẩm Nam thật sự vẫn chưa quen với cách thân mật này của cậu, bởi vì dựa về tình về lý thì cô vẫn không có cách nào tiếp nhận đứa trẻ này. Thường ngày ngoài việc Thẩm Ngọc ôm cô, cũng không dám nũng nịu trước mặt cô, hôm nay cảm xúc thay đổi rất nhanh, chắc trên tâm lý càng ỷ lại vào cô, cho nên biểu hiện cũng càng thêm thân mật. Nhưng thân mật kiểu như này, đối với cậu mà nói thì cũng là xa lạ, cho nên sau khi làm xong, nhiều ít gì vẫn có chút thẹn thùng.
Xúc cảm ấm áp của đứa trẻ, đến cùng vẫn không khiến Thẩm Nam cảm thấy không thoải mái, cô nhìn khuôn mặt đỏ lên của cậu, cười cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, "Ngủ đi." Nói xong, nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng hỏi: "Còn đau mông không? Lúc đó chị không nhịn được, nên đánh vậy chắc đau lắm."
Thẩm Ngọc lắc đầu: "Không đau, tại em không ngoan, không ở chỗ đó chờ chị, nên bị chị đánh là đúng rồi. Sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Thẩm Nam cười, rồi kéo chăn cho cậu: "Biết vậy là được rồi."
Đợi khi Thẩm Nam ra ngoài, đôi mắt to tròn của cậu nhóc xoay tít nhìn hộp bánh trên tủ đầu giường, cuối cùng vẫn không nhịn được, đứng lên ôm hộp bánh vào ngực để ngủ chung.
Lúc Thẩm Nam đẩy Thẩm Quang Diệu rửa mặt xong vào phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Ngọc ở trên chiếc giường ngủ nhỏ, ôm hộp bánh ngọt trong ngực, ngủ ngáy khò khè. Cô lo hộp bánh sẽ bị ép bẹp xuống giường, sau khi nâng Thẩm Quang Diệu lên giường, đi qua chuẩn bị lấy hộp bánh trong tay cậu ra, nhưng vừa mới đụng vào, cánh tay cậu nhóc đang trong mộng này giống như đang bao bọc con, vô thức ôm càng chặt hơn.
Cô nhìn khuôn mặt vô tri vô giác của Thẩm Ngọc, cuối cùng vẫn từ bỏ.
—————
Lời tác giả: Lại là một ngày không có thầy Khương.
Thầy Khương: (Tiếp tục duy trì nụ cười)
—
Lời Vee: thật sự thì tui không biết nên để chị Nam xưng hô với bố chị ấy thế nào trong mối quan hệ kiểu này nữa. Ai cho tui xin ý kiến đi ~~~
À với cả chắc lâu lâu nữa tui mới up chương mới.. Đừng nhớ tui quá nhé:33
Thank y"all 💜